Zswwchiến Sơn Vi Vương Kết Khế Ước
-
Chương 12
Một chặng đường vô cùng yên tĩnh, Vương Nhất Bác từ trước đến giờ có đánh chết cũng không bao giờ nghĩ tới, cậu nhanh như vậy đã trở về biệt thự của Tiêu Chiến.
Xe dừng lại, Tiêu Chiến cấp tốc xuống xe, sau đó lại đi vòng sang mở cửa xe.
Hai người song song đi vào biệt thự.
Tiếp theo sau đó, cửa nhà mở ra, hắn nhường cho cậu vào trước.
Sau đó phân phó người làm trong nhà, lại đích thân rót cho Vương Nhất Bác một ly nước.
"..." Vương Nhất Bác nhận lấy ly nước có chút im lặng.
"Tiêu Chiến, anh có thể chú ý thân phận của anh một chút được không?"
"Tôi? Tôi có thân phận gì? À, người theo đuổi cậu." Tiêu Chiến cởi xuống áo khoác âu phục, lại cởi ra vài cúc áo sơ mi.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trói buộc trên cổ Tiêu Chiến, phối hợp với âu phục và áo sơ mi, không hiểu sao lại có một chút...!tình thú...!
"Anh suy cho cùng vẫn là tổng giám đốc Tiêu thị, lại còn là một người sói vô cùng mạnh mẽ...!anh nhìn xem anh đang làm chuyện gì?"
"Tôi làm chuyện gì?" Tiêu Chiến khó hiểu.
"Anh...!được rồi, được rồi.
Anh không làm gì hết được chưa?"
"À, cái kia...!cậu ngồi xuống một chút, tôi cho người đi pha nước tắm."
Dứt lời, Tiêu Chiến liền xoay người đi vào phòng ngủ.
"??!!" Vương Nhất Bác liếc mắt, sau đó nằm vật trên ghế sô pha.
Một người sói như giống như Tiêu Chiến lại sống sờ sờ giống như...!chó săn...!thật kì lạ...!
Trong phòng tắm, Tiêu Chiến không hiểu sao đột nhiên mỉm cười.
Thực ra hắn đối với Vương Nhất Bác vô cũng tốt, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng.
Hắn có chút không rõ ràng.
Suy cho cùng là bởi vì cảm tình nên mới có thể không phòng bị, bị ma cà rồng này cắn, rồi sau đó chính thức kết khế ước.
Hay là sau khi kết khế ước mới chậm rãi có cảm tình...!
Nhưng mà, rất rõ ràng, sau khi kết khế ước, tình cảm kịch liệt này mới tự nhiên sinh ra.
Đây rốt cuộc là chân tâm của chính mình hay là bị khế ước ảnh hưởng, hắn cũng không muốn quan tâm.
Nói tóm lại, hắn hiện tại rất thích Vương Nhất Bác, thích đến nỗi chỉ cần nghĩ đến cậu, cả trái tim đều sẽ vì điều này mà run rẩy.
Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn đều đi theo khuôn mẫu trong sách giáo khoa mà trưởng thành, hắn không có tâm tình cũng không có thời gian yêu đương.
Cho nên có thể nói, hắn chưa từng thích qua một người, đến lúc thích rồi, hắn chỉ muốn đem tất cả những gì mình có đưa hết cho người kia.
Đây chính là thích.
Tiêu Chiến nghĩ như vậy.
Hắn cảm thấy mình đối với chuyện này vô cùng ngây ngô, cho nên hắn lo lắng mình sẽ không có cách nào làm cho Vương Nhất Bác yêu mình.
Bởi vậy, hắn chỉ muốn đem tất cả chân tình của mình móc ra cho Vương Nhất Bác xem.
Nhìn xem, đây chính là tình cảm của người sói.
Hắn quyết định như vậy, liền không để lại cho bản thân một đường lui.
Tựa như khi hắn bắt được một con mồi, liền lập tức quyết định con mồi này nhất định phải thuộc về hắn.
Mà Vương Nhất Bác hiện tại chính là con mồi của hắn.
"Cậu tắm trước đi, nhiệt độ nước tôi đã kiểm tra rồi."
Tiêu Chiến chẳng biết lúc nào đã thay ra một chiếc áo thun rộng rãi, trên cánh tay còn vương rất nhiều nước.
"Tiêu Chiến, qua đây."
Vương Nhất Bác nằm trên ghế sofa, dùng tay chống đỡ nửa thân trên, thấy được bộ dáng sửng sốt của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến chùi vội nước trên tay, đi lại gần Vương Nhất Bác.
"Ừm?"
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ màu đen trên cổ hắn, lại nhìn dáng dấp vô cùng nghiêm chỉnh của Tiêu Chiến.
Có chút buồn cười.
Hướng Tiêu Chiến ngoắc ngoắc ngón tay.
"Lại gần hơn một chút."
Tiêu Chiến hơi cong lưng về phía trước.
Ngón tay vừa rồi còn có ý định câu dẫn hắn, một giây sau liền cắm vào vòng cổ bên trong, sau đó ngón tay dùng sức siết chặt vòng cổ, đem Tiêu Chiến kéo sát lại gần.
Tiêu Chiến bị bất ngờ, trọng tâm không ổn định liền nhào về phía trước.
Vương Nhất Bác phản ứng nhanh nhẹn, lập tức bay đến bên cạnh, bay lên cao nhìn bộ dạng ngã sấp xuống trên ghế sofa của Tiêu Chiến cười to vài tiếng, sau đó hướng phòng tắm đi tới.
Người nằm trên ghế sofa da mặt đỏ đến tận lỗ tai, đầu chôn ở dưới gối thật lâu sau vẫn không thấy ngẩng lên.
Kể từ khi hai người phát sinh, đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc thân mật với hắn như thế.
Tiêu Chiến nâng người lên, mím môi.
Tựa như hình ảnh Vương Nhất Bác nằm dưới thân hắn mỉm cười thật tươi vẫn còn hiện diện trước mắt.
"Ha..." Hắn cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ.
Chỉnh đốn lại tâm tư, đi vào phòng bếp.
"Cốc, cốc, cốc"
"Nói."
Vương Nhất Bác mở mắt ra.
"Tôi có cắt cho cậu một chút hoa quả, một người bạn của tôi vừa đưa cho tôi một bình Latour, tôi rót hay ly, cậu có muốn uống một chút rồi ngủ tiếp không?"
Tiêu chiến đứng bên ngoài đáp.
Vương Nhất Bác mở mắt xác nhận bồn tắm lớn có thể hoàn toàn che giấu thân thể của mình liền nói, "Vào đi."
Cửa phòng tắm bị mở ra, Tiêu Chiến chậm chạp đi tới.
Phía trên là một đĩa hoa quả được cắt gọn gàng cùng hai ly rượu đỏ, Tiêu Chiến hướng tới vách tường bên cạnh bồn tắm lớn ấn nút, chiếc bàn nhỏ đẩy ra.
Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác một chiếc ly đế cao.
"Mùi vị không tệ, cậu nếm thử xem."
Vương Nhất Bác nhấp thử một miếng, cậu từ trước đến giờ cực kỳ khó tính, mặc dù ngày thường không nhìn ra, nhưng từ sâu bên trong cậu có lòng yêu thích đặc biệt với những đồ vật cao quý ưu nhã.
Nhấp một ngụm rượu, nhíu nhíu mày, gật đầu một cái.
Nhận được khẳng định, Tiêu Chiến mới thỏa mãn bưng lên một chiếc ly khác đưa đến miệng mình, lại cầm lấy một cây tăm.
"Ăn một chút hoa quả đi, buổi tối cậu vẫn chưa ăn cơm."
"Có một bộ phim rất nhanh sẽ khai máy, tôi muốn giảm cân một chút."
Vương Nhất Bác nhận lấy hoa quả, mùi vị cũng không tệ.
"Cậu còn giảm cân sao? Người cũng gầy như vậy rồi."
Tiêu Chiến nhíu mày nhìn bờ vai trần cùng xương quai xanh lộ trên mặt nước của Vương Nhất Bác.
"Hết cách rồi, lên hình sẽ béo lên mười cân, nhất định phải gầy thêm một chút thì lên hình mới đẹp."
Vương Nhất Bác thả cây tăm vào lại đĩa, Tiêu Chiến lại lập tức đưa đến một miếng khác.
"Cậu bây giờ đã vô cùng đẹp rồi." Tiêu Chiến nói thật.
"..." Vương Nhất Bác liếc qua Tiêu Chiến, "Tôi biết."
Tiêu Chiến thu dọn đĩa trái cây và hai ly rượu bưng ra ngoài.
Vương Nhất Bác ngay sau đó cũng đi ra khỏi phòng tắm.
"Anh vẫn chưa sửa cửa sổ sao?"
Vương Nhất Bác tựa người vào khung cửa cách vách.
"Quên mất, để ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ cho người đến sửa."
Tiêu Chiến dọn dẹp xong cũng đi tới.
"Vậy tối nay anh định ngủ cùng tôi?"
Vương Nhất Bác Khoanh tay trước ngực.
"Có thể chứ?" Tiêu Chiến có chút thụ sủng nhược kinh.
"..." Nhìn cửa sổ bị gió thổi vào từng trận gió lạnh, "Anh mà bị cảm máu liền không ngon, tới đây."
Đây rõ ràng là biệt thự của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác lại nghiễm nhiên như một vị chủ khác.
Hai người cùng nằm trên giường, ngày hôm sau Tiêu Chiến phải đi làm, Vương Nhất Bác cũng còn sự kiện phải chạy.
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh hít thở.
Tiêu chiến đột nhiên mở miệng.
"Tôi đột nhiên có chút không muốn sửa cửa sổ nữa."
Vương Nhất Bác nhíu mày.
"Anh nói nữa tôi liền ném anh ra ngoài."
Tiêu Chiến bỗng nhiên cười ngây ngô.
"Chúc ngủ ngon, Nhất Bác."
Vương nhất Bác trở mình.
"Chúc ngủ ngon."
Suzie.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook