Yêu Nhầm... Cảnh Sát Giao Thông
-
Chương 24: Nỗi sợ hãi
********
Mấy người bạn của Trung sau khi chở anh về đến nhà thì anh mới dần tỉnh táo trở lại. Bước loạng choạng xuống xe, anh giương đôi mắt mở hờ hỏi bạn mình trong khi đầu óc vẫn còn khá choáng váng.
- Ủa em Quân đâu rồi mấy cậu? Em ấy không đi về cùng tôi à?
Hai người kia tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh vừa mới tỉnh lại đã quan tâm đến thằng nhóc gia sư. Anh bạn có giọng nói Bắc kì cất tiếng trả lời.
- À, Minh chở nó về ở đằng sau ấy, không biết giờ này sao chưa thấy hai người ấy tới nơi nữa. Đường xá cũng đâu có xa lắm đâu nhỉ?
- Hay là bọn họ bị té xe hay va quẹt ở đâu cũng nên!
- Đừng nói gỡ vậy chứ!
- Thì ai biết đâu! Giả sử vậy mà… Mà hình như tớ để ý thấy Minh cho xe chạy rẽ sang hướng về nhà cậu ấy thì phải…
Nghe mấy người bạn đồng nghiệp suy đoán, Trung đưa tay bóp trán nhíu mày nghĩ ngợi trong chốc lát. Trực giác mách bảo anh hình như sắp có chuyện không hay xảy đến. Ngay lập tức, anh cố gượng người dậy rồi lảo đảo trèo lên xe một người bạn.
- Phương, cho mình mượn xe cậu một chút!
- Này Trung, có chạy được không đấy…
Không kịp để cho người bạn nói hết câu, anh đã phóng xe thật nhanh ra khỏi cổng khiến hai người kia ngơ ngác nhìn theo. Không hiểu sao trong lòng Trung giờ đây cảm thấy bất an vô cùng. Vừa chạy xe vù vù trên đường, anh vừa cắn răng siết chặt tay lái và không ngừng trách mình đã uống quá chén. Anh sợ rằng mình sắp để vuột mất đi một điều gì đó quan trọng lắm.
Mấy người bạn của Trung sau khi chở anh về đến nhà thì anh mới dần tỉnh táo trở lại. Bước loạng choạng xuống xe, anh giương đôi mắt mở hờ hỏi bạn mình trong khi đầu óc vẫn còn khá choáng váng.
- Ủa em Quân đâu rồi mấy cậu? Em ấy không đi về cùng tôi à?
Hai người kia tỏ ra ngạc nhiên khi thấy anh vừa mới tỉnh lại đã quan tâm đến thằng nhóc gia sư. Anh bạn có giọng nói Bắc kì cất tiếng trả lời.
- À, Minh chở nó về ở đằng sau ấy, không biết giờ này sao chưa thấy hai người ấy tới nơi nữa. Đường xá cũng đâu có xa lắm đâu nhỉ?
- Hay là bọn họ bị té xe hay va quẹt ở đâu cũng nên!
- Đừng nói gỡ vậy chứ!
- Thì ai biết đâu! Giả sử vậy mà… Mà hình như tớ để ý thấy Minh cho xe chạy rẽ sang hướng về nhà cậu ấy thì phải…
Nghe mấy người bạn đồng nghiệp suy đoán, Trung đưa tay bóp trán nhíu mày nghĩ ngợi trong chốc lát. Trực giác mách bảo anh hình như sắp có chuyện không hay xảy đến. Ngay lập tức, anh cố gượng người dậy rồi lảo đảo trèo lên xe một người bạn.
- Phương, cho mình mượn xe cậu một chút!
- Này Trung, có chạy được không đấy…
Không kịp để cho người bạn nói hết câu, anh đã phóng xe thật nhanh ra khỏi cổng khiến hai người kia ngơ ngác nhìn theo. Không hiểu sao trong lòng Trung giờ đây cảm thấy bất an vô cùng. Vừa chạy xe vù vù trên đường, anh vừa cắn răng siết chặt tay lái và không ngừng trách mình đã uống quá chén. Anh sợ rằng mình sắp để vuột mất đi một điều gì đó quan trọng lắm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook