Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
Chương 45: Nguy hiểm rình rập

*****

Hơn một ngày đặt chân lên Đà Lạt, Trung bắt đầu cảm thấy không khí lạnh lẽo và cô đơn nơi vùng đồi núi trầm mặc này. Do chưa quen với khí hậu nơi đây nên anh phải mặc thêm áo ấm để chống lại cái lạnh. Lúc theo mẹ mình dọn hành lý mang vào khu biệt thự cao cấp gần bờ hồ Xuân Hương, Trung thẫn thờ như người mất hồn vì mệt mỏi trong người. Nhưng thật sự thì cái khoảnh khắc Quân lồm cồm bò trên lòng đường đuổi theo anh mới khiến cho trái tim anh quặn thắt và cảm thấy mình thật tệ hại. Để rồi khi nằm vật ra gường, anh cảm thấy nhói đau nơi lồng ngực và tiếc nuối cho chuyện tình éo le và lắm chông gai của mình. Anh tự trách bản thân đã không đủ tỉnh táo để đề phòng trước mọi chuyên. Anh thầm rủa chính mình khi đã không đem lại hạnh phúc cho người anh yêu.

Không biết giờ này Quân ra sao nữa. Liệu em ấy có bỏ mặc tất cả và nhất quyết đi tìm anh hay không. Khi anh miễn cưỡng từ bỏ công việc yêu thích và cả tình yêu vun đắp bấy lâu để làm vừa lòng mẹ, quả thực đó là một sự lựa chọn hết sức khó khăn. Liệu những ngày tháng tới đây, anh sẽ phải sống thế nào khi những kỷ niệm trong quá khứ cứ dày vò mãi. Suy nghĩ một hồi, Trung đành gượng người dậy vào nhà tắm và chuẩn bị đi ăn tối cùng gia đình. Tối nay, mẹ anh sẽ chính thức bàn giao việc quản lý của công ty cho anh và giới thiệu anh với một số người giữ chức vụ quan trọng trong công ty. Nghe đâu có cả đối tác làm ăn của dượng Lâm nữa.

Trong một nhà hàng sang trọng nằm trên vùng đồi thông thoáng đãng hướng ra phía bờ hồ thơ mộng, gia đình Trung đang ngồi dùng bữa cơm tối với một số nhân vật chủ chốt trong công ty hoa Nam Trang. Ngoài ra bà Trang còn mời thêm cả hai cha con Hoàng Oanh đến. Khi bữa cơm bắt đầu, dượng Lâm là người lên tiếng trước.

- Cuối cùng thì thằng Trung cũng chịu theo mẹ về đây rồi. Nghe được tin này ai trong công ty cũng mừng lắm đó con.

- Dạ.

Trung chỉ nói rất ngắn gọn, còn vẻ mặt thể hiện một nụ cười gượng gạo như để làm cho mẹ hài lòng và cố thể hiện phép lịch sự tối thiểu nhất. Ông Lâm nói thêm sau khi nhấp một chút rượu nho.

- Con biết không Trung, dạo gần đây công ty nhà mình đang rơi vào giai đoạn khó khăn đấy. Các khu trồng hoa gặp vài một sự cố đáng tiếc. Vậy nên con ráng hết sức giúp mẹ để cải thiện tình hình nhé.

- Dạ. Con biết rồi.

Vẫn là những câu trả lời ngắn gọn và không biểu lộ một chút cảm xúc quan tâm hay lo lắng gì cả. Thấy vậy, bà Trang tiếp lời chồng mình.

- Mấy chuyện đó nói sau được không anh. Thằng Trung nó mới về đây nên hãy để nó làm quen với công ty đã. Còn vấn đề khó khăn thì đừng nhắc đến kẻo làm thằng nhỏ bối rối.

- Ừ, quên mất..Xin lỗi mọi người.

Ông Lâm cười xòa cho qua còn Trung lúc này mới lên tiếng.

- Mẹ à, không sao đâu. Con cần nắm rõ về tình hình công ty để chuẩn bị kế hoạch cho đợt kinh doanh sắp tới. Cám ơn dượng đã tin tưởng nơi con.

Nghe vậy, bà Trang mỉm cười hài lòng và tiếp tục dùng bữa. Oanh sau khi ra ngoài gọi điện thoại thì trở vào nhìn Trung mỉm cười.

- Anh Trung về đây thế nào cũng giúp đỡ cho cô Trang rất nhiều cho xem. Con rất tin vào năng lực của anh ấy.

- Ừ. Nếu có thời gian rãnh, con ráng thu xếp qua công ty hỗ trợ cho thằng Trung nhà cô với nhé! Mẹ thấy hai đứa bay sau này có thể thành đối tác của nhau đó.

Bà Trang nháy mắt cười với Oanh rồi quay sang nhìn Trung như muốn ngụ ý giao con trai mình cho ả. Trung đằng hắng một tiếng rồi đưa khăn khẽ lau miệng. Anh trở lại vẻ im lặng lúc đầu và chỉ ậm ừ đáp lời trước những câu hỏi còn lại của mọi người. Hiện giờ anh cảm thấy thật khó chịu khi phải tập làm quen với cuộc sống xa hoa của giới kinh doanh thế này. Anh bắt đầu chán ghét và oán hờn cái số phận nghiệt ngã đã đẩy anh vào hoàn cảnh éo le này. Thật sự là anh rất ghét nó…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương