Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia
-
Chương 18: Trao đổi lợi thế
“Như vậy không phải là con muốn sao?” Mẹ Cù Triết vểnh chân, tựa hờ vào ghế sa lon, trên gương mặt không hề còn trẻ như trước được trang điểm tinh xảo, bà hơi hơi giương khóe môi, “Mặc dù dì bây giờ vẫn không thể chấp nhận, nhưng, dù sao dì cũng đã có cháu trai, nó muốn cùng ai một chỗ, cứ tự nó đi đi.”
Sách Thiệu nhịn không được cười ra tiếng, “Trong mắt dì, con trai dì chính là dùng để nối dõi tông đường sao? con thật sự là cảm thấy thương hại anh ta a.”
Ý cười trên mặt Mẹ Cù Triết từ từ tán đi, “Dù sao, con có thể đạt được con muốn, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy chứ?”
Sách Thiệu dụi điếu thuốc, ngước mắt lên, nhìn Mẹ Cù Triết, “Con chỉ là cảm thấy, dì hoàn toàn không để ý cảm nhận của con mình, vì sao lại vào lúc này tới tìm con, cho bọn con cùng một chỗ?”
“Đương nhiên không phải dễ dàng như vậy.” Mẹ Cù Triết thay đổi vẻ mặt, “Con đã muốn cùng A Triết ở chung, muốn con giúp thu xếp chút, đương nhiên cũng là chuyện rất tự nhiên đi?”
“Chuyện gì chứ?” Sách Thiệu quay đầu, mang theo chút tươi cười nhìn Mẹ Cù Triết, người đàn bà này, vậy mà có thể lấy con mình làm một cuộc giao dịch.
“A Triết có một người cậu, mấy ngày hôm trước đến H thị, lúc lái xe không cẩn thận đụng người, hiện tại người nhà không dứt muốn ầm ĩ, A Triết cũng là mới tới đây, không có người quen gì, dì nghe nói anh con nhân mạch rất rộng, muốn đối phó chuyện này, hẳn là rất dễ dàng. Chỉ cần con hỗ trợ giải quyết phiền phức này, sau này con cùng A Triết ở chung, dì tuyệt đối sẽ không quấy rối.” Mẹ Cù Triết ngậm cười, giống như chuyện mình nói là một việc rất đơn giản dễ dàng.
Sách Thiệu nhìn bà, bờ môi từ từ tràn ra nét cười, rốt cục nhịn không được, cười ra tiếng, y chầm chậm lắc lắc đầu, “Nếu đây là năm năm trước, dì nói lời như vậy với con, có lẽ, lúc ấy con trẻ tuổi vô tri, vì tình yêu, còn sẽ suy xét một chút, nhưng bây giờ thời gian đã qua năm năm rồi, dì dựa vào cái gì còn cho rằng, con dì vẫn quan trọng với con như vậy?”
“Dì xem người, cho tới bây giờ cũng sẽ không sai. Trong ánh mắt con nhìn A Triết, rõ ràng biểu hiện ra dư tình chưa dứt. Với lại con yên tâm, con giải quyết chuyện này phí tổn cần thiết, dì đều sẽ đưa con, hơn nữa, xong chuyện cũng sẽ cho con một khoản, tuyệt đối sẽ không để con bận rộn vô ích. Chuyện này đối với con mà nói, rất là thỏa đáng.” Mẹ Cù Triết nhìn Sách Thiệu, đáy mắt mang theo tự tin rõ rệt.
Sách Thiệu lắc đầu, chỉ chỉ mặt đất, “Dì, dì có biết, muốn ở chỗ này mở một quán bar như vậy cần bao nhiêu tiền sao? Dì cảm thấy, Sách Thiệu con sẽ hiếm lạ cái gọi là cảm tạ dì cho con sao?” Y đứng lên, cúi đầu, nhìn người đàn bà trước mắt, ánh mắt thoáng lạnh, “Cho dù là con đối Cù Triết dư tình chưa dứt, này với dì, lại có quan hệ mẹ gì?”
Mẹ Cù Triết đột nhiên đứng lên, “sao mày dám nói thế?”
“Đây là quán của con, con muốn nói sao, thì cứ nói vậy.” Sách Thiệu cắm tay vào túi quần, đưa lưng về phía Mẹ Cù Triết, “Dì nói cho Cù Triết, phao trên chân là chính bản thân anh ta đi, bây giờ anh ta hối hận, muộn rồi, con sẽ không như thằng ngốc, mãi mãi ở tại chỗ chờ anh ta. Nếu, sau này, bất cứ người nào nhà các người lần nữa xuất hiện, tới quấy rầy cuộc sống của con, đừng trách con làm cho các người cút khỏi H thị.” Sách Thiệu nói xong, kéo cửa, không hề quay đầu lại đi ra ngoài.
Sách Thiệu đi trở về đại sảnh, như trước âm thanh huyên náo, làm cho y cảm thấy hết sức bực bội. Y ngồi xuống trước quầy bar, khoát tay, “Pha ly rượu.”
Donald nhìn y một cái, yên lặng quay đầu, cầm chai bia mở ra đặt trước mặt Sách Thiệu, “Ông chủ, rượu của anh.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn hắn, “Đây là cậu pha?”
Donald trầm mặc một chút, cầm ly, rót bia vào, do dự một chút, lại cắm lên một miếng chanh ở phía trước làm trang trí, lại bổ sung một cái ống hút, đưa cho Sách Thiệu, “Bây giờ pha được rồi.”
Sách Thiệu yên lặng nhìn cái ly một hồi, sau đó ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Donald, “Tôi lặp lại lần nữa, pha cho tôi ly rượu. Sau đó, uống sạch ly này đi.”
Donald cố lấy dũng khí, mở miệng, “Ông chủ, hôm nay tâm tình anh không tốt, như vậy uống rượu, dễ say. Sau đó lại sẽ đau đầu.”
“Có phải ngay cả cậu cũng muốn đối chọi với tôi không?” Sách Thiệu trầm mặt xuống, “Tôi bây giờ chỉ muốn uống rượu, để đầu óc mình tỉnh táo một chút.”
Donald thở dài, lúc quán bar vừa mới thành lập, hắn đã quen biết Sách Thiệu, Sách Thiệu đối hắn như bạn bè, chưa bao giờ bởi vì bản thân là ông chủ mà tự cao. Ở trong lòng Donald, cũng vô cùng để ý người bạn này của mình. Bọn họ quen biết đã nhiều năm, Sách Thiệu luôn luôn là một bộ dáng chơi trò nhân sinh, trên mặt y treo nụ cười, ở giữa đám người lui tới, nhưng trong đáy lòng, không biết là cô đơn thế nào.
Donald pha xong rượu, đưa tới trước mặt Sách Thiệu, Sách Thiệu tiếp nhận, từ từ uống, y tựa đầu trên quầy bar, mi mắt thật dài rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Một người đàn ông đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sách Thiệu, không lễ độ đưa tay mò mẫm eo Sách Thiệu một cái. Donald cả kinh, vội cười mở miệng, “Vị khách này, ngài muốn uống chút gì không?”
“Giống y.” Thằng đó nói xong, thì ôm bả vai Sách Thiệu, cúi đầu xuống ghé vào lỗ tai y, “Cậu chính là Alex nhỉ?”
Sách Thiệu chậm rãi ngẩng đầu, hơi hơi giương khóe môi, “Phải.”
“Quả nhiên, tôi dạo qua một vòng trong quán bar, vẫn là cậu đúng giờ nhất. Tôi đã sớm nghe bạn bè nói, nơi này có một người tên Alex, là một tuyệt sắc, hôm nay tới, quả nhiên không khiến tôi thất vọng.” Thằng đó rõ ràng vui mừng nhướng mày, tiếp nhận rượu Donald đưa tới uống một ngụm, “Tối nay cùng tôi thế nào?”
Sách Thiệu cười khẽ, mở rộng khóe mắt, bờ môi tràn ý cười, khiến Donald cảm thấy cả người phát lạnh, sau đó, nghe thấy Sách Thiệu khe khẽ mở miệng, “Anh trước khi đến không soi gương sao? Người nói cho anh biết Alex là một tuyệt sắc không nói cho anh biết, Alex chỉ cùng người mình nhìn thuận mắt lên giường, mà anh, rõ ràng là không đủ tư cách.”
Thằng đó không ngờ Sách Thiệu lại có thể nói như vậy, nửa ngày mới tiêu hoá ý tứ của y, không khỏi sinh ra tức giận, “Con mẹ nó mày có ý gì?”
Sách Thiệu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, lành lạnh mở miệng, “Ý ông đây là, kêu mày cút.”
“Con mẹ nó mày nói cái gì?” Thằng đó đứng lên, trên cao nhìn xuống Sách Thiệu, đột nhiên bị một bàn tay phía sau kéo cổ áo, sau đó nghe thấy đỉnh đầu có một thanh âm trầm thấp, “Cậu ấy vừa mới nói, kêu mày cút.”
An Đức buông lỏng tay, thằng đó không đứng vững, cứ thế lui về sau mấy bước, vừa muốn bước về phía trước, Donald không biết khi nào đã kêu bảo vệ vào, trực tiếp dẫn vị nhân huynh bới móc này ra ngoài.
An Đức ngồi xuống quầy bar, thò đầu nhìn Sách Thiệu một cái, Sách Thiệu rủ mi mắt, đã lộ vẻ say ngà ngà. An Đức nhìn thoáng qua mấy ly rượu rỗng trên quầy bar, cúi đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn Donald, “Cậu ấy làm sao vậy?”
Donald nhỏ giọng trả lời, “Vừa mới gặp bà dì hồi sáng, lúc trở lại tâm tình đã không tốt.”
An Đức nâng cánh tay Sách Thiệu lên, đặt trên vai mình, “Uống nhiều rượu như vậy làm gì, anh đỡ en về nghỉ ngơi.”
Tiếng nhạc ồn ào làm cho Sách Thiệu cảm thấy đầu vô cùng đau, y hơi tựa vào trên người An Đức, tùy ý anh ôm mình lên lầu. An Đức đặt Sách Thiệu trên giường, đứng dậy đi rót nước, lúc xoay người, Sách Thiệu giãy dụa muốn đứng lên, đi về phía trước một bước, cả người té xuống đất.
An Đức vội vàng để cái ly ở một bên, xoay người lại đỡ Sách Thiệu, Sách Thiệu nằm ngửa dưới đất, nâng tay che mắt, nhẹ giọng mở miệng, “Đừng động, để tôi nằm chút.”
An Đức trầm mặc nhìn y một hồi, đứng dậy rót nước, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh y, mềm giọng nói, “Đứng dậy uống nước đi.”
Sách Thiệu chậm rãi để tay xuống, mở to hai mắt, nhìn An Đức, đột nhiên từ từ nhếch khóe môi, “An Đức, anh đối mỗi một bạn giường đều chăm sóc cẩn thận như vậy sao?”
An Đức trầm mặc một chút, lắc lắc đầu, “Không phải.”
Sách Thiệu cười khẽ, “Vậy thì đừng phá lệ với tôi, tôi chịu không nổi.”
An Đức nhíu nhíu mày, cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn Sách Thiệu, “Em không giống, với anh mà nói, em không chỉ là bạn giường, cho nên, anh muốn phá lệ này.”
“Nhưng mà tôi không muốn.” Sách Thiệu dựa vào giường, chậm rãi ngồi dậy, một chân gập lên, một cái khác duỗi thẳng đến trước mặt An Đức, sau đó từ trong túi móc ra một điếu thuốc, “Sao anh lại muốn phá lệ này chứ? giống người ban nãy kia, cũng vì khuôn mặt này của tôi sao? Tôi cảm thấy, tầm mắt thiếu đổng An gia, không chỉ như thế đi?”
An Đức giật giật thân thể, ngồi ở bên cạnh Sách Thiệu, “Anh đã từng gặp đủ loại người, nhưng lại động tâm với em, anh cũng không có cách nào.”
Sách Thiệu chầm chậm phun khói, “Động tâm lại có gì không dễ dàng chứ? Không đáng giá nhất, chính là tình cảm. An Đức, anh so với bạn giường trước kia cũng thẳng thắn thành khẩn, cho nên, tôi cảm thấy anh coi như là một người tốt. Chúng ta lên giường, làm tình, cũng không có vấn đề gì, nhưng, miễn bàn tình cảm, tôi không tin, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy chán ghét.”
An Đức cười khổ lắc đầu, “Đây chính là nguyên nhân anh vẫn không sẵn lòng thổ lộ với em, em hoàn toàn sẽ không tin chuyện này, anh biết, em từng bị vứt bỏ, nhưng, không có nghĩa là, tất cả mọi người sẽ vứt bỏ em. Có lẽ có người, sẽ bằng lòng, cùng em đến già.”
Sách Thiệu chìa một ngón tay, điểm ở bên môi An Đức, “Đừng nói chuyện này, tôi sớm đã biết, Sách Thiệu mình, đời này, đã định trước cô độc sống quãng đời còn lại, không ai, có thể cùng tôi đi đến cuối cùng.”
“Em không thử một lần, sao biết không thể?” An Đức nhìn y, đầy mắt bất đắc dĩ.
“Tôi từng thử.” Sách Thiệu cười mở miệng, “Vào lúc bản thân trẻ tuổi vô tri nhất, tôi đánh cược một phen, đi tin tưởng một người, một đoạn tình cảm. Lúc trước người cùng tôi ngọt ngào vậy, yêu nhau thế, cũng rời khỏi tôi, tôi còn cần phải, thử một lần nữa sao?”
“Sách Thiệu…”
Sách Thiệu lắc đầu, “An Đức, tôi không để ý anh động tâm, bởi vì đó với anh mà nói, chẳng qua là cảm giác mới mẻ. Chờ sau khi qua đi, giữa chúng ta, ai cũng sẽ không làm phiền ai nữa.”
Tác giả có lời muốn nói: meo meo, An thiếu gián tiếp thổ lộ bị Sách Nhị gia vô tình cự tuyệt, mãnh liệt sờ An thiếu
Sách Thiệu nhịn không được cười ra tiếng, “Trong mắt dì, con trai dì chính là dùng để nối dõi tông đường sao? con thật sự là cảm thấy thương hại anh ta a.”
Ý cười trên mặt Mẹ Cù Triết từ từ tán đi, “Dù sao, con có thể đạt được con muốn, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy chứ?”
Sách Thiệu dụi điếu thuốc, ngước mắt lên, nhìn Mẹ Cù Triết, “Con chỉ là cảm thấy, dì hoàn toàn không để ý cảm nhận của con mình, vì sao lại vào lúc này tới tìm con, cho bọn con cùng một chỗ?”
“Đương nhiên không phải dễ dàng như vậy.” Mẹ Cù Triết thay đổi vẻ mặt, “Con đã muốn cùng A Triết ở chung, muốn con giúp thu xếp chút, đương nhiên cũng là chuyện rất tự nhiên đi?”
“Chuyện gì chứ?” Sách Thiệu quay đầu, mang theo chút tươi cười nhìn Mẹ Cù Triết, người đàn bà này, vậy mà có thể lấy con mình làm một cuộc giao dịch.
“A Triết có một người cậu, mấy ngày hôm trước đến H thị, lúc lái xe không cẩn thận đụng người, hiện tại người nhà không dứt muốn ầm ĩ, A Triết cũng là mới tới đây, không có người quen gì, dì nghe nói anh con nhân mạch rất rộng, muốn đối phó chuyện này, hẳn là rất dễ dàng. Chỉ cần con hỗ trợ giải quyết phiền phức này, sau này con cùng A Triết ở chung, dì tuyệt đối sẽ không quấy rối.” Mẹ Cù Triết ngậm cười, giống như chuyện mình nói là một việc rất đơn giản dễ dàng.
Sách Thiệu nhìn bà, bờ môi từ từ tràn ra nét cười, rốt cục nhịn không được, cười ra tiếng, y chầm chậm lắc lắc đầu, “Nếu đây là năm năm trước, dì nói lời như vậy với con, có lẽ, lúc ấy con trẻ tuổi vô tri, vì tình yêu, còn sẽ suy xét một chút, nhưng bây giờ thời gian đã qua năm năm rồi, dì dựa vào cái gì còn cho rằng, con dì vẫn quan trọng với con như vậy?”
“Dì xem người, cho tới bây giờ cũng sẽ không sai. Trong ánh mắt con nhìn A Triết, rõ ràng biểu hiện ra dư tình chưa dứt. Với lại con yên tâm, con giải quyết chuyện này phí tổn cần thiết, dì đều sẽ đưa con, hơn nữa, xong chuyện cũng sẽ cho con một khoản, tuyệt đối sẽ không để con bận rộn vô ích. Chuyện này đối với con mà nói, rất là thỏa đáng.” Mẹ Cù Triết nhìn Sách Thiệu, đáy mắt mang theo tự tin rõ rệt.
Sách Thiệu lắc đầu, chỉ chỉ mặt đất, “Dì, dì có biết, muốn ở chỗ này mở một quán bar như vậy cần bao nhiêu tiền sao? Dì cảm thấy, Sách Thiệu con sẽ hiếm lạ cái gọi là cảm tạ dì cho con sao?” Y đứng lên, cúi đầu, nhìn người đàn bà trước mắt, ánh mắt thoáng lạnh, “Cho dù là con đối Cù Triết dư tình chưa dứt, này với dì, lại có quan hệ mẹ gì?”
Mẹ Cù Triết đột nhiên đứng lên, “sao mày dám nói thế?”
“Đây là quán của con, con muốn nói sao, thì cứ nói vậy.” Sách Thiệu cắm tay vào túi quần, đưa lưng về phía Mẹ Cù Triết, “Dì nói cho Cù Triết, phao trên chân là chính bản thân anh ta đi, bây giờ anh ta hối hận, muộn rồi, con sẽ không như thằng ngốc, mãi mãi ở tại chỗ chờ anh ta. Nếu, sau này, bất cứ người nào nhà các người lần nữa xuất hiện, tới quấy rầy cuộc sống của con, đừng trách con làm cho các người cút khỏi H thị.” Sách Thiệu nói xong, kéo cửa, không hề quay đầu lại đi ra ngoài.
Sách Thiệu đi trở về đại sảnh, như trước âm thanh huyên náo, làm cho y cảm thấy hết sức bực bội. Y ngồi xuống trước quầy bar, khoát tay, “Pha ly rượu.”
Donald nhìn y một cái, yên lặng quay đầu, cầm chai bia mở ra đặt trước mặt Sách Thiệu, “Ông chủ, rượu của anh.”
Sách Thiệu giương mắt nhìn hắn, “Đây là cậu pha?”
Donald trầm mặc một chút, cầm ly, rót bia vào, do dự một chút, lại cắm lên một miếng chanh ở phía trước làm trang trí, lại bổ sung một cái ống hút, đưa cho Sách Thiệu, “Bây giờ pha được rồi.”
Sách Thiệu yên lặng nhìn cái ly một hồi, sau đó ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn Donald, “Tôi lặp lại lần nữa, pha cho tôi ly rượu. Sau đó, uống sạch ly này đi.”
Donald cố lấy dũng khí, mở miệng, “Ông chủ, hôm nay tâm tình anh không tốt, như vậy uống rượu, dễ say. Sau đó lại sẽ đau đầu.”
“Có phải ngay cả cậu cũng muốn đối chọi với tôi không?” Sách Thiệu trầm mặt xuống, “Tôi bây giờ chỉ muốn uống rượu, để đầu óc mình tỉnh táo một chút.”
Donald thở dài, lúc quán bar vừa mới thành lập, hắn đã quen biết Sách Thiệu, Sách Thiệu đối hắn như bạn bè, chưa bao giờ bởi vì bản thân là ông chủ mà tự cao. Ở trong lòng Donald, cũng vô cùng để ý người bạn này của mình. Bọn họ quen biết đã nhiều năm, Sách Thiệu luôn luôn là một bộ dáng chơi trò nhân sinh, trên mặt y treo nụ cười, ở giữa đám người lui tới, nhưng trong đáy lòng, không biết là cô đơn thế nào.
Donald pha xong rượu, đưa tới trước mặt Sách Thiệu, Sách Thiệu tiếp nhận, từ từ uống, y tựa đầu trên quầy bar, mi mắt thật dài rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Một người đàn ông đi tới, ngồi xuống bên cạnh Sách Thiệu, không lễ độ đưa tay mò mẫm eo Sách Thiệu một cái. Donald cả kinh, vội cười mở miệng, “Vị khách này, ngài muốn uống chút gì không?”
“Giống y.” Thằng đó nói xong, thì ôm bả vai Sách Thiệu, cúi đầu xuống ghé vào lỗ tai y, “Cậu chính là Alex nhỉ?”
Sách Thiệu chậm rãi ngẩng đầu, hơi hơi giương khóe môi, “Phải.”
“Quả nhiên, tôi dạo qua một vòng trong quán bar, vẫn là cậu đúng giờ nhất. Tôi đã sớm nghe bạn bè nói, nơi này có một người tên Alex, là một tuyệt sắc, hôm nay tới, quả nhiên không khiến tôi thất vọng.” Thằng đó rõ ràng vui mừng nhướng mày, tiếp nhận rượu Donald đưa tới uống một ngụm, “Tối nay cùng tôi thế nào?”
Sách Thiệu cười khẽ, mở rộng khóe mắt, bờ môi tràn ý cười, khiến Donald cảm thấy cả người phát lạnh, sau đó, nghe thấy Sách Thiệu khe khẽ mở miệng, “Anh trước khi đến không soi gương sao? Người nói cho anh biết Alex là một tuyệt sắc không nói cho anh biết, Alex chỉ cùng người mình nhìn thuận mắt lên giường, mà anh, rõ ràng là không đủ tư cách.”
Thằng đó không ngờ Sách Thiệu lại có thể nói như vậy, nửa ngày mới tiêu hoá ý tứ của y, không khỏi sinh ra tức giận, “Con mẹ nó mày có ý gì?”
Sách Thiệu nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, lành lạnh mở miệng, “Ý ông đây là, kêu mày cút.”
“Con mẹ nó mày nói cái gì?” Thằng đó đứng lên, trên cao nhìn xuống Sách Thiệu, đột nhiên bị một bàn tay phía sau kéo cổ áo, sau đó nghe thấy đỉnh đầu có một thanh âm trầm thấp, “Cậu ấy vừa mới nói, kêu mày cút.”
An Đức buông lỏng tay, thằng đó không đứng vững, cứ thế lui về sau mấy bước, vừa muốn bước về phía trước, Donald không biết khi nào đã kêu bảo vệ vào, trực tiếp dẫn vị nhân huynh bới móc này ra ngoài.
An Đức ngồi xuống quầy bar, thò đầu nhìn Sách Thiệu một cái, Sách Thiệu rủ mi mắt, đã lộ vẻ say ngà ngà. An Đức nhìn thoáng qua mấy ly rượu rỗng trên quầy bar, cúi đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn Donald, “Cậu ấy làm sao vậy?”
Donald nhỏ giọng trả lời, “Vừa mới gặp bà dì hồi sáng, lúc trở lại tâm tình đã không tốt.”
An Đức nâng cánh tay Sách Thiệu lên, đặt trên vai mình, “Uống nhiều rượu như vậy làm gì, anh đỡ en về nghỉ ngơi.”
Tiếng nhạc ồn ào làm cho Sách Thiệu cảm thấy đầu vô cùng đau, y hơi tựa vào trên người An Đức, tùy ý anh ôm mình lên lầu. An Đức đặt Sách Thiệu trên giường, đứng dậy đi rót nước, lúc xoay người, Sách Thiệu giãy dụa muốn đứng lên, đi về phía trước một bước, cả người té xuống đất.
An Đức vội vàng để cái ly ở một bên, xoay người lại đỡ Sách Thiệu, Sách Thiệu nằm ngửa dưới đất, nâng tay che mắt, nhẹ giọng mở miệng, “Đừng động, để tôi nằm chút.”
An Đức trầm mặc nhìn y một hồi, đứng dậy rót nước, ngồi xuống sàn nhà bên cạnh y, mềm giọng nói, “Đứng dậy uống nước đi.”
Sách Thiệu chậm rãi để tay xuống, mở to hai mắt, nhìn An Đức, đột nhiên từ từ nhếch khóe môi, “An Đức, anh đối mỗi một bạn giường đều chăm sóc cẩn thận như vậy sao?”
An Đức trầm mặc một chút, lắc lắc đầu, “Không phải.”
Sách Thiệu cười khẽ, “Vậy thì đừng phá lệ với tôi, tôi chịu không nổi.”
An Đức nhíu nhíu mày, cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn Sách Thiệu, “Em không giống, với anh mà nói, em không chỉ là bạn giường, cho nên, anh muốn phá lệ này.”
“Nhưng mà tôi không muốn.” Sách Thiệu dựa vào giường, chậm rãi ngồi dậy, một chân gập lên, một cái khác duỗi thẳng đến trước mặt An Đức, sau đó từ trong túi móc ra một điếu thuốc, “Sao anh lại muốn phá lệ này chứ? giống người ban nãy kia, cũng vì khuôn mặt này của tôi sao? Tôi cảm thấy, tầm mắt thiếu đổng An gia, không chỉ như thế đi?”
An Đức giật giật thân thể, ngồi ở bên cạnh Sách Thiệu, “Anh đã từng gặp đủ loại người, nhưng lại động tâm với em, anh cũng không có cách nào.”
Sách Thiệu chầm chậm phun khói, “Động tâm lại có gì không dễ dàng chứ? Không đáng giá nhất, chính là tình cảm. An Đức, anh so với bạn giường trước kia cũng thẳng thắn thành khẩn, cho nên, tôi cảm thấy anh coi như là một người tốt. Chúng ta lên giường, làm tình, cũng không có vấn đề gì, nhưng, miễn bàn tình cảm, tôi không tin, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy chán ghét.”
An Đức cười khổ lắc đầu, “Đây chính là nguyên nhân anh vẫn không sẵn lòng thổ lộ với em, em hoàn toàn sẽ không tin chuyện này, anh biết, em từng bị vứt bỏ, nhưng, không có nghĩa là, tất cả mọi người sẽ vứt bỏ em. Có lẽ có người, sẽ bằng lòng, cùng em đến già.”
Sách Thiệu chìa một ngón tay, điểm ở bên môi An Đức, “Đừng nói chuyện này, tôi sớm đã biết, Sách Thiệu mình, đời này, đã định trước cô độc sống quãng đời còn lại, không ai, có thể cùng tôi đi đến cuối cùng.”
“Em không thử một lần, sao biết không thể?” An Đức nhìn y, đầy mắt bất đắc dĩ.
“Tôi từng thử.” Sách Thiệu cười mở miệng, “Vào lúc bản thân trẻ tuổi vô tri nhất, tôi đánh cược một phen, đi tin tưởng một người, một đoạn tình cảm. Lúc trước người cùng tôi ngọt ngào vậy, yêu nhau thế, cũng rời khỏi tôi, tôi còn cần phải, thử một lần nữa sao?”
“Sách Thiệu…”
Sách Thiệu lắc đầu, “An Đức, tôi không để ý anh động tâm, bởi vì đó với anh mà nói, chẳng qua là cảm giác mới mẻ. Chờ sau khi qua đi, giữa chúng ta, ai cũng sẽ không làm phiền ai nữa.”
Tác giả có lời muốn nói: meo meo, An thiếu gián tiếp thổ lộ bị Sách Nhị gia vô tình cự tuyệt, mãnh liệt sờ An thiếu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook