Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai
13: Trên Thuyền Nhỏ Giữa Hồ


Quận Thông Châu, ngoại thành Bắc Kinh, vừa đến biệt thự vào tối muộn lúc mười giờ, mẹ Tôn chạy ra mở cửa xe cho Mật Di bước xuống, bà ấy lo lắng ra mặt khi thấy cô chủ lái xe ban đêm.

- Mật Di, nếu muộn thế này thì sáng mai hoặc tuần sau con về cũng được mà, lái xe buổi tối rất nguy hiểm đó.

- Tại mẹ Tôn ít ra ngoài nên không biết đường phố giờ sáng rực như ban ngày đấy, chị Thục Tâm về chưa mẹ ? – Mật Di cầm túi xách bước xuống xe.

- Rồi, Thục Tâm và hai anh em của Quân Hạo đã về từ lúc chiều, hiện đang ở lầu hai ngồi chơi gì đấy, mẹ chưa kịp thông báo nữa, mau vào nhà đi, con ăn gì chưa đấy? – Mẹ Tôn vội vàng hỏi chuyện.

- Con ăn tiệc với bạn rồi, mẹ Tôn cứ nghỉ ngơi đi, con tự lên trên tìm anh chị được rồi, mẹ nghỉ đi.

– Mật Di vội giữ tay bà ấy lại.

- Vậy một lát mẹ đưa trà lên nhé.

Mật Di mỉm cười gật đầu, rồi xoay lưng đi thẳng lên lầu hai, đến trước cửa phòng dành cho các hoạt động thư giãn của hai chị em, đẩy cửa bước vào thì thấy ba người này đang chơi cờ vây, hai đấu một.

- Hai người cũng quá đáng thật, đấu kiểu này em nghĩ anh Quân Thụy thua là cái chắc rồi.

– Mật Di bước vào phòng.

- Ơ, em về lúc nào thế Mật Di? – Thục Tâm vội đứng dậy khỏi ghế và đi đến chỗ em gái.

- Chào em, Mật Di.

– Hai anh em Quân Hạo đồng thanh chào cô.

- Chào mọi người, em vừa về đến thôi, chiều nay em có buổi tiệc nên về trễ muộn chút.

– Mật Di khoác tay chị gái đi đến chỗ bàn cờ.

- Làm chị còn tưởng sáng mai em mới về, đang lo ngày mai không đi câu cá được.

– Thục Tâm vừa ngồi xuống ghế vừa nói.

Chỉ còn ghế bên cạnh Quân Thụy là trống, tuy không nhìn lên nhưng bàn tay của anh ấy đã nhanh chóng kéo chiếc ghế ra một khoảng như đang chờ Mật Di ngồi xuống.

Rất tự nhiên, Mật Di chỉ khẽ cười rồi ngồi xuống.

- Mục đích của em là phải bắt được cá mà, mọi người chơi cờ lâu chưa? – Mật Di đặt túi xách lên bàn trước, xong nhìn đến bàn cờ vây.

- Giờ thì cân bằng quân số rồi đấy, anh Quân Thụy thua nãy giờ rồi...ha ha.

– Quân Hạo cười lớn nhìn anh trai.

- Thế giờ chơi tiếp thôi, anh và Mật Di sẽ đánh bại hai đứa em.

– Quân Thụy liền trút hết các quân cờ xuống bàn.

- Ấy, sắp thua đến nơi nên mới đòi chơi lại à, anh cũng tinh tường quá đấy, nhưng mà Mật Di biết chơi cờ vây không em? – Quân Hạo vừa nhặt lại các quân cờ màu trắng vừa hỏi.


- Một chút thôi, có gì em học hỏi mọi người, chơi đi.

– Mật Di xua xua tay.

Sau đó cả bốn người cùng chơi cờ vây, thi thoảng lại nghe tiếng đập tay lên bàn khá mạnh của Mật Di khi sắp thắng, lúc lại là Thục Tâm thực hiện hành động đó, hai anh em Quân Thụy chỉ biết ngồi cười nhìn độ háo chiến của hai cô gái bên cạnh.

Giữa cuộc sống tẻ nhạt này, Mật Di chắc chỉ có thể tìm chút niềm vui nho nhỏ khi được ở gần những người thân thiết, dù là ngắn ngủi nhưng chỉ bấy nhiêu đây thôi là cũng đủ làm cô cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

Thấy đã quá khuya, Thục Tâm mới đứng dậy vươn vai rồi quay sang nhìn ba người kia, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi.

- Thôi, không chơi nữa, ngày mai phải chèo thuyền ra giữa hồ bắt cá, em thấy bây giờ đi ngủ là hợp lý nhất.

- Ừm, em cũng buồn ngủ quá rồi, để lúc khác chúng ta đấu tiếp.

- Mật Di cũng đứng dậy theo.

- Vậy đúng năm giờ sáng chúng ta thức dậy, sau đó di chuyển ra bờ hồ nhé.

– Quân Hạo cũng đứng dậy, khoác tay lên vai Thục Tâm rồi nói.

Nói xong, bốn người cùng rời khỏi phòng chơi cờ, Mật Di quay lại phòng ngủ của cô, đóng cửa phòng lại rồi mới đi vào phòng thay đồ lấy trang phục để đi tắm.

Ngồi ngâm mình trong bồn nước ấm áp, nhìn vết thương trên tay vẫn còn đỏ chói kia, sau lưng cũng còn đau, sợ mọi người nhìn thấy nên cô đã mặc váy tay dài che đi.

Không muốn ai lo lắng, dựa vào thành bồn, ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nếu được hỏi rằng tại sao mỗi lần bị Doanh Suyễn ép buộc chuyện đó mà Mật Di không sợ hay không làm lớn chuyện, thì chắc chắn cô sẽ cười khẩy rồi trả lời rằng, chuyện quan hệ xác thịt cũng là vấn đề nhỏ thôi, ai cũng có nhu cầu, thêm nữa cô cũng chưa có bạn trai, chỉ cần không để người khác biết là được.

Trời vừa tờ mờ sáng, bốn người họ lại cùng nhau cầm hai chiếc lưới và xô đựng cá đi bộ ra hồ nước phía sau biệt thự, khoảng hai cây số thôi nhưng do đường hơi nhỏ và khó đi nên mất hơi nhiều thời gian, phong cảnh rất đẹp.

Người làm đã sớm chuẩn bị hai chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu ngay bến, Quân Hạo và Quân Thụy cùng kiểm tra lại mọi thứ, xong mới bước xuống thuyền trước, sau đó đỡ tay hai chị em Mật Di cùng đi xuống.

Không khí buổi sáng khá lạnh, xa xa đã thấy mặt trời ló dạng.

- Giờ anh và Mật Di sang bên đây, quăng lưới, hai em qua bên kia nhé, một lát quay lại xem ai được nhiều cá hơn.

– Quân Thụy vừa chèo thuyền vừa nói.

- Cẩn thận đấy nhé, cần gì thì gọi tụi em.

– Quân Hạo vừa dừng chèo thuyền, liền nói.

- Một lát gặp lại.

– Thục Tâm vẫy tay về phía hai người bên thuyền kia.

Đúng là cảnh rất đẹp, Mật Di ngồi nhìn xung quanh mà cảm thán, chắc cũng lâu lắm rồi mới được ngồi thuyền ra giữa hồ, đặt tay lướt trên mặt nước, lạnh thật.

- Đừng nghiêng người, không khéo ngã đấy.


– Quân Thụy mỉm cười nhắc nhở.

- Anh biết quăng lưới không, em không biết đâu đấy nhé.

– Mật Di nhìn anh ấy.

- Yên tâm, ở Mỹ anh thường hay ra biển để câu cá và quăng lưới lúc rảnh rỗi lắm.

– Quân Thụy cười.

- Thế mà tuần trước anh dám nói là lần đầu đi câu, nói dối nhé.

– Mật Di phẩy một chút nước về phía anh ấy.

- Để khích lệ tinh thần các em thôi, anh là vì lòng tốt.

– Quân Thụy cười xòa lên.

- Bao biện quá đấy.

Đến nơi thích hợp, Quân Thụy đưa hai mái chèo cho Mật Di giữ, còn anh thì chuẩn bị lưới để quăng ra, thao tác rất thành thục, gương mặt nhìn nghiêng cũng thật giống Quân Hạo, nhưng ánh mắt thì mang nhiều tâm tư hơn.

Mật Di im lặng quan sát, xong lại nhìn anh rải khá nhiều thức ăn xuống trước để dụ cá đến ăn, rồi mới dùng sức ném chiếc lưới đi ra xa, từ từ chìm xuống.

- Em đang nghĩ ngợi gì sao? – Quân Thụy vừa giữ sợi dây cột tấm lưới vừa nhìn cô.

- Không hẳn, khi nào anh quay lại Mỹ, công việc ở đây vẫn thuận lợi chứ? – Mật Di dời ánh nhìn đến chỗ thức ăn cho cá.

- Chắc ngày mai anh quay lại Mỹ, anh thật sự muốn chuyển về đây làm việc, nhưng chắc phải vài năm nữa, cũng khá rắc rối, còn em? – Quân Thụy thấp giọng hỏi.

- Em cũng rất tốt, chắc cuối năm hôn lễ của anh Quân Hạo và chị gái em diễn ra, anh cũng sẽ về tham dự, đúng không? – Mật Di hỏi, nhưng không nhìn thằng vào anh ấy.

- Ừ, em có thấy phiền khi bị một người đàn ông từng kết hôn đến làm phiền không, Mật Di?

Mặt hồ yên tĩnh quá, mặt trời thì đã hoàn toàn lộ ra, những ánh nắng chiếu rọi xuống càng làm mặt nước thêm rực rỡ và lấp lánh.

Không khí cũng đã ấm được một chút, Mật Di nghe câu hỏi này xong, cô quay sang nhìn Quân Thụy rồi mỉm cười.

- Em chỉ quan trọng tương lai, còn những chuyện của quá khứ thì cũng chỉ là những điều tất yếu phải diễn ra thôi, anh đừng đặt nặng chuyện này.

- Vậy em có thể cho anh một cơ hội để trở thành một điều trong tương lai của em không, Mật Di? – Quân Thụy nhìn cô, ánh mắt rất trìu mến.

- Em sẽ suy nghĩ...!– Mật Di mỉm cười rồi đáp.

- Cảm ơn em, hi vọng lần tiếp theo khi anh quay lại Bắc Kinh sẽ nhận được “suy nghĩ” đó của em.

Nói xong, cả hai chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười một chút, Mật Di sợ phải ngộ nhận tình cảm với bất kỳ người đàn ông có đường nét gương mặt giống vài phần Quân Hạo, nên chỉ muốn quên hết tất cả xong mới bắt đầu lại.


Cũng không muốn để người khác phải dành tình cảm cho cô, ngay lúc này.

Quân Thụy từ từ kéo lưới lên, rất nhiều cá, lớn bé có đủ, nhưng Mật Di chỉ giữ vài con cá lớn, cá nhỏ thì thả hết.

Sau đó lại tiếp tục quăng thêm vài lần, đến gần tám giờ sáng bọn họ mới chịu quay về bờ.

Hai xô đầy cá, chị em Mật Di cười vui vẻ nhìn thành quả của sáng nay, xong mới để hai anh em Quân Hạo xách xô cá đi về biệt thự, trên đường vừa cười nói xem nên làm gì với số cá này.

Chiều đến, Mật Di tạm biệt mọi người để quay về căn hộ trước, vì tối nay còn cuộc hẹn với chị Thư Kỳ nữa, định không đi nhưng nghe chị ấy nài nỉ cả tuần nên Mật Di miễn cưỡng nhận lời.

Vừa về đến tầng hầm của khu nhà, điện thoại của Mật Di liền đổ chuông, lúc trưa có trao đổi liên lạc với Quân Thụy, chưa gì đã thấy cuộc gọi đến của anh ấy.

Mật Di vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa xe bước xuống.

- Em nghe đây.

- Chào em Mật Di, về đến căn hộ của em chưa? – Quân Thụy hỏi.

- Em vừa về đến thôi, khi nào anh sẽ ra sân bay? – Mật Di đi vào thang máy.

- Một lát nữa, anh bay chuyến tối nay, chỉ là muốn thử nghe giọng em nên anh gọi, không phiền chứ? – Quân Thụy hỏi tiếp.

- Không có gì, vậy chúc anh có chuyến bay thuận lợi nhé.

– Mật Di vừa bước ra khỏi thang máy, đi nhanh đến cửa căn hộ.

- Cảm ơn em, thế em cũng nghỉ ngơi sớm nhé, lần sau anh sẽ gọi, được không? – Quân Thụy trả lời, giọng rất ấm.

- Vâng, tạm biệt anh nhé, Quân Thụy.

Tắt máy, Mật Di cũng vừa nhập xong mật khẩu để mở cửa nhà, Tiểu Mi liền nhảy chồm đến đòi cô ôm ấp, kêu meo meo mãi thôi.

Một lúc sau, Mật Di mới chịu buông con mèo xuống, đi lấy váy để còn đến buổi hẹn với chị Thư Kỳ.

Chắc lại đến cửa hiệu cà phê đó, Mật Di liền chọn chiếc váy trắng mà cô vừa mới mua gần đây, định không mặc những kiểu váy tiểu thư như thế này, nhưng phần tay phồng và hoa thêu trên thân váy làm cô thích vô cùng, hơi ngắn và xòe.

Nhà hàng cà phê Kempi Deli (Kempinski Hotel Beijing Yansha Center), Mật Di vừa đậu xe ngay phía trước cửa lớn, nhân viên bảo an vội chạy ra mở cửa xe, Mật Di mỉm cười gật đầu rồi mới cầm túi xách bước xuống.

Rất nhiều ánh mắt của đàn ông gần đó đều đổ dồn lên người Mật Di, nhưng cũng quá bình thường rồi, không chút tác động đến cô.

Không chỉ có Thư Kỳ, mà còn có chị Du Nhiên nữa, hai người này đều diện những chiếc váy rất sang chảnh, khoe sắc tuyệt đối.

- Hai chị đến lâu chưa?

- Chào em, Mật Di...sao hôm nay chơi bạo thế, mặc hẳn váy ngắn thế này...có bạn trai rồi phải không? – Thư Kỳ cười gian nhìn cô.

- Bộ cứ có bạn trai là sẽ mặc váy ngắn ạ, logic của chị có quá cưỡng cầu không thế? – Mật Di vừa ngồi xuống ghế vừa nói.

- Chị định ghé vào mua bánh thôi, không ngờ gặp Thư Kỳ ở đây, hai người thường hay đến lắm sao? – Chị Du Nhiên hỏi.

- Thi thoảng thôi, dạo này chị áp lực với lịch dạy học quá trời, không biết khi nào có thêm giảng viên, mười người không xoay nổi, còn phải đi thuyết giảng nữa.

– Chị Thư Kỳ vừa nói vừa cầm tách cà phê lên.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ liền mang cà phê và bánh ngọt mà Mật Di đã chọn khi mới bước vào cửa hiệu từ lúc nãy, khói bốc lên đậm mùi cà phê, cho một chút đường vào khuấy, liền uống một chút.


- Em chuẩn bị luận án cho học vị giáo sư đến đâu rồi Mật Di, còn trẻ tuổi mà em giỏi thật đấy.

– Chị Du Nhiên hỏi.

- Em mới nghĩ tới vài đề tài thôi, chưa có bắt đầu nữa, định là hết năm em mới tìm hiểu chuyên sâu, nhưng mà khó quá đi...!– Mật Di nói.

- Chị mới bị từ chối luận án đây, hội đồng chấm luận án khó quá, cứ đà này chắc tới bốn mươi tuổi chị vẫn chưa lấy được học vị.

– Chị Thư Kỳ nói trong sự thất vọng.

Ngồi thêm một lúc, Mật Di xin phép về trước, xong hai người kia cũng về theo, tạm biệt nhau xong, Mật Di đến chỗ đậu xe, chưa vội bước vào xe mà đứng lục tìm đồ trong túi xách.

Nhưng phía sau lưng liền truyền đến một giọng nam, nghe khá quen, vội quay lại nhìn người đó.

- Chào em, Mật Di...

- Anh...anh Duệ Khải, sao mặt anh bị thương nhiều thế, gặp tai nạn gì sao? – Mật Di giật mình.

- Bị người ta đánh tí thôi, đang định về Thượng Hải thì thấy ai giống như em nên anh mới dừng xe xuống xem thử.

– Duệ Khải vừa cười gượng vừa nói.

- Tình huống của anh và chị Mẫn Hoa đúng là oái oăm nhỉ, nhưng anh định để chuyện này diễn ra trong bao lâu, em thấy chị Mẫn Hoa dạo này thần sắc rất không tốt, thì ra là do anh bị thế này.

Vừa nói, Mật Di vừa mở cửa xe lấy hộp khăn giấy ướt, đưa cho Duệ Khải lau vết máu còn dính trên môi và trán, cũng không ngạc nhiên lắm khi biết Doanh Suyễn đánh người.

Nhìn Duệ Khải vừa lau mặt vừa nhíu mày, Mật Di cũng cảm thấy đau giùm, chắc trên người cũng đã bầm dập hết rồi.

- Cảm ơn em, anh nghe Mẫn Hoa nói cũng vì có chút liên quan đến chuyện của anh chị mà em bị đánh...thật sự rất xin lỗi em.

- Không sao, em không quan tâm mấy chuyện đó, thế bây giờ anh chị định làm gì tiếp theo? – Mật Di cầm lại hộp khăn giấy và hỏi.

- Hơn một tháng nữa, Mẫn Hoa sẽ được về lại với anh, nên bây giờ bị đánh một chút cũng không sao.

– Duệ Khải nói.

- Anh tin Doanh Suyễn sẽ để cho chị ấy đi sao? – Mật Di còn lạ gì cái thói ăn gian nói dối của người đó.

- Ý em là hắn sẽ không giữ lời???

Con ngươi của Duệ Khải chợt cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên hoang man hơn, giọng nói cũng có chút hoảng hốt.

Mật Di đặt túi xách và hộp khăn giấy vào trong xe trước, cô đóng cửa xe bên ghế phụ lại, xong nhìn người trước mặt.

- Nếu anh thật sự muốn đưa chị Mẫn Hoa đi, thì bây giờ hay lúc nào cũng không là quá muộn, nhưng Doanh Suyễn sẽ không để anh làm điều đó đâu, hãy thử cách khác.

- Cảm ơn lời khuyên của em, Mật Di.

Không muốn nói gì thêm, Mật Di liền cúi đầu chào tạm biệt, đi vòng lại cửa xe bên ghế lái và bước vào, Duệ Khải vẫn đứng đấy, trầm tư chuyện gì không biết.

Mật Di không muốn dính líu gì đến mấy người này, cô không muốn bị Doanh Suyễn đánh, cũng không muốn nhìn mặt hắn.

Sống như người bình thường là quá đủ rồi, vừa rẽ sang một ngã tư, tiếng nổ lớn ở phía trước làm Mật Di giật mình, tất cả các xe ở trước đều dừng lại.

Thấy những người xung quanh đều đang ngó nhìn, xong lại nháo nhào là có tai nạn, giờ có quay đầu xe cũng không được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương