6h sáng ngày hôm sau, Changmin đúng giờ đi vào văn phòng của Yunho, lấy lý do xả stress lôi hắn ra ngoài, rất nhanh sau khi ăn cơm chiều ở gần công ty xong, chưa tới 7h30, hai người đã có mặt ở đạo quán Taekwondo.
Sau khi thay võ phục, Yunho đi vào võ đường, Jaejoong đã không còn giống bộ dáng ngây ngô tùy ý như hôm qua, cậu đã sớm thay võ phục taekwondo trắng thuần, đai đen thắt đúng chuẩn trước bụng, đứng thẳng trên chiếc đệm màu lam, khuôn mặt lộ vẻ tự tin tươi cười.
Yunho nghĩ thầm thật có chút giống huấn luyện viên võ thuật. cung kính đối với thầy giáo thi lễ, cởi giày bước vào đệm, hai người lại cúi đầu chào nhau.
“Anh Jung, bởi vì anh luyện TaeKwondo chủ yếu để thả lỏng cơ thể, cho nên chúng ta chỉ học một số bộ quyền. hôm nay tôi sẽ hướng dẫn anh một chút chân pháp, đầu tiên là đá trước, đá xoay và gạt chân.” Ngữ khí nghiêm túc, Jaejoong xoay người tạo tư thế, lưu loát làm động tác ‘Đá trước’.
“Huấn luyện viên Kim, chúng ta bằng tuổi nhau, vậy trực tiếp gọi tên đối phương đi, cậu gọi tôi Yunho, tôi gọi cậu là Jaejoong, được không? Nếu cứ gọi khách sáo thì có chút xa lạ.”
“Ưm…vâng!” Jaejoong cười cười gật đầu: “Vậy… Yunho, anh đã hiểu chưa? Động tác vừa rồi chính là đá trước, anh tập thử một lần đi.”
“Được.” Bắt chước tư thế, Yunho cũng đá trước một lần.
Luyện tập được gần 1h đồng hồ, Yunho có chút mệt mỏi, định vươn tay muốn nói cho Jaejoong tạm dừng nghỉ ngơi uống chút nước, không ngờ, vừa đụng tới cậu, Jaejoong lại phản xạ có điều kiện cho Yunho một cú ‘đá trước’ hoàn hảo.
“A!” Yunho bị cú đá trúng, đau đớn kêu lên, hai tay xoa xoa thắt lưng đau đớn.
“A! xin lỗi, xin lỗi, tôi…tôi mẫn cảm quá, Yunho, anh không sao chứ?” vội vàng đỡ thắt lưng Yunho, Jaejoong hoang mang rối loạn đỡ hắn dậy: “Đau lắm không? Tôi thật hồ đồ, anh cũng chưa mặc hộ giáp, tôi sao có thể một cước đá cơ chứ? Để tôi thoa rượu thuốc cho anh….”
Yunho nhìn người trước mắt, gương mặt thanh tú khẩn trương có phần hối lỗi, gắt gao xoa xoa thắt lưng cho hắn, đôi mắt to tròn đen bóng trong suốt tràn đầy thần sắc lo lắng, tựa hồ giống với hình ảnh nam sinh ngây ngô tinh thuần hôm qua, thắt lưng cũng không còn đau nữa….
“Tôi không sao, bởi vì ngã lên đệm nên không đau lắm, hiện tại đã không còn việc gì.” Yunho ngẩng đầu nhìn Jaejoong lộ ra một nụ cười yên tâm, chậm rãi đứng lên.
Đảo mắt một chút nói: “Nhưng mà, bây giờ tôi hơi mệt, để bồi thường, cậu mới tôi xuống lầu uống chút gì đó thế nào?”
“Được…anh không có việc gì là tốt rồi.” Jaejoong cũng có chút choáng váng đứng dậy, vừa mới đập vào mắt cậu là nụ cười Yunho sáng lạn lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp…
Thay đổi quần áo bình thường, hướng ông chủ chào hỏi chút, hai người cùng nhau xuống quán café dưới lầu.
Tùy ý gọi đồ, Yunho gọi một tách cà phê, Jaejoong lại gọi một cốc nước trái cây đầy màu sắc.
Nhìn thoáng quá cốc nước trái cây của Jaejoong, Yunho hé miệng cười, chậm rãi nói: “Jaejoong, cậu thật luôn làm tôi có cảm giác ngoài ý muốn.”
Cắn cắn ống hút, Jaejoong nghe thế, mở to mắt nhìn Yunho, nghi hoặc hỏi: “Lời này…có ý gì?”
“Lúc đầu tôi nghe nói cậu là huấn luyện viên, tôi còn nghĩ cậu là dạng nam nhân phải trên 30 phi thường cường tráng, cơ bắp. Nhưng mà đến khi nhìn thấy cậu, thật đúng là có chút giật mình, không ngờ cậu lại bằng tuổi tôi, thậm chí thoạt nhìn so với tôi còn nhỏ con hơn, đặc biệt là trông cậu như vậy…có chút giống sinh viên.” Nhấp ngụm cà phê, Yunho ôn hòa cười.
“Thật sao…tôi đã 26 tuổi rồi! nhưng xác thực có rất nhiều người nói tôi không giống như 26 tuổi, ha ha….” Xấu hổ cười cười, hút một chút nước trái cây.
“Đúng rồi, Jaejoong, hiện tại cậu đang huấn luyện vài người chứ?”
“Ông chủ có nói qua, anh là khách quý của đạo quán, cho nên hiện tại tôi chỉ phụ trách một mình anh thôi.” Jaejoong ngồi thẳng mình hồi đáp.
“Thật sao?” nghe nói như thế, trong lòng Yunho đột nhiên cao hứng “Nhưng tôi có lúc bề bộn nhiều việc, khả năng không rảnh, đến lúc đó sao có thể liên lạc với cậu?”
“Anh có thể điện thoại cho ông chủ, nếu ông chủ không rảnh, anh có thể gọi trực tiếp cho tôi là được rồi, số điện thoại của ông chủ là xxxxxxx. Số điện thoại của tôi là xxxxxxxx.”
“A…tôi sẽ nhớ kỹ.” Yunho giảo hoạt cười, đem hai dãy số lưu lại trong di động…
‘hãy để anh một ngày được làm ấm giường cho em, oh baby….” Lúc này, tiếng chuông di động của Jaejoong vang lên. Nghe tiếng chuông thế, Yunho đột nhiên bật cười: “Jaejoong, tiếng chuông quả nhiên rất hợp với cậu, nghe rất đáng yêu…”
Jaejoong nghe thế bất giác mặt đỏ bừng, vội vàng từ trong túi xách lấy di động ra, trên màn hình hiện thị một dãy số xa lạ.
Yunho thấy gương mặt đỏ bừng của người nào đó, vụng trộm cong cong khóe miệng, lập tức lại khôi phục biểu tình, giải thích nói: “Đây là số điện thoại của tôi.”
Jaejoong đỏ mặt lưu lại số điện thoại của Yunho, lại nhìn nhìn thời gian, ngượng ngùng không dám nhìn Yunho, vì thế hai mắt nhìn chằm chằm cái cốc nước hoa quả trước mặt: “Đã gần 10h, đạo quán cũng đã đóng cửa, Yunho, anh có để đồ ở đó không thì về lấy đi?”
Thấy người nào đó tựa hồ thẹn thùng muốn chạy trốn, Yunho cũng không khó xử cậu: “Không có, tôi đã thu dọn khi đi ra rồi, cậu muốn về lấy đồ sao? Vậy nhanh trở về đi.”
“Vâng, vậy ngày mai gặp.” bước ra cửa, hai người cáo biệt, vừa mới bước được mấy bước, Jaejoong đột nhiên nhớ tới cái gì, lại lập tức đuổi theo Yunho, đem đồ gì đó đặt trong tay hắn.
“Cái này rất hiệu quả, nếu bị thương thì về thoa một chút.” Jaejoong rất nhanh nói xong, lại xoay người chạy đi.
Yunho nhìn đồ gì đó trong tay, là một chai rượu thuốc, ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang chạy phía trước, khóe miệng khẽ cong cong….
Sau khi thay võ phục, Yunho đi vào võ đường, Jaejoong đã không còn giống bộ dáng ngây ngô tùy ý như hôm qua, cậu đã sớm thay võ phục taekwondo trắng thuần, đai đen thắt đúng chuẩn trước bụng, đứng thẳng trên chiếc đệm màu lam, khuôn mặt lộ vẻ tự tin tươi cười.
Yunho nghĩ thầm thật có chút giống huấn luyện viên võ thuật. cung kính đối với thầy giáo thi lễ, cởi giày bước vào đệm, hai người lại cúi đầu chào nhau.
“Anh Jung, bởi vì anh luyện TaeKwondo chủ yếu để thả lỏng cơ thể, cho nên chúng ta chỉ học một số bộ quyền. hôm nay tôi sẽ hướng dẫn anh một chút chân pháp, đầu tiên là đá trước, đá xoay và gạt chân.” Ngữ khí nghiêm túc, Jaejoong xoay người tạo tư thế, lưu loát làm động tác ‘Đá trước’.
“Huấn luyện viên Kim, chúng ta bằng tuổi nhau, vậy trực tiếp gọi tên đối phương đi, cậu gọi tôi Yunho, tôi gọi cậu là Jaejoong, được không? Nếu cứ gọi khách sáo thì có chút xa lạ.”
“Ưm…vâng!” Jaejoong cười cười gật đầu: “Vậy… Yunho, anh đã hiểu chưa? Động tác vừa rồi chính là đá trước, anh tập thử một lần đi.”
“Được.” Bắt chước tư thế, Yunho cũng đá trước một lần.
Luyện tập được gần 1h đồng hồ, Yunho có chút mệt mỏi, định vươn tay muốn nói cho Jaejoong tạm dừng nghỉ ngơi uống chút nước, không ngờ, vừa đụng tới cậu, Jaejoong lại phản xạ có điều kiện cho Yunho một cú ‘đá trước’ hoàn hảo.
“A!” Yunho bị cú đá trúng, đau đớn kêu lên, hai tay xoa xoa thắt lưng đau đớn.
“A! xin lỗi, xin lỗi, tôi…tôi mẫn cảm quá, Yunho, anh không sao chứ?” vội vàng đỡ thắt lưng Yunho, Jaejoong hoang mang rối loạn đỡ hắn dậy: “Đau lắm không? Tôi thật hồ đồ, anh cũng chưa mặc hộ giáp, tôi sao có thể một cước đá cơ chứ? Để tôi thoa rượu thuốc cho anh….”
Yunho nhìn người trước mắt, gương mặt thanh tú khẩn trương có phần hối lỗi, gắt gao xoa xoa thắt lưng cho hắn, đôi mắt to tròn đen bóng trong suốt tràn đầy thần sắc lo lắng, tựa hồ giống với hình ảnh nam sinh ngây ngô tinh thuần hôm qua, thắt lưng cũng không còn đau nữa….
“Tôi không sao, bởi vì ngã lên đệm nên không đau lắm, hiện tại đã không còn việc gì.” Yunho ngẩng đầu nhìn Jaejoong lộ ra một nụ cười yên tâm, chậm rãi đứng lên.
Đảo mắt một chút nói: “Nhưng mà, bây giờ tôi hơi mệt, để bồi thường, cậu mới tôi xuống lầu uống chút gì đó thế nào?”
“Được…anh không có việc gì là tốt rồi.” Jaejoong cũng có chút choáng váng đứng dậy, vừa mới đập vào mắt cậu là nụ cười Yunho sáng lạn lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp…
Thay đổi quần áo bình thường, hướng ông chủ chào hỏi chút, hai người cùng nhau xuống quán café dưới lầu.
Tùy ý gọi đồ, Yunho gọi một tách cà phê, Jaejoong lại gọi một cốc nước trái cây đầy màu sắc.
Nhìn thoáng quá cốc nước trái cây của Jaejoong, Yunho hé miệng cười, chậm rãi nói: “Jaejoong, cậu thật luôn làm tôi có cảm giác ngoài ý muốn.”
Cắn cắn ống hút, Jaejoong nghe thế, mở to mắt nhìn Yunho, nghi hoặc hỏi: “Lời này…có ý gì?”
“Lúc đầu tôi nghe nói cậu là huấn luyện viên, tôi còn nghĩ cậu là dạng nam nhân phải trên 30 phi thường cường tráng, cơ bắp. Nhưng mà đến khi nhìn thấy cậu, thật đúng là có chút giật mình, không ngờ cậu lại bằng tuổi tôi, thậm chí thoạt nhìn so với tôi còn nhỏ con hơn, đặc biệt là trông cậu như vậy…có chút giống sinh viên.” Nhấp ngụm cà phê, Yunho ôn hòa cười.
“Thật sao…tôi đã 26 tuổi rồi! nhưng xác thực có rất nhiều người nói tôi không giống như 26 tuổi, ha ha….” Xấu hổ cười cười, hút một chút nước trái cây.
“Đúng rồi, Jaejoong, hiện tại cậu đang huấn luyện vài người chứ?”
“Ông chủ có nói qua, anh là khách quý của đạo quán, cho nên hiện tại tôi chỉ phụ trách một mình anh thôi.” Jaejoong ngồi thẳng mình hồi đáp.
“Thật sao?” nghe nói như thế, trong lòng Yunho đột nhiên cao hứng “Nhưng tôi có lúc bề bộn nhiều việc, khả năng không rảnh, đến lúc đó sao có thể liên lạc với cậu?”
“Anh có thể điện thoại cho ông chủ, nếu ông chủ không rảnh, anh có thể gọi trực tiếp cho tôi là được rồi, số điện thoại của ông chủ là xxxxxxx. Số điện thoại của tôi là xxxxxxxx.”
“A…tôi sẽ nhớ kỹ.” Yunho giảo hoạt cười, đem hai dãy số lưu lại trong di động…
‘hãy để anh một ngày được làm ấm giường cho em, oh baby….” Lúc này, tiếng chuông di động của Jaejoong vang lên. Nghe tiếng chuông thế, Yunho đột nhiên bật cười: “Jaejoong, tiếng chuông quả nhiên rất hợp với cậu, nghe rất đáng yêu…”
Jaejoong nghe thế bất giác mặt đỏ bừng, vội vàng từ trong túi xách lấy di động ra, trên màn hình hiện thị một dãy số xa lạ.
Yunho thấy gương mặt đỏ bừng của người nào đó, vụng trộm cong cong khóe miệng, lập tức lại khôi phục biểu tình, giải thích nói: “Đây là số điện thoại của tôi.”
Jaejoong đỏ mặt lưu lại số điện thoại của Yunho, lại nhìn nhìn thời gian, ngượng ngùng không dám nhìn Yunho, vì thế hai mắt nhìn chằm chằm cái cốc nước hoa quả trước mặt: “Đã gần 10h, đạo quán cũng đã đóng cửa, Yunho, anh có để đồ ở đó không thì về lấy đi?”
Thấy người nào đó tựa hồ thẹn thùng muốn chạy trốn, Yunho cũng không khó xử cậu: “Không có, tôi đã thu dọn khi đi ra rồi, cậu muốn về lấy đồ sao? Vậy nhanh trở về đi.”
“Vâng, vậy ngày mai gặp.” bước ra cửa, hai người cáo biệt, vừa mới bước được mấy bước, Jaejoong đột nhiên nhớ tới cái gì, lại lập tức đuổi theo Yunho, đem đồ gì đó đặt trong tay hắn.
“Cái này rất hiệu quả, nếu bị thương thì về thoa một chút.” Jaejoong rất nhanh nói xong, lại xoay người chạy đi.
Yunho nhìn đồ gì đó trong tay, là một chai rượu thuốc, ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang chạy phía trước, khóe miệng khẽ cong cong….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook