"Đúng vậy, đây là màu đỏ mới, hôm nay trong buổi trực tiếp sẽ có ưu đãi cực kỳ lớn."
MC vẫn thao thao bất tuyệt.

Vương Nhất Bác không phải biết làm gì.

"À...!không sai." MC cười cười nhìn về phía Vương Nhất Bác.

"Một lát nữa sẽ có chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp của Ngải Già đến hóa trang cho Vương Nhất Bác."
"..." Vương Nhất Bác suýt thì quên mất chuyện này...!
Chỉ trong chốc lát, một nam nhân tuổi trung niên đi ra đứng ở giữa buổi trực tiếp chào hỏi, sau đó đi đến trước mặt Vương Nhất Bác bắt đầu trang điểm cho cậu.

"Đúng, Nhất Bác hiện tại đang sử dụng bút lông mày, là kiểu số một, màu sắc vừa đủ, mọi người có thể căn cứ từ màu tóc của mình mà chọn."
MC vẫn không ngừng đáp lại bình luận.

"Ca khúc mới của Nhất Bác sao? 9:30 tại buổi trực tiếp, mọi người kiên nhẫn chờ một chút."
Vương Nhất Bác vô vị ngồi im, tùy ý mọi người an bài.

Vì công việc...!vì công việc...!vì công việc...!
Vương Nhất Bác không ngừng tự thôi miên bản thân.

"Ok fine, Vương Nhất Bác biểu cảm thật sự quá xuất sắc, làm tôi thật sự khẩn trương."
Chuyên gia trang điểm xoay ghế lại chính diện, hướng về phía camera.

Lượt bình luận trong nháy mắt nổ tung.

[ A!!! A!!! Ca ca!!! Tôi chết rồi!!! ]
[ Nhất Bác thật sự là người duy nhất khi trang điểm không cảm thấy nữ tính, rất nam tính a! ]
[ Giấy! Giấy đâu?! Máu mũi của tôi! A...!]
[ Bảo bảo! Sà vào lòng chị đi! ]
...!
Vương Nhất Bác nhìn vào màn hình giao diện.

Như thế nào...!lại có thể...!yêu diễm...!cmn...!
Nhìn máy nhắc chữ chậm chạp nhảy chữ, Vương Nhất Bác bắt đầu đọc quảng cáo.

Nghe Vương Nhất Bác máy móc đọc quảng cáo, MC vẫn như cũ thẳng lưng lễ phép mỉm cười.

"Rốt cuộc cũng đựi được đến 21:30 rồi, các bảo bối chờ lâu chưa? Cho tôi xem có bao nhiêu người muốn nghe ca khúc mới của Nhất Bác nào?!"
MC cười hỏi, bình luận lại vỡ tổ.

Ca khúc mới chiếu ra, ống kính lại cắt hình ảnh MC.


"9:40 vốn là thời gian để giới thiệu vị cổ đông thần bí sẽ đến, nhưng tôi vừa nhận được tin tức Tiêu tổng hiện tại có việc, có thể sẽ tới chậm một chút.

Các bảo bối chờ được không?"
[ Kim chủ ba ba là thượng đế, không sao.

]
[ Cảm tạ kim chủ ba ba lựa chọn Nhất Bác.

Cậu ấy xứng đáng! ]
[ Cảm tạ kim chủ ba ba lựa chọn Nhất Bác.

Cậu ấy xứng đáng! ]
"Được, cảm ơn các bảo bối đã thông cảm, vậy chúng ta rút thăm trúng thưởng nhỉ?"
Vương Nhất Bác nhíu mày, cậu nghe lầm sao?
Tiêu tổng...!
Được rồi...!được rồi...!họ Tiêu nhiều như vậy...!
"Người nào trúng thưởng có thể liên hệ đến bên phục vụ khách hàng để xét duyệt."
MC cười cười giơ lên một chút, lại sửng sốt.

"Các bảo bối, chúng ta hãy hoan nghênh Tiêu tổng đến nào."
Vương Nhất Bác nghe vậy cũng ngẩng đầu, sau đó quay đầu.

"Hi! Nhất Bác." Tiêu Chiến hướng Vương Nhất Bác vẫy tay, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn Tiêu Chiến ngồi xuống vị trí cách cậu chỉ vỏn vẹn mười xen ti mét.

Lúc tới gần, Tiêu Chiến mới phát hiện lớp trang điểm trên mặt Vương Nhất Bác.

Như thế nào...!lại có thể...!mê người như vậy...!
"Kiểu trang điểm này nhìn rất đẹp." Tiêu Chiến nghĩ như vậy liền không kìm lòng được nói ra.

[ Mẹ nó, đây là kim chủ ba ba? Không phải minh tinh chứ? ]
[ Một anh đẹp trai khen một anh đẹp trai khác đẹp trai.

Tôi chết rồi!" ]
[ Khung cảnh này thật sự còn tồn tại sao? A....!]
[ Xong rồi các tỷ muội, tôi muốn nhảy thuyền...!]
"Quả nhiên là tận mắt nhìn so với trên tivi đẹp hơn nhiều." Tiêu Chiến cười tủm tỉm nói.

Vương Nhất Bác siết chặt nắm tay, tiếp theo đó ngây ngô bật cười, "Không có, không có."
Buổi trực tiếp đến mười một giờ đêm mới kết thúc.

Vương Nhất Bác cơ hồ là chạy đi rời khỏi sảnh trực tiếp.


Tiêu Chiến nhìn người chạy đi mất, đuổi theo sau.

Vương Nhất Bác nghe sau lưng có động tĩnh, phía trước có rất nhiều nhân viên công tác, cậu cũng không muốn cho tất cả mọi người biết cậu cùng Tiêu Chiến có quan hệ không minh bạch.

Xoay người chạy sang một hướng khác.

Tiêu Chiến đuổi theo vô cùng sát, cuối cùng dừng lại tại phòng nghỉ cho khách.

Vương Nhất Bác tùy tiện mở cửa một phòng, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, trong khe cửa lại xuất hiện một bàn chân.

"Đừng chạy..." Tiêu Chiến thở hổn hển giữ cửa, quay đầu nhìn một chút, thấy phía sau không có người mới cưỡng ép đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác dựa vào tường, cảnh giác nhìn Tiêu Chiến, chậm rãi lùi vào góc.

Tiêu Chiến từng bước ép sát, đi tới trước người Vương Nhất Bác.

Tay phải nâng lên.

Biến ra vuốt sói.

Vương Nhất Bác chôn chân ở tường, toàn thân căng cứng.

Tiêu Chiến giơ tay đem vuốt sói kề vào cổ chính mình, sau đó đưa tay đem Vương Nhất Bác ôm vào lòng.

Máu tươi bên cổ cơ hồ là trào ra không kiểm soát, Vương Nhất Bác mở miệng ngậm lấy, không cần hút liền có thể uống loại máu tươi ngon mỹ vị.

"Mấy ngày nay vẫn luôn trốn tránh tôi, không uống máu, thân thể cậu biết làm sao bây giờ?"
Bàn tay Tiêu Chiến đã biến trở về bình thường, khẽ vuốt ve tóc Vương Nhất Bác.

Cậu đang ăn nên cũng không có phản kháng.

Những chuyện khác...!để ăn no trước rồi tính sau...!
"Là do tôi không tốt, là tôi hiểu lầm.

Tôi cho rằng một ngày trước tôi đã cùng cậu...!cho nên...!tôi đã quá thô lỗ..."
Vương Nhất Bác nhắm mắt uống máu, không muốn đáp lại.

"Cậu trách tôi như thế nào cũng được, hay đánh tôi như thế nào cũng được nhưng đừng né tránh tôi.

Cậu bây giờ chỉ có thể uống máu của tôi, cậu trốn tránh tôi, chính cậu phải làm sao bây giờ? Còn có đêm đó...!là tôi quá tức giận...!tôi tức giận cậu vậy mà lại cùng người khác đi thuê phòng..."

Vương Nhất Bác đã có chút no rồi.

"Còn có...!tôi...!cậu nhìn ra tôi thích cậu.

Tôi biết cậu có thể không thích người sói, nhưng huyết thống Lang tộc trong người tôi rất ít! Tôi cũng không có bẩn, tôi cũng có suy nghĩ, không thấp kém! Chuyện kia...!có thể nào...!chúng ta có thể thử xem được không?"
Vương Nhất bác mở to mắt, qua loa liếm láp vết thương một chút, đẩy Tiêu Chiến ra.

"Anh?" Vương Nhất Bác chỉ vào Tiêu Chiến.

Cậu vẫn cho rằng cậu cùng Tiêu Chiến phát sinh ra những chuyện này đều bởi vì Tiêu Chiến hóa sói làm cho cảm xúc nguyên thủy bị xao động.

Kết quả...!Tiêu Chiến vậy mà lại thổ lộ với cậu?!
"Tôi toàn tâm toàn ý coi anh là nhãi con, anh vậy mà lại muốn tán tỉnh tôi?!"
Vương Nhất Bác lại một lần nữa trở về góc tường, cảnh giác nhìn Tiêu Chiến.

"Tôi thật sự yêu thích cậu."
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Tôi biết rồi, đến đây, nhìn tôi, nhìn vào mắt tôi xem."
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ánh sáng màu lam nhàn nhạt, giải trừ cổ tâm thuật đối với Tiêu Chiến.

"Hiện tại thế nào? Sao rồi? Khi tôi dùng cổ tâm thuật lên người anh, đó là ảo giác.

Hiện tại cảm thấy tốt hơn chưa?"
Tiêu Chiến trong nháy mắt ngẩn ngơ, thanh tỉnh.

Nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Lắc đầu.

"Không có, vẫn là thích."
Vương Nhất Bác buồn bực.

"Tôi và anh đều là nam, tôi là ma cà rồng, anh lại là người sói, chúng ta căn bản không hợp! Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
"Có thể, tôi chính là thích cậu." Tiêu Chiến cố chấp nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác trầm mặc một hồi.

"Xin lỗi, tôi thật sự đối với anh không có cảm giác.

Tôi không phải không thể tách anh ra, nhưng bởi vì máu, bởi vì tiền lại cùng anh ở chung một chỗ, nhưng tôi khinh thường nhất là lừa gạt, tôi thật sự đối với anh không có cảm giác."
Tuy rằng đã sớm nghĩ đến việc sẽ bị cự tuyệt, Tiêu Chiến vẫn vô cùng buồn bã.

"Không sao, từ từ đi."
"..."
"Cậu cần máu...!cho nên...!trở về được không? Cậu yên tâm, tôi sẽ không lại đối với cậu làm chuyện gì quá phận.

Điều kiện tiên quyết là...!cậu có thể hay không...!đừng lại đi cùng người khác...!nếu không tôi có thể sẽ tức giận...!sau đó lại mất khống chế..."
Vương Nhất Bác suy tư một chút, Tiêu Chiến đại khái không phải là kiểu người nói lời không giữ lời, vì vậy cậu gật đầu.

"Quay về thì có thể, nhưng anh làm sao đảm bảo anh sẽ không hóa sói, sau đó lại đối xử với tôi như vậy?"

Tiêu Chiến mím môi một cái, kéo kéo tay của Vương Nhất Bác.

"Đeo khẩu trang vào, đội mũ lên, đi theo tôi."
Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nắm tay kéo đi tới bãi đậu xe.

Hai người ngồi vào phía sau xe.

"Anh đi ra ngoài trước đi." Tiêu Chiến nói với tài xế.

Tài xế xuống xe, đi ra một khoảng xa.

Tiêu Chiến từ dưới gầm xe lôi ra một chiếc hộp, trông có vẻ vô cùng tinh tế.

Kéo ra, bên trong có hai cái vòng, một lớn một nhỏ.

Vương Nhất Bác mở to mắt, có chút khó tin.

"Vòng trói buộc, tôi đeo." Tiêu Chiến đem chiếc vòng màu đen đeo vào trên cổ, chế trụ, khóa chết.

"Ngày thường tôi đều mặc âu phục, người khác sẽ không thấy."
Tiêu Chiến lại từ trong hộp lấy ra một chiếc vòng nhỏ.

"Vòng kiểm soát, cậu đeo." Nói xong liền kéo tay Vương Nhất Bác đem chiếc vòng nhỏ gắn lên cổ tay.

"Nếu như tôi mất khống chế hóa sói, cậu dùng cái này kiểm soát tôi."
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác.

"Hiện tại có thể tin tưởng tôi được không?"
Vương Nhất Bác trợn mắt há hốc mồm nhìn vòng kiểm soát trên tay mình, lại ngẩng đầu nhìn chiếc vòng trên cổ Tiêu Chiến.

Chỉ cần cậu nguyện ý, hoàn toàn có thể thông qua vòng kiểm soát trên tay điều khiển Tiêu Chiến.

Tiêu chiến sẽ không chết, nhưng lập tức sẽ bị choáng.

Đối với một người bị choáng mà nói, là chết hay sống cũng là do cậu định đoạt.

Hơn nữa chỉ cần đeo vòng trói buộc lên, trừ khi dùng vòng kiểm soát gỡ bỏ, nếu không tự bản thân cưỡng ép tháo ra, ngân châm cũng sẽ trực tiếp đâm xuyên qua da thịt.

Hiện tại sống hay chết Tiêu Chiến hoàn toàn giao quyền quyết định trên chiếc vòng nhỏ màu đen.

Đây là chuyện tốt?
Tiêu Chiến cũng quá tin tưởng cậu đi?
Không phải là đem vận mệnh đặt trong tay cậu đấy chứ?
"Cái này cũng nặng quá rồi đi?" Vương Nhất Bác thật sự không biết nói gì.

"Vậy thì...!có thể cùng tôi về nhà được không?"
"Đi, đi thôi."
Suzie.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương