Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
-
Chương 44: Con mồi
******
Trong cơn mê man, Quân mơ thấy mình được cùng anh, tay trong tay sánh bước trên con đường trải đầy hoa hồng thơm ngát. Xung quanh cả hai là ánh sáng mờ ảo của cầu vòng bảy sắc và tiếng chim hót thánh thót. Khi lên đến đỉnh đồi cao nhất, anh nhìn vào mắt nó cười trìu mến rồi trao tặng nó một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Quân mỉm cười hạnh phúc và đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên đôi tay rắn rỏi của anh. Nhưng khi chiếc nhẫn vừa gắn vào ngón tay áp út thì bỗng nhiên anh vẫy tay chào từ biệt Quân rồi chầm chậm lùi về phía sau và biến mất trước mặt nó. Quân hoảng hốt gọi lớn tên anh và cố chạy theo nhưng vô vọng. Bóng anh mờ dần, mờ dần rồi trôi tuột vào khoảng không vô định. Quân bàng hoàng gào thét trong tuyệt vọng và khuỵu người xuống ôm mặt khóc tức tưởi. Lúc này Quân mới giật mình tỉnh dậy và nhận ra mình vừa nằm mơ. Nhưng chỉ giây lát sau, nó đau đớn nhận ra cơn mơ đó cũng chính là sự thật phũ phàng mà nó vừa trải qua trong cuộc sống thực tại.
Thấy Quân tỉnh lại, Khoa ngồi bên cạnh mừng rỡ liền nắm tay nó hỏi han.
- Ôi trời, Quân đã tỉnh lại rồi. Quân làm Khoa lo quá.
- Anh Trung đâu rồi. Mình phải đi tìm anh Trung!!
Không quan tâm đến những thứ xung quanh mình, Quân cố gắng gượng người dậy và định bật dậy khỏi giường thì bị Khoa ngăn lại. Cậu giữ chặt hai cánh tay nó và bảo.
- Quân định đi đâu vậy? Quân mới tỉnh dậy nên cần phải nghỉ ngơi chứ. Những chuyện còn lại từ từ giải quyết sau được không?
- Không! Mình muốn gặp anh Trung ngay bây giờ. Mình không thể để mất anh ấy…
- Thôi nào. Anh Trung đã lên Đà Lạt cùng với mẹ anh ấy rồi. Anh ấy đã bỏ mặc Quân như thế mà Quân còn muốn gặp anh ta sao?
- Nhưng mà…
- Hãy bình tâm lại đi. Dù gì thì Quân phải tịnh dưỡng cái đã. Nghe lời Khoa đi!
- Hic hic…
Nghe vậy, Quân bỗng nhiên ôm chầm lấy Khoa và òa khóc nức nở. Khoa nhẹ nhàng xoa vai nó vỗ về.
- Khoa biết Quân buồn lắm nhưng đừng tự hành hạ mình nữa được không. Sức khỏe Quân bây giờ là quan trọng nhất. Hãy nghỉ ngơi để lấy lại sức rồi Quân muốn làm gì cũng được. Quân tiều tụy, thê thảm như vậy Khoa buồn lắm đó.
An ủi Quân một hồi, Khoa đi ra ngoài mua thức ăn để lại không gian yên tĩnh cho nó. Nằm một mình trên chiếc giường bệnh trắng muốt, Quân bắt đầu nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra với mình trong suốt quãng thời gian quen anh. Càng hồi tưởng lại, nó càng thấy chua xót vô cùng. Chưa bao giờ anh quyết định rời bỏ nó cả nhưng trớ trêu thay lần này anh lại là người chủ động rời xa nó. Anh vô tình ngoảnh mặt quay đi mà chẳng thèm cho cả hai một cơ hội nào. Có phải duyên trời giữa anh và nó đã chính thức chấm hết từ đây. Càng nghĩ nó càng thấy xót xa trăm ngàn lần. Nỗi đau này thật sự khó có thể mà nguôi ngoai được.
Không, không thể để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy được. Nó vẫn còn có cơ hội. Nó muốn gặp anh lần cuối để được giải thích mọi chuyện rõ ràng. Nó cần phải mạnh mẽ hơn trong chuyện tình yêu muôn vàn trắc trở này. Dù kết quả cuối cùng có hạnh phúc hay đau khổ, nó vẫn sẽ kiên cường và đối diện với tất cả mọi chuyện. Ngay lúc này đây sự lựa chọn hướng giải quyết chính là thử thách tôi luyện sự trưởng thành trong bản thân nó.
Một lát sau, Khoa mang cháo trở vào phòng bệnh, theo sau cậu còn có thằng Quang nữa. Thấy Quân đã tỉnh dậy, Quang vội lao đến bên cạnh và nắm tay nó hét lên lo lắng.
- Mày làm tao lo quá Quân ơi. Cũng may lần này do suy nhược cơ thể nên mày mới ngất xỉu. Nếu ba mẹ mày mà thấy cảnh này chắc họ xé xác tao mất.
- Cái thằng, nói quá lên không à. Tao đã tỉnh lại rồi nên đừng có lo nữa…Khụ khụ…
Khoa trút cháo trong bịch vào tô rồi ân cần bảo Quân.
- Quân ăn cháo liền đi cho nóng. Sắc mặt xanh xao, nhợt nhạt quá.
- Uhm, cám ơn Khoa nhiều. Đã làm phiền Khoa rồi.
- Phiền hà gì chứ. Bạn bè mà. Mà Quân mau khỏe lại đi, nếu không là phụ tấm lòng của Khoa đó.
- Uhm. Mình biết rồi…
Trò chuyện với nhau một lúc, Quang mới bắt đầu hỏi Quân về chuyện anh Trung.
- Giờ mày tính sao hả Quân? Anh Trung bỏ mày lên Đà Lạt rồi đó, mày có định tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa không?
Đặt tô cháo xuống bàn, Quân trầm ngâm một lúc rồi khẽ cất lời.
- Tao nghĩ kĩ rồi. Chắc tao sẽ tìm gặp anh ấy lần cuối để làm cho rõ mọi chuyện!
- Cái gì? Ý mày là muốn lên Đà Lạt gặp anh ấy luôn hả?
- Ừ. Có lẽ tao sẽ lên Đà Lạt một chuyến.
- Mày điên rồi sao? Bộ muốn lên đó là lên được hả? Mày có biết chỗ của anh ấy ở đâu không? Mà lên trển còn sợ bị bà Trang tống cổ về nữa đó!
- Tao mặc kệ. Tao nhất định phải hỏi cho ra lẽ và cần một lời giải thích thỏa đáng từ anh ấy.
- Trời, Quân ơi là Quân! Chắc đầu óc mày có vấn đề sau khi ngất đi phải không? Cái nào từ bỏ thì nên bỏ đi, níu kéo mãi làm gì? Kéo dài, hy vọng chỉ thêm đau khổ, tủi nhục mà thôi, mày biết điều đó mà phải không?
- Tao biết chứ…nhưng mà tao vẫn còn yêu anh ấy nhiều lắm. Lý trí tao không thể thắng nổi con tim mày à..
- Haizz, cái thằng! Lụy tình hết sức…Tao không biết phải nói sao với mày nữa.
Nãy giờ nghe cuộc trò chuyện của Quang và Quân, Khoa im lặng theo dõi và rồi cậu lên tiếng nói lên suy nghĩ của mình.
- Mình thấy Quân suy nghĩ như vậy là đúng. Khoa sẽ ủng hộ Quân đi gặp anh Trung để làm rõ mọi chuyện. Trong vụ này Khoa thấy có điều gì đó không được bình thường.
Cả Quang và Quân đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Khoa. Vài giây sau, cậu nắm lấy tay Quân rồi bảo.
- Với tư cách là người bạn tốt, Khoa sẽ giúp Quân đòi lại công bằng trong chuyện tình yêu này. Mình sẽ chở Quân lên Đà Lạt vì mình có người quen trên đó. Quân đồng ý nhận sự giúp đỡ của mình chứ?
Cảm nhận được sự tin tưởng và tấm lòng thân ái từ Khoa truyền qua tay, Quân vui mừng và bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc.
- Cám ơn Khoa đã ủng hộ và giúp đỡ cho mình. Mình thật may mắn khi có người bạn như Khoa…
- Lại khách sáo nữa rồi. Chỉ cần Quân yêu đời, vui vẻ trở lại là coi như trả ơn cho mình rồi đó. Nhớ là phải mạnh mẽ và không được khóc nhè nữa nha. Hi hi
Những lời nói đùa của Khoa làm Quân phải bật cười thành tiếng. Nó cảm thấy bớt buồn tủi và chút hy vọng nhỏ nhoi về anh đã bắt đầu nhen nhóm trở lại. Còn riêng thằng Quang thì im lặng không nói thêm gì nữa. Nó bàn chuyện học hành với Quân một chút rồi vội xách cặp đi học.
Thằng Quang vừa đi chưa bao lâu thì một anh cảnh sát giao thông bước vào phòng làm Quân hơi giật mình. Nó lăm lăm nhìn anh cảnh sát trẻ với vẻ mặt thoáng chút bối rối. Ra là anh cảnh sát hôm qua nó đụng độ ở cầu Văn Thánh đây mà. Nó nghe Khoa kể lại là chính anh ấy đã đưa nó vào bệnh viện. Anh cảnh sát đằng hắng một tiếng rồi liếc mắt nhìn Quân.
- E hèm, cậu đã tỉnh lại rồi hả? Cậu còn nhớ mình đã mắc lỗi gì không?
- Dạ…dạ, em xin lỗi anh. Tại lúc đó em bấn loạn quá nên không để ý đường xá..
- Thôi khỏi thanh minh thanh nga. Hôm qua cậu làm tôi sợ chết khiếp. Tự nhiên lồng lộn lên giữa đường rồi lại ngất xỉu. Cậu có năng khiếu dọa người khác lắm đấy!!
- Em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ…
Quân cúi đầu xấu hổ phân bua trong khi đó Khoa lấy tay che miệng cười khúc khích. Anh cảnh sát ồn tồn bảo.
- Dù sao thì cậu cũng đã vi phạm luật giao thông rồi. Hôm nay tôi đến đây là để xin chữ kí xác nhận của cậu và thông báo sẽ giam xe và tạm thu bằng lái xe trong vòng một tháng. Cậu còn thắc mắc gì nữa không?
- Dạ..Không. Nhưng mà anh ơi…
- Sao vậy?
- Cho em cám ơn anh nha. Cám ơn anh đã đưa em vào bệnh viện.
- À, chuyện đó có gì đâu.
Trong lúc anh cảnh sát đang cắm cúi ghi chép bản tường trình vào cuốn sổ, Quân mới có cơ hội nhìn thật kĩ khuôn mặt của anh ta. Sao mà đôi mắt anh ấy có nét gì đó giống với anh Trung của nó thế không biết. Thấy Quân cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, anh cảnh sát ngạc nhiên hỏi lại nó.
- Này cậu kia sao tự dưng nhìn tôi ghê thế? Bộ mặt tôi có dính lọ nghẹ à?
- Ơ…
Nghe thấy câu trả lời quen thuộc giống như lần đầu tiên gặp anh, Quân nghệch mặt không nói lên lời. Sao tự nhiên lại trùng hợp thế này. Anh cảnh sát đứng dậy ra về sau khi hoàn thành công việc.
- Thôi chào hai cậu, tôi về đây. Nhớ lần sau đừng để xảy ra những sự việc đáng tiếc như vậy nữa nhé. Dù có trong hoàn cảnh nào thì cũng cần phải tuân thủ luật giao thông chứ!
Chợt Quân buột miệng hỏi một câu trước khi anh cảnh sát bước ra khỏi cửa.
- Anh gì ơi, có thể cho em biết tên được không…
Anh cảnh sát thoáng chau mày nhưng rồi cũng ngoái đầu lại trả lời nó.
- Tôi tên Trung, nếu cậu muốn gặp tôi thì cứ việc vi phạm tiếp!
- …….
Anh cảnh sát đi được một lúc rồi mà Quân vẫn chưa hết bần thần. Sao trên đời lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên kì lạ đến như vậy. Điều này càng khiến Quân suy tư nhiều hơn. Nó lặng người nằm trên giường và khẽ thở dài thườn thượt. Khoa cũng không nói gì mà chỉ cẩn thận đắp chăn ngay ngắn cho Quân. Nguyên buổi chiều hôm đó, Quân mãi đắm chìm trong những tâm trạng khó tả và miền ký ức lê thê chạy dài trong chiều sâu tâm tưởng.
Trong cơn mê man, Quân mơ thấy mình được cùng anh, tay trong tay sánh bước trên con đường trải đầy hoa hồng thơm ngát. Xung quanh cả hai là ánh sáng mờ ảo của cầu vòng bảy sắc và tiếng chim hót thánh thót. Khi lên đến đỉnh đồi cao nhất, anh nhìn vào mắt nó cười trìu mến rồi trao tặng nó một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Quân mỉm cười hạnh phúc và đưa bàn tay nhỏ bé đặt lên đôi tay rắn rỏi của anh. Nhưng khi chiếc nhẫn vừa gắn vào ngón tay áp út thì bỗng nhiên anh vẫy tay chào từ biệt Quân rồi chầm chậm lùi về phía sau và biến mất trước mặt nó. Quân hoảng hốt gọi lớn tên anh và cố chạy theo nhưng vô vọng. Bóng anh mờ dần, mờ dần rồi trôi tuột vào khoảng không vô định. Quân bàng hoàng gào thét trong tuyệt vọng và khuỵu người xuống ôm mặt khóc tức tưởi. Lúc này Quân mới giật mình tỉnh dậy và nhận ra mình vừa nằm mơ. Nhưng chỉ giây lát sau, nó đau đớn nhận ra cơn mơ đó cũng chính là sự thật phũ phàng mà nó vừa trải qua trong cuộc sống thực tại.
Thấy Quân tỉnh lại, Khoa ngồi bên cạnh mừng rỡ liền nắm tay nó hỏi han.
- Ôi trời, Quân đã tỉnh lại rồi. Quân làm Khoa lo quá.
- Anh Trung đâu rồi. Mình phải đi tìm anh Trung!!
Không quan tâm đến những thứ xung quanh mình, Quân cố gắng gượng người dậy và định bật dậy khỏi giường thì bị Khoa ngăn lại. Cậu giữ chặt hai cánh tay nó và bảo.
- Quân định đi đâu vậy? Quân mới tỉnh dậy nên cần phải nghỉ ngơi chứ. Những chuyện còn lại từ từ giải quyết sau được không?
- Không! Mình muốn gặp anh Trung ngay bây giờ. Mình không thể để mất anh ấy…
- Thôi nào. Anh Trung đã lên Đà Lạt cùng với mẹ anh ấy rồi. Anh ấy đã bỏ mặc Quân như thế mà Quân còn muốn gặp anh ta sao?
- Nhưng mà…
- Hãy bình tâm lại đi. Dù gì thì Quân phải tịnh dưỡng cái đã. Nghe lời Khoa đi!
- Hic hic…
Nghe vậy, Quân bỗng nhiên ôm chầm lấy Khoa và òa khóc nức nở. Khoa nhẹ nhàng xoa vai nó vỗ về.
- Khoa biết Quân buồn lắm nhưng đừng tự hành hạ mình nữa được không. Sức khỏe Quân bây giờ là quan trọng nhất. Hãy nghỉ ngơi để lấy lại sức rồi Quân muốn làm gì cũng được. Quân tiều tụy, thê thảm như vậy Khoa buồn lắm đó.
An ủi Quân một hồi, Khoa đi ra ngoài mua thức ăn để lại không gian yên tĩnh cho nó. Nằm một mình trên chiếc giường bệnh trắng muốt, Quân bắt đầu nghĩ ngợi về những chuyện đã xảy ra với mình trong suốt quãng thời gian quen anh. Càng hồi tưởng lại, nó càng thấy chua xót vô cùng. Chưa bao giờ anh quyết định rời bỏ nó cả nhưng trớ trêu thay lần này anh lại là người chủ động rời xa nó. Anh vô tình ngoảnh mặt quay đi mà chẳng thèm cho cả hai một cơ hội nào. Có phải duyên trời giữa anh và nó đã chính thức chấm hết từ đây. Càng nghĩ nó càng thấy xót xa trăm ngàn lần. Nỗi đau này thật sự khó có thể mà nguôi ngoai được.
Không, không thể để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy được. Nó vẫn còn có cơ hội. Nó muốn gặp anh lần cuối để được giải thích mọi chuyện rõ ràng. Nó cần phải mạnh mẽ hơn trong chuyện tình yêu muôn vàn trắc trở này. Dù kết quả cuối cùng có hạnh phúc hay đau khổ, nó vẫn sẽ kiên cường và đối diện với tất cả mọi chuyện. Ngay lúc này đây sự lựa chọn hướng giải quyết chính là thử thách tôi luyện sự trưởng thành trong bản thân nó.
Một lát sau, Khoa mang cháo trở vào phòng bệnh, theo sau cậu còn có thằng Quang nữa. Thấy Quân đã tỉnh dậy, Quang vội lao đến bên cạnh và nắm tay nó hét lên lo lắng.
- Mày làm tao lo quá Quân ơi. Cũng may lần này do suy nhược cơ thể nên mày mới ngất xỉu. Nếu ba mẹ mày mà thấy cảnh này chắc họ xé xác tao mất.
- Cái thằng, nói quá lên không à. Tao đã tỉnh lại rồi nên đừng có lo nữa…Khụ khụ…
Khoa trút cháo trong bịch vào tô rồi ân cần bảo Quân.
- Quân ăn cháo liền đi cho nóng. Sắc mặt xanh xao, nhợt nhạt quá.
- Uhm, cám ơn Khoa nhiều. Đã làm phiền Khoa rồi.
- Phiền hà gì chứ. Bạn bè mà. Mà Quân mau khỏe lại đi, nếu không là phụ tấm lòng của Khoa đó.
- Uhm. Mình biết rồi…
Trò chuyện với nhau một lúc, Quang mới bắt đầu hỏi Quân về chuyện anh Trung.
- Giờ mày tính sao hả Quân? Anh Trung bỏ mày lên Đà Lạt rồi đó, mày có định tiếp tục duy trì mối quan hệ này nữa không?
Đặt tô cháo xuống bàn, Quân trầm ngâm một lúc rồi khẽ cất lời.
- Tao nghĩ kĩ rồi. Chắc tao sẽ tìm gặp anh ấy lần cuối để làm cho rõ mọi chuyện!
- Cái gì? Ý mày là muốn lên Đà Lạt gặp anh ấy luôn hả?
- Ừ. Có lẽ tao sẽ lên Đà Lạt một chuyến.
- Mày điên rồi sao? Bộ muốn lên đó là lên được hả? Mày có biết chỗ của anh ấy ở đâu không? Mà lên trển còn sợ bị bà Trang tống cổ về nữa đó!
- Tao mặc kệ. Tao nhất định phải hỏi cho ra lẽ và cần một lời giải thích thỏa đáng từ anh ấy.
- Trời, Quân ơi là Quân! Chắc đầu óc mày có vấn đề sau khi ngất đi phải không? Cái nào từ bỏ thì nên bỏ đi, níu kéo mãi làm gì? Kéo dài, hy vọng chỉ thêm đau khổ, tủi nhục mà thôi, mày biết điều đó mà phải không?
- Tao biết chứ…nhưng mà tao vẫn còn yêu anh ấy nhiều lắm. Lý trí tao không thể thắng nổi con tim mày à..
- Haizz, cái thằng! Lụy tình hết sức…Tao không biết phải nói sao với mày nữa.
Nãy giờ nghe cuộc trò chuyện của Quang và Quân, Khoa im lặng theo dõi và rồi cậu lên tiếng nói lên suy nghĩ của mình.
- Mình thấy Quân suy nghĩ như vậy là đúng. Khoa sẽ ủng hộ Quân đi gặp anh Trung để làm rõ mọi chuyện. Trong vụ này Khoa thấy có điều gì đó không được bình thường.
Cả Quang và Quân đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Khoa. Vài giây sau, cậu nắm lấy tay Quân rồi bảo.
- Với tư cách là người bạn tốt, Khoa sẽ giúp Quân đòi lại công bằng trong chuyện tình yêu này. Mình sẽ chở Quân lên Đà Lạt vì mình có người quen trên đó. Quân đồng ý nhận sự giúp đỡ của mình chứ?
Cảm nhận được sự tin tưởng và tấm lòng thân ái từ Khoa truyền qua tay, Quân vui mừng và bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc.
- Cám ơn Khoa đã ủng hộ và giúp đỡ cho mình. Mình thật may mắn khi có người bạn như Khoa…
- Lại khách sáo nữa rồi. Chỉ cần Quân yêu đời, vui vẻ trở lại là coi như trả ơn cho mình rồi đó. Nhớ là phải mạnh mẽ và không được khóc nhè nữa nha. Hi hi
Những lời nói đùa của Khoa làm Quân phải bật cười thành tiếng. Nó cảm thấy bớt buồn tủi và chút hy vọng nhỏ nhoi về anh đã bắt đầu nhen nhóm trở lại. Còn riêng thằng Quang thì im lặng không nói thêm gì nữa. Nó bàn chuyện học hành với Quân một chút rồi vội xách cặp đi học.
Thằng Quang vừa đi chưa bao lâu thì một anh cảnh sát giao thông bước vào phòng làm Quân hơi giật mình. Nó lăm lăm nhìn anh cảnh sát trẻ với vẻ mặt thoáng chút bối rối. Ra là anh cảnh sát hôm qua nó đụng độ ở cầu Văn Thánh đây mà. Nó nghe Khoa kể lại là chính anh ấy đã đưa nó vào bệnh viện. Anh cảnh sát đằng hắng một tiếng rồi liếc mắt nhìn Quân.
- E hèm, cậu đã tỉnh lại rồi hả? Cậu còn nhớ mình đã mắc lỗi gì không?
- Dạ…dạ, em xin lỗi anh. Tại lúc đó em bấn loạn quá nên không để ý đường xá..
- Thôi khỏi thanh minh thanh nga. Hôm qua cậu làm tôi sợ chết khiếp. Tự nhiên lồng lộn lên giữa đường rồi lại ngất xỉu. Cậu có năng khiếu dọa người khác lắm đấy!!
- Em xin lỗi, em không cố ý đâu ạ…
Quân cúi đầu xấu hổ phân bua trong khi đó Khoa lấy tay che miệng cười khúc khích. Anh cảnh sát ồn tồn bảo.
- Dù sao thì cậu cũng đã vi phạm luật giao thông rồi. Hôm nay tôi đến đây là để xin chữ kí xác nhận của cậu và thông báo sẽ giam xe và tạm thu bằng lái xe trong vòng một tháng. Cậu còn thắc mắc gì nữa không?
- Dạ..Không. Nhưng mà anh ơi…
- Sao vậy?
- Cho em cám ơn anh nha. Cám ơn anh đã đưa em vào bệnh viện.
- À, chuyện đó có gì đâu.
Trong lúc anh cảnh sát đang cắm cúi ghi chép bản tường trình vào cuốn sổ, Quân mới có cơ hội nhìn thật kĩ khuôn mặt của anh ta. Sao mà đôi mắt anh ấy có nét gì đó giống với anh Trung của nó thế không biết. Thấy Quân cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, anh cảnh sát ngạc nhiên hỏi lại nó.
- Này cậu kia sao tự dưng nhìn tôi ghê thế? Bộ mặt tôi có dính lọ nghẹ à?
- Ơ…
Nghe thấy câu trả lời quen thuộc giống như lần đầu tiên gặp anh, Quân nghệch mặt không nói lên lời. Sao tự nhiên lại trùng hợp thế này. Anh cảnh sát đứng dậy ra về sau khi hoàn thành công việc.
- Thôi chào hai cậu, tôi về đây. Nhớ lần sau đừng để xảy ra những sự việc đáng tiếc như vậy nữa nhé. Dù có trong hoàn cảnh nào thì cũng cần phải tuân thủ luật giao thông chứ!
Chợt Quân buột miệng hỏi một câu trước khi anh cảnh sát bước ra khỏi cửa.
- Anh gì ơi, có thể cho em biết tên được không…
Anh cảnh sát thoáng chau mày nhưng rồi cũng ngoái đầu lại trả lời nó.
- Tôi tên Trung, nếu cậu muốn gặp tôi thì cứ việc vi phạm tiếp!
- …….
Anh cảnh sát đi được một lúc rồi mà Quân vẫn chưa hết bần thần. Sao trên đời lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên kì lạ đến như vậy. Điều này càng khiến Quân suy tư nhiều hơn. Nó lặng người nằm trên giường và khẽ thở dài thườn thượt. Khoa cũng không nói gì mà chỉ cẩn thận đắp chăn ngay ngắn cho Quân. Nguyên buổi chiều hôm đó, Quân mãi đắm chìm trong những tâm trạng khó tả và miền ký ức lê thê chạy dài trong chiều sâu tâm tưởng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook