Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai
-
14: Ép Buộc Vô Lý
Mật Di hạ kính xe xuống, cũng tò mò đưa đầu ra hóng chuyện, hình như là có tai nạn lớn, tiếng còi hú từ các xe cứu hỏa, cấp cứu và cảnh sát vang rền cả một khu vực lớn.
Chắc đang xử lý nhanh hiện trường để không kéo dài thời gian ùn tắc giao thông, Mật Di ngồi ngay ngắn lại, chờ đợi thôi.
Chiếc Rolls Royce màu đen tuyền, dừng ngay bên làn đường bên cạnh xe của Mật Di, rất bắt mắt.
Cửa kính hàng ghế sau hạ xuống một nữa, Mật Di cũng chỉ vô tình nhìn ra bên ngoài thôi, thế mà liền bắt gặp ánh mắt màu bạc và nữa khuôn mặt ngay phía sau tấm kính của xe bên cạnh.
Không chần chừ, Mật Di liền nâng kính xe lên ngay, sau đó thì điện thoại đổ chuông, Mật Di giật thót tim, vội lục tìm trong túi xách, là số điện thoại của Doanh Suyễn, tuy không lưu nhưng nhờ tin nhắn lần trước nên Mật Di mới biết.
Tắt ngay không cần suy nghĩ, bấm chặn luôn cho yên bình, ngày cuối tuần vui vẻ không nên bị làm mất hứng như thế này.
Xe cộ vừa được lưu thông lại, Mật Di liền khởi động xe ngay, tránh càng xa xe của Doanh Suyễn càng tốt, thà không thấy thì thôi, không hiểu tại sao Mật Di lại có suy nghĩ khác là những hành động vừa rồi của cô chắc chắn sẽ chọc giận Doanh Suyễn, giờ mà về căn hộ thì nhất định sẽ bị hắn tìm đến cửa.
Đề phòng vẫn hơn, Mật Di không lái xe về nhà, mà chọn rẽ sang hướng ngược lại.
Doanh Suyễn nhìn thấy xe của Mật Di đi ngược lại hướng về căn hộ, anh cười khẩy rồi nói.
- Hai cậu gọi xe khác đến đi, tôi cần đi riêng.
- Vâng, thưa tiên sinh, đến chỗ đèn giao thông tôi sẽ xuống ngay.
– Trí Cao nói.
Vừa dừng chờ đèn đỏ, Mật Di vẫn không quên ngoái đầu nhìn ra sau, chết thật, vẫn thấy chiếc Rolls Royce đó, đang có hai người đàn ông bước xuống.
Mật Di vội quay đầu nhìn đèn tín hiệu, chắc do cô nghĩ ngợi nhiều nhỉ, không thể nào Doanh Suyễn lại rảnh rỗi đuổi theo đâu.
Nhưng không hề, Mật Di rẽ hướng nào thì chiếc xe đó vẫn rẽ theo ngay, bực mình rồi đó, Mật Di mắng thầm trong đầu rồi tăng tốc chạy ra khỏi nội thành, vào một con đường lớn khác, vắng xe hơn.
- Thích theo đến thế thì bà dẫn đi tới cùng...
Vừa tự nói một mình xong, Mật Di lại tiếp tục nhấn chân ga, giày cao gót vướng thật, nhưng không quan trọng.
Chiếc Lexus trắng chạy trước rất nhanh, nhưng chiếc Rolls Royce đen phía sau thì lại càng nhanh hơn, lao vút lên vượt mặt.
Doanh Suyễn cười nhếch môi, liền đánh lái làm chiếc xe xoay một vòng lớn rồi đối đầu với xe của Mật Di, anh không sợ va chạm.
Bị chặn đột ngột, Mật Di liền thắng gấp ngay, sau đó cho xe chạy lùi lại, thích chơi thì chơi, Mật Di không ngán, vừa quay đầu xe lại bị Doanh Suyễn chạy vụt qua chặn lại.
Lái lùi chiếc xe về phía sau, Mật Di phát cáu thật sự, cũng may trên đường không có xe.
Doanh Suyễn vẫn bám sát, cả hai mươi phút cũng không chịu buông tha, Mật Di dừng hẳn xe lại, đẩy cửa bước xuống, quát mắng.
- Làm cái trò gì thế hả?
Cửa xe Rolls Royce mở, Doanh Suyễn cũng chậm rãi bước ra, bộ suit đen càng làm anh thêm ma mị, dáng vẻ nam tính, đi đến gần chỗ Mật Di đang đứng.
- Anh tưởng em muốn chơi đuổi bắt?
- Đừng có điên, tránh xa xe tôi ra.
- Mật Di quát.
Nhìn một lượt trên người Mật Di, thấy cô diện chiếc váy có phần hơi khác với kiểu nghiêm túc như mọi ngày, còn xõa tóc càng quyến rũ hơn, Doanh Suyễn cười gian.
- Em đúng là biết đùa nhỉ?
- Tên điên.
– Mật Di mắng xong liền xoay người định quay lại xe.
Nhưng lại bị Doanh Suyễn bước nhanh đến ôm ngang người, xong nhấc bổng lên đi về phía xe của anh.
Bị giữ rất chặt, Mật Di nghiến răng bấu mạnh vào cổ của anh, nhưng không có tác dụng gì.
Doanh Suyễn mở cửa xe hàng ghế sau, xong ném Mật Di vào trong, anh cũng bước vào ngay, đóng cửa xe lại.
- Làm...làm gì...anh định làm gì?
- Em muốn anh xé váy hay là em tự cởi? – Doanh Suyễn vừa cởi áo vest và cà vạt vừa hỏi.
- Đừng có làm càn, anh bị tâm thần thì cút về uống thuốc, xong ở yên trong nhà chữa trị, đừng chạy ra ngoài cắn người khác...!– Mật Di vội ngồi dậy định mở cửa xe.
Nhưng lập tức bị Doanh Suyễn kéo tay lại, đè cô nằm xuống ghế rồi cúi đầu hôn, bàn tay không ngừng đụng chạm phía dưới.
Mật Di cắn mạnh vào môi Doanh Suyễn, nhưng không làm anh chậm động tác lại, ra sức khiêu khích.
Đẩy mạnh đầu người trước mặt ra xa, Mật Di mới có thể hít thở được, hôn đến chết cũng có thể xảy ra.
- Tôi không muốn...anh đừng có điên khùng như thế này nữa...a...
Ngón tay của Doanh Suyễn vừa đâm vào nơi gợi tình nhất của Mật Di, không ngừng cử động làm cô không tự chủ mà phát ra tiếng động ái muội.
Doanh Suyễn cúi đầu, liếm nhẹ lên vành tai của cô, xong thì thầm.
- Em không muốn, nhưng nơi này của em thì đang rất muốn anh...Mật Di.
- Anh...tên biến thái này...mau rút ngón tay chết tiệt của anh ra...a...!– Mật Di cảm giác như sắp thở không nổi vì loại hành vi này.
- Một ngón là đủ làm em ướt như thế...để anh thay bằng thứ khác.
Dứt lời, Doanh Suyễn liền ngồi dậy, dựa lưng vào thành ghế, tự cởi thắt lưng và kéo tay Mật Di ngồi lên người anh, nâng eo cô lên để anh tiến vào.
Bị thứ cứng rắn to lớn xâm nhập, Mật Di nhăn mặt chịu đựng, chân ghì chặt vào thắt lưng và hai tay siết chặt vai áo của Doanh Suyễn, thở hổn hển.
- Thư giãn đi, em siết chặt như thế anh không giúp em di chuyển được đâu...
- Tôi rất muốn giết chết anh...nếu không phải chịu trách nhiệm pháp luật...!– Mật Di nghiến răng nhìn anh.
- Thế chả bằng em dùng bản thân chơi anh đến chết sẽ thiết thực hơn.
Gạt phần cổ áo trước ngực của Mật Di xuống, làm lộ ra một bên ngực trắng muốt, Doanh Suyễn ngước mắt nhìn cô rồi há miệng cắn lấy, đầu lưỡi không ngừng làm loạn, thi thoảng lại dùng răng để cắn nhẹ, lưu lại rất nhiều dấu hôn.
Hai tay giữ chặt eo của Mật Di, liên tục nâng lên hạ xuống rất nhanh, cảm nhận các tầng khoái cảm đang ập đến.
Lúc nãy khi ở trên đường, vừa nhìn thấy Mật Di đang ngồi trong xe đưa đầu ra ngó nghiêng thì Doanh Suyễn chỉ định chào hỏi xã giao, thế mà cô nàng liền nâng kính xe lên, sau đó còn tắt máy khi anh gọi, chặn cả số.
Định trêu một chút, nhưng lại thấy Mật Di càng tăng tốc hơn, lái xe vờn nhau với anh.
- Ôm chặt anh, Mật Di.
- Dừng...dừng lại...Doanh Suyễn...ư...
Động tác của Doanh Suyễn càng nhanh và mạnh hơn, Mật Di vội ôm ghì lấy cổ anh với mong muốn chặn được tốc độ lên xuống.
Rất thỏa mãn, Doanh Suyễn giữ chặt eo của Mật Di ghì xuống, để cảm nhận toàn bộ những gì vừa diễn ra, cơ thể của cô hơi run rẩy, bám chặt lấy anh.
Doanh Suyễn đẩy vai của Mật Di ra, đối diện với nhau, những sợi tóc dính sát trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng thật sự rất mê hoặc.
Làm Doanh Suyễn không kiềm lòng được, ghì đầu cô đến gần để anh hôn, Mật Di cũng không phản kháng, vì cô thật sự rất mệt và bất lực, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Thu dọn hết những thứ lộn xộn từ nãy giờ xong, Mật Di mới được ra khỏi xe của Doanh Suyễn, đứng không vững, Mật Di cầm đôi giày cao gót trên tay đi về xe.
Doanh Suyễn đi phía sau, muốn đỡ lấy nhưng Mật Di gạt ra, ánh mắt như muốn chém chết anh ngay tại chỗ.
Đứng lại trước đầu xe, Mật Di quay lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông này.
- Anh muốn quan hệ, sao không trực tiếp đi tìm những người phụ nữ sẵn sàng nhận tiền và phục vụ anh hết lòng?
- Em không có nhu cầu sao? – Doanh Suyễn hỏi.
- Nhu cầu thì tôi vẫn có, nhưng không phải là với người tôi không thích, mỗi lần cùng anh, tôi thật sự càng chán ghét anh hơn.
– Mật Di nhìn anh.
- Tại sao? – Doanh Suyễn cho hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô.
- Tôi biết anh muốn chị Mẫn Hoa, nhưng anh phải hiểu rõ chúng tôi là hai cá thể riêng biệt, đừng xem cơ thể của tôi là chị ấy, dù tôi căm ghét anh nhưng lòng tự trọng của tôi vẫn rất lớn.
– Mật Di nói.
- Em không thể nào trở thành Mẫn Hoa.
Câu nói này thật là có tính sát thương, Mật Di cười nhẹ rồi xoay lưng đi đến mở cửa xe, ném đôi giày cao gót vào trong rồi bước lên xe, kéo mạnh cửa xe lại và hạ cửa kính xuống, nhìn Doanh Suyễn.
- Anh không yêu chị Mẫn Hoa như anh tưởng tượng đâu, Doanh Suyễn.
Sau đó, Mật Di lái xe rời đi, Doanh Suyễn đứng đấy một chút rồi cũng quay lại xe của anh.
Những lời của Mật Di như đánh xoáy vào trong đầu của anh, trong xe vẫn còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của cô.
Vừa lái xe quay về biệt viên, gần một giờ sáng, Doanh Suyễn đi thẳng vào thư phòng, ngồi xuống ghế ngay bàn làm việc, châm vội một điếu thuốc rồi rít một hơi thật dài.
Lại mơ hồ cảm giác như bị Mật Di nhìn thấu suy nghĩ, vội đứng dậy đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ của Mẫn Hoa đi vào.
Tiếng mở cửa khá lớn, làm Mẫn Hoa đang ngủ cũng giật mình thức dậy, vừa ngồi dậy liền thấy Doanh Suyễn đang xông đến, không nói không rằng đè cô ấy xuống giường, cúi đầu cưỡng hôn.
Bàn tay vội vàng luồn vào trong váy, ra sức làm loạn.
- Không...không...buông em ra...anh đang làm gì vậy Doanh Suyễn...
- Mẫn Hoa, đừng phản kháng, anh không làm gì đâu.
– Doanh Suyễn nhìn cô ấy.
- Không, em đã nói là không muốn có những hành vi thân mật này với anh...cũng sắp hết thời hạn đó rồi, anh không được thất hứa...!– Mẫn Hoa vừa hoảng hốt vừa nói.
- QUÊN CÁI THỎA THUẬN CHẾT TIỆT ĐÓ ĐI.
Lần đầu tiên thấy Doanh Suyễn quát lớn, Mẫn Hoa há hốc nhìn anh, cơ thể trở nên cứng ngắt, không dám thở mạnh.
Doanh Suyễn tức tối, lập tức ngồi dậy, xoay lưng về phía cô ấy, có thứ gì đó không đúng ngay lúc này.
- Anh sẽ không để em rời khỏi đây, Mẫn Hoa.
- Ý anh là sao, Doanh Suyễn...anh muốn nuốt lời với em??? – Mẫn Hoa ngồi dậy, như vừa nghe được chuyện
- Chúng ta sẽ kết hôn, từ giờ em không được đến trường nữa.
– Doanh Suyễn đứng dậy.
- Cái gì??? – Mẫn Hoa sốc đến mức hai mắt mở lớn.
- Từ giờ đến lúc đó, em hãy ở yên trong nhà, đừng làm anh điên lên, anh không nương tay như những lần trước đâu.
- Không...không...anh không thể ngang ngược như thế...!Doanh Suyễn, tôi không muốn lấy anh...!– Mẫn Hoa cũng đứng dậy rời khỏi giường.
- Không đến lượt em quyết định.
Nói xong, Doanh Suyễn đi nhanh ra bên ngoài, không nhìn đến vẻ mặt đang chết điếng của Mẫn Hoa ngay lúc này, cô ấy ngồi thụp xuống cạnh thành giường, cả người run rẩy không hiểu chuyện gì.
Phải làm sao đây, Doanh Suyễn không phải là kiểu người sẽ nói đùa, anh nhất định sẽ làm mọi chuyện theo ý của bản thân, không cần quan tâm đối phương có thuận lòng hay không.
Mẫn Hoa ôm mặt, bật khóc nức nở, trong đầu chỉ cầu mong ai đó hãy đến giải thoát cho cô ấy nhanh thoát khỏi tình huống này.
Trường đại học Bắc Kinh, vừa đến phòng làm việc ở khoa Ngoại Ngữ, chưa kịp mở máy tính thì đã thấy chị Thư Kỳ đi nhanh từ bên ngoài vào, mặt còn đang nhăn nhó khó chịu gì đấy.
Nhìn thấy Mật Di liền xà đến ngay, chống cả hai tay lên bàn làm việc rồi nói.
- Mẫn Hoa này thiệt là, nộp đơn xin nghỉ việc mà không thông báo gì hết, làm mọi người phải dạy thay em ấy cả tuần nay.
- Chị Mẫn Hoa nghỉ việc ạ??? – Mật Di ngẩng đầu nhìn chị ấy, ngạc nhiên.
- Ừm, chị vừa nghe bên phòng giáo vụ nói lại, nghỉ đột ngột quá, giờ làm sao mà sắp xếp lại lịch dạy bù đây, chị đang muốn điên lên...!– Chị Thư Kỳ phàn nàn không ngừng.
- Để em liên lạc thử xem thế nào, chắc chị ấy có việc đột xuất nên phải nghỉ ngang thôi, cứ xếp vào lịch dạy cho em nữa, em phụ mọi người.
– Mật Di nói.
- Không gọi được, chị gọi từ nãy giờ rồi, thật là đau đầu quá đi...
Chờ cho chị ấy xả hết bực dọc trong lòng, Mật Di mới cười xòa động viên để an ủi cho sự bận rộn sắp tới.
Nhưng trong lòng Mật Di thì lại nghĩ khác, không thể vô cớ Mẫn Hoa lại nghỉ việc ngang và không thể liên lạc như thế này được, hay là Doanh Suyễn đã làm gì với chị ấy rồi.
Mà thôi bỏ đi, chuyện này không liên quan đến cô, phải bỏ cái thói hay lo bao đồng đi thì mới sống yên được.
Dạo này không thấy Quân Thụy gọi nữa, chỉ có vài tin nhắn lúc nữa đêm từ anh ấy, lệch múi giờ nhau nên Mật Di cũng không kịp trả lời ngay, cuộc sống luôn bị công việc chi phối mà.
Mùa đông cuối cùng cũng đến rồi, trận tuyết đầu mùa vừa rơi xuống, Mật Di vừa lái xe ra khỏi khuôn viên trường, phải dạy tăng cường cho lớp mới, ngày nào tám giờ cũng mới về đến căn hộ, cũng đã nhận được hình ảnh mẫu thiệp cưới của chị Thục Tâm, rất đẹp.
Còn về chọn váy cưới thì Mật Di không đến tham gia được, do cô phải đi thuyết giảng ở Giang Tô trong hai ngày.
Ở Bắc Kinh thật sự rất vui, nhưng cũng thật sự rất buồn, Mật Di từng suy nghĩ sẽ chuyển đến trường khác tiếp tục giảng dạy nhưng liền bị chị Thục Tâm mắng té tát.
Nhưng chắc có lẽ chờ hôn lễ của chị ấy diễn ra xong, Mật Di cũng sẽ xem xét chuyển đi thành phố khác, cứ tập trung ở Bắc Kinh mãi cũng thấy hơi chán, biết đâu đến chỗ mới lại có nhiều điều tích cực hơn.
Cũng phải tìm người khiến bản thân thấy được yêu thương, sau đó kết hôn, rồi lại sinh con, nghĩ đến đây, Mật Di liền tự cười một tiếng.
Còn về Quân Thụy, đúng là anh ấy rất tốt, nhưng gương mặt lại tương tự Quân Hạo, thật sự không chắc chắn bản thân sẽ kiềm chế được mà buộc miệng gọi nhầm tên anh ấy.
Nhưng chờ đến lúc Quân Thụy về Bắc Kinh, sau đó sẽ từ chối anh ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook