Xoay xoay cốc cà phê trên tay, cậu ngượng ngùng nhìn chàng thanh niên trước mặt. Thật xấu hổ quá, gặp ai không gặp, lại gặp thầy Shim – giáo viên chủ nhiệm cũ của cậu trong một tình trạng tồi tệ như thế.

– Khuya thế rồi sao không về nhà mà lại ở ngoài đó hở em?

Giật mình, cậu lúng túng.

– À em …em thèm ăn kem giữa công viên!

Nói xong cậu tự nhiên muốn trốn luôn cho rồi. Một câu trả lời lãng nhách và ngốc nghếch chưa từng thấy. Có là thằng ngu thì nó cũng biết cậu đang nói dối nữa là thầy Shim.

Thầy Shim là một trong những giáo viên JaeJoong quý mến nhất trong những năm tháng Đại Học, thầy trẻ, đẹp trai, lại vô cùng tâm lý và tốt bụng! Ha…nếu không vì hoàn cảnh bản thân lúc này, JaeJoong không khéo cũng xin chết thầy từ lâu rồi!

Nghĩ đến hoàn cảnh bản thân…JaeJoong lại không nén nổi mình trút tiếng thở dài…hóa ra từ nhỏ đi học mấy cái gọi là số phận bất hạnh éo le, mấy cái gì mà là thân phận phụ nữ chế độ phong kiến… JaeJoong thấy mình thật chả khác gì…

– Em mệt sao? – thầy Shim lo lắng hỏi, đôi mày thanh nhã khẽ nhíu lại.

– À không. Em không sao đâu thầy – cậu giật mình chối biến.

– Nếu mệt em cứ nói, đừng cố giấu nhé! – thầy Shim dịu dàng xoa đầu cậu…

Ấm áp!

Thật sự là ấm áp quá. Ấm đến mức cậu cảm thấy mắt mình cay cay. Phải chi, Yunho cũng như thầy Shim, dịu dàng với cậu như thế này, thì sẽ hạnh phúc biết bao.

– Ấy lại khóc rồi, em sao thế? – thầy Shim lo lắng hỏi cậu.

– Hức…hức….huhuhu…

Nước mắt không kiềm được, lặng lẽ rơi xuống, cuối cùng thì rơi vỡ òa ra khi gặp câu hỏi của thầy Shim. Tại sao lại bất công đến thế cơ chứ. Yunho là đàn ông, cậu cũng là đàn ông. Yunho là giám đốc thì sao chứ, cậu cũng có học hành đàng hoàng chứ nào có phải hạng vô công rỗi nghề chỉ biết ăn bám nhà chồng thôi đâu? Nếu cần, cậu cũng có thể đi làm, tự nuôi sống bản thân mình và bé con trong bụng cậu, chẳng cần Yunho phải nuôi để rồi nặng nhẹ cậu như thế. Vợ chồng mà cứ như người xa lạ.

Mệt mỏi quá….không thể gắng gượng nổi nữa rồi…Thầy Shim, cho em mượn bờ vai của thầy 1 chút được không? Chỉ một chút thôi ạ, em thực sự không còn nơi nào để dựa vào nữa rồi….

YunHo bực bội nhìn vào màn hình điện thoại sáng rực lên giữa đêm tối một lần nữa.

Vậy là Jaejoong đã đi được ba tiếng.

Hắn thật sự phát hỏa lên rồi. Vợ với con, hở một chút là giận là dỗi. Được cưng chiều quá hóa sinh hư! Dám bỏ nhà đi mấy tiếng đồng hồ như thế, bỏ mặc mọi người ở nhà chờ cơm. Phải chi ở nhà chỉ có mình hắn thì hắn cũng không thèm nói, đằng này còn có mẹ hắn ờ nhà. YunHo tự hỏi người như JaeJoong còn có biết suy nghĩ không nữa.

– Jaejoong! – hắn gọi to.

– A! Yunho…

Hắn giật mạnh tay cậu về phía mình, kéo cậu ra khỏi vòng tay của chàng thanh niên kia. Lôi giật cậu về phía mình, hắn vẫn không quên “tặng” cho con người kia một ánh nhìn nảy lửa.

– Em nghĩ cái gì trong đầu thế! – hắn gầm lớn.

– Em….

– Em để mọi người ở nhà mòn mỏi chờ cơm. Còn em thì đi ôm người đàn ông khác giữa phố như thế! Em có biết em làm như thế, người ngoài mà thấy thì mất mặt lắm không.

Im lặng!

Cậu thật sự không biết phải nói như thế nào với hắn nữa. Một phần là vì hắn nói đúng, một phần là vì cậu cảm thấy đau.

Rất đau.

Cậu cứ nghĩ là hắn ghen nên hắn mới nạt cậu. Nhưng sự thật, hắn chỉ quát mắng cậu vì lo cho cái danh dự của hắn, của giám đốc Jung Yunho mà thôi, chẳng hề có một chút gì là vì tình cảm cá nhân cả.

– Đi về! – không để JaeJoong kịp thể hiện thêm cảm xúc gì, hắn đã giật phắt tay cậu lôi đi, để lại thầy Shim nhìn theo cả hai người với cái nhìn ngỡ ngàng xen chút khó chịu.

– Nếu tôi không đi qua quán café ấy, không nhìn thấy em và lôi em về thì chắc em cũng chẳng nhớ là mình có nhà để về đấy hả?

Đẩy mạnh JaeJoong ngồi phịch xuống cái ghế đá bên đường, YunHo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái ngắt của JaeJoong mà quát tháo.

Đường phố vắng vẻ, một vài người qua đường vội vã bước đi, chẳng ai để ý đến đôi vợ chồng trẻ đang giận hờn nhau giữa đường giữa phố.

– Nói xem, em giận dỗi cái gì? Em giận cái gì ở tôi hả? – YunHo quát to hơn nữa.

– Hức… – JaeJoong nấc lên, những giọt nước mắt lại trào ra yếu đuối. Người có bầu thường rất hay nhạy cảm như vậy, JaeJoong cũng tự thấy mình như thế. Nhưng rồi cậu nhanh chóng lấy tay gạt mạnh giọt nước mắt đi.

JaeJoong không hiểu nổi tại sao cậu không muốn khóc trước mắt YunHo như khi nãy cậu đã yếu đuối trước mắt thầy Shim.

– Kệ em! – cậu cứng đầu.

– Này, tất cả chúng ta đều không phải trẻ con. Nghe tôi đây JaeJoong…- YunHo ngồi xuống cạnh cậu và lập tức cậu ngồi bắn ra một góc khác.

– Hóa ra là còn không dám gần với tôi như gần với người ta – YunHo nhếch mép cười nhạt – Người yêu của em đó sao? Hình như tôi đã phá vỡ mối lương duyên của hai người…

JaeJoong ngập ngừng định nói điều gì đó nhưng lại thôi….lòng cậu vẫn không ngừng phấp phỏng nuôi 1 niềm hi vọng rằng: YunHo đang ghen!

Ha, đáng cười làm sao, trên đời này có người vợ nào lại muốn chồng mình ghen cơ chứ???

– Anh ghen à…? – JaeJoong lí nhí nhỏ xíu trong họng….cậu ngờ là hắn chẳng thể nghe thấy.

– Vậy em nói tôi làm sao đây??? – Hắn lại bắt đầu to tiếng – Nhìn thấy vợ mình bỏ nhà đi giữa đêm tối và sau đó bắt gặp vợ mình đang ngồi bên thằng đàn ông khác, để hắn ta ôm ấp dỗ dành…

– Đó là thầy giáo của em.. – JaeJoong ngắt lời hắn….lòng như có một vết cắt ngang. YunHo đã ghen đấy, cậu đã hài lòng chưa? Hay là càng chỉ thêm buồn bã?

– Thầy giáo mà có quyền thể hiện tình cảm với học sinh như vậy? Tôi không ngờ giáo dục của nước ta bây giờ lại cởi mở đến thế đâu!

Từng lời, từng câu nói của YunHo như dao sắc đâm sâu vào trái tim cậu. JaeJoong không ngăn cảm bản thân mình khóc, nhưng cậu đang cố ngăn cản bản thân mình để cho YunHo thấy cậu nhỏ bé đến mức bị chà đạp.

– Đến bao giờ anh mới hiểu… – JaeJoong gần như gào lên – Ai là vợ anh??? Em khổ sở là vì ai? YunHo, em đang mang trong mình giọt máu của ai? Phải, nếu đó là người yêu em, sao anh không nghi ngờ luôn đứa con trong bụng này của em là của người ta đi? Cố gắng níu kéo em lại làm gì?

– Được, coi như đó không phải người yêu em, vậy em vì cái gì mà bỏ nhà đi chứ, hả? HẢ???

– Em không phải là cái thứ đồ dùng – JaeJoong tiện chân sút tung hòn đá cuội dưới chân ra một góc – không phải là cái thứ anh muốn nói sao thì nói. YunHo! Đừng nghĩ là em yêu anh thì em nghe theo anh răm rắp!!!

– Em nói cái gì? – YunHo giật mình hỏi lại.

Như 1 kẻ bị nói hớ…JaeJoong mím môi.

– Không có gì…anh không cần quan tâm đâu.

Không gian giữa cả hai như lặng đi. JaeJoong hoàn toàn không dám vùng lên phản kháng như lúc nãy nữa….nhưng tại sao thế nhỉ? Tại sao cậu lại khó xử khi để cho YunHo biết được cậu đã yêu hắn? Là vợ chồng với nhau cơ mà?

Phải chăng đấy chính là cảm giác bị thua thiệt? Khi mà cậu đã dành những cảm xúc đơn độc cho hắn thì hắn lại không để ý, thậm chí coi cậu là một thứ gia vị thường nhật trong cuộc sống của hắn lúc nào không hay.

– Đi về nhà thôi – Cơn giận trong lòng YunHo đã có phần vơi bớt, hắn nắm tay cậu kéo lên – Và đừng có tỏ thái độ gì nữa. Mẹ sẽ không vui đâu.

– Anh là cái đồ…- JaeJoong trừng mắt lên.

YunHo quay lại nhìn cậu, đôi mày nhíu lại có phần ngơ ngác.

– Em thì làm sao? Hay ho lắm sao?

– Em lạnh rồi – JaeJoong thu hết can đảm, cố gắng mè nheo hắn 1 lần nữa. Cậu lạnh thật đấy, mặc mỗi chiếc áo phong phanh như vậy, trời đã tối muộn, không chịu được.

Thở dài, YunHo cời chiếc áo khoác ra, đưa cho cậu.

– Mặc vào – hắn nói gần như ra lệnh.

– Đau chân…ai da… – JaeJoong cúi xuống vén cái ống quần lên xoa xoa cái bắp chân nhỏ nhắn trắng trẻo của mình, giọng tội tội.

– Tôi gọi taxi nhé?

– Không! – JaeJoong lắc đầu, tóm lấy cái áo khoác của YunHo choàng vội vào người rồi đứng phắt lên. Nhưng bỗng dưng thấy choáng váng, lền ngồi phịch xuống.

YunHo hoảng hốt

– JaeJoong!

– Ai…không sao đâu….

– Sao lại không sao? – YunHo cuống lên, xoay lưng về phía cậu – lên đây, tôi cõng. Nhanh lên!

– ưm..hihihi! – JaeJoong tít mắt cười ngốc, nhanh nhẹn trèo lên tấm lưng vững chãi của hắn. Cậu không sao thật mà, bà mẹ mang thai thì hay thiếu sắt nên thi thoảng có biểu hiện choáng. Cũng không nặng nề gì lắm, nhưng với 1 kẻ không biết gì về thai nghén như YunHo thì như thế là đủ làm cho hắn sợ xanh mặt rồi!

JaeJoong đã ngây ngô ngủ quên đi trên lưng YunHo lúc nào không hay. Bỏ qua cả bữa tối muộn màng cùng mọi người trong gia đình, cậu nhất định không chịu buông tay khỏi lưng áo của YunHo khi được hắn cõng về nhà. Mắt nhắm nghiền và đôi môi chu ra trong cơn say ngủ.

Không một ai nỡ đánh thức cậu dậy cả!

Đặt JaeJoong nằm lại ngay ngắn trên chiếc giường êm ái, YunHo nhìn cậu một lần nữa thật kĩ càng. Đây là vợ hắn, là mẹ của con hắn… YunHo vẫn còn nhớ như in những gì hắn và cậu đã có với nhau. Chuyện của hai tháng vậy mà nhanh quá…hắn đã có một người vợ, và hắn sắp được làm cha. Nhưng thực sự YunHo vẫn không thể hiểu nổi mình, và tình cảm hắn nên đặt vào JaeJoong.

Phải rồi. lúc đầu kết hôn, không phải vì hắn yêu cậu.

Và thậm chí…đến bây giờ hắn vẫn không biết cảm xúc lúc này cho cậu….đã được gọi là yêu?

JaeJoong ngốc nghếch…làm hắn lo lắng, làm hắn bực bội, làm hắn vui, buồn lẫn lộn….làm hắn biết dành cho sự quan tâm. Cậu gần như là người đầu tiên biến hắn thành như vậy. YunHo đã không thể nghĩ là mình lại có thể dành quá nhiều tâm trí cho một người khác nữa như thế.

Suy cho cùng…YunHo lại thấy mình chả khác gì đang đặt tâm tư tình cảm vào một đứa trẻ con cả.

Sao lại có lúc giận dỗi vô cớ như thế? Cậu có biết cậu đã làm mẹ rồi không? KHông chăm sóc tốt cho bản thân cũng là không chăm sóc cho chính con của hắn và cậu. YunHo bỗng thấy lo lắng, không biết JaeJoong đi ra ngoài trời lạnh thế về có bị làm sao hay không.

KHẽ kéo tấm chăn xuống để sờ lên tay chân cậu xem có bị lạnh hay không, YunHo thở ra khe khẽ khi thấy thân nhiệt cậu bình thường.

Thế rồi tò mò không kiềm chế lại được, YunHo lại len lén vén tấm áo của JaeJoong lên, nhìn chằm chằm vào cái bụng phẳng lì của cậu….hắn không nhận ra đôi môi hắn đang vẽ lên một hình vòng cung thích thú.

Đôi tay dần dần xoa nhẹ hình tròn lên bụng JaeJoong, hắn hơi cúi người xuống để áp tai lên bụng cậu. Tự hỏi bé con trong bụng cậu lúc này sẽ phản ứng ra sao.

Nào ngờ người phản ứng chính là mẹ của bé:

– Ưm…Ưm… – JaeJoong dụi dụi mắt nhìn xuống, tá hỏa – YUNHO!!!

Suỵt – hắn ngẩng phắt lên, ra hiệu cho cậu im lặng.

– Mới có hai tháng, chưa có gì để nghe đâu – mặt mũi đỏ bừng, cậu kéo hắn lên.

– Ừ – hắn không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đắp lại chăn cho cậu, rồi cũng xoay lưng, nằm xuống bên cạnh, chuẩn bị đi ngủ.

– Yun.. – Cậu ngập ngừng…

– Gì thế? – Hắn không quay lưng lại. hỏi trống không

– Anh…ôm em đi – cậu rụt rè.

Giây phút tỉnh dậy và thấy YunHo đang nâng niu với nhóc con trong bụng mình, JaeJoong thấy cậu thật ngốc….hình như cậu đang ghen tị với đứa nhỏ vậy. Vì YunHo chỉ quan tâm đến nó mà không nghĩ đến cậu nên cậu mới buồn sao? Thật ngốc!

Lúc này chỉ muốn được hắn che chở…kì thực, cậu cũng muốn tự hỏi mình….tình cảm lúc này rồi sẽ đi đến đâu? YunHo sẽ đón nhận nó như thế nào?

– Lại gần đây – YunHo đổi tư thế nằm, đưa tay về phía cậu, đón cậu vào lòng mình.

– Sau này em sẽ không như thế nữa đâu – JaeJoong nói rất khẽ

– Đã biết ngoan rồi cơ đấy? – YunHo hừ mũi.

– Đừng giận nữa mà…

Hai người họ ngốc nghếch với nhau như vậy đấy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương