[YunJae Longfic] – Em Ở Phía Sau Anh Này, YunHo
-
Chương 11
YunHo ngồi trên bàn làm việc nhíu mày nhìn về phía giường ngủ, nơi người vợ ngốc nghếch Kim JaeJoong của hắn đang say giấc. Đã hai tháng rồi cơ đấy, hóa ra hắn đã có vợ được hơn hai tháng. Mầm sống mới nhú trong cơ thể của JaeJoong cũng đã được hai tháng. Hắn bần thần nhớ lại những ngày đầu tiên chung sống, hắn đã đối xử với JaeJoong như thế nào. Đêm tân hôn, hắn đã gieo vào JaeJoong mầm sống ấy, bằng cách đối xử thô bạo, hệt như hắn đã cưỡng bức vợ mình.
JaeJoong ngốc nghếch không hề biết phản kháng, cứ thế nhẫn nhịn chịu đựng. Hắn biết, hắn là kẻ vô tâm, hắn biết, hắn ích kỉ. Và thậm chí có lúc, hắn đã không coi JaeJoong là một người vợ để hắn yêu thương, chở che thực sự. JaeJoong vì hắn mà chịu bao khổ cực như thế….hóa ra là cậu rất ngốc, chứ không phải ngốc một cách bình thường. Bởi nếu khôn ngoan 1 chút, cậu đã sớm bỏ hắn mà đi rồi.
Chậm rãi xếp hết giấy tờ tài liệu công việc đang làm dang dở sang 1 bên, hắn tiến về phía giường ngủ. Thật khẽ, hắn chui vào chăn ôm lấy JaeJoong, hôn lên gáy cậu nhẹ nhàng.
– Ưm.. – cậu cựa quậy tỉnh giấc
– Sau này, sinh con xong mới đi làm nhé, đừng đi làm vội.
Giật mình bởi giọng nói bên tai, JaeJoong hơi co người lại một chút. Sau đó nhanh chóng nhận thức được câu nói của chồng, cậu gật gật đầu.
– Không biết con trai hay con gái – hắn thì thầm, đưa tay xoa xoa nhẹ lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của cậu – Sau này sinh con xong, eo sẽ không thon như thế này nữa.
– Ư…ư.. – cậu lo lắng bấu lấy tay hắn – anh sẽ chê em xấu.
– Có thể – hắn cười gian, cắn lên cổ cậu
JaeJoong chợt thấy hụt hẫng. Phải rồi, YunHo rất có thể sẽ chê cậu xấu, sau đó sẽ đi tìm người khác. Hắn ta từ đầu tới cuối đâu có nói là yêu cậu, bây giờ có nâng niu cậu một chút cũng chỉ là vì cậu đang mang trong người cốt nhục của hắn, của cả họ Jung. Nếu không thì….đừng nói là yêu, một chút quan tâm của hắn cũng là khó khăn lắm rồi.
Nghĩ đến đấy, tự dưng mắt JaeJoong thấy cay cay. Người ta nói người mang thai thường hay nhạy cảm, có lẽ đúng thế thật.
– Ngốc! – YunHo từ lúc nào đã đưa tay xoa xoa lên đôi mắt ươn ướt nước của cậu – Lại khóc sao?
– …. – JaeJoong im lặng, cậu buồn lắm.
– Ngủ đi, JaeJoong ngốc nghếch – YunHo phì cười, ôm lấy cậu chặt hơn. – Tôi vẫn muốn ôm em ngủ ngon lành, đừng khóc!
JaeJoong mãi không thể hiểu hết được câu nói ấy của YunHo. Khi hắn nói như vậy, là trong thâm tâm hắn muốn để cậu biết rằng: hắn vẫn cần có cậu.
Sáng sớm mò vào bếp không có gì để ăn. Con chuột YooChun bắt đầu đi đục khoét khắp căn bếp. Cuối cùng thì nó cũng bới ra được gói mì tôm lăn lóc trong chạn bếp.
– Trời vẫn còn thương em mà… – nó rấm rứt lẩm bẩm, đun nước sôi đợi mì chín.
Thật ra trong lòng nó đang không ngừng rủa xả cho đôi vợ chồng tâm thần nửa mùa kia. Mới hôm nào nó lớ ngớ bước chân vào cái nhà này, vợ chồng JaeJoong đối với nhau như người dưng nước lã. Có khi từ sáng đến tối không nói với nhau câu nào.
Còn bây giờ, YooChun đang tự hỏi, không biết có phải nó đã quá mát tay trong việc làm công tác tư tưởng gia đình hay không. Đôi vợ chồng kia ngày càng nồng thắm. O bế trong phòng ngủ đến 8h sáng không thèm dậy, Kể cả hôm nay là Chủ nhật đi nữa. Hừ, Chủ nhật thì không phải ăn sáng, chủ nhật thì không phải dậy sớm để hít thở chút không khí trong lành hay sao???
Nghĩ đến đấy thì từ trên tầng hai, JaeJoong lò dò bước xuống
– Í…YooChun à, sao lại ăn mì tôm úp thế?
– Không còn gì để ăn – nó dẩu mỏ ra.
– Sao không gọi hyung dậy nấu cho, cái thằng bé này, ăn uống vớ vẩn thế thì học hành làm sao nổi? – JaeJoong lo lắng xoa xoa đầu thằng em.
“Hyung đùa à? Gọi hyung dậy nấu ăn cho để rồi em bị YunHo hyung lôi ra làm thức ăn tráng miệng luôn quá” – YooChun nhăn mặt thầm nghĩ
– JaeJoong, em dậy lâu chưa thế?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn. Cái mặt ngái ngủ của YunHo lừ đừ hiện ra. Hôm nay nhìn hắn có vẻ dễ dãi lạ.
– Em chưa – JaeJoong lắc lắc đầu
– Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng – hắn nói nhanh, nhưng chợt khựng lại vì nhớ ra điều gì đó – Còn…YooChun, em có đi không?
– Không ạ – nó hừ lạnh, trề môi nói móc – em ăn mì tôm úp là no rồi.
– Ừ, thế cũng được – con người đơn giản như chú em, anh rất thích, anh chiều chú!, YunHo nhếch mép cười thầm với thằng nhóc.
Rất nhanh sau đó, hai vợ chồng kia tung tăng đi ra khỏi nhà, để lại YooChun bơ vơ với 4 bức tường. Không biết nên làm gì nữa, nó lại lôi sách vở ra, lui cui chui vào phòng ngồi học bài.
Sắp thi Đại Học rồi, còn 2 tháng nữa thôi! Cố lên nào YooChun!
– JaeJoong, ăn đi!
– Ngán ngán làm sao ấy – JaeJoong bĩu môi nhìn xuống đĩa Beafsteak đang nghi ngút khói trên bàn – Thôi, không ăn đâu.
– Không ăn làm sao có sức, nào nhanh lên! – YunHo dúi vào tay vợ cái nĩa.
– Ứ.. – JaeJoong lắc lắc đầu
Mọi người xung quanh bàn ăn của họ, ai cũng len lén nhìn đôi vợ chồng trẻ này mà tủm tỉm cười. Người ta bảo nhau, họ đang yêu mà, những người yêu nhau thì thường dịu dàng như thế.
– Em không ăn thì con của anh sẽ đói — YunHo nghiêm mặt nhắc nhở.
– Hức! – JaeJoong phụng phịu cắt 1 miếng thịt, bỏ vào miệng. Nhưng chưa kịp nuốt trôi, cảm giác lợm họng lại trào lên, JaeJoong cuống quýt xô ghế đứng dậy, chạy thẳng đến phía WC.
– Có sao không? – YunHo đứng ở cửa WC, nhíu nhíu mày nhìn vợ.
– Khô…ô.. ọọc…ọc..
Khuôn mặt JaeJoong như tái đi vì cơn buồn nôn trào tới mạnh mẽ. Trời đất như quay cuồng, ruột gan như bị xóc lộn hết cả lên. Hai mắt cứ giàn giụa nước…
– Ngoan nào, ngoan nào… – YunHo đưa tay vuốt vuốt lưng vợ an ủi – Không ăn nữa, chúng ta sẽ đi khám xem sao, nhé!
Gật gật đầu, JaeJoong vục một vốc nước lớn để rửa sạch mặt mũi. Cậu bị thai hành dữ quá…
– Là do thể trạng của cậu Jung yếu -Bác sĩ già đẩy cao gọng kính hơn nữa để nhìn rõ hơn đôi vợ chồng trẻ – Ốm nghén là biểu hiện rất bình thường của thai phụ, nhưng ở cậu Jung, nó có thể sẽ diễn ra nhiều và lâu hơn người khác.
– Ui… – JaeJoong cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.
– Cậu Jung nên được ăn uống tẩm bổ, nên sắc thuốc bắc uống để an thai. Thêm nữa, thai nhi mới được 2 tháng, cộng thêm tạng người yếu như cậu Jung đây nên còn rất yếu, nên tránh vận động mạnh – Ông bác sĩ già nhìn hai vợ chồng cười mỉm.
– Vậy tình hình này còn diễn ra lâu không? JaeJoong ăn uống rất khổ sở, đã hơn 1 tháng nay rồi.
– Trước mắt hãy hạn chế đồ ăn có dầu mỡ, thai phụ thường bị ngán dầu mỡ nên hay buồn nôn. Sau một thời gian uống thuốc bắc chắc chắn sẽ có tiến triển.
– Cảm ơn bác sĩ!
Mệt mỏi hạ lưng xuống cái giường êm ái, hôm nay là Chủ nhật nhưng JaeJoong cũng chả còn hứng thú đâu vào bếp mà nấu nướng nữa. Sáng sớm ra đã bị một mẻ xóc ruột rồi, chưa ăn uống được gì, bụng có thấy đói nhưng miệng không hề có cảm giác thèm ăn. Hay thậm chí nghĩ đến mấy món ăn thôi là đã ớn trong họng rồi.
– Bố mẹ đã biết chưa nhỉ? – YunHo từ đâu bước vào, hỏi trống không.
– Ơ…biết gì cơ?
– Các cụ sắp có cháu.
– Em chưa nói – JaeJoong hơi đỏ mặt.
– Vậy gọi điện đi – YunHo cười. Một nụ cười đơn giản hiện lên, gần như cười theo phản xạ vậy, hắn vừa nhắc đến bố mẹ, đến gia đình hắn.
JaeJoong tự hỏi, đã khi nào hắn cười phản xạ như vậy khi nghĩ đến cậu chưa? Cậu thì đã từng rồi đấy. Đã có lúc cậu cười vu vơ khi nghĩ về hắn, về món ăn mà cậu và hắn sẽ cùng sẻ chia trong bữa tối, về những gì đẹp đẽ mà cậu và hắn sẽ cùng xây đắp sau này.
Nhưng, cũng đã lâu lắm rồi, JaeJoong không còn như vậy nữa.
Lúc trước, cậu đã từng tức tối, đã giận hờn hắn đến mức muốn chối bỏ, muốn buông tay với mọi thứ cậu đã có với hắn. Cậu không muốn đi tiếp con đường này, khi hắn là chồng, cứ thế vô tâm lao về phía trước với những danh vọng, toan tính cá nhân của hắn. Còn cậu là vợ, lầm lũi bước theo sau lưng hắn, thậm chí là bị hắn bỏ rơi, bị hắn quát tháo lạnh lùng.
Lúc nào JaeJoong cũng ở phía sau hắn, lúc nào cũng chênh vênh bên cảm giác bị bỏ lại phía sau.
Nhưng thật lạ, JaeJoong từ khi nào đã chấp nhận đi sau hắn? Chấp nhận đón chờ từng cử chỉ dịu dàng hiếm hoi nhỏ nhặt nhất từ hắn. Cậu không biết, nhưng có lẽ, len lỏi một chút trong đó là cảm giác yêu. Cậu nghĩ là cậu đã yêu người đàn ông lạnh lùng vô tâm Jung YunHo đó.
Ha! Thật buồn cười, nhưng nghĩ cho kĩ ra, cậu có gì sai đâu cơ chứ? Cậu yêu chồng mình mà. Yêu những lúc được bận rộn bên căn bếp nhỏ chuẩn bị cơm nước cho YunHo, yêu những lúc nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn, yêu những lúc hắn vụng về thể hiện cảm xúc với cậu, những lúc được cảm nhận cơ thể và hơi ấm từ hắn.
Đã rất nhanh, và không biết từ bao giờ, JaeJoong thấy mình….đang yêu.
Mẹ YunHo vui ra mặt, sau khi nghe tin con dâu có bầu, bà nhất định đòi lên thăm con bằng được. Gọi điện tối hôm trước là trưa hôm sau bà Jung đã hớn hở tay xách nách mang cả đống đồ đạc lên.
Nhìn con dâu xinh xắn ngoan hiền ra đón mình, bà Jung mừng mừng rỡ rỡ nắm tay nắm chân mà hỏi han luôn: con có ăn được không? có bị thai hành dữ không? YunHo có bắt con làm việc nhà nhiều không? ở đây có dễ chịu không?….
JaeJoong bị hỏi cho tới tấp, tối tăm mặt mũi đến mức không cả kịp trả lời.
YunHo cau mày khó chịu khi nhìn mẹ mình chăm chú đun nồi thuốc bắc trong bếp, hắn không thích ngửi mùi thuốc.
– YunHo, tẹo nữa nhớ đem thuốc lên cho JaeJoong uống, để mẹ nấu cơm cho.
– Vâng.
Nhìn mẹ mình thoăn thoắt đi lại bận rộn nấu nướng trong căn bếp nhỏ, YunHo tự hỏi, không biết là JaeJoong thì cậu như thế nào??? Có tất bận như vậy không? Bao bữa cơm gia đình cậu lo tươm tất, hắn chả để ý.
– JaeJoong dạo này ăn uống có được không? – bà Jung hỏi – thai hành có dữ lắm không?
– Không ăn uống được gì ạ.
– Chậc, thế không được rồi. Yunho à, con phải dỗ vợ ăn nhé, phải… phải…
Hắn bắt đầu phát ngấy với những lời dặn dò của mẹ mình. Từ sáng tới giờ, bà cứ hỏi hắn cái này cái kia, linh tinh cả lên rồi lại rối rít dặn hắn phải đối xừ với Jaejoong thế này, đối xử với Jaejoong thế nọ. Biết là mẹ hắn lo cho dâu, cho cháu nhưng cũng không cần loạn lên như thế chứ. Thật chẳng biết hắn là con bà hay cậu là con bà nữa đây.
– Jaejoong à, lại uống thuốc đi. – hắn bưng chén thuốc lên.
– Không. Em ứ uống đâu. – nghe đến thuốc là JaeJoong phát hoảng, giật mình chui tọt vào chăn.
– Ngoan nào! – YunHo cố gắng giật cái chăn ra
Từ ngày mẹ hắn lên tới giờ, cậu được cưng quá đâm ra nhõng nhẽo. Cái gì cũng đợi hắn năn nỉ hết nước hết cái mới chịu làm theo, không là y như rằng bà Jung lại có chuyện để mà vặn ngược tai hắn lên hỏi tội. Mà việc gì không nói, cứ đụng đến việc ăn và uống thuốc, thì y như rằng cậu hành hắn lên bờ xuống ruộng. Chẳng thế mà mỗi khi tới giờ cơm và giờ uống thuốc của cậu, chẳng những cậu muốn trốn mà hắn cũng méo mặt muốn trốn theo cậu luôn cho khỏe thân.
– Ngoan, uống hết thuốc đi rồi sẽ khỏe…
– Không mà. Thuốc đắng lắm mà. – cậu bắt đầu mè nheo, giở giọng hờn dỗi.
Lần nào cũng vậy, cũng có cái kiểu hành như thế này…YunHo chịu hết nổi rồi. Hết vợ đến mẹ, ai cũng lôi hắn ra mà quay quắt được. Hắn đến phát bực lên rồi đấy!
– có uống không thì bảo? – YunHo trừng mắt quát.
– Yun… – JaeJoong sợ hãi nhìn hắn đang tức tối, miệng cứng đờ.
– Em ích kỉ nó vừa vừa thôi, em không muốn chịu đắng nên em để mặc con tôi thế nào cũng được đúng không? Cơ thể thì yếu…em nói xem, em có còn xứng là mẹ không hả? Con tôi đang ở trong bụng em đấy!
– Em.. – Cậu run rẩy.
– Không muốn uống thì thôi, đổ đi – YunHo bực bội dằn mạnh cái cốc thuốc xuống cái bàn cạnh đấy, dợm bước ra ngoài.
– Đợi đã – thu hết can đảm, JaeJoong lên tiếng khe khẽ – em uống.
YunHo không nói gì thêm, định bước ra ngoài hẳn.
– em muốn nói… – JaeJoong tần ngần.
– Chuyện gì?
– Em…là vợ anh – JaeJoong hơi run run trong từng câu nói – Hay là người đẻ thuê cho anh?
– Huh…?
– Anh…là lo cho em, hay là vì lo cho đứa trẻ trong bụng em? – Cậu xót xa nói tiếp – YunHo, em đã nghĩ là anh thay đổi…hóa ra là không…hóa ra em vẫn nghĩ đúng. Nếu không có đứa con này, đừng nói là yêu….được anh quan tâm cũng là khó khăn lắm rồi….
Bước xuống giường, quơ lấy cốc thuốc đắng ngắt trên bàn, JaeJoong nhắm mắt nhắm mũi uống cho sạch trước con mắt ngỡ ngàng của YunHo. Thuốc đắng, đắng lắm, đắng đến nỗi lúc uống JaeJoong không dám ngừng lại để thở, sợ rằng đầu lưỡi sẽ kịp cảm nhận được cái đắng ấy mà cơ thể sẽ rùng mình. Nhưng như thế đã là gì? Những gì cậu đang cảm nhận, đang đón lấy từ YunHo còn đắng gấp trăm, gấp vạn lần như thế.
Cạch
– Được rồi chứ? – nhắm chặt mắt để vị đắng tản ra trong miệng, JaeJoong nhếch môi cười – Anh vui lòng chứ? Yên tâm, em sẽ cố gắng sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Anh không phải miễn cưỡng vì con mà cố gắng làm hài lòng em đâu.
Nói thật nhanh để dứt câu, JaeJoong gạt ngang YunHo đang đứng bần thần trước mặt mình sang một bên, chạy vội xuống nhà dưới.
– JaeJoong, con đi đâu thế? Sắp bữa tối rồi! – bà Jung ở trong bếp nói vọng ra
– Con đi mua cái này ạ – Cậu cố gắng nói cứng, ngăn cho giọng mình không vỡ òa ra – con về ngay thôi.
– Để mẹ gọi YunHo đưa đi…
– Không cần đâu ạ! – Cố gắng nói thật to để át đi nỗi buồn đang trào lên trong cuống họng của mình, JaeJoong vội vã lao ra khỏi nhà.
[ YunHo….suy nghĩ kĩ lại, chẳng nhẽ không bao giờ, không thể nào anh đón nhận nổi em sao??? ]
– JaeJoong hyung đâu ạ? – đến sát bữa ăn, YooChun mới bước từ phòng mình xuống bếp, bà Jung và YunHo thì đã ngồi sẵn bên bàn ăn, nhưng ghế ngồi của JaeJoong thì vẫn trống.
– Nó đi ra ngoài mua cái gì đó, chắc sắp về rồi – bà Jung nói có vẻ sốt ruột.
Không ai để ý đến sắc mặt của YunHo càng ngày càng xấu.
– YunHo, con gọi điện cho JaeJoong về đi, đang bầu bì thế, đến giờ ăn rồi lại không ăn đúng bữa, không tốt đâu.
– Vâng – hắn đáp cụt lủn rồi lôi điện thoại ra gọi.
Tiếng chuông điện thoại rép rắt đổ đến ngay bên tai.
– JaeJoong hyung không mang điện thoại! – YooChun nói gần như kêu lên.
YunHo tắt máy, hai mắt hằn vạch đỏ.
– YunHo hyung, hai người lại làm sao rồi? – Giọng YooChun cuống lên – JaeJoong hyung đi đâu?
Ruột gan YunHo cũng như đang bị đốt cháy. Hắn nóng nảy xô đổ cái ghế, đứng phắt dậy, chạy ào ra khỏi nhà.
– YunHo, JaeJoong mà làm sao thì mày chết với mẹ! – bà Jung cố gắng nói với theo sau đầy phẫn nộ.
Công viên buổi tối vắng hoe vắng hoắt, JaeJoong bần thần ngồi đung đưa mình trên cái xích đu, trên tay là hộp kem hoa quả vẫn còn đang lạnh đến bốc cả khói, và cũng còn nguyên tem. Bàn tay trắng muốt đang sưng đỏ lên bởi quá lạnh.
– Bé yêu, mẹ con mình ăn kem đi!
Mỉm cười nhạt nhẽo, cậu cúi xuống nhìn bụng mình thì thầm, tay run rẩy gỡ cái nắp hộp kem ra.
– Mau ngoan ăn với mẹ, nếu không bố YunHo của con sẽ nói mẹ chăm sóc con không tới nơi tới chốn.
Lạnh quá, trời đã vào thu rồi đất, gió bắt đầu kéo về nhiều hơn. Lúc nãy ra khỏi nhà, JaeJoong mặc mỗi chiếc áo thun mỏng, bây giờ mới thấy lạnh đến co người lại. Cốc kem lạnh làm những ngón tay của JaeJoong buốt giá, nhưng cậu mặc kệ. Cậu không muốn về nhà lúc này. Về để rồi đón nhận những sự quan tâm của cả gia đình…mà sự quan tâm ấy không phải cho cậu, chỉ là gián tiếp qua cậu để quan tâm đến đứa nhỏ còn chưa thành hình trong bụng cậu mà thôi.
Muỗng kem đầu tiên mát lạnh trên đầu lưỡi, nước mắt JaeJoong gần như trào ra. Ha..cậu đang ăn rất ngon miệng.
– Bé con, mẹ sẽ chăm uống thuốc, chăm ăn…bé nhất định không được hành mẹ nữa nhé!
– Bé con, thực ra mẹ rất yêu bé, mẹ không giận bé đâu….
– Bé con…mẹ biết đặt tên con là gì? à, mẹ sẽ đặt biệt danh cho con nhé, là Boo được không? Hì…đáng yêu không?
– Boo ngoan, hôm nay mẹ đã cãi nhau với bố YunHo của con đấy. Mẹ không muốn về nhà nữa….
– Bé Boo à…hình như mẹ đã yêu bố con rồi…mỗi ngày đều yêu nhiều hơn 1 chút. Nhưng có lẽ…
JaeJoong thở dài, ngậm muỗng kem trong miệng cười ngu một hồi. Trên môi là nụ cười méo mó, trên đôi mắt ấy…là những giọt nước đầy.
Đêm đã khuya lắm rồi, ai nấy có lẽ cũng đã vui vẻ đầm ấm bên mâm cơm gia đình hết rồi. Chỉ có mình JaeJoong ngồi đây lẩm bẩm độc thoại với bé con của cậu mà thôi. JaeJoong chợt nhớ nhà, ở nhà lúc này không biết bố và mẹ cậu đang làm gì. Cả các chị của cậu nữa. Mọi người vẫn khỏe chứ? Có nhớ cậu nhiều không? Không biết Mẹ và các chị ngày xưa đi lấy chồng có giống cậu bây giờ không nhỉ?
Lắc lắc đầu, không đâu, hẳn mọi người đều rất hạnh phúc, cậu chưa thấy mẹ hay các chị than vẫn về cuộc sống gia đình của mình. Họ đều rất vui vể và mãn nguyện với những gì họ đang có.
Vội vã đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài xuống má. JaeJoong, mày thật ngốc, rốt cục cũng chỉ là hôn nhân sắp đặt, mày còn mong muốn gì hơn nữa? YunHo đối xử tử tế với mày như thế là tốt lắm rồi…
Bực bội ném cái vỏ hộp kem rỗng ra một góc khuất nào đó của công viên, JaeJoong cứ thế ngẩn người ra ngồi, ngồi rất lâu, rất lâu….lâu mãi cho đến khi…
– Sao lại không về nhà thế này?
JaeJoong ngốc nghếch không hề biết phản kháng, cứ thế nhẫn nhịn chịu đựng. Hắn biết, hắn là kẻ vô tâm, hắn biết, hắn ích kỉ. Và thậm chí có lúc, hắn đã không coi JaeJoong là một người vợ để hắn yêu thương, chở che thực sự. JaeJoong vì hắn mà chịu bao khổ cực như thế….hóa ra là cậu rất ngốc, chứ không phải ngốc một cách bình thường. Bởi nếu khôn ngoan 1 chút, cậu đã sớm bỏ hắn mà đi rồi.
Chậm rãi xếp hết giấy tờ tài liệu công việc đang làm dang dở sang 1 bên, hắn tiến về phía giường ngủ. Thật khẽ, hắn chui vào chăn ôm lấy JaeJoong, hôn lên gáy cậu nhẹ nhàng.
– Ưm.. – cậu cựa quậy tỉnh giấc
– Sau này, sinh con xong mới đi làm nhé, đừng đi làm vội.
Giật mình bởi giọng nói bên tai, JaeJoong hơi co người lại một chút. Sau đó nhanh chóng nhận thức được câu nói của chồng, cậu gật gật đầu.
– Không biết con trai hay con gái – hắn thì thầm, đưa tay xoa xoa nhẹ lên cái bụng vẫn còn phẳng lì của cậu – Sau này sinh con xong, eo sẽ không thon như thế này nữa.
– Ư…ư.. – cậu lo lắng bấu lấy tay hắn – anh sẽ chê em xấu.
– Có thể – hắn cười gian, cắn lên cổ cậu
JaeJoong chợt thấy hụt hẫng. Phải rồi, YunHo rất có thể sẽ chê cậu xấu, sau đó sẽ đi tìm người khác. Hắn ta từ đầu tới cuối đâu có nói là yêu cậu, bây giờ có nâng niu cậu một chút cũng chỉ là vì cậu đang mang trong người cốt nhục của hắn, của cả họ Jung. Nếu không thì….đừng nói là yêu, một chút quan tâm của hắn cũng là khó khăn lắm rồi.
Nghĩ đến đấy, tự dưng mắt JaeJoong thấy cay cay. Người ta nói người mang thai thường hay nhạy cảm, có lẽ đúng thế thật.
– Ngốc! – YunHo từ lúc nào đã đưa tay xoa xoa lên đôi mắt ươn ướt nước của cậu – Lại khóc sao?
– …. – JaeJoong im lặng, cậu buồn lắm.
– Ngủ đi, JaeJoong ngốc nghếch – YunHo phì cười, ôm lấy cậu chặt hơn. – Tôi vẫn muốn ôm em ngủ ngon lành, đừng khóc!
JaeJoong mãi không thể hiểu hết được câu nói ấy của YunHo. Khi hắn nói như vậy, là trong thâm tâm hắn muốn để cậu biết rằng: hắn vẫn cần có cậu.
Sáng sớm mò vào bếp không có gì để ăn. Con chuột YooChun bắt đầu đi đục khoét khắp căn bếp. Cuối cùng thì nó cũng bới ra được gói mì tôm lăn lóc trong chạn bếp.
– Trời vẫn còn thương em mà… – nó rấm rứt lẩm bẩm, đun nước sôi đợi mì chín.
Thật ra trong lòng nó đang không ngừng rủa xả cho đôi vợ chồng tâm thần nửa mùa kia. Mới hôm nào nó lớ ngớ bước chân vào cái nhà này, vợ chồng JaeJoong đối với nhau như người dưng nước lã. Có khi từ sáng đến tối không nói với nhau câu nào.
Còn bây giờ, YooChun đang tự hỏi, không biết có phải nó đã quá mát tay trong việc làm công tác tư tưởng gia đình hay không. Đôi vợ chồng kia ngày càng nồng thắm. O bế trong phòng ngủ đến 8h sáng không thèm dậy, Kể cả hôm nay là Chủ nhật đi nữa. Hừ, Chủ nhật thì không phải ăn sáng, chủ nhật thì không phải dậy sớm để hít thở chút không khí trong lành hay sao???
Nghĩ đến đấy thì từ trên tầng hai, JaeJoong lò dò bước xuống
– Í…YooChun à, sao lại ăn mì tôm úp thế?
– Không còn gì để ăn – nó dẩu mỏ ra.
– Sao không gọi hyung dậy nấu cho, cái thằng bé này, ăn uống vớ vẩn thế thì học hành làm sao nổi? – JaeJoong lo lắng xoa xoa đầu thằng em.
“Hyung đùa à? Gọi hyung dậy nấu ăn cho để rồi em bị YunHo hyung lôi ra làm thức ăn tráng miệng luôn quá” – YooChun nhăn mặt thầm nghĩ
– JaeJoong, em dậy lâu chưa thế?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn. Cái mặt ngái ngủ của YunHo lừ đừ hiện ra. Hôm nay nhìn hắn có vẻ dễ dãi lạ.
– Em chưa – JaeJoong lắc lắc đầu
– Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng – hắn nói nhanh, nhưng chợt khựng lại vì nhớ ra điều gì đó – Còn…YooChun, em có đi không?
– Không ạ – nó hừ lạnh, trề môi nói móc – em ăn mì tôm úp là no rồi.
– Ừ, thế cũng được – con người đơn giản như chú em, anh rất thích, anh chiều chú!, YunHo nhếch mép cười thầm với thằng nhóc.
Rất nhanh sau đó, hai vợ chồng kia tung tăng đi ra khỏi nhà, để lại YooChun bơ vơ với 4 bức tường. Không biết nên làm gì nữa, nó lại lôi sách vở ra, lui cui chui vào phòng ngồi học bài.
Sắp thi Đại Học rồi, còn 2 tháng nữa thôi! Cố lên nào YooChun!
– JaeJoong, ăn đi!
– Ngán ngán làm sao ấy – JaeJoong bĩu môi nhìn xuống đĩa Beafsteak đang nghi ngút khói trên bàn – Thôi, không ăn đâu.
– Không ăn làm sao có sức, nào nhanh lên! – YunHo dúi vào tay vợ cái nĩa.
– Ứ.. – JaeJoong lắc lắc đầu
Mọi người xung quanh bàn ăn của họ, ai cũng len lén nhìn đôi vợ chồng trẻ này mà tủm tỉm cười. Người ta bảo nhau, họ đang yêu mà, những người yêu nhau thì thường dịu dàng như thế.
– Em không ăn thì con của anh sẽ đói — YunHo nghiêm mặt nhắc nhở.
– Hức! – JaeJoong phụng phịu cắt 1 miếng thịt, bỏ vào miệng. Nhưng chưa kịp nuốt trôi, cảm giác lợm họng lại trào lên, JaeJoong cuống quýt xô ghế đứng dậy, chạy thẳng đến phía WC.
– Có sao không? – YunHo đứng ở cửa WC, nhíu nhíu mày nhìn vợ.
– Khô…ô.. ọọc…ọc..
Khuôn mặt JaeJoong như tái đi vì cơn buồn nôn trào tới mạnh mẽ. Trời đất như quay cuồng, ruột gan như bị xóc lộn hết cả lên. Hai mắt cứ giàn giụa nước…
– Ngoan nào, ngoan nào… – YunHo đưa tay vuốt vuốt lưng vợ an ủi – Không ăn nữa, chúng ta sẽ đi khám xem sao, nhé!
Gật gật đầu, JaeJoong vục một vốc nước lớn để rửa sạch mặt mũi. Cậu bị thai hành dữ quá…
– Là do thể trạng của cậu Jung yếu -Bác sĩ già đẩy cao gọng kính hơn nữa để nhìn rõ hơn đôi vợ chồng trẻ – Ốm nghén là biểu hiện rất bình thường của thai phụ, nhưng ở cậu Jung, nó có thể sẽ diễn ra nhiều và lâu hơn người khác.
– Ui… – JaeJoong cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.
– Cậu Jung nên được ăn uống tẩm bổ, nên sắc thuốc bắc uống để an thai. Thêm nữa, thai nhi mới được 2 tháng, cộng thêm tạng người yếu như cậu Jung đây nên còn rất yếu, nên tránh vận động mạnh – Ông bác sĩ già nhìn hai vợ chồng cười mỉm.
– Vậy tình hình này còn diễn ra lâu không? JaeJoong ăn uống rất khổ sở, đã hơn 1 tháng nay rồi.
– Trước mắt hãy hạn chế đồ ăn có dầu mỡ, thai phụ thường bị ngán dầu mỡ nên hay buồn nôn. Sau một thời gian uống thuốc bắc chắc chắn sẽ có tiến triển.
– Cảm ơn bác sĩ!
Mệt mỏi hạ lưng xuống cái giường êm ái, hôm nay là Chủ nhật nhưng JaeJoong cũng chả còn hứng thú đâu vào bếp mà nấu nướng nữa. Sáng sớm ra đã bị một mẻ xóc ruột rồi, chưa ăn uống được gì, bụng có thấy đói nhưng miệng không hề có cảm giác thèm ăn. Hay thậm chí nghĩ đến mấy món ăn thôi là đã ớn trong họng rồi.
– Bố mẹ đã biết chưa nhỉ? – YunHo từ đâu bước vào, hỏi trống không.
– Ơ…biết gì cơ?
– Các cụ sắp có cháu.
– Em chưa nói – JaeJoong hơi đỏ mặt.
– Vậy gọi điện đi – YunHo cười. Một nụ cười đơn giản hiện lên, gần như cười theo phản xạ vậy, hắn vừa nhắc đến bố mẹ, đến gia đình hắn.
JaeJoong tự hỏi, đã khi nào hắn cười phản xạ như vậy khi nghĩ đến cậu chưa? Cậu thì đã từng rồi đấy. Đã có lúc cậu cười vu vơ khi nghĩ về hắn, về món ăn mà cậu và hắn sẽ cùng sẻ chia trong bữa tối, về những gì đẹp đẽ mà cậu và hắn sẽ cùng xây đắp sau này.
Nhưng, cũng đã lâu lắm rồi, JaeJoong không còn như vậy nữa.
Lúc trước, cậu đã từng tức tối, đã giận hờn hắn đến mức muốn chối bỏ, muốn buông tay với mọi thứ cậu đã có với hắn. Cậu không muốn đi tiếp con đường này, khi hắn là chồng, cứ thế vô tâm lao về phía trước với những danh vọng, toan tính cá nhân của hắn. Còn cậu là vợ, lầm lũi bước theo sau lưng hắn, thậm chí là bị hắn bỏ rơi, bị hắn quát tháo lạnh lùng.
Lúc nào JaeJoong cũng ở phía sau hắn, lúc nào cũng chênh vênh bên cảm giác bị bỏ lại phía sau.
Nhưng thật lạ, JaeJoong từ khi nào đã chấp nhận đi sau hắn? Chấp nhận đón chờ từng cử chỉ dịu dàng hiếm hoi nhỏ nhặt nhất từ hắn. Cậu không biết, nhưng có lẽ, len lỏi một chút trong đó là cảm giác yêu. Cậu nghĩ là cậu đã yêu người đàn ông lạnh lùng vô tâm Jung YunHo đó.
Ha! Thật buồn cười, nhưng nghĩ cho kĩ ra, cậu có gì sai đâu cơ chứ? Cậu yêu chồng mình mà. Yêu những lúc được bận rộn bên căn bếp nhỏ chuẩn bị cơm nước cho YunHo, yêu những lúc nằm gọn trong vòng tay ấm áp của hắn, yêu những lúc hắn vụng về thể hiện cảm xúc với cậu, những lúc được cảm nhận cơ thể và hơi ấm từ hắn.
Đã rất nhanh, và không biết từ bao giờ, JaeJoong thấy mình….đang yêu.
Mẹ YunHo vui ra mặt, sau khi nghe tin con dâu có bầu, bà nhất định đòi lên thăm con bằng được. Gọi điện tối hôm trước là trưa hôm sau bà Jung đã hớn hở tay xách nách mang cả đống đồ đạc lên.
Nhìn con dâu xinh xắn ngoan hiền ra đón mình, bà Jung mừng mừng rỡ rỡ nắm tay nắm chân mà hỏi han luôn: con có ăn được không? có bị thai hành dữ không? YunHo có bắt con làm việc nhà nhiều không? ở đây có dễ chịu không?….
JaeJoong bị hỏi cho tới tấp, tối tăm mặt mũi đến mức không cả kịp trả lời.
YunHo cau mày khó chịu khi nhìn mẹ mình chăm chú đun nồi thuốc bắc trong bếp, hắn không thích ngửi mùi thuốc.
– YunHo, tẹo nữa nhớ đem thuốc lên cho JaeJoong uống, để mẹ nấu cơm cho.
– Vâng.
Nhìn mẹ mình thoăn thoắt đi lại bận rộn nấu nướng trong căn bếp nhỏ, YunHo tự hỏi, không biết là JaeJoong thì cậu như thế nào??? Có tất bận như vậy không? Bao bữa cơm gia đình cậu lo tươm tất, hắn chả để ý.
– JaeJoong dạo này ăn uống có được không? – bà Jung hỏi – thai hành có dữ lắm không?
– Không ăn uống được gì ạ.
– Chậc, thế không được rồi. Yunho à, con phải dỗ vợ ăn nhé, phải… phải…
Hắn bắt đầu phát ngấy với những lời dặn dò của mẹ mình. Từ sáng tới giờ, bà cứ hỏi hắn cái này cái kia, linh tinh cả lên rồi lại rối rít dặn hắn phải đối xừ với Jaejoong thế này, đối xử với Jaejoong thế nọ. Biết là mẹ hắn lo cho dâu, cho cháu nhưng cũng không cần loạn lên như thế chứ. Thật chẳng biết hắn là con bà hay cậu là con bà nữa đây.
– Jaejoong à, lại uống thuốc đi. – hắn bưng chén thuốc lên.
– Không. Em ứ uống đâu. – nghe đến thuốc là JaeJoong phát hoảng, giật mình chui tọt vào chăn.
– Ngoan nào! – YunHo cố gắng giật cái chăn ra
Từ ngày mẹ hắn lên tới giờ, cậu được cưng quá đâm ra nhõng nhẽo. Cái gì cũng đợi hắn năn nỉ hết nước hết cái mới chịu làm theo, không là y như rằng bà Jung lại có chuyện để mà vặn ngược tai hắn lên hỏi tội. Mà việc gì không nói, cứ đụng đến việc ăn và uống thuốc, thì y như rằng cậu hành hắn lên bờ xuống ruộng. Chẳng thế mà mỗi khi tới giờ cơm và giờ uống thuốc của cậu, chẳng những cậu muốn trốn mà hắn cũng méo mặt muốn trốn theo cậu luôn cho khỏe thân.
– Ngoan, uống hết thuốc đi rồi sẽ khỏe…
– Không mà. Thuốc đắng lắm mà. – cậu bắt đầu mè nheo, giở giọng hờn dỗi.
Lần nào cũng vậy, cũng có cái kiểu hành như thế này…YunHo chịu hết nổi rồi. Hết vợ đến mẹ, ai cũng lôi hắn ra mà quay quắt được. Hắn đến phát bực lên rồi đấy!
– có uống không thì bảo? – YunHo trừng mắt quát.
– Yun… – JaeJoong sợ hãi nhìn hắn đang tức tối, miệng cứng đờ.
– Em ích kỉ nó vừa vừa thôi, em không muốn chịu đắng nên em để mặc con tôi thế nào cũng được đúng không? Cơ thể thì yếu…em nói xem, em có còn xứng là mẹ không hả? Con tôi đang ở trong bụng em đấy!
– Em.. – Cậu run rẩy.
– Không muốn uống thì thôi, đổ đi – YunHo bực bội dằn mạnh cái cốc thuốc xuống cái bàn cạnh đấy, dợm bước ra ngoài.
– Đợi đã – thu hết can đảm, JaeJoong lên tiếng khe khẽ – em uống.
YunHo không nói gì thêm, định bước ra ngoài hẳn.
– em muốn nói… – JaeJoong tần ngần.
– Chuyện gì?
– Em…là vợ anh – JaeJoong hơi run run trong từng câu nói – Hay là người đẻ thuê cho anh?
– Huh…?
– Anh…là lo cho em, hay là vì lo cho đứa trẻ trong bụng em? – Cậu xót xa nói tiếp – YunHo, em đã nghĩ là anh thay đổi…hóa ra là không…hóa ra em vẫn nghĩ đúng. Nếu không có đứa con này, đừng nói là yêu….được anh quan tâm cũng là khó khăn lắm rồi….
Bước xuống giường, quơ lấy cốc thuốc đắng ngắt trên bàn, JaeJoong nhắm mắt nhắm mũi uống cho sạch trước con mắt ngỡ ngàng của YunHo. Thuốc đắng, đắng lắm, đắng đến nỗi lúc uống JaeJoong không dám ngừng lại để thở, sợ rằng đầu lưỡi sẽ kịp cảm nhận được cái đắng ấy mà cơ thể sẽ rùng mình. Nhưng như thế đã là gì? Những gì cậu đang cảm nhận, đang đón lấy từ YunHo còn đắng gấp trăm, gấp vạn lần như thế.
Cạch
– Được rồi chứ? – nhắm chặt mắt để vị đắng tản ra trong miệng, JaeJoong nhếch môi cười – Anh vui lòng chứ? Yên tâm, em sẽ cố gắng sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Anh không phải miễn cưỡng vì con mà cố gắng làm hài lòng em đâu.
Nói thật nhanh để dứt câu, JaeJoong gạt ngang YunHo đang đứng bần thần trước mặt mình sang một bên, chạy vội xuống nhà dưới.
– JaeJoong, con đi đâu thế? Sắp bữa tối rồi! – bà Jung ở trong bếp nói vọng ra
– Con đi mua cái này ạ – Cậu cố gắng nói cứng, ngăn cho giọng mình không vỡ òa ra – con về ngay thôi.
– Để mẹ gọi YunHo đưa đi…
– Không cần đâu ạ! – Cố gắng nói thật to để át đi nỗi buồn đang trào lên trong cuống họng của mình, JaeJoong vội vã lao ra khỏi nhà.
[ YunHo….suy nghĩ kĩ lại, chẳng nhẽ không bao giờ, không thể nào anh đón nhận nổi em sao??? ]
– JaeJoong hyung đâu ạ? – đến sát bữa ăn, YooChun mới bước từ phòng mình xuống bếp, bà Jung và YunHo thì đã ngồi sẵn bên bàn ăn, nhưng ghế ngồi của JaeJoong thì vẫn trống.
– Nó đi ra ngoài mua cái gì đó, chắc sắp về rồi – bà Jung nói có vẻ sốt ruột.
Không ai để ý đến sắc mặt của YunHo càng ngày càng xấu.
– YunHo, con gọi điện cho JaeJoong về đi, đang bầu bì thế, đến giờ ăn rồi lại không ăn đúng bữa, không tốt đâu.
– Vâng – hắn đáp cụt lủn rồi lôi điện thoại ra gọi.
Tiếng chuông điện thoại rép rắt đổ đến ngay bên tai.
– JaeJoong hyung không mang điện thoại! – YooChun nói gần như kêu lên.
YunHo tắt máy, hai mắt hằn vạch đỏ.
– YunHo hyung, hai người lại làm sao rồi? – Giọng YooChun cuống lên – JaeJoong hyung đi đâu?
Ruột gan YunHo cũng như đang bị đốt cháy. Hắn nóng nảy xô đổ cái ghế, đứng phắt dậy, chạy ào ra khỏi nhà.
– YunHo, JaeJoong mà làm sao thì mày chết với mẹ! – bà Jung cố gắng nói với theo sau đầy phẫn nộ.
Công viên buổi tối vắng hoe vắng hoắt, JaeJoong bần thần ngồi đung đưa mình trên cái xích đu, trên tay là hộp kem hoa quả vẫn còn đang lạnh đến bốc cả khói, và cũng còn nguyên tem. Bàn tay trắng muốt đang sưng đỏ lên bởi quá lạnh.
– Bé yêu, mẹ con mình ăn kem đi!
Mỉm cười nhạt nhẽo, cậu cúi xuống nhìn bụng mình thì thầm, tay run rẩy gỡ cái nắp hộp kem ra.
– Mau ngoan ăn với mẹ, nếu không bố YunHo của con sẽ nói mẹ chăm sóc con không tới nơi tới chốn.
Lạnh quá, trời đã vào thu rồi đất, gió bắt đầu kéo về nhiều hơn. Lúc nãy ra khỏi nhà, JaeJoong mặc mỗi chiếc áo thun mỏng, bây giờ mới thấy lạnh đến co người lại. Cốc kem lạnh làm những ngón tay của JaeJoong buốt giá, nhưng cậu mặc kệ. Cậu không muốn về nhà lúc này. Về để rồi đón nhận những sự quan tâm của cả gia đình…mà sự quan tâm ấy không phải cho cậu, chỉ là gián tiếp qua cậu để quan tâm đến đứa nhỏ còn chưa thành hình trong bụng cậu mà thôi.
Muỗng kem đầu tiên mát lạnh trên đầu lưỡi, nước mắt JaeJoong gần như trào ra. Ha..cậu đang ăn rất ngon miệng.
– Bé con, mẹ sẽ chăm uống thuốc, chăm ăn…bé nhất định không được hành mẹ nữa nhé!
– Bé con, thực ra mẹ rất yêu bé, mẹ không giận bé đâu….
– Bé con…mẹ biết đặt tên con là gì? à, mẹ sẽ đặt biệt danh cho con nhé, là Boo được không? Hì…đáng yêu không?
– Boo ngoan, hôm nay mẹ đã cãi nhau với bố YunHo của con đấy. Mẹ không muốn về nhà nữa….
– Bé Boo à…hình như mẹ đã yêu bố con rồi…mỗi ngày đều yêu nhiều hơn 1 chút. Nhưng có lẽ…
JaeJoong thở dài, ngậm muỗng kem trong miệng cười ngu một hồi. Trên môi là nụ cười méo mó, trên đôi mắt ấy…là những giọt nước đầy.
Đêm đã khuya lắm rồi, ai nấy có lẽ cũng đã vui vẻ đầm ấm bên mâm cơm gia đình hết rồi. Chỉ có mình JaeJoong ngồi đây lẩm bẩm độc thoại với bé con của cậu mà thôi. JaeJoong chợt nhớ nhà, ở nhà lúc này không biết bố và mẹ cậu đang làm gì. Cả các chị của cậu nữa. Mọi người vẫn khỏe chứ? Có nhớ cậu nhiều không? Không biết Mẹ và các chị ngày xưa đi lấy chồng có giống cậu bây giờ không nhỉ?
Lắc lắc đầu, không đâu, hẳn mọi người đều rất hạnh phúc, cậu chưa thấy mẹ hay các chị than vẫn về cuộc sống gia đình của mình. Họ đều rất vui vể và mãn nguyện với những gì họ đang có.
Vội vã đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài xuống má. JaeJoong, mày thật ngốc, rốt cục cũng chỉ là hôn nhân sắp đặt, mày còn mong muốn gì hơn nữa? YunHo đối xử tử tế với mày như thế là tốt lắm rồi…
Bực bội ném cái vỏ hộp kem rỗng ra một góc khuất nào đó của công viên, JaeJoong cứ thế ngẩn người ra ngồi, ngồi rất lâu, rất lâu….lâu mãi cho đến khi…
– Sao lại không về nhà thế này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook