Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai
-
7: Những Cuộc Gặp Mặt
Trường thực nghiệm Bắc Kinh, muốn được vào đây giảng dạy thì học vị phải từ tiến sĩ trở lên, nếu là sinh viên tốt nghiệp loại ưu tú từ các trường đại học như Thanh Hoa, Bắc Kinh, Nam Kinh thì sẽ được đặc cách tuyển thẳng vào làm giáo viên thực tập.
Cơ sở hạ tầng thuộc hàng top nhất ở đây, mọi phòng học được trang bị đầy đủ các thiết bị phù hợp với từng môn học, đảm bảo an toàn khi giảng dạy.
Khuôn viên của trường rất lớn, có khả năng bằng hoặc hơn diện tích đại học Bắc Kinh, Mật Di vừa đỗ xe trong bãi xong, lấy điện thoại ra kiểm tra lại tin nhắn của dì Vương.
Chiều nay có tiết dạy lúc một giờ đến ba giờ, vừa khéo gần giờ mà Tiểu Tịnh muốn cô đến tham dự tiết học thủ công của con bé.
Dì Vương đã sớm đến chờ bên ngoài lớp học, nhìn từ xa thấy Mật Di đang đi đến, tóc búi cao gọn gàng, áo sơ mi trắng ngay ngắn kết hợp cùng chân váy đen bó sát dài gần mắt cá chân, rất có khí chất của giảng viên đại học.
- Cô La, xin chào...tôi rất vui vì cô đã đến sớm như thế...
- Chào dì, cháu vừa xong tiết học nên tranh thủ đến đây luôn, nhân viên trực cổng hỏi nhiều thật sự.
- Mật Di mỉm cười đáp.
- Làm phiền cô quá, mau vào lớp đi, Tiểu Tịnh cứ nhắc cô mãi, rất háo hức chờ đợi.
Vừa nói, dì Vương liền dẫn Mật Di đi đến cửa chính vào lớp học thủ công của nhóm trẻ mầm non, bọn nhỏ thật sự rất đáng yêu, có vài bé đang ngồi cùng mẹ hoặc là bảo mẫu, nhìn một lượt liền thấy Tiểu Tịnh đang ngồi trên chiếc ghế màu hồng, tay nhỏ cầm chiếc kéo cắt giấy dưới sự quan sát của giáo viên.
Đưa túi xách cho dì Vương xong, Mật Di đẩy cửa bước vào, cẩn thận đặt giày lên kệ rồi mới đi đến chỗ Tiểu Tịnh.
- Chào cô giáo, tôi đến tham dự tiết học thủ công của bé Thi Tịnh.
- Vâng, chào...chào chị...tôi có nghe bé Tiểu Tịnh nhắc nhưng chỉ nghĩ là bảo mẫu, chị ngồi đây ạ.
– Giáo viên hơi lúng túng vì lần đầu gặp Mật Di, vẻ ngoài của cô rất nổi bật.
- Cô Di Di, con chờ cô mãi, mau xem con cắt hình con gà này..cô ngồi xuống với con đi.
Tiểu Tịnh mừng quýnh lên khi thấy Mật Di đến, vội đứng dậy ôm khư khư lấy chân của cô, ngẩng đầu cười toe toét, nhiều phụ huynh gần đó cũng bị thu hút.
Mật Di mỉm cười rồi xoa đầu con bé, xong mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cả hai ngồi cắt giấy theo hình động vật trên đó, chờ tới giờ học chính.
Chỉ khoảng mười lăm đứa trẻ trong lớp, có đến ba giáo viên cùng hướng dẫn, cùng tham gia làm thủ công, cắt giấy theo yêu cầu, vẽ tranh và nặn đất sét hình động vật.
Bên ngoài cửa lớp, dì Vương ngồi cùng những bảo mẫu khác, quan sát bên trong lớp học, dì ấy cứ cười khúc khích khi thấy Tiểu Tịnh cứ nhảy nhót vui mừng, rồi lại đập tay cùng Mật Di khi hoàn thành sớm nhất bài tập thủ công được giao.
- Tôi đến trễ tiết học của con bé, nó có khóc không?
Bị giọng nói trầm thấp của Doanh Suyễn làm cho giật mình, dì Vương vội vàng đứng dậy cúi đầu chào hỏi ngay, cứ tưởng ngày mai ông chủ mới về đến, không ngờ lại về gấp trong chiều nay như vậy.
- Thưa tiên sinh, cô chủ nhỏ đang tham dự tiết học cùng cô La...mấy hôm trước cứ khóc quấy đòi mãi, nên tôi đành gọi hỏi cô ấy, xin lỗi vì chưa hỏi ý kiến của tiên sinh...
Bước lại gần cửa kính, Doanh Suyễn đứng đấy quan sát, Mật Di ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh, vừa cầm tay con bé tô màu vừa nói gì đấy, chỉ thấy nụ cười hớn hở của Tiểu Tịnh rồi lại nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cô.
Doanh Thi Tịnh là cháu gái của Doanh Suyễn, là con gái duy nhất của chị gái anh, sau một tai nạn xe hơi cách đây hai năm thì chị ấy đã không may qua đời, chỉ kịp giao phó Thi Tịnh cho Doanh Suyễn, không thể chấp nhận chuyện kinh khủng này, anh gần như suy sụp hơn một năm, sau đó mới bắt đầu thực hiện các thủ tục pháp lý liên quan để đổi họ cho cháu gái, trực tiếp cắt đứt mọi liên quan với bên cha ruột của Thi Tịnh, do một số vấn đề liên quan.
Hơn một tiếng thì tiết học kết thúc, Mật Di cùng Tiểu Tịnh và dì Vương ra về, cả hai cô cháu bước song song nắm tay nhau đong đưa rồi lại nhìn nhau nói chuyện gì đấy rất phấn khích.
Ra đến cổng trường, Mật Di mới ngồi cúi người nhìn con bé, nhẹ giọng căn dặn.
- Sau này nếu con muốn cô tham gia những tiết học này thì nhớ gọi sớm để cô sắp xếp nhé, vì cô còn phải dạy học cho các anh chị khác nữa.
- Vậy cô Di Di cũng làm cô giáo dạy học của con đi...rồi chúng ta sẽ cùng chơi vui vẻ nữa...!- Tiểu Tịnh nũng nịu nói.
- À, bây giờ Tiểu Tịnh có cô giáo rồi mà, khi nào con lớn thì cô sẽ dạy học cho con, có được không? - Mật Di xoa đầu con bé.
- Cô hứa nhé, mà sao cô không đến nhà con chơi búp bê nữa ạ? - Tiểu Tịnh ngây thơ hỏi.
- Thế để lần sau cô đến tiếp, nhé...giờ con mau về nhà đi, muộn rồi.
Hơi chột dạ một chút, giờ mà Tiểu Tịnh khóc thét đòi cô về nhà con bé nữa thì chắc Mật Di nghỉ chơi liền luôn.
Ai mà biết tên điên kia có hành xử như người bình thường không, một lần là do bắt buộc, hai lần là do xui xẻo không biết, nếu thêm lần nữa thì chắc chắn là do cô ngu thôi.
Dì Vương đưa túi xách lại cho Mật Di, xong dẫn Tiểu Tịnh đi đến chỗ chiếc Rolls Royce màu đen gần đó, tài xế vừa mở cửa ra, suýt nữa là Mật Di giật thót tim rồi, Doanh Suyễn đã ngồi sẵn trong xe từ sớm.
Vội vẫy tay tạm biệt Tiểu Tịnh cho xong, Mật Di hối hả quay lại bãi đậu xe, đúng là ghét thứ gì thì ông trời luôn biết cách tạo tình huống để gặp mặt.
Cuối cùng thì lễ đính hôn của Thục Tâm và Quân Hạo cũng đến ngày diễn ra, cả hai quyết định chọn biệt thự của hai chị em ở Thông Châu, để tiện cho bố mẹ và họ hàng của Quân Hạo từ Mỹ về tham dự cũng như ở lại, do hai bác ấy cũng đã lớn tuổi nên không muốn đến căn hộ ở Hải Điến của Quân Hạo.
Ở biệt thự này vừa cách xa nội thành, vừa có vườn cây trong xanh, rất thanh tịnh.
Một buổi lễ thân mật giữa hai gia đình, Mật Di cũng đã về nhà từ tối thứ bảy.
Dạo gần đây xảy ra vài chuyện không vừa ý nên Mật Di cũng khá trầm tĩnh, nếu xét ra thì tính cách của hai chị em không giống nhau chút nào.
Mật Di đang ngồi trên ghế, ngay bàn làm việc trong phòng ngủ của cô ở lầu một, căn phòng này từ nhỏ đã được cô chiếm dụng, bày trí không thay đổi nhiều từ rất lâu rồi.
Vừa lật giáo án trên giấy vừa gõ bàn phím máy tính liên tục, tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là Thục Tâm xuất hiện ngay lối vào.
- Gần mười giờ rồi đấy, em không nghỉ ngơi đi, cứ dán mắt vào máy tính như thế?
- Sắp xong rồi, chị không ngủ sớm để chuẩn bị ngày làm nhân vật chính của buổi tiệc sao? – Mật Di ngước mắt nhìn chị gái.
- Chỉ là bữa tiệc nhỏ cùng gia đình Quân Hạo thôi, công việc của em dạo này thế nào rồi? – Thục Tâm bước vào phòng, kéo ghế ngồi xuống đối diện bàn làm việc của em gái.
- Cũng bình thường thôi, nhưng giờ số lượng sinh viên đăng ký học đông hơn mấy năm trước, em phải dành nhiều năng lượng hơn cho việc dạy học.
Vừa nói xong thì Mật Di lại tiếp tục cúi mặt vào giáo án, cứ luôn tìm cách để bản thân thật bận rộn, cũng như là một cách che giấu suy nghĩ buồn phiền của bản thân trong thời gian này.
Thục Tâm chống tay lên cằm rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của em gái.
- Em mau có bạn trai đi chứ, từ đó tới giờ chị chưa bao giờ nghe em nói về một anh chàng nào luôn đấy?
- Em có đối tượng mà, nhưng do chưa có cơ hội bày tỏ thôi, thêm nữa em muốn chị yên ổn hết từ gia đình đến công việc, xong em mới bung xõa.
– Mật Di khẽ cười.
- Công ty của chị giờ hoạt động rất tốt rồi, vài ngày này tự nhiên đơn hàng tăng đột biến, chị căng thẳng muốn ngất, sao em không tìm mua căn hộ lớn hơn để thoải mái? – Thục Tâm nhẹ giọng hỏi.
- Em thích tầm nhìn ở căn hộ hiện tại, lại rất phù hợp cho em, khi nào kết hôn em sẽ tìm căn khác rộng lớn hơn, chị đừng lo.
– Mật Di đáp.
- Em đừng cố sức quá, có gì thì bàn bạc với chị, nhớ chưa.
– Thục Tâm vỗ nhẹ lên bàn tay của em gái.
- 30% cổ phần của em trong công ty, em không muốn giữ nữa, em đang chờ hoàn thành các thủ tục chuyển nhượng để làm quà cưới cho chị, chị nhất định phải nhận đấy nhé.
– Mật Di nhìn chị gái.
- Vậy thì em phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc căn biệt thự này thay chị rồi đấy, cha mẹ nhất định rất hạnh phúc vì điều này.
Cả hai chị em lại tiếp tục trò chuyện về quá khứ trong sự tĩnh lặng của màn đêm, mẹ Tôn mang hai tách trà đi vào phòng xong không quên nhắc nhở cả hai mau ngủ sớm, để ngày mai còn tươi tỉnh đón người nhà của Quân Hạo.
- Chị về phòng đây, em cũng ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya nữa.
- Em biết rồi, chị về ngủ nhanh đi, em cũng tắt máy tính đây này.
Lần cuối cùng gặp cha mẹ của Quân Hạo cách đây cũng phải hơn mười năm, theo Mật Di nhớ thì là như thế.
Cũng đã rất lâu rồi mới gặp lại, Quân Hạo tên đầy đủ là Tề Quân Hạo, trên anh vẫn còn một người anh trai nữa là Tề Quân Thụy, lớn hơn hai tuổi.
Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, khuôn mặt lẫn đường nét đều hao hao như Quân Hạo, rất điển trai và lịch thiệp.
Thục Tâm vội vàng mời gia đình họ tiến vào bên trong căn phòng lớn dành cho các buổi tiệc đông người của biệt thự.
Người giúp việc giúp kéo ghế cho cha mẹ Quân Hạo trước.
- Lần đầu được tiếp đón hai bác và anh Quân Thụy đến nhà, nếu có gì không hợp ý mong mọi người lượng thứ ạ.
– Thục Tâm nhẹ nhàng đáp, chị ấy mặc chiếc váy màu nâu nhạt kín đáo thật xinh đẹp và tao nhã.
- Được rồi, đều sắp thành người một nhà, các con đừng câu nệ tiểu tiết, mau ngồi xuống cùng nhau đi nào.
– Mẹ của Quân Hạo vui vẻ đáp.
- Ngồi đi, ngồi đi, không cần lo lắng.
– Quân Hạo ngồi bên cạnh Thục Tâm, vỗ nhẹ lên bàn tay chị ấy.
- Thế đây là Mật Di phải không, lâu quá mới gặp lại con đấy, vẫn rất xinh đẹp và đáng yêu, hiện con đang làm công việc gì? – Bác gái nhìn sang Mật Di rồi hỏi thăm.
- Dạ, con là Mật Di, hiện con đang giảng dạy ở trường đại học Bắc Kinh, cảm ơn bác.
– Mật Di ngồi bên cạnh chị gái, lễ phép trả lời.
Tất cả cùng trò chuyện một lúc thì mẹ Tôn cùng người giúp việc lần lượt đẩy các xe thức ăn đi vào phòng tiệc, cẩn trọng bày trí thật đẹp mắt, xong mới đứng lùi ra phía sau để phục vụ khi cần.
Những người kia vẫn đang nói chuyện về lễ cưới sắp tới, Mật Di chỉ ngồi im lặng lắng nghe và thưởng thức các món ăn, nhìn thử sang chỗ Quân Thụy, thấy anh chàng ăn rất ít, cử chỉ rất quy cũ và có chừng mực.
Cả hai liền bắt gặp ánh mắt của đối phương, Mật Di hơi đỏ mặt, vội thu hồi ánh mắt ngay, đúng là anh ấy rất giống Quân Hạo.
Lúc ra bên ngoài vườn đi dạo để hóng gió, đi một vòng để hít thở không khí tươi mát, Mật Di ngồi xuống chiếc ghế bành được đan thủ công bằng nhựa cói, đặt ngay ngắn giữa vườn cây.
Cảm giác như chị Thục Tâm sắp trở thành một gia đình khác, không có sự hiện diện của cô ở đấy, có chút tủi thân, thời gian gắn bó của hai chị em, chỉ cần chớp mắt vài lần liền trôi qua vun vút.
- Chào em, anh là Tề Quân Thụy.
Nghe tiếng nói phía sau lưng truyền đến, Mật Di giật thót tim, vội quay lại nhìn người sau lưng, lúng túng đứng dậy.
- Xin...xin chào anh, em là La Mật Di...lần đầu tiên gặp mặt nên em hơi bối rối, mời anh ngồi đây ạ.
- Cảm ơn em, em cũng là giảng viên đại học sao? – Quân Thụy vừa bước đến ngồi đối diện cô vừa hỏi.
- Vâng, em hiện đang dạy Ngoại Ngữ chuyên ngành cho sinh viên, em chỉ nghe Quân Hạo nhắc đến tên anh vài lần, đây là lần đầu gặp anh.
– Mật Di cũng ngồi xuống ghế.
- Anh hiếm khi về đây, chắc cũng gần hai mươi năm mới quay lại, mọi thứ thay đổi nhiều thật, lúc anh gặp em chắc em tầm bảy tám tuổi là cùng.
– Quân Thụy nói.
- Vậy...vậy sao, nhưng mà em lại không nhớ ra anh, thật ngại quá...!– Mật Di cười cười đáp.
- Anh chỉ nhìn thấy em từ xa thôi, lúc đó gia đình em đang gặp biến cố, rất vui được gặp lại em.
– Quân Thụy nói xong vươn bàn tay ra chờ được bắt tay.
Lúc chạm vào bàn tay của Quân Thụy, cảm giác được sự ấm áp truyền đến, Mật Di có chút dao động trong suy nghĩ trước khuôn mặt của anh ấy.
Nhưng cô cũng kịp nhận ra bản thân vậy mà lại có ý xem Quân Thụy thành Quân Hạo, mặc dù cả hai người hoàn toàn khác nhau.
Trò chuyện thêm một lúc thì Quân Thụy đứng dậy rời đi trước, vì anh cảm nhận Mật Di đang rất ngượng ngùng khi lần đầu tiên được anh bắt chuyện.
Nhưng anh thì khác, đã biết cô từ sớm nhưng lại chưa có dịp để đến gần.
Đến lúc gặp lại thì cô đã trở thành một cô gái trưởng thành, xinh đẹp, đáng yêu, thật sự rất vừa mắt anh.
Mật Di ngồi thêm một chút nữa cũng đi trở vào bên trong biệt thự cô cúi chào cha mẹ của Quân Hạo xong mới xin phép trở về căn hộ ở nội thành, ngày mai còn phải đến trường sớm.
Lúc quay lại căn hộ thì cũng đã hơn tám giờ tối.
Mật Di nhẹ nhàng đặt sấp giáo án và máy tính lên bàn ở phòng khách.
Xong cô mới cúi người ôm lấy Tiểu Mi cưng nựng nó một chút rồi mới đi vào phòng ngủ lấy trang phục để đi tắm.
Nhận được tin nhắn của chị Thư Kỳ rủ đi cà phê nhưng cô lại từ chối vì bây giờ chỉ muốn được nằm lên giường và đánh một giấc thật lâu.
Những chuyện không vui, hãy mau cuốn trôi hết đi, Mật Di nằm đắp chăn trên giường, tay cầm máy tính bảng để xem phim, Tiểu Mi ăn no xong lại phóng cái vèo lên giường và rúc vào tay của chủ nhân, bắt đầu liếm láp bộ lông nâu, thi thoảng phát ra tiếng meo meo.
Mật Di vuốt đầu nó xong lại tiếp tục xem bộ phim tình cảm kia, tình tiết thật như trong mơ, nữ chính quật cường trong cuộc sống khó khăn rồi gặp được tình yêu duy nhất trong đời, kết hôn và sống viên mãn, chỉ toàn màu hồng thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook