Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn Sau
-
Chương 32
Chuyển ngữ: Phương
“ Nhưng nếu hai bọn họ là duyên, hắn sẽ không ngại ngần gì mà đứng đợi cậu, đợi cậu đuổi kịp theo hắn “
***
Chu Dật thuê một căn nhà đối diện trường đại học C, nơi này nhiều cây xanh, lại yên tĩnh, rất thích hợp với một con người thích sự trầm lặng
Bị Chu Dật làm cảm động đến đầu óc hỏng hết, Tống Đồng hào hứng nói: “Chu Dật, tớ muốn vào trường cậu, được không?”
Chu Dật khom lưng thay giày ở cửa, tùy ý ” ừ ” một tiếng
“Tớ.... hình như có chút thay đổi rồi?”
Chu Dật ngồi dậy: “Có mục tiêu là tốt.”
Tống Đồng ngây ngốc cười cười: “Mục tiêu của tớ rất cao, lại có chút ngu ngốc, giống như mộng tưởng vậy.”
Chu Dật hất tay cậu ra “Lại nói nhảm rồi.” rồi đưa cậu đôi dép bông, “Mục tiêu dù như nào, có là mộng tưởng thì cũng đáng trân trọng.”
Tống Đồng ngoan ngoãn đổi dép, vừa xỏ vừa cười cười nói nói với Chu Dật: “Uầy vừa khít luôn nè”
Chu Dật xoay người vào nhà: “ Mua theo chân cậu.”
Nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn kia, Tống Đồng trợn tròn mắt, lại đuổi theo: “Chu Dật.”
Chu Dật treo cặp sách lên giá, đi nấu mì
Tống Đồng cũng đi theo: “Chu Dật...... cậu có ý định gì không?”
Chu Dật giơ hai trái trứng gà: “Ăn trứng chiên hay trứng luộc?”
“…… Luộc đi.”
Chu Dật bắt đầu đun nước: “Ý định gì cơ?”
Tống Đồng do dự, sau đó vẫn hỏi lại: “Cậu định thi lên thạc sĩ sao?”
“Không cần thi, cần nói là được”
“……”
“Thật ra giáo sư mới là người đề cử tôi đi du học.” Chu Dật nghiêm túc nghĩ một lát, “Hừm…… Khách quan mà nói, tài nguyên nước ngoài vẫn tốt hơn.”
Tống Đồng có chút mất mát: “Cậu.... thật sự muốn đi sao?”
Chu Dật cười cười: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này tất cả chìm vào im lặng
Chu Dật bỗng nhiên xoay người, liếc cậu: “Cậu định nói gì?”
Tống Đồng tâm như tro tàn: “Không có gì, để tớ nhặt rau”
Cậu ngồi xổm ở góc bếp, chăm chỉ nhặt rau.
Nhóc con ngốc ngốc đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, gục đầu, ủ rũ ngồi nhặt rau.
Tống Đồng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, kẻ ngu nhìn cũng biết, Chu Dật sao có thể không biết.
Chu Dật chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng chân lại để chờ ai đó
Nhưng nếu hai bọn họ là duyên, hắn sẽ không ngại ngần gì mà đứng đợi cậu, đợi cậu đuổi kịp theo hắn
Chu Dật đi qua, xoa đầu cậu. Thấy Tống Đồng ngẩng đầu, Chu Dật cười dịu dàng: “Học hành chăm chỉ, nhé?”
Chương này nhiều QT khó Nên còn lậm QT lắm
“ Nhưng nếu hai bọn họ là duyên, hắn sẽ không ngại ngần gì mà đứng đợi cậu, đợi cậu đuổi kịp theo hắn “
***
Chu Dật thuê một căn nhà đối diện trường đại học C, nơi này nhiều cây xanh, lại yên tĩnh, rất thích hợp với một con người thích sự trầm lặng
Bị Chu Dật làm cảm động đến đầu óc hỏng hết, Tống Đồng hào hứng nói: “Chu Dật, tớ muốn vào trường cậu, được không?”
Chu Dật khom lưng thay giày ở cửa, tùy ý ” ừ ” một tiếng
“Tớ.... hình như có chút thay đổi rồi?”
Chu Dật ngồi dậy: “Có mục tiêu là tốt.”
Tống Đồng ngây ngốc cười cười: “Mục tiêu của tớ rất cao, lại có chút ngu ngốc, giống như mộng tưởng vậy.”
Chu Dật hất tay cậu ra “Lại nói nhảm rồi.” rồi đưa cậu đôi dép bông, “Mục tiêu dù như nào, có là mộng tưởng thì cũng đáng trân trọng.”
Tống Đồng ngoan ngoãn đổi dép, vừa xỏ vừa cười cười nói nói với Chu Dật: “Uầy vừa khít luôn nè”
Chu Dật xoay người vào nhà: “ Mua theo chân cậu.”
Nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn kia, Tống Đồng trợn tròn mắt, lại đuổi theo: “Chu Dật.”
Chu Dật treo cặp sách lên giá, đi nấu mì
Tống Đồng cũng đi theo: “Chu Dật...... cậu có ý định gì không?”
Chu Dật giơ hai trái trứng gà: “Ăn trứng chiên hay trứng luộc?”
“…… Luộc đi.”
Chu Dật bắt đầu đun nước: “Ý định gì cơ?”
Tống Đồng do dự, sau đó vẫn hỏi lại: “Cậu định thi lên thạc sĩ sao?”
“Không cần thi, cần nói là được”
“……”
“Thật ra giáo sư mới là người đề cử tôi đi du học.” Chu Dật nghiêm túc nghĩ một lát, “Hừm…… Khách quan mà nói, tài nguyên nước ngoài vẫn tốt hơn.”
Tống Đồng có chút mất mát: “Cậu.... thật sự muốn đi sao?”
Chu Dật cười cười: “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Lúc này tất cả chìm vào im lặng
Chu Dật bỗng nhiên xoay người, liếc cậu: “Cậu định nói gì?”
Tống Đồng tâm như tro tàn: “Không có gì, để tớ nhặt rau”
Cậu ngồi xổm ở góc bếp, chăm chỉ nhặt rau.
Nhóc con ngốc ngốc đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, gục đầu, ủ rũ ngồi nhặt rau.
Tống Đồng nghĩ gì đều viết hết lên mặt, kẻ ngu nhìn cũng biết, Chu Dật sao có thể không biết.
Chu Dật chưa bao giờ nghĩ đến việc dừng chân lại để chờ ai đó
Nhưng nếu hai bọn họ là duyên, hắn sẽ không ngại ngần gì mà đứng đợi cậu, đợi cậu đuổi kịp theo hắn
Chu Dật đi qua, xoa đầu cậu. Thấy Tống Đồng ngẩng đầu, Chu Dật cười dịu dàng: “Học hành chăm chỉ, nhé?”
Chương này nhiều QT khó Nên còn lậm QT lắm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook