" Hai đứa nói một người ngoài trường vào đưa học sinh đi, chuyện này thật không Dương giáo sư " Một lão già râu tóc bạc phơ ngồi ở bàn hiệu trưởng không liếc đến con mắt nhìn ba người vì đang chăm chú vào mớ sấp tài liệu trên bàn. Khuôn mặt phúc hậu hiền từ cất giọng già nua hỏi

" Mong ngài hiệu trưởng cho em họ tôi một công đạo, bị anh ta bắt đi còn lớn tiếng quát hai học sinh có cháu trai của ngài là Giang Thương Minh "

Dương Mễ Mễ chính là thêm mắm muối vào câu chuyện, Giang Mạnh Chu đang ghi đột nhiên dừng bút lại ngước lên nhìn Giang Thương Minh. Đây là cháu trai ông cưng yêu tất yếu là tự hào, đương nhiên nghe xong sẽ tức giận:" Hỗn xược, là ai dám khinh dễ cháu ta. Ta phải yêu cầu bên nội tình công an truy tìm xem là ai, không thể để cứ ai cũng đi ra vào dễ dàng thế được "


Hoa Nhiên Nhiên nhìn sự tức giận của lão thái gia nhà Giang đương nhiên hài lòng cười thầm, ngoài mặt sốt lo quan tâm :" Con nhớ anh ta bế Hoắc tiểu học muội đi hẳn có liên quan đến em ấy, người đó còn to lớn xăm đầy mình khẳng định là thành phần không tốt. Ngày mai chúng ta nên hỏi em ấy thưa ngài hiệu trưởng, trường chúng ta rất là lâu đời và có những người tốt nghiệp là vai tò lãnh đạo tốt nên không thể bị ảnh hưởng "

Giang Minh Chu nhìn cô gái đứng kế bên cháu trai mình thầm gật đầu, quả thật không để vì một thành phần mà ảnh hưởng đến toàn thể. Mai vẫn phải đích thân đến gặp cô bé đó để nói lý lẽ, không nên kết du với thành phần xấu

" Được rồi, ba người về đi. Mai rồi tính tiếp "

" Vâng " Hoa Nhiên Nhiên cùng Dương Mễ Mễ lui ra ngoài còn Giang Thương Minh ở lại gặp Giang Thương Chu nói chuyện


Trong lòng Hoa Nhiên Nhiên thầm đắc ý nở một nụ cười ác trong lòng nhìn Dương Mễ Mễ hướng tới:" Dương giáo sư, em nghe Hoắc học muội là em họ người. Vậy người có thể báo với cha mẹ em ấy không? Họ nên biết mọi chuyện và khuyên bảo em ấy "

Dương Mễ Mễ trong đầu suy nghĩ cũng như vậy, gật đầu một cái với Hoa Nhiên Nhiên:" Được, cô sẽ thông báo chú và thím biết. Em nên về sớm để nghĩ ngơi "

" Tạm biệt cô " Cô ta nở một nụ cười tươi tạm biệt Dương Mễ Mễ, đợi đến khi cô đi mất thì Hoa Nhiên Nhiên cười thầm một tiếng :" Ngu ngốc, Hoắc tiểu học đồng. Xem ra ngoài Giang Thương Minh tôi còn hứng thú với anh ấy mất rồi " Rồi gương mặt trở về bình thường băng lãnh thu hút ánh mắt của người khác, gương mặt điềm đạm tiên nữ khiến người ta mê

::

::

Tối quả thật Itachi trở về lại nhà Hoắc, thấy Hoắc Tuệ Bách đã ngồi chực chờ sẵn ở đó với cả người bộ đồ mới toanh cùng cái túi đeo chéo và cái thùng đựng tập sách


" Xem ra em rất quy củ, đáng khen "

Itachi nói lên một câu rồi tay lấy cái thùng trên tay nàng cầm hộ, Hoắc Tuệ Bách cũng không giành gì mà đưa cho Itachi cầm lấy

" Ca ca, xem như em cố tạo thiện cảm sau hai ba lần gặp đi. Anh thấy thế nào tùy "

" Ừ, chúng ta đi ăn trước rồi đi mua đồ cho em. Ở nhà tôi không có đồ con gái cho em mặc " Không hẳn là không có đồ nhưng chỉ có một hai bộ hôm trước mua

" Cũng được " Lời nói vẫn xòn mang phong thái tiểu thư, mũi nàng hất cao lên xách gót chân đi trước Itachi vài bước. Đối với tiểu thư như thế thì Itachi đã quen, vì đối tượng công lược là nàng nên phải chịu tính bướng bỉnh này

Lái xe rời khỏi biệt thự được nửa tiếng, Itachi dừng lại ở tại một nhà hàng. Theo quý ông mà xuống trước mở cửa cho Hoắc Tuệ Bách xuống rồi giao chìa khóa cho người giữ xe lái đi
Nhà hàng sang trọng với cách trang trí bắt mắt thế này khiến Hoắc Tuệ Bách cảm thấy rất quen, khối màu phết lên tường hay cách trang trí nội thất đều quen. Giống như căn nhà của anh trai cô đang khoác tay kế bên vậy

" Anh là đạo nhái phong cách của nhà hàng này sao, thật giống trong trang trí căn nhà của anh " Hoắc Tuệ Bách ngước mắt lên lung lay cánh tay của Itachi thắc mắc hỏi

Anh nhìn xuống cô muội muội, mặt không cảm xúc từ từ giảng lý:" Tôi không hèn mọn đến mức thế, nếu là một thứ đó giống thiết kế của tôi thì thứ đó là của tôi. Suy nghĩ tự hiểu xem "

Hoắc Tuệ Bách lập tức liền ngậm miệng lại rồi im lặng đi theo anh trai của mình vào nhà hàng. Bây giờ Itachi hoàn toàn thay một bộ đồ vest đen hợp với cơ thể và vuốt phẳng nếp áo cùng quý cô muội muội của mình vào, làm tránh không khỏi ánh mắt của một số người ăn tại nơi đây. Trông hẳn như một cặp tình nhân đang ngọt ngào hạnh phúc
Bước vào nhà hàng nhân viên nam vừa nhìn thấy Itachi đã lo hốt hoảng kính người cuối chào rồi đưa vào thang máy lên tầng ba của nhà hàng, Hoắc Tuệ Bách nhìn căn phòng rộng lớn duy nhất chỉ có một bàn ăn lớn tròn đặt giữa làm trung tâm còn bao nhiêu là trang trí bắt mắt. Muốn hỏi người phục vụ nhưng thấy anh ta đã lui ra rồi nên vội xách váy theo Itachi vào

" Mời em ngồi " Itachi kéo ghế mời Hoắc Tuệ Bách ngồi xuống, nàng gật đầu ngồi xuống rồi thì Itachi kéo vô sát bàn thuận tiện việc ăn uống xong rồi trở về ghế của mình

Hoắc Tuệ Bách nhìn cả hai bàn tay của anh trai mình xăm cả hết thì thấy hứng thú nắm lấy coi, anh cũng mặc để nàng nắm lấy mà ngắm nghía. Hoắc Tuệ Bách từng nghĩ đến việc xăm một bông hoa nhưng lại nghe rất đau đớn nên thôi đi mà bây giờ nhìn hình xăm của Itachi liền không kiềm được:" ca ca, anh xăm nhiều như thế không đau sao? Em nghe nói xăm rất đau "
Itachi nhìn bàn tay to lớn thô ráp bị một bàn tay mềm mại nắm lại thì nhướng mày, ánh mắt trầm lắng nhìn nàng kéo tay éo để nhìn hết:" Đau? nó rất bình thường " Itachi bình thản trả lời nàng, hứng thú nhìn đôi mắt sáng lấp lánh ấy. Tựa như là cả thế giới trước mắt nàng thấy đều là kẹo hồng và bánh ngọt

Nàng nghe một tiếng liền ồ lên, bàn tay càng nắm chặt Itachi:" Em... ừm cũng muốn xăm "

Itachi nghe xong thì cảm thấy từ bao giờ mà có chuyện này, cốt truyện nói cô tiểu muội muội của mình luôn sợ đau và cần người khác thương yêu ghét dính tới mấy thứ này sao. Không lẽ có sự thay đổi khi anh đến:" Nếu chỉ khi em được cha và dì đồng ý thì anh sẽ giúp em "

" Tại sao chứ? Đây là cơ thể em, em muốn làm gì thì tại sao phải xin? Anh biết khẳng định hai người sẽ không cho mà " Hoắc Tuệ Bách kéo tay anh nài nỉ, đôi mắt to tròn năn xin đến muốn người khác khô khan yết hầu cộng thêm đôi môi đỏ chu lên có bấy nhiêu mị hoặc. Itachi trong lòng thầm rủa một tiếng cố trấn an tâm trí, nên gương mặt thâm trầm đến đáng sợ khiến cho Hoắc Tuệ Bách nhụt chí, ngậm miệng không dám nói tiếp. Itachi đành thở dài, lần đầu cảm thấy bất lực đến thế:" Đừng hồ nháo, em đã lớn "
Bữa ăn cứ thế tại căn phòng rộng lớn chỉ hai người tiếp diễn, Hoắc Tuệ Bách không dám nói gì nhiều trước khi thế đè áp u ám của người trước mặt mà tao nhã ăn

" Ring ring "

Điện thoai trong túi Itachi reo lên đánh vỡ bầu không khí ảm đạm này, vừa nhìn nó anh đã nhíu mày và vạch đen chảy dài trên trán:" Em cứ dùng, anh sẽ quay lại "

" Nói nhanh, nếu không tôi gϊếŧ cậu tên Edward " Itachi vừa cầm máy lên đã nghiến răng trầm giọng uy hiếp một tiếng nhưng lại nhận được là tiếng cười trầm không kém Itachi:" Ôi cậu bạn của tôi, tôi chỉ muốn hỏi thăm cậu thôi "

" Xong rồi thì lăn, tôi không rảnh " Khi Itachi chuẩn bị cúp thì bên kia vang lên tiếng cười càng lớn, sự đùa đỡn:" Này cậu vội thế, hàng cho cậu đây. Phi vụ lớn từ lão già Diaemus, cậu đang ở đâu "

Itachi vừa nghe đến cái tên kia liền nhếch môi, khóe miệng hé nhỏ một nụ cười ít thấy:" Nhà hàng L'AVENIR" nói xong liền cúp máy
Chiếc xe thể thao phiên bản số lượng giới hạn chạy nhanh trên con đường lớn đầy đèn sáng mỹ lệ phố sá người đi, tòa nhà cao ngất như cây cỏ mà mọc lên trông đồ sộ cho thấy giá trị nơi đây

Nam nhân trong chiếc xe thể thao ấy vừa nhún vai vừa cầm vô lăng phóng tốc độ nhanh đến điểm hẹn

Dừng xe trước nhà hàng, cánh cửa kéo lên tự động nhường đường cho nam nhân trong bộ vest trắng phẳng phiu lịch lãm. Nam nhân quăng chìa khóa xe cho người nhân viên rồi bước vào nhà hàng

" Ưʍ.. ca ca.. em no rồi, em đi vệ sinh rồi quay lại " Hoắc Tuệ Bách ngượng ngùng hướng Itachi ánh mắt rồi đi ngoài. Vừa cầm theo cái tui vội đi ngoài dưới ánh mắt nóng hổi từ anh hướng chằm chằm vào lưng nàng. Khi đi ra ngoài rồi đóng cửa nàng mới thở phào nhẹ nhõm bước chân tới cuối hành lang vào tolet
Xong xui mọi thứ thì đi ra vừa hay gặp một người mà nàng không muốn gặp lúv này nhất: Hoa Nhiên Nhiên

Hoa Nhiên Nhiên vừa thấy Hoắc Tuệ Bách liền tỏ vẻ bở ngỡ lấy tay che miệng:" Hoắc tiểu muội, em ở đây ăn tối với ai thế. Chị đến đây với Minh, anh ấy cứ nằng nặc bảo chị đi nên chị đành thế. Mà em đi với ai thế, tầng này rất đắt tiền nên khẳng định không đủ trả đâu, có cần chị giúp không "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương