Vài ngày sau, Yunho tan tầm đều tới đạo quán Taekwondo.

Một hôm, giữa trưa, Yunho lại tới đạo quán, Jaejoong nhìn thấy Yunho một thân võ phục đứng trước mặt mình, có chút giật mình.

“Yunho, sao anh lại tới đây giờ này? Không phải anh buổi tối với đến sao?”

“Sáng nay có buổi họp quan trọng, có chút mệt…nên tới đây, trước 3h chiều về là được.” Yunho cười cười, còn nói: “Chắc tối nay tôi không có thời gian tới, gần đây công việc có chút bận…”

“Thật sao? Anh mệt vậy ngồi nghỉ chút đi.” Jaejoong vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ý bảo Yunho ngồi xuống.

“Tôi vừa nghỉ rồi, hiện tại muốn luyện tập chút, chúng ta bắt đầu đi.” Yunho khoát tay, bước lên tấm đệm.

“Vậy được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đem những nội dung học lần trước ôn tập lại một lần.”

Hai người luyện tập được một lúc, Jaejoong có chút tán thưởng nhìn Yunho: “Yunho, có tiến bộ! xem ra anh rất có thiên phú luyện Taekwondo.”

“ha ha…phải không?” Yunho tựa như đứa trẻ được người lớn khích lệ nở nụ cười sáng lạn, lại chợt nghiêm mặt nó: “Vậy Kim Jaejoong, chờ tiếp chiêu đi!” Nói xong liền đá một cước.

Thấy Yunho tươi cười, Jaejoong có chút thất thần, nhất thời không cản được tiến công của hắn. nhưng trước khi ngã xuống, Jaejoong cũng nhanh chóng đá ngược lại, cả hai người đề té xuống.

Nhưng Jaejoong không nghĩ tới là, Yunho không giống những người khác ngã sang một bên mà hắn thẳng tắp ngã đè lên người cậu… người chung quanh nhìn thấy Jaejoong bị đánh bại đều kinh ngạc nhìn về phía này. Điều này khiến mặt Jaejoong đỏ ửng như trái cà chua.

“A! xin lỗi…” ý thức được lúc này không khí có chút kỳ quái, Yunho lập tức đứng lên, xấu hổ phủi phủi quần áo, đem người nào đó cả người đỏ ửng kéo đứng dậy.

“Khụ khụ…chiêu vừa rồi của cậu, hình như chưa có học qua…” Yunho mất tự nhiên khụ khụ hai tiếng, trọng điểm lại quay về chiêu thức Taekwondo.

“Đúng…không phải…tôi nhất thời quên, đây là nội dung học tiếp theo…ha ha…coi như…chuẩn bị bài tốt lắm.” Jaejoong sờ sờ gáy, ánh mắt đảo chung quanh, gập gềnh nói.

Dứt lời, cả hai người đều xấu hổ đứng giữa đệm không hề động đậy. qua vài giây, Yunho mới nhìn đồng hồ, ngẩng đầu đối Jaejoong nói: “Đã 2h25 rồi, tôi nên trở về công ty đây, lần sau gặp.”

“Được, lần sau gặp.” Jaejoong miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thẳng Yunho, nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Thấy Jung Yunho đi rồi, mấy đồng nghiệp mới bắt đầu xông tới hỏi han

“Này, Jaejoong, sao cậu có thể bại bởi chính học trò của mình? Tôi lần đầu thấy cậu như vậy đó?!”

“Đúng vậy, đúng vậy, Jaejoong hyung, hyung không thoải mái sao?”

Nhìn mấy người vây quanh mình, Jaejoong đột nhiên trong đầu cảm thấy hôn loạn, đột nhiên nghĩ tới cảnh vừa rồi, trên mặt lửa nóng bừng bừng, tựa như phát sốt, đẩy đám đồng sự đang líu ríu kia ra, cau được câu không “Hôm nay tôi thấy không khỏe.” liền chạy vào phòng tắm.

Buổi tối, Jung Yunho không tới thật, Jaejoong lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở cửa sổ sát đất của đạo quán, nhìn những ánh đèn lung linh bên ngoài, vốn tưởng rằng như vậy sẽ bình tĩnh một chút, nhưng tâm vẫn như cũ kinh hoàng, bắt đầu từ lúc trưa…nhấp một ngụm bia, tay phải xoa xoa vị trí trái tim, nơi này….thế nào…?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương