Izumin, Ta Yêu Chàng Mất Rồi!
-
Chương 17: Là động lòng sao?
Chiều đến, Diana ngồi một mình trên mỏm đá, mắt hướng về bầu trờ xa xa.
Cô hiện đang ở trên một ốc đảo nhỏ, khá gần một tiểu quốc. Tuy không biết Izumin đang suy nghĩ điều gì nhưng cô lại biết anh ắt hẳn sẽ chạy đến Ai Cập âm thầm dự đám cưới của Carol cho coi.
Nhắc đến Carol, cô tự hỏi không biết chị ấy đang làm gì nhỉ? Chắc là đang bận rộn chuẩn bị đám cưới với Menfuisu rồi.
Cô nhớ chị ấy quá! Muốn đi thăm chị ấy một chút. Nhưng cô cũng muốn về với Picies, con bé ắt hẳn đang chờ cô khóc lóc thảm thiết đây mà.
- Em gái sông Nile, tới lúc về rồi! Hoàng tử đang chờ ngươi!- Một tên lính chạy lại và bẩm báo với cô. Cô nghe vậy, lẳng lặng bước xuống rồi tiến về lều.
Nơi đấy, Izumin đang đứng nhìn cô. Ánh hoàng hôn dịu nhẹ hắt lên dung mạo tuấn mỹ. Càng làm tôn lên thần thái vương giả uy quyền của anh. Nhưng cặp mắt sắc bén, lạnh lùng kia dưới nắng hoàn hôn không ôn hòa đi chút nào. Mà dường như, ánh nắng quá rực rỡ so với tia cô độc lóe lên trong đôi mắt ấy.
- Hoàng tử- Cô gọi anh một tiếng. Trong sắc màu của hoàng hôn, cô trông đẹp lên rất nhiều. Sự quyến rũ mà thanh lịch khó cưỡng nổi.
- Chuẩn bị xong rồi? Vậy mau vào trong nói thôi!- Anh nhếch miệng cười nói.
‐----------------
Trong lều có chút tối, Izumin liền sai người đốt vài ngọn nến. Sau đó, anh chuẩn bị chút trà. Hương trà thơm ngất mát lòng, lan tỏa dịu nhẹ trong không khí.
Thanh ngát như hương bạc hà trên người anh vậy! Cô rất thích mùi hương dễ chịu này.....
Diana ngồi một chỗ, tham lam thưởng thức mùi thơm của trà, cảm thấy anh giây phút này thật ôn nhu. Sự lạnh lẽo, tàn bạo ấy đã vơi đi phần nào. Đồng thời hỏi một câu:
- Là trà gì vậy?
Izumin đang pha trà nghe câu hỏi của cô thì nhẹ đáp:
- Trà Long Tĩnh nhưng ta có bỏ chút lá bạc hà. Sao? Nghĩa muội thích chúng à? Trùng hợp nhỉ, ta cũng thích loại trà này.
- Thử đi.
- A...Không phải ta thích nó mà là hương lá trà này thật dễ chịu...-Diana tiếp nhận tách trà, bình thản đáp lại. Cô không biết anh thích loại trà này đấy. Loại trà này rất thơm, cô rất thích hương thơm của nó. Chỉ là, nước trà rất đắng, nếm vào còn chan chát nơi đầu lưỡi. Thực không hợp với cô!
Không phải cô bẩm sinh ghét đắng mà loại trà này uống thực không nổi. Cô không thích.
- Vậy à....Đúng là trà Long Tĩnh rất thơm nhưng nhiều người không uống nổi nước trà của nó- Izumin nhàn nhạt nhấp một ngụm, khẽ liếc mắt nhìn cô, cười nhẹ một cái. Anh thư thái ngả người xuống giường bông êm ái. Cạnh bên là một bàn nhỏ, cô đang ngồi kế bên cái bàn đó.
Đặt tách trà xuống bàn, Diana cúi đầu trầm ngâm một chút. Rồi cô khẽ ngẩng đầu, hỏi anh:
Lần này, cô quyết định sẽ nói cho hết. Gỡ bỏ mọi khúc mắc, rắc rối để bản thân đỡ chịu khổ nhiều nữa. Rồi mới thảnh thơi mà tự do tự tại được.
- Dường như nghĩa muội còn chút cưỡng ép? Cứ từ từ, ta sẽ không ép nghĩa muội vội vàng. Tất cả đều tùy thuộc vào muội, muội muốn suy nghĩ lâu một chút. Cũng được!- Anh cười đến phong hoa, lại nhấp một ngụm. Rồi còn thư thái bình phẩm:
- Quả là trà ngon!
- Nghĩa huynh thật gian xảo! Không phải hồi sáng còn khí thế ép ta sao? Còn lôi cả Picies ra để bắt buộc ta. Sao giờ lại nói như thể ta tự nguyện vậy?- Cô cười nhẹ, khinh bỉ nhìn anh. Một cỗ ấm ức và tức giận trỗi lên trong lòng, cuộn từng đợt. Nhưng bên ngoài chỉ âm thầm tiết chế qua đôi mắt, môi mỏng khẽ cắn. Giọng nói trong trẻo ẩn nhẫn một cỗ tức giận nhàn nhạt.
- Hồi sáng là do ta quá nóng lòng, sợ nghĩa muội bị nước khác cướp mất...- Anh đáp. Tia ranh mãnh và lạnh lẽo lóe lên nơi đuôi mắt, sáng rực. Như muốn nói rõ ý đồ của bản thân vậy.
Izumin nhìn cô với ánh nhìn gian tà. Thích thú cái biểu cảm kiềm chế giận dữ của cô. Nhìn cô vì câu nói của mình mà biến hóa đủ biểu cảm. Thực mê người a!
Tách trà đặt xuống bàn, Izumin dùng tay nhúng vào trong tách rồi vẽ gì đó.
- Izumin, ngài nói gì vậy? Bị cướp là sao?- Diana cau mày nghi hoặc. Cô chưa hiểu lắm ý tứ trong lời nói của anh.
- Nghĩa muội thử nghĩ xem?- Anh cười, vẫn chuyên chú việc của mình. Đồng thời liếc mắt qua nhìn Diana, thấy cô còn đang bối rối chưa hiểu gì, bồi thêm một câu:
- Ta còn nhớ rõ lúc Carol bị phát hiện là Nữ thần sông Nile, có rất nhiều quốc gia muốn có được nàng.....
Lần này, ý tứ đã lộ ra quá rõ ràng. Anh nghĩ là cô đủ hiểu rồi nhỉ?
- Izumin, ngài-----
Diana nói không thành lời. Cô đã nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh. Anh quả là một con người gian xảo!
- Ngài muốn ta làm nữ thần như Carol ư?- Cô cúi đầu, khẽ cau mày cũng khẽ hỏi. Tay cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm để vơi bớt nỗi lo âu trong lòng nhưng chưa đủ. Hai bàn tay cầm tách trà đang run nhè nhẹ.
-Đúng vậy!- Izumin đáp, không một chút ngập ngừng. Anh Vẽ xong bức họa trên bàn gỗ liền nở một nụ cười đầy ẩn ý.
-Nếu ta nói không thì sao? Ngài sẽ làm gì ta?- Diana trong lòng nổi lên một trận phong ba nhưng ngoài mặt thì cố kiềm chế. Cô ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, một mảng lạnh lùng. Mày hơi cau, nhìn anh ẩn ý đe dọa.
- Vậy nghĩa muội sẽ chết đấy!- Đột nhiên, Izumin nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng và tàn ác. Xung quanh tản ra một cỗ sát khí rợn người. Đôi mắt lấp lóe mấy tia lửa lạnh. Làm cả bầu không khí trong túp lều trở nên u ám.
- Chết? Ha ha........- Thế nhưng, Diana trái lại còn cười. Dọa cô sao? Hay làm thật? Dù như thế nào cũng chẳng sao! Muốn cô chết sẽ không dễ như vậy đâu! Cô không còn là một người yếu đuối, chịu phụ thuộc như trước nữa!
- Nghĩa muội không tin thì có thể tự thử nghiệm xem? Ta đã âm thầm hạ Trung Kiên cổ vào trong trà của ngươi. Nó là loại cổ ký sinh ở tim người, một khi ngươi có ý niệm muốn phản bội ta hay bỏ trốn thì nó sẽ gặm nhấm trái tim ngươi! Không tin thì thử gϊếŧ ta xem?- Lại cầm tách trà nhấp một ngụm. Izumin cực kỳ thư thái, coi chuyện nãy giờ giống như chơi một nước cờ vậy. Mà cũng phải, anh chính là đang chơi cờ. Từng nước lại từng nước ép vương là cô phải khuất phục. Thật không hổ là quân sư bậc nhất, hoàng tử sắt đá bạc tình trong Nữ hoàng Ai Cập.
Cô....sắp thua anh rồi! Nhưng, cô vẫn chưa muốn từ bỏ!
- Hạ cổ?- Diana giật mình. Tâm có chút xao động. Hạ cổ? Giống như trong phim cổ trang mà cô hay xem sao? Ở nhà, cô cũng có nghe chút về nó từ ba. Nhưng vì nó quá mê tín nên cô không tin.
- Sao? Thử đi chứ?- Izumin nhìn cô, nhếch mép cười gian tà. Phượng đồng híp lại, lộ ra ý khiêu khích mãnh liệt. Anh bày ra tư thế phong hoa đẹp mắt, lại còn sơ hở đầy mình. Thật sự là nghĩ cô không dám sao? Chết tiệt!!
- Là ngài ép ta!- Cô nhếch mép. Tay nâng lên, tụ lại một khối băng khí sắc nhọn. Sau đó, dùng tốc độ nhanh nhất mà phi lại chỗ anh. Giơ tay, khối băng khí theo lực mà hướng xuống. Một hướng nhắm đến ngực của Izumin.
- Yaaa----Ah!
Tuy nhiên, vào giờ khắc đấy. Một cảm giác nhói lên mãnh liệt ở tim cô. Diana trợn tròn mắt. Cỗ cảm xúc đau đớn truyền đến, tra tấn cô dồn dập. Cả người cô run mãnh liệt, khối băng khí trong tay cũng rơi xuống nền cát nóng, hóa thành nước. Cô cũng theo đó mà ngã phịch xuống.
Trên nền cát, Diana đau muốn chết đi sống lại nhưng lại chẳng hé môi lời nào. Cô run rẩy cắn môi. Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn. Mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Gương mặt xinh đẹp đầy đau đớn, quằn quại. Mồ hôi ướt đẫm cả thân thể cô.
Mắt hạnh mờ dần, trầm vào màn đêm lạc lõng và đen tối. Nhưng cô vẫn kiên trì, vẫn cắn răng mà chịu.
Dù có chết cô cũng không đầu hàng! Sẽ không!!
Nhưng, nó....
Đau!.....Đau quá! Tim cô như bị vật nhọn gì đó xuyên vào, rỉ máu!
Cỗ đau đớn đó hành hạ không chỉ thể xác mà còn cả tâm hồn bé nhỏ của cô. Ai đó cứu cô với! Cô sắp chịu không nổi rồi....
Tầm mắt vô định rơi trên người Izumin. Diana không còn nhận thức được người trước mắt cô là ai nữa...
- A....- Cô rên khẽ, cực nhỏ. Nhưng rồi khi nhận ra được điều gì đó, một dòng nước ấm áp lưng tròng, lăn dài trên gò má cô.
Cô lại tự mình vọng tưởng rồi.......
Chuyện đó làm sao có thể chứ...Anh sẽ không...
- Uh---m!
Đột nhiên, một cơn đau dữ dội ập đến. Diana kiệt sức, ngất đi. Bên tai cô lúc ấy, vang lên tiếng " soạt....soạt..." của giày ma sát với nền cát.
Là ai thế?
Diana muốn biết nhưng không thể rồi.
Còn Izumin, nãy giờ anh vẫn một bộ dáng bất động, một cử chỉ cũng chẳng có. Nhưng khi nhìn đến giọt nước trong suốt kia, anh lại khẽ xót xa.
Tại sao đau đớn như thế mà không hé môi lời nào? Sao lại quật cường như vậy?
Anh nhìn cô ngất trên mặt cát, lòng đau nhói. Bước xuống, Izumin bước nhanh về phía cô, khẽ ôm chầm lấy thân thể bé nhỏ đang run rẩy.
Vào lúc ấy, Diana ở trong mơ, thấy có ai đang ôm lấy mình. Cô nằm trong vòng tay của người ấy, cảm nhận sự ấm áp và sự thanh bình. Thật cảm thấy yên tâm khi ở trong vòng tay ấm áp này!
- I‐zu‐min...- Ngỡ tưởng người đó là anh nên cô đã vô thức kêu như vậy. Một cái kêu thật trìu mến và nhẹ nhàng...
Izumin có chút ngạc nhiên khi nghe vậy. Rồi đột nhiên, anh khẽ cười một cái. Ôm cô càng chặt hơn trước, đặt xuống giường rồi dùng đan dược từ trong áo nuốt vào. Nhai rồi mớm cho cô ăn.
Nhìn đôi môi khi trước hồng nhuận nay trở nên tái nhợt. Anh tự trách bản thân mình. Có phải đã tổn thương cô quá nhiều không?
Sau đó, anh khẽ cúi người. Áp môi mình lên môi cô, khẽ tách bờ môi mềm dịu ấy, một cảm xúc nhẹ nhàng dâng lên khi anh chạm vào cô. Hai bờ môi ấm áp chạm nhau, Izumin khẽ ngạc nhiên vì cảm xúc lạ lùng ấy. Nhưng rồi, anh vẫn mạnh bạo tách môi cô ra, luồn thuốc vào. Ép cô nuốt xuống rồi tham lam cuốn mút lấy vị ngọt thuần túy.
Nó như hấp dẫn anh, mê hoặc anh phạm tội. Tay cũng vì thế mà vô thức ghì lấy gáy nhỏ của cô. Để lưỡi mình tiến vào sâu hơn, thưởng thức nhiều hơn hương vị mê người.
Cô ngọt quá! Khiến anh không thể nào ngừng lại được!
Đầu lưỡi rong đuổi trong khoang miệng mật ngọt. Cảm nhận vị ngọt ngào, béo ngấy lại dịu nhẹ của cô. Mùi hương lẫn hương vị đều quyến rũ đến lạ. Anh tham lam cuốn mút lấy hương vị tuyệt vời ấy. Có lẽ so với sơn hào hải vị trên đời này, không có một thứ nào có thể tuyệt vời được như cô! Một hương vị ngọt ngào khiến người khác say đắm.
Thấm thoát, thời gian trôi nhanh dần. Izumin luyến tiếc rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô, kéo ra một sợi chỉ bạc gợϊ ȶìиɦ. Nhìn bờ môi tái nhợt trở nên sưng tấy, anh hài lòng cười một cái. Lưỡi vô thức liếm liếm môi mình như đang cố liếm sạch dư vị còn đọng lại.
Giờ khắc ấy, trông anh đẹp đến lạ. Gương mặt tuấn mị vì chút dục vong mà trở nên yêu nghiệt. Phượng đồng sắc bén giờ lại lộ ra tia nhu hòa. Khẽ vuốt ve gò má hồng hồng của cô, Izumin thấy thật lạ. Anh ôn nhu nhìn cô như đang nhìn vật quý báu nhất thế gian này.
Liệu có phải là anh đã động lòng rồi không?
Như khi anh yêu Carol, muốn có mà không được! Đó là một cảm xúc vừa hạnh phúc vừa thống khổ!
Còn đối với cô, cái cảm giác này rất khác. Nó mãnh liệt hơn, kỳ lạ hơn, càng hy vọng một điều gì đó, khát khao chiếm hữu, yêu thương, bảo vệ.
Anh không hiểu....Tại sao lại như thế?
Xúc cảm này nó là gì? Sao lại khiến anh muốn khát khao chiếm hữu cô lớn đến như vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook