Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia
Chương 3: Sớm đã định sẵn

Lời Sách Thiệu vừa thốt ra miệng, lúc thấy mặt Cù Triết đột nhiên biến sắc thì hối hận. Sớm đã cảnh còn người mất, bây giờ y nhắc chuyện này, còn để làm gì chứ, chứng tỏ bản thân còn nhớ mãi không quên, giống một oán phụ bị vứt bỏ sao?

Nói đùa, Sách nhị gia y dù sao cũng là một đàn ông căn chính miêu hồng (chỉ xuất thân gia đình), có bao nhiêu người muốn nịnh nọt bợ đỡ cũng chưa có cơ hội, y sao có thể là oán phụ.

Cù Triết ho nhẹ một tiếng, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười chua sót, “Em tới H thị mấy năm rồi? Nếu tiểu A không nói với anh, anh vẫn không biết đấy, không ngờ còn có thể nhìn thấy em.”

Sách Thiệu hút một hơi thuốc thật sâu, cười gật đầu, “Đúng a, tôi tưởng là, đời này chúng ta cũng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa.”

“Đừng nói vậy, bạn bè quan hệ tốt nhiều năm như chúng ta có mấy người, làm sao có thể không có cơ hội gặp nhau chứ?” Cù Triết miễn cưỡng cười cười, đáp lại lời của Sách Thiệu.

Sách Thiệu dụi thuốc, cúi đầu nhìn thoáng qua ly cà phê trên bàn là Cù Triết gọi sẵn cho y, y bưng lên uống một hớp lớn, “Đúng a, bạn tốt đến lên giường cũng không có mấy người.” dừng một chút, y lại nói tiếp: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Tay cầm ly của Cù Triết chần chờ một chút, lập tức cười nói: “Bạn cũ ôn chuyện.”

“Nha.” Sách Thiệu giương mắt, nhìn Cù Triết, “Nếu nói như vậy, tôi đi trước. Tôi thật lòng không có thói quen ôn chuyện cùng bạn trai cũ của mình.” Nói xong liền đứng lên.

“A Thiệu.” Cù Triết nhịn không được mở miệng, “Có thể tiếp tục nói chuyện cùng anh một hồi không, dù sao, dù sao chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp.”

Sách Thiệu cúi đầu nhìn Cù Triết, trong ánh mắt nhịn không được mang theo một tia thương hại, y lắc lắc đầu, “Cù Triết, anh đừng như vậy.”

Cù Triết nhắm mắt lại, khe khẽ nói: “Năm năm này, anh vẫn luôn nghĩ đến em, không lúc nào không hối hận lựa chọn ngày đó, có lẽ, có lẽ chỉ cần anh tiếp tục kiên trì một chút, chỉ cần anh cố gắng một chút, thử liều lĩnh một lần, chúng ta, chúng ta có lẽ sẽ không cần chia tay.”

Sách Thiệu hơi hơi nghiêng đầu, không chịu nỗi dừng tầm mắt ở trên người người đàn ông trước mặt này, y cúi đầu thở dài, “Anh cần gì chứ? Chuyện vĩnh viễn sẽ không xảy ra, cần gì phải tưởng tượng tiếp? ngay từ đầu tôi đã hiểu rõ, anh yêu tôi, nhưng không có yêu đến mức liều lĩnh vì tôi, nhưng tôi vẫn cứ sẵn lòng tin tưởng anh một lần. Sau đó tôi đã biết, Cù Triết anh, đời này kiếp này, cũng không có dũng khí liều lĩnh vì tôi một lần.”

Sách Thiệu dứt lời, vành mắt Cù Triết đã đỏ lên, Sách Thiệu khoát tay, “Đừng nhắc nữa, anh đừng như vậy, tôi không có ý trách anh, lúc trước anh hai tôi từng nói, là bản thân ngốc, bằng lòng tin tưởng người khác, tôi đây phải chịu trách nhiệm vì sự ngu ngốc của chính mình. Sau này tôi miễn cưỡng chịu đựng tất cả, cũng là đáng đời mình.”

“A Thiệu…” Cù Triết cúi đầu mở miệng. Sách Thiệu nhìn thoáng qua ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, nhiều người tới lui như vậy, nhưng, lại có ai có thể hiểu được tâm tình y giờ này khắc này?

“Lúc trước thẳng đến cái ngày anh kết hôn, tôi vẫn đang chờ mong một kỳ tích, chờ mong anh sẽ vì tôi chạy khỏi buổi hôn lễ kia, chờ mong anh sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi, nói với tôi, anh không kết hôn, anh chọn ở lại bên tôi. Anh nhớ đêm trước hôn lễ của anh tôi gởi tin nhắn cho anh chứ?” Sách Thiệu quay đầu lại nhìn Cù Triết, “Tôi nói tôi muốn gặp anh, tôi nói nếu anh không đến, tôi sẽ chết cho anh xem.”

Sách Thiệu thoáng nở một nụ cười gượng, “Ha ha ha ha, nhớ lại hồi đó thật sự là đủ ngu ngốc.” dừng một chút, giọng điệu y thay đổi, “Ngày đó tôi nuốt trọn năm mươi viên thuốc ngủ. Cho nên, tôi đã là người từng chết một lần, Sách Thiệu bây giờ, đều không có một chút quan hệ nào với quá khứ, và với anh, anh đã hiểu rồi chứ?”

Cù Triết trừng to mắt, miệng mở rộng nói không nên lời, hắn chưa bao giờ biết ngày đó Sách Thiệu còn từng làm một chuyện như vậy, nửa ngày, mới ấp úng nói, “Anh, anh không nhận được tin nhắn đó, nếu nhận được, anh nhất định sẽ đi.”

Sách Thiệu cười lắc lắc đầu, “Thôi đi, dù cho anh đi thì có thể thế nào chứ? Anh sẽ cùng tôi bỏ trốn sao?” Sách Thiệu đưa tay, đột nhiên tháo mở nút áo sơmi của mình, lộ ra vết sẹo chướng mắt trên vai trái, “Anh còn nhớ rõ nơi này xăm gì không? Chúng ta cùng đi, tôi xăm tên anh ở chỗ này, bởi vì nó gần trái tim nhất. Nhưng, “

Sách Thiệu giương giương môi, “Lúc tôi sống sót ra khỏi phòng cấp cứu, khôi phục ý thức, tin đầu tiên nghe được chính là anh tôi trong lúc cấp bách giúp tôi hỏi, anh mãn nguyện cưới vợ rồi, anh ấy còn thuận tiện, giúp tôi gửi tiền mừng. Vì thế tôi giật bật lửa của anh ấy, ngay trước mặt anh ấy, đốt hình xăm đó đến hoàn toàn thay đổi, anh hai tôi lúc ấy lông mi cũng không chớp. Sự thật chứng minh anh ấy đúng, sau lần đó, tôi cuối cùng không còn cảm thấy đau nữa.”

Cù Triết đưa tay che miệng, giống như ngay sau đó sẽ khóc thành tiếng, thanh âm của hắn có chút khàn khàn, nhưng không ngừng lặp lại một câu, “A Thiệu, thực xin lỗi, thực xin lỗi, “

Sách Thiệu cuối cùng nhìn hắn một cái, “Tôi nói với anh chuyện này, không phải muốn anh áy náy hay cái gì, tôi chỉ muốn nói anh biết, tôi không bao giờ muốn có một chút liên hệ nào với anh nữa. Bắt đầu từ lúc anh quyết định lựa chọn thì đã định sẵn tình trạng ngày hôm nay của chúng ta rồi, Sách Thiệu tôi, vĩnh viễn sẽ không ăn cỏ quay đầu, người phản bội tôi, tôi không bao giờ muốn có một tí dính líu.”

Sách Thiệu nói xong, thì không hề quay đầu lại ra cửa, ném một mình Cù Triết đứng nguyên tại chỗ.

Sách Thiệu không đón xe, y men theo lề đường đi thật lâu, lâu đến cả người y đều cảm thấy lạnh như băng. Y thò tay móc túi quần, mới phát hiện thuốc lá không biết đã hút hết từ bao giờ, nhìn nhìn ven đường có một tiệm nhỏ, y đi vào mua một gói thuốc, ngồi xổm ở cửa tiệm hút.

Đối diện tiệm là một trường trung học cơ sở không lớn, đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, có đứa trẻ mặc đồng phục lục tục từ bên trong đi ra, hoặc là một người, hoặc là hai người sóng vai, hoặc là tốp ba tốp năm, Sách Thiệu ngậm thuốc, ngơ ngác nhìn, dường như trong lúc đó chợt ngay từ trong bọn họ, nhìn thấy chính mình lúc trước, mình và Cù Triết như hình với bóng.

Sách Thiệu sinh ra ở một thị trấn nhỏ tên là trấn Vân Dĩ của Đông Bắc, cái năm vào trung học ấy, y gặp Cù Triết. Hai người bởi vì cùng sở thích, chơi bóng rổ, rất nhanh thì thành bạn thân như hình với bóng.

Cù Triết khi đó và bây giờ kỳ thật không có gì khác nhau quá lớn, trừ bỏ đối với chơi bóng rổ có cố chấp đặc biệt, tuyệt đối là một học sinh ngoan nghe lời cha mẹ, cho thầy cô ấn tượng không tồi. Thành tích học tập chưa hẳn là quá mức xuất sắc, nhưng bởi vì xử sự tốt đẹp, ấn tượng tổng thể cũng không tệ lắm.

Sau khi hai người quen thân, Sách Thiệu từng cười nhạo Cù Triết, nói hắn là ông ba phải, nhưng Cù Triết cũng chỉ là cười cười, không tính toán chút nào.

Tính cách hai người kỳ thật có khác biệt rất lớn, tính cách Sách Thiệu thiên về sôi nổi, đều có thể hòa mình với phần lớn người trong lớp, lại bởi vì sử dụng đầu óc tốt, thành tích học tập cũng không tệ, mặc dù ham chơi hiếu động, nhưng vẫn rất được thầy cô yêu thích.

Sách Thiệu chính là như vậy, vẫn cứ thích chơi cùng Cù Triết nhất. Nhà hai người rất gần, mỗi ngày cùng đi học, cùng tan học, cùng chơi bóng, sau lại cùng lên trung học.

Khi đó, anh hai Sách Trí người nhân duy nhất của Sách Thiệu đã đi H thị bắt đầu lang bạt, một mình Sách Thiệu vào ký túc xá trường học, nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, làm sao tự chăm sóc bản thân, quần áo bẩn chất thành một đống, cơm cũng rất ít ăn đúng giờ. Cù Triết từ khi đó bắt đầu thường thường ra vào phòng ngủ Sách Thiệu, xếp một đống lớn quần áo bẩn mang về nhà, sau đó mỗi ngày cứ ở căn tin ăn cơm trưa và cơm chiều, buộc Sách Thiệu đúng giờ ăn cơm.

Sách Thiệu đã quên bản thân bắt đầu từ lúc nào cảm thấy Cù Triết khác biệt, có lẽ bởi vì từ nhỏ cha mẹ đều mất, chỉ có một người thân là anh hai, mà anh hai, lại là một người dã tâm thật lớn, sẽ rất ít bận tâm đến những việc này, khi Cù Triết đối tốt với y như vậy, y nhịn không được nảy sinh khủng hoảng muốn bên người này cả đời.

Khi đó y chưa bao giờ cảm thấy tình cảm như vậy có gì không bình thường, y chỉ là yêu thích cảm giác ở cùng Cù Triết, cho nên khao khát có thể cùng một chỗ lâu hơn.

Vì thế rốt cục có một ngày, y và Cù Triết hai người chơi bóng xong, thở hồng hộc ngồi ở dưới khung rổ, Cù Triết đưa một bình nước cho y, bản thân cầm một bình khác. Sách Thiệu nắm chặt bình nước, nhìn Cù Triết uống nước, hầu kết chuyển động lên xuống theo động tác nuốt, mồ hôi dọc theo trán từ từ trượt xuống, Sách Thiệu đột nhiên mở miệng, “A Triết, mình cảm thấy, mình hình như thích cậu rồi, nếu không, dứt khoát sau này chúng ta cùng một chỗ đi.”

Động tác uống nước của Cù Triết đột nhiên dừng lại, sau đó thì bắt đầu ho khan dữ dội. Sách Thiệu vội vàng giúp hắn vỗ lưng, nửa ngày hắn mới bình phục lại, nhìn Sách Thiệu, có chút không biết làm sao mở miệng: “A Thiệu, cậu càn quấy cái gì đấy, việc này sao có thể nói giỡn?”

Sách Thiệu cầm chặt bình nước, nghiêm túc trả lời: “Mình không có nói giỡn, mình là nghiêm túc.”

Cù Triết nhăn mi, “Không có khả năng, chúng ta không có khả năng sống chung.”

Sách Thiệu cố chấp, “Vì sao không có khả năng?”

“Chúng ta đều là con trai, sao có thể ở chung!”

“Ai nói con trai thì không thể cùng một chỗ, đồng tính luyến ái lại không phạm pháp!” Sách Thiệu ngẩng đầu, tiếp tục tranh luận.

Cù Triết chỉ nhìn Sách Thiệu một cái thật sâu, ném bình nước xuống đất, cũng không quay đầu lại rời khỏi sân bóng rổ, để lại một mình Sách Thiệu ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi ở dưới khung bóng.

Sau này lúc nhớ lại chuyện này, Sách Thiệu đều sẽ cười cười đành chịu, có một số việc, sớm đã định sẵn trước rồi. Cù Triết ngay từ đầu, đã lựa chọn trốn tránh đoạn tình cảm này, là y không tin, cứng rắn buộc Cù Triết thừa nhận tình cảm của hắn với mình không giống bình thường, thừa nhận hắn thích mình.

Không giống bình thường thì sao, thích thì sao? Hắn ngay từ đầu đã lựa chọn chạy trốn, hắn ngay từ đầu đã không muốn đối mặt, kết cục cuối cùng, ngay từ lúc đó thì đã định sẵn rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương