Làm như vậy khiến đám zombie gần như bất động, ngoan ngoãn thò cổ chờ tôi chém đầu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười trên môi, thế là xong.

Tiểu Bàn giương mắt nhìn, "Uầy, anh Tiểu Trang, anh quả là nhân tài. Đây là một thẻ bug, đánh zombie như đánh quái!"

Tiểu Bàn ngứa ngáy tay chân háo hức cầm lấy rìu xà beng.

Chiếc rìu chém ra, một con zombie ngã xuống, cậu ta chơi đùa rất hào hứng.

Việc lấy chiếc ô tô hạng sang cả triệu bạc để kẹp zombie là điều chưa từng có.

Tôi xua tay, phủ nhận lời khen.

Tiết Tuyết tiến đến hỏi tôi, "Cứ như thế này cũng không chống đỡ được lâu lắm?"

"Thân xe thể thao vốn ban đầu khá thấp, xác zombie lại rơi vào thành xe, chất chống lên. Lúc đầu không thấy rõ, nhưng sau khi xác chồng dần lên, vị trí cổ cũng sẽ cao lên. Nếu lại đẩy cửa cuốn lên, zombie bò vào thì phải làm sao? "

Tiết Tuyết liếc nhìn điện thoại, có vẻ lo lắng hơn một chút.

"Hai giờ nữa trời sẽ tối. Trần ca vẫn chưa tới."

Tôi nghĩ lại, ngăn Tiểu Bàn giết zombie. "Trước tiên không đánh nữa. Bỏ cửa cuốn xuống rồi chúng ta bàn bạc một tí."

Mấy người xúm lại, cả Tiểu Đồng cũng ôm xe ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trước mặt tôi.

"Sau khi trời tối, sức chiến đấu của lũ zombie tăng lên gấp bội. Không biết lúc đó sẽ xảy ra bất trắc gì nên tuyệt đối không được ở ngoài. Vừa rồi tôi đã xem bản đồ, cách nơi trú ẩn kia cũng không xa lắm. Bây giờ chúng ta có xe rồi, lái tới đó chỉ cần nửa giờ là quá đủ. "

Tiểu Bàn hỏi, "Ban nãy em cắm một lá cờ đỏ nhỏ ở cửa. Trần ca chắc có thể nhìn thấy, vậy chúng ta đợi anh ấy đến nhé?"

"Không, đi đón người."

Bây giờ cửa gara đầy zombie, cho dù Trần ca có đến cũng không vào được.

"Tìm trong gara xem có thứ gì mang được thì mang đi, nửa giờ nữa sẽ đi đón Trần ca."



Nói xong, mấy người lục tục đi vào gara.

Tôi phụ trách hai dãy hộp dụng cụ trên tường, lấy áo khoác ngoài gói ghém tất cả những dụng cụ có thể sử dụng.

Sau nửa giờ năm phút, cả nhóm người lái xe ra khỏi gara.

Tiết Tuyết tổng hợp đồ đạc thu thập được ở bên ghế lái phụ, "Chúng ta tìm được ba cái áo lao động, hai bình xăng, một túi đinh, một chiếc bật lửa còn một nửa ... Đúng rồi, em tìm được một cái chăn mỏng. Những thứ khác to quá không bỏ vào trong xe được. "

Tiểu Bàn ngồi ở ghế sau tiếp lời, "Nếu không Trần ca sẽ không lên xe được."

Tôi gật đầu, bắt đầu giảm tốc độ tìm Trần ca.

“Chú ở đó.” Tiểu Đồng bám vào cửa sổ xe, tinh mắt nhìn thấy Trần ca.

Anh đi vòng quanh một chiếc xe ba bánh đạp zombie như diều gặp gió, chiếc xe ba bánh đựng đầy đầu zombie.

Xem ra anh định đợi một lúc rồi lái xe ba bánh đến tìm chúng tôi.

Tôi bấm còi, nhân tiện hạ cửa kính xe chỗ Tiểu Bàn xuống.

"Trần ca, ở đây này! Chúng ta có xe!"

Tiểu Bàn phấn khích như con husky.

Trần ca ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, kêu to: "Giờ anh không lên xe, các em khuấy động một chút dẫn đám zombie đi, anh lái xe ba bánh chờ phía trước."

Tôi nói ok, Tiết Tuyết hợp tác lấy loa bluetooth ra.

"Là fa trong lòng anh, anh muốn đưa em về nhà, trong quán bar đêm khuya đó..."

Vẫn là phương thức quen thuộc, vẫn là hương vị ấy. Nghe điệu disco thân quen, tôi đong đưa theo bản năng…

Khác với sự kinh sợ của Tiểu Bàn, khi nghe lại bản nhạc nền dành riêng cho zombie, lòng tôi đã bình lặng từ lâu, thậm chí còn lái xe một cách bình tĩnh, dẫn đám zombie theo hướng chuyển động của Bengdi.

Trần ca lái xe ba bánh đi xa dần. Tôi bảo Tiết Tuyết tắt loa rồi quay lại đuổi theo Trần ca.

Tiểu Bàn sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, hỏi tôi, "Anh Tiểu Trang, chúng ta có một chiếc ô tô rồi thì cần đầu zombie làm gì? Xe oto cũng là một vật liệu quý giá. Nơi trú ẩn nhất định sẽ không từ chối. Không bằng nhanh chóng bảo Trần ca lên xe. "



Tôi lắc đầu, "Chính vì chúng ta có xe, mới càng phải mang theo đầu zombie... Thất phu vô tội, hoài bích kì tội.” (người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội)

Xe và dầu đều là tài nguyên khan hiếm khi tận thế, vô cùng quý giá, nếu người có chúng không có sức mạnh tương xứng, không cẩn thận sẽ dễ rước họa sát thân.

Tiểu Bàn không hiểu, tôi cũng không giải thích nữa, sau này cậu ấy sẽ hiểu thôi.

Trần ca giữ tốc độ chạy xe ba bánh theo sau, thấy đám zombie không đuổi kịp nên không lên ôtô nữa.

Tiết Tuyết chỉ đường theo bản đồ ngoại tuyến, nhanh chóng đến gần đích.

Khi xe vừa vào khu thương mại, chúng tôi nhận thấy ngay khác biệt, rõ ràng nhất chính là số lượng zombie ít hơn hẳn.

Chiếc xe container màu trắng đang đậu trước cổng trung tâm thương mại, cửa sau mở toang, mấy người đang ngồi tán gẫu bên trong.

Trước khi chúng tôi xuống xe, hai gã đàn ông nhảy ra khỏi container, mang theo gậy bóng chày, vẻ mặt hung hãn tới gần.

"Chúng mày đến làm gì!"

Xe ba bánh của Trần ca không dừng lại mà đi thẳng đến trước mặt hắn.

Khẽ đưa tay ra sau lưng, xua tay với chúng tôi - ở trong xe, đừng xuống.

Trần ca nói rõ mục đích đến, "Chúng tôi nghe nói có một nơi tránh nạn ở đây, chúng tôi đến để nhờ cậy."

Hai tên kia nghe xong cũng không thèm nhìn Trần ca, chỉ chằm chằm nhìn chiếc xe, trong mắt hiện lên vẻ tham lam không thể che giấu, "Trong xe là ai, sao không xuống?"

Tôi giả vờ như không hiểu tham muốn của hắn, mở cửa xe.

"Chúng tôi đi cùng nhau, đến từ đại học trong thành phố."

Tôi dẫn đầu, Tiết Tuyết và Tiểu Bàn cũng dắt Tiểu Đồng ra khỏi xe.

Gã đàn ông to khỏe hơn dùng gậy bóng chày đâm vào lốp xe, hỏi: "Chúng mày định dùng chiếc xe này để trao đổi hả?"

"Không, chúng tôi giết zombie."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương