Tôi nghiến răng lao vào bảo vệ Tiểu Đồng nhưng không tránh được con zombie bên phải liền bị nó cắn vào cánh tay.

May mắn thay, quần áo tôi mặc đủ dày không gây ra thương tích, nếu không cánh tay sẽ bị vô dụng.

Dù là vậy, cũng khiến tôi sợ toát mồ hôi lạnh.

Tiết Tuyết hét lên, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ!"

Tôi lắc đầu, "Không cắn vào."

Tốc độ trong tay Trần ca không chậm, sắc mặt lại trầm xuống, "Ba đứa dẫn Tiểu Đồng đi trước, tìm một chỗ chờ anh. Để anh giết zombie."

Tôi không phản bác, ôm Tiểu Đồng vào lòng. Tiết Tuyết cũng không muốn đánh, chuẩn bị rút lui.

Tiểu Bàn không lùi bước, lắp bắp nói: "Nhưng cũng không thể để lại một mình Trần ca."

Tôi quay đầu lại, thấy sắc mặt cậu ta tái mét liền giải thích: "Khoảng cách quá xa, chúng ta sẽ không tới được nơi trú ẩn trước khi trời tối. Nếu giết hết đám zombie rồi mới tìm chỗ trú chân thì trời tối mất, như thế còn nguy hiểm hơn. "

Tôi ôm Tiểu Đồng né tránh trong đàn zombie, thở hổn hển, "Hơn nữa, lực lượng của chúng ta quá thấp, ở lại sẽ gây cản trở. Không bằng hiện tại đi trước dẫn theo một ít zombie đi, còn có thể giảm bớt áp lực cho Trần ca. "

Nói xong dùng chiếc ba lô đánh ngã một con zombie đang lao tới, liền đưa tay kéo cậu ta.

Lúc này Tiểu Bàn mới làm theo, giơ ba lô lên hỗ trợ mở đường, đập lũ zombie sang hai bên như xe ủi đất. Tôi ôm Tiểu Đồng đi theo, phía sau là Tiết Tuyết.

Chúng tôi đông người, dẫn đi phần lớn zombie, bên chỗ Trần ca quả nhiên đã dễ dàng hơn không ít.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa đi vừa chú ý hai bên đường.

Đây rồi!

“Đi về phía hai giờ.” Tôi tăng âm lượng để nhắc nhở hai người họ.

Đó là một nhà để xe, cửa cuốn đã được hạ một nửa, xương khớp của zombie không thể uốn cong nên không thể vào được.

"Đúng!"

Tiểu Bàn ngay lập tức hiểu ý tôi, đổi hướng chạy về phía gara, tới nơi liền khom người trốn vào trong, thở hổn hển vì kiệt sức.



Tôi đưa Tiểu Đồng vào trước, sau đó mới cúi đầu vào gara.

Phía sau có mấy con zombie dây dưa làm Tiết Tuyết không thể tới nhanh, thấy đã gần đến gara lại chống đỡ hết nổi, chân tay loạng choạng.

Tôi nhìn mà sốt ruột nhắc: "Nằm xuống!"

Cô hiểu ý, nhanh chóng nằm xuống đất, lật người mấy cái bỏ qua đám zombie rồi tiến vào gara.

“Hazz.” Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng thoát được, đám người mặt xám mày tro nhìn nhau.

Tiếng kêu la om sòm của zombie bị ngăn cách bởi cánh cửa cuốn, cũng đỡ phải kinh hoàng khi tiếp xúc trực diện.

Tiểu Đồng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, "Hình như zombie bên ngoài đang hát."

Không biết ai bắt đầu, cả ba người đều bật cười.

Tiểu Bàn vứt vỏ dao trong tay xuống đất, vò đầu bứt tai nói: "Xem ra không tìm lại được con dao nữa rồi".

"Nhưng vừa rồi đã thật, tiểu Trang ca anh có thấy lúc em lấy túi đập một cái rất chuẩn không. Cái thứ zombie trông thì đáng sợ, nhưng thật ra cũng chỉ có thế!"

Tôi cười nhìn cậu ta, "Vậy vừa rồi là ai sợ tới mức không đi được."

"Hai người còn cười nữa, nhìn các anh bẩn chưa kìa."

Tiết Tuyết cong môi, ngồi thở dài, nhưng không để ý tới, cô vừa lăn trên mặt đất còn bẩn hơn cả hai chúng tôi.

Tôi lấy một chai nước ra, mấy người thay nhau uống.

Rồi đứng dậy quan sát xung quanh.

Gara không nhỏ, tường nhẵn nhụi, có một chiếc AMG GT đậu phía sau, màu vàng tươi càng tô điểm cho không gian mờ ảo.

Xe mới, có lẽ mua xong còn chưa lái được mấy lần, ai ngờ lại xảy ra chuyện...

Tôi nén nỗi buồn trong lòng, lấy chiếc đèn pin trong cặp ra.



Hai kệ treo trên tường xếp đầy dụng cụ.

Trên tường treo mấy chiếc áo khoác lao động, Tiết Tuyết phát hiện vừa rồi cô dính đầy đất liền lấy một cái để thay.

Lần đầu tiên rời khỏi siêu thị, cảm thấy đường phố hiu quạnh, khác xa so với trước đây. Mọi người nhớ ngày xưa, tâm trạng nhất thời không nói nên lời.

Tiết Tuyết đột nhiên “a” một tiếng, "Đây là cái gì?"

Vừa nói, cô vừa lấy ra một thứ gì đó từ trong túi áo khoác.

Tôi đưa tay nhận lấy, là chìa khóa xe.

Chắc là chủ xe thay quần áo làm việc nhưng lại để quên chìa khóa trong túi.

Bên trong có người nói chuyện, lũ zombie có thính giác nhạy bén, chúng lại bắt đầu bám vào cửa cuốn, sợ là lát nữa Trần ca không vào được. Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

"Tôi có một cách."

Dù không biết có hiệu quả không nhưng dù sao cũng phải thử.

Tôi mở cửa lên xe, tra chìa khóa nổ máy, phát hiện vận khí không tồi, bình xăng vẫn đầy.

Tôi cẩn thận lái xe ra ngoài, vắt ngang cửa gara.

Không khác lắm với dự đoán của tôi, vừa vặn chặn kín cánh cửa.

Tiết Tuyết kéo Tiểu Đồng sang một bên, nghi hoặc hỏi, "Anh đang làm gì vậy, sao lại lái xe sang một bên?"

Tôi không trả lời, mải miết dùng dây kẽm, quấn rìu quanh xà beng rồi nói với Tiểu Bàn: "Đẩy cửa cuốn lên".

Cậu ta làm theo.

Tôi tiếp tục ra lệnh từ xa, "Cao hơn một chút."

Chuẩn bị xong, tôi đứng bên hông xe với chiếc xà beng và rìu, vươn ra chém đầu zombie một vòng.

Đầu zombie bị cửa cuốn giữ lại, phần thân dưới thì bị ô tô chặn lại. Chúng không thể đi tới phía trước. Chúng cũng không thể trèo lên trên hoặc với tới tôi, nhưng cái rìu đã được sửa đổi thì đủ dài để chém ra bên ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương