Yêu Thích Không Buông Tay
-
Chương 21: Khảo hạch tới
Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Trải qua một buổi tối cùng một buổi sáng đặc biệt, tâm tình Chung Ngưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.
Cô nghĩ Hứa Huyền Thụy hẳn là sợ cô sinh ra những suy nghĩ không nên có nên mới nói ra những lời không dễ nghe đó.
Nếu anh đã lo lắng như vậy thì cô sẽ không để cho chuyện này phát sinh.
Nói như thế nào thì Hứa Huyền Thụy vẫn là thật sự đã giúp đỡ cô, dựa vào tính tình ngày thường đạm mạc của anh thì lúc giúp cô thái độ đã là cực kì tốt rồi. Đối với ân tình của anh, cô sẽ khắc sâu vào trong lòng, nếu như về sau không có cơ hội báo đáp thì cô vẫn sẽ nhớ kỹ anh là ân nhân của cô.
Ừm, ân nhân, chính là như vậy.
Tâm tình của Chung Ngưng rất nhanh đã điều tiết xong liền tĩnh tâm ngồi đọc sách, nghênh đón cuộc khảo hạch hôm thứ hai.
Trưa chủ nhật, đồng nghiệp Thư Nguyệt trước kia của cô gọi điện thoại tới muốn mời cô ăn cơm.
Chung Ngưng thực ngoài ý muốn nhưng cũng rất vui sướng. Thư Nguyệt là bạn chơi thân nhất mà cô quen biết sau khi đi làm, tuy rằng thời gian ở chung chỉ có mấy tháng nhưng tuổi hai người xấp xỉ, hợp nhau đến thú vị, rất có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Chỉ là không bao lâu Thư Nguyệt lại từ chức vì mang thai, sau đó cũng đã đi theo bạn trai về quê kết hôn sinh con, hai người liền không thường xuyên liên lạc nữa.
Hiện tại nàng nói đã về thành phố B, hơn nữa sau này sẽ ở lại đây. Chung Ngưng cực kỳ vui vẻ, không chút do dự ném quyển sách trên tay xuống mà chuẩn bị ra cửa.
Lần đầu tiên gặp trẻ nhỏ, cô phải đi chuẩn bị một chút lễ vật mới được.
Tiểu bảo bảo đã hơn năm tháng, là một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to thập phần đáng yêu còn rất ngoan ngoãn, Chung Ngưng rất nhanh đã bị cậu nhóc manh hóa. Thậm chí cô còn suy nghĩ đến việc con của mình về sau sẽ có bộ dáng như thế nào.
“Xem cậu thích trẻ con chưa kìa, thừa lúc còn trẻ mau sinh đi.” Thư Nguyệt cười xúi giục.
Chung Ngưng cười hì hì nói: “Tớ cũng muốn, nhưng mà không biết ba của nó còn đang ngây ngốc ở góc nào nữa.”
Thư Nguyệt tấm tắc: “Tớ nói này, có rất nhiều người muốn làm ba của con cậu, là ánh mắt của cậu quá cao thôi.”
“Tớ nào có? Hơn nữa, chỗ nào có người muốn làm… Ai nha, đang nói cái gì vậy chứ!” Chung Ngưng oán trách, lời này nói ra làm người khác dễ dàng hiểu sai quá nha.
“Ha ha ha, nhìn bộ dạng thẹn thùng của cậu đi, đàn ông thích như vậy nhất.” Sau khi Thư Nguyệt làm mẹ, nói chuyện càng ngày càng phóng khoáng.
Chung Ngưng cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy đúng vậy, quá nhiều đàn ông thích cho nên không biết tuyển ai được đây?”
Hai người nói nháo một phen, Thư Nguyệt thần sắc đúng đắn, “Nói thật này, lâu như vậy rồi cậu cũng nên tạm biệt độc thân đi, nếu không tớ giật dây cho cậu?”
Beta: Seen Me.
Trải qua một buổi tối cùng một buổi sáng đặc biệt, tâm tình Chung Ngưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.
Cô nghĩ Hứa Huyền Thụy hẳn là sợ cô sinh ra những suy nghĩ không nên có nên mới nói ra những lời không dễ nghe đó.
Nếu anh đã lo lắng như vậy thì cô sẽ không để cho chuyện này phát sinh.
Nói như thế nào thì Hứa Huyền Thụy vẫn là thật sự đã giúp đỡ cô, dựa vào tính tình ngày thường đạm mạc của anh thì lúc giúp cô thái độ đã là cực kì tốt rồi. Đối với ân tình của anh, cô sẽ khắc sâu vào trong lòng, nếu như về sau không có cơ hội báo đáp thì cô vẫn sẽ nhớ kỹ anh là ân nhân của cô.
Ừm, ân nhân, chính là như vậy.
Tâm tình của Chung Ngưng rất nhanh đã điều tiết xong liền tĩnh tâm ngồi đọc sách, nghênh đón cuộc khảo hạch hôm thứ hai.
Trưa chủ nhật, đồng nghiệp Thư Nguyệt trước kia của cô gọi điện thoại tới muốn mời cô ăn cơm.
Chung Ngưng thực ngoài ý muốn nhưng cũng rất vui sướng. Thư Nguyệt là bạn chơi thân nhất mà cô quen biết sau khi đi làm, tuy rằng thời gian ở chung chỉ có mấy tháng nhưng tuổi hai người xấp xỉ, hợp nhau đến thú vị, rất có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Chỉ là không bao lâu Thư Nguyệt lại từ chức vì mang thai, sau đó cũng đã đi theo bạn trai về quê kết hôn sinh con, hai người liền không thường xuyên liên lạc nữa.
Hiện tại nàng nói đã về thành phố B, hơn nữa sau này sẽ ở lại đây. Chung Ngưng cực kỳ vui vẻ, không chút do dự ném quyển sách trên tay xuống mà chuẩn bị ra cửa.
Lần đầu tiên gặp trẻ nhỏ, cô phải đi chuẩn bị một chút lễ vật mới được.
Tiểu bảo bảo đã hơn năm tháng, là một cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to thập phần đáng yêu còn rất ngoan ngoãn, Chung Ngưng rất nhanh đã bị cậu nhóc manh hóa. Thậm chí cô còn suy nghĩ đến việc con của mình về sau sẽ có bộ dáng như thế nào.
“Xem cậu thích trẻ con chưa kìa, thừa lúc còn trẻ mau sinh đi.” Thư Nguyệt cười xúi giục.
Chung Ngưng cười hì hì nói: “Tớ cũng muốn, nhưng mà không biết ba của nó còn đang ngây ngốc ở góc nào nữa.”
Thư Nguyệt tấm tắc: “Tớ nói này, có rất nhiều người muốn làm ba của con cậu, là ánh mắt của cậu quá cao thôi.”
“Tớ nào có? Hơn nữa, chỗ nào có người muốn làm… Ai nha, đang nói cái gì vậy chứ!” Chung Ngưng oán trách, lời này nói ra làm người khác dễ dàng hiểu sai quá nha.
“Ha ha ha, nhìn bộ dạng thẹn thùng của cậu đi, đàn ông thích như vậy nhất.” Sau khi Thư Nguyệt làm mẹ, nói chuyện càng ngày càng phóng khoáng.
Chung Ngưng cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy đúng vậy, quá nhiều đàn ông thích cho nên không biết tuyển ai được đây?”
Hai người nói nháo một phen, Thư Nguyệt thần sắc đúng đắn, “Nói thật này, lâu như vậy rồi cậu cũng nên tạm biệt độc thân đi, nếu không tớ giật dây cho cậu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook