Yêu Thích Không Buông Tay
Chương 20: Mất mà tìm lại được

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Cảm xúc của Chung Ngưng đều biểu hiện ở trên mặt, vậy nên lúc Hứa Huyền Thụy nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của cô thì tâm tình tức khắc trở nên không tồi.

Chung Ngưng ăn xong liền thiệt tình tán dương: "Đúng như anh nói, hương vị so với trong tưởng tượng càng ngon hơn."

"Cho nên nói, cô nguyên bản cũng không ôm kỳ vọng quá lớn?"

Chung Ngưng ngây người, tâm tư không những bị người ta nhìn thấu mà còn nói toạc ra, khụ khụ, không thừa nhận là được.

"Hì hì, sao có thể, tôi vừa nhìn đã cảm thấy nhất định sẽ ăn rất ngon."

Nhìn nụ cười gượng ép trên mặt cô, Hứa Huyền Thụy nuốt lời muốn nói xuống.

Trương Hiểu Quân đã nói với anh chỉ cần anh không nói ra câu cuối cùng kia liền có thể giảm đi phân nửa giá trị tổn thương.

Hứa Huyền Thụy rất nhanh đã ăn xong, anh bảo: "Cô tiếp tục ăn đi.", sau đó đứng dậy về phòng.

Chung Ngưng trong chốc lát cũng ăn xong, sau đó chủ động đi rửa chén dĩa.

Đồ ăn ngon đem lại tâm tình vui sướng cũng không được bao lâu, hiện tại cô rất sầu não.

Mở miệng vay tiền gì đó, trước kia hình như cô chưa từng trải qua. Hiện tại trong thời gian ngắn cô lại mượn nhiều lần như vậy.

Ai có thể lý giải tâm tình thống khổ của cô đây?

"Sao cô lại rửa chén?"

Trong đầu đầy những tâm sự, Chung Ngưng bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ.

"Có máy rửa chén, hơn nữa tay cô tốt nhất đừng đụng đến nước." Hứa Huyền Thụy bổ sung.

"Tôi không thấy máy rửa chén."

"Ngăn tủ thứ nhất ở bên phải cô, mở ra đi."

Chung Ngưng khom lưng mở tủ, quả nhiên có một cái máy rửa chén ẩn bên trong. Cô đối với loại thiết kế này rất tán thưởng, tiết kiệm không gian lại còn chỉnh tề, mỹ quan.

Nhưng mà cô đã rửa xong rồi, "Tôi đã rửa sạch sẽ, tủ tiệt trùng ở đâu?"

Lúc hỏi chuyện, tầm mắt cô đã băn khoăn nhìn qua nhìn lại một hàng tủ ở kia, trong lòng chơi trò đoán, nhưng cái này thật đúng là quá dễ đoán, hẳn là tủ tiệt trùng ở trong ngăn tủ bên cạnh đi?

Trong lòng cô quyết đoán, vẻ mặt chờ mong, chờ Hứa Huyền Thụy nói ra đáp án.

Tâm tư nhỏ của cô, Hứa Huyền Thụy liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Anh đột nhiên thích thú, nhướng mày, "Cô tự tìm đi."

Chung Ngưng mím môi chớp chớp mắt, gật đầu, "Được." Nói xong cô liền nhảy nhót khom người mở ngăn tủ bên cạnh ngăn có máy rửa chén, đáng tiếc lại không phải. Cô lại mở ra một cái bên cạnh, như cũ không phải, tiếp đó cô mở hết các ngăn tủ ra nhìn, tất cả đều không có.

Cô ảo não đứng dậy, đôi tay chống nạnh, không cam lòng nhìn một loạt ngăn tủ.

Tầm mắt chuyển tới trên mặt Hứa Huyền Thụy, thấy khóe miệng anh mang theo ý cười nghiền ngẫm, Chung Ngưng hồ nghi nói: "Không phải là không có chứ?"

Hứa Huyền Thụy vân đạm phong khinh[1] mà duỗi tay chỉ lên phía trên cô. Chung Ngưng vươn tay mở ra, tủ tiệt trùng thình lình hiện ra trước mắt.

[1] Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Cô cực kỳ nản lòng, cư nhiên lại không nghĩ đến cái này.

Trong lòng Hứa Huyền Thụy có chút bất đắc dĩ, một người phụ nữ lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt như vậy, thật đúng là không thường thấy.

Sau khi Chung Ngưng cầm chén dĩa cho vào tủ, liền thuận tiện lấy một ít giấy trong phòng bếp để lau khô nước trên tay rồi đi ra ngoài.

Cô muốn bắt đầu thực hiện hành động vay tiền, dù sao cũng đã xây dựng tốt tâm lý, tỷ như: Dù sao cũng đã mất mặt ném đến mặt trăng, bây giờ ném đến sao Hỏa cũng không sao.

Cô hít sâu một cái.

"Đi thôi." Hứa Huyền Thụy mở miệng với cô trước.

"A?" Đây là cái tình huống gì, "Đi đâu?"

"Cục cảnh sát."

"Cục cảnh sát?"

"Ừm." Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt nói: "Nhóm ăn cướp đã bị bắt, đồ của cô cũng tìm được rồi."

"Thật sao?!" Chung Ngưng thập phần kích động, thanh âm nâng lên thật nhiều đê-xi-ben.

Cô có thể không kích động sao? Mất mà tìm lại được thật sự là khiến người ta hưng phấn, hưng phấn đến hoài nghi chân tướng của nó.

"Lúc sáu giờ sáng cảnh sát gọi điện thoại tới, kêu cô đến nhận lại vật bị mất."

"Sáu giờ..." Chung Ngưng khóc không ra nước mắt, "Sao bây giờ anh mới nói cho tôi?"

A a a, cô nằm mơ đều là mơ thấy mình bị chủ nhà oán trách, về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi đi làm lại chứng minh thư, sau đó đi báo mất giấy tờ, thẻ ngân hàng, lại phải báo mất di động cùng với đi mua di động mới, một loạt chuyện chua xót đau khổ.

Còn có vừa rồi còn đang rối rắm làm sao để mở miệng vay tiền anh!

"Lúc ấy cô còn chưa rời giường." Hứa Huyền Thụy nói.

"Anh gõ cửa tôi sẽ tỉnh." Cô rất u oán.

Hứa Huyền Thụy mím môi không nói.

Chung Ngưng vẫn là không bình tĩnh, "Sau khi tôi ra đây, anh có thể nói với tôi mà."

"Lúc ấy tôi đang vội." Anh đang làm bữa sáng.

"Lúc ăn sáng cũng có thể nói." Chung Ngưng chính là oán giận, cô rõ ràng có thể vui vẻ sớm hơn cả nửa tiếng.

"Tôi không muốn phá hư tâm tình thỏa mãn và miễn cưỡng xem như bình tĩnh lúc cô dùng cơm, cái này có lợi cho tiêu hóa."

Hứa Huyền Thụy biết Chung Ngưng đây là ngạo kiều[2], tâm tình của anh có chút vi diệu. Không phải chán ghét, mà là có chút... ừm, hy vọng cô có thể bình ổn tâm tình.

[2] Ngạo kiều: Ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".

"Tôi rất cao hứng!" Chung Ngưng đột nhiên cười.

Cô đã điều chỉnh tốt tâm thái, nói sớm hay nói trễ cũng như nhau, có thể lấy đồ về mà những chuyện phiền toái cũng không có, vì rất cao hứng cho nên mới dám nói chuyện như vậy với Hứa Huyền Thụy.

Đúng rồi, còn có một việc rất đáng để cao hứng, đó chính là không cần vay tiền Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng muốn mời anh ăn cơm!

Vì thế cô nghĩ sao nói vậy, hoặc nói là bởi vì hưng phấn mà mất đi lý trí nên Chung Ngưng thật sự nói với Hứa Huyền Thụy: "Hứa tiên sinh, tôi muốn mời anh ăn cơm! Tôi muốn báo đáp anh!"

Vừa rồi Hứa Huyền Thụy đã bị cảm xúc quay nhanh của Chung Ngưng làm cho có chút kinh ngạc, hiện tại nghe thấy cô lớn tiếng nói muốn mời mình ăn cơm, kết hợp với sự lên án công khai mình vừa rồi, anh không thể không cảm thán: Phụ nữ thật là một loại sinh vật kỳ quái.

"Đi lấy đồ của cô về trước đi."

"Được." Chung Ngưng nở một nụ cười sáng lạn, "Tôi đi lấy quần áo của tôi."

Cô bước nhẹ nhàng về hướng phòng cho khách, hôm nay cô mặc quần jean và áo len đã mua hôm qua.

Đầu tóc mềm mại rũ trên lưng, nhìn giống như sinh viên còn đi học, vẻ thanh xuân tinh thần phấn chấn cùng với ngày thường trang điểm đi làm như hai người khác nhau. Lúc cuối tuần đi đánh tennis cũng đã nhìn thấy cô như vậy, nhưng mà lúc ấy Hứa Huyền Thụy không có đặc biệt chú ý, bất quá hiện tại anh cảm thấy rất không tồi.

Anh nghĩ nhất định là bởi vì ở chung một đoạn thời gian nên sinh ra một chút cảm tình. Tựa như con mèo mẹ anh nuôi, trước kia cảm thấy rất xấu, hiện tại cảm thấy thuận mắt.

Thời điểm đi thang máy xuống lầu nụ cười trên mặt Chung Ngưng không che giấu được, cô cảm thấy tâm tình lúc trúng giải thưởng lớn năm trăm vạn phỏng chừng cũng không khác bây giờ là mấy.

Chung Ngưng cao hứng quá mức thành ra không biết bộ dạng cười ngây ngô của mình đã in trên vách thang máy, Hứa Huyền Thụy không muốn nhìn thấy cũng không được.

Anh đương nhiên là không cách nào lý giải được tâm tình của Chung Ngưng, mất mà tìm lại được xác thật sẽ khiến người ta vui vẻ, nhưng có thể vui vẻ đến nỗi như vậy thì phỏng chừng lại không có mấy người.

Nếu không phải sau khi bị cướp lại trải qua chuyện với Hứa Huyền Thụy làm cô quẫn bách một phen thì có lẽ cô sẽ không kích động như vậy, kỳ thật hiện tại càng khiến cô cao hứng chính là không cần vay tiền của anh, còn có thể đem chuyện mượn tiền anh tối hôm qua mời anh ăn cơm, nhân tình cũng còn một chút.

Không nợ nần gì thật là nhẹ người.

Ở cục cảnh sát nhận lại đồ, chính là không có tiền mặt, nhưng tiền mặt của Chung Ngưng cũng chỉ có mấy trăm đồng, hiện tại đối với cô mà nói có thể giảm bớt nhiều chuyện phiền toái đã là rất thỏa mãn rồi.

Cô còn tỏ ý kính trọng sự cao thượng của đồng chí cảnh sát, khen bọn họ phá án thật nhanh gì đó, vị cảnh sát tối qua lập hồ sơ cho cô cười đến đỏ mặt, khiến Chung Ngưng cảm thấy rất đáng yêu.

"Ít nhiều vẫn là nhờ bức họa của Hứa tiên sinh, cả đêm hôm qua chúng tôi đến chỗ gã thường xuyên xuất hiện mà bắt gã ta, đồ của cô hắn còn chưa kịp xử lý." Chú cảnh sát cười ha hả nói.

Câu trước là hắn khen Hứa Huyền Thụy, nhưng kỳ thật trọng điểm là nửa câu sau, nhưng dù sao thì Chung Ngưng đã dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Hứa Huyền Thụy, không chú ý câu nói kế tiếp.

"Hứa tiên sinh, anh thật là lợi hại!"

"Ừm, không có chuyện gì thì đi thôi."

"Được."

Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy rời đi, lưu lại vị cảnh sát có chút thất vọng. Anh ta thập phần cảm khái, quả thật cái xã hội này là xem mặt.

Hiện tại khoảng hơn 10 giờ, bữa sáng mới ăn xong không lâu mà bữa trưa thì còn cách một ít thời gian, Chung Ngưng lại sầu não.

Lúc nãy nói muốn mời Hứa Huyền Thụy ăn cơm thì không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại chẳng lẽ vẫn muốn cùng anh chờ đến giờ ăn cơm? Chuyện này hiển nhiên là không được.

"Hứa tiên sinh..."

Chung Ngưng dừng chân ở ven đường, xe Hứa Huyền Thụy ngừng ở cách đó không xa.

Hứa Huyền Thụy đứng yên, xoay người nhìn cô. "Ừm?"

"Ách... Lúc nãy nói muốn mời anh ăn cơm, nhưng hiện tại còn chưa tới giờ cơm, buổi tối tôi gọi điện đặt nhà hàng cho anh được không?" Cô có chút xấu hổ.

"Không cần."

"Không được!" Chung Ngưng rất kiên quyết, "Tôi nhất định phải biểu đạt lòng biết ơn của tôi."

"Hôm nay tôi không rảnh."

Đã nói không rảnh thì cũng không còn biện pháp, mục đích không cách nào đạt được, Chung Ngưng giống như một quả bóng bị xì hơi.

Cô không hỏi Hứa Huyền Thụy bận chuyện gì, nhưng cô xác định không thể chậm trễ thời gian của anh nữa.

"Vậy ngày mai anh có rảnh không?"

Sau khi nói ra lời này, Chung Ngưng bỗng nhiên phát hiện giống như mình đang theo đuổi người ta, nếu như trước kia có dũng khí như vậy thì khả năng đối với học trưởng cũng không phải chỉ là yêu thầm ngắn ngủi.

"Chung Ngưng..." Hứa Huyền Thụy thần sắc lãnh đạm nghiêm túc, Chung Ngưng rùng mình, nghiêm túc nghe.

"Tối hôm qua tôi giúp cô là xuất phát từ đạo nghĩa, còn có bất đắc dĩ, bởi vì thấy lại không giúp thì tôi đây liền trở thành lãnh khốc vô tình thấy chết mà không cứu...là người xấu, cho nên nói giúp cô chủ yếu là vì chính tôi. Cô không cần nghĩ quá nhiều, chuyện này với tôi mà nói chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể. Ăn cơm cũng không cần, nếu cô cảm thấy thiếu tôi nhân tình như vậy về sau có cơ hội tôi sẽ để cô trả."

Lời anh nói tựa như một trận mưa trong mùa hè nóng bức, không khí hạ nhiệt độ lại bốc lên một cảm giác buồn bực.

Lòng nhiệt tình của Chung Ngưng tiêu tán, tâm tình vui sướng cũng tiêu tan.

Cô rất muốn nghĩ thành là vì Hứa Huyền Thụy muốn giảm bớt gánh nặng tâm lý cho cô nên mới nói ra những lời này, nhưng mà những lời này thật sự làm cho người ta cảm thấy rất mất mát nha.

"À." Chung Ngưng hơi rũ đầu, thanh âm có chút buồn.

"Lát nữa tôi có việc, cô..."

Chung Ngưng ngắt lời anh nói, "Tôi tự về là được, hai ngày này thật sự cảm ơn anh, còn có tiền tôi mượn anh thứ hai trả lại cho anh được không?"

Hứa Huyền Thụy nhìn cô thật sâu, trầm giọng nói: "Ừm."

Chung Ngưng nở nụ cười, vẫy tay với anh, "Tổng giám, gặp lại sau."

Nói xong cô liền xoay người rời đi, vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng mà bước. Chung Ngưng cũng không ý thức được mình lại dùng chức vị của Hứa Huyền Thụy mà xưng hô với anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương