Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
Chương 25: Hy vọng và tuyệt vọng

******

Tối hôm sau, Quân quyết định đến nhà anh để kết thúc tất cả mọi chuyện. Nó không quên cầm theo xấp tiền mà mẹ anh dùng để đánh đổi tình cảm thiêng liêng của nó. Vì lòng tự trọng của nó còn lớn hơn cả giá trị vật chất tầm thường kia. Trước khi đi nó còn cất công làm món cơm chiên trứng thật ngon, thật tâm huyết như một món quà kỷ niệm cuối cùng để dành riêng cho anh. 

Suốt cả đêm hôm qua, Quân đã nằm trằn trọc suy nghĩ đến độ hai mắt nó thâm quầng và nhăn nhúm trông đến tội. Đến nhà anh, Quân bấm chuông cửa và đợi thằng Tùng ra dẫn vào nhà. Thằng Tùng thấy Quân hốc hác xanh xao thì rụt rè hỏi thăm nhưng Quân vẫn chỉ đáp ậm ờ cho qua chuyện. Nó e dè nhìn Quân mà đôi mắt cứ líu ríu như người có lỗi. Từ giây phút này, có thể Quân sẽ chẳng còn được dạy kèm thằng Tùng nữa. Thấy gương mặt gầy sọm và dáng vẻ không ổn của Quân, Trung nhìn nó bằng ánh mắt e ngại thương cảm. Từ chiều qua đến giờ, lúc nào anh cũng không yên tâm và cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Tuy nhiên có một điều anh không thể ngờ rằng mẹ mình đã bí mật hẹn gặp Quân và nói những lời nhẫn tâm gây tổn thương đau đớn cho nó.

- Quân, em làm sao tiều tụy thế này? Tối qua em không ngủ ư?

Quân không trả lời câu hỏi đó mà chỉ đăm đăm nhìn anh bằng đôi mắt đượm buồn. Nó khẽ đặt chiếc cà mên và túi phong bì lên bàn rồi nói với giọng khàn đục.

- Anh Trung à, đi cùng em đến công viên được không? Em có chuyện muốn nói với anh?

- Là chuyện gì? Không nói ở đây được sao? Em làm anh thấy lo quá!

- Anh cứ đi cùng em đến đó được không? 

Quân đáp lại với vẻ mặt u buồn khắc khoải. Vẻ mặt này Trung chưa bao giờ nhận thấy từ người mình yêu từ lúc quen nhau đến nay. Trong lòng anh đang dấy lên những hoài nghi về một chuyện đau buồn sắp sửa xảy đến. Nhưng rồi anh cũng nhẹ nhàng đáp lại.

- Được rồi, chờ anh đi lấy xe.

Trung tất tả lên phòng thay đồ mà không để ý đến chiếc phong bì nằm dưới hộp cà mên. Còn Quân thì cười buồn nhìn thằng Tùng và nghĩ lại những giây phút hai thầy trò nói chuyện trao đổi cùng nhau. Chỉ bấy nhiêu thôi mà Quân muốn ứa nước mắt. Còn thằng Tùng cũng nhìn nó với ánh mắt rầu rĩ, dường như thằng nhóc muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám. Một lát sau anh từ trên phòng bước xuống rồi nắm tay Quân ra cổng nhưng nó khẽ rụt tay lại khiến anh ngỡ ngàng.

15 phút từ nhà anh đến công viên, Quân vừa tập trung lái xe vừa lén nhìn anh qua gương chiếu hậu. Nó ước gì mình được ngồi sau lưng anh, vòng tay ôm lấy anh lần cuối nhưng nó không dám thực hiện. Nó sợ mình không còn đủ can đảm để nó lời chia tay anh. Khi đến nơi, Quân và anh cùng ngồi xuống ghế đá im lặng một lúc thật lâu mới mở lời. Quân nhìn sâu vào mắt anh như để tìm kiếm một chút hạnh phúc nhỏ bé còn anh thì hồi hộp chờ đợi điều mà Quân sắp thốt ra. Quân hướng ánh mắt vô hồn xuống đất và cất lời chua xót.

- Anh Trung à, chúng mình chia tay đi!

- Em nói sao cơ?

- Em nói là chúng ta đừng gặp nhau nữa. Chúng ta nên kết thúc ở đây đi! Em đã hết yêu anh rồi!

Trung sững người đơ mặt ra nhìn nó trân trối. Còn Quân vẫn giữ nét mặt bình thường nhưng trong trái tim là hàng ngàn cơn sóng lớn đang giằng xé tâm can. Vì hạnh phúc của anh, nó đành phải hy sinh hạnh phúc của mình. Anh ôm lấy hai vai nó lay thật mạnh, miệng gào lên ức chế.

- Em nói cái quái gì thế hả Quân? Sao tự dưng em lại đòi chia tay? Có phải anh không bảo vệ được em? Có phải em trách anh đã không quan tâm em?

- Anh đừng nói gì nữa…Em không muốn giải thích. Đơn giản là em không còn yêu anh nữa vậy thôi.

Nói xong điều cần nói, Quân gạt tay anh ra và leo thẳng lên xe.

- Hai chúng ta kể từ giây phút này đừng bao giờ gặp lại nhau nữa. Em muốn chấm dứt tất cả mọi thứ ở đây…Cám ơn anh đã cho em những cảm giác hạnh phúc ấm áp trong thời gian qua. Cũng cho em gửi lời xin lỗi đến thằng Tùng nữa… Vĩnh biệt anh, em về đây!!

- Quân, Quân…em đừng đi mà. Hãy giải thích cho rõ ràng đi! Tại sao em lại đối xử với anh như vậy??

Quân không đáp lại lời thét gào của anh mà rồ ga phóng thẳng ra lòng đường. Nó không muốn thốt ra thêm lời nói nào nữa. Vì giờ đây có nói gì thì cũng chẳng thể nào thay đổi sự thật mẹ anh không chấp nhận nó. Đi một đoạn khá xa, Quân nghẹn ngào trong nước mắt. Tất cả đã hết thật rồi. Anh Trung ơi, em xin lỗi. Em đã không đủ niềm tin bản lĩnh để tiếp tục yêu anh. Anh cần làm một con người bình thường và có lẽ em cũng sẽ như vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương