Yêu Nghiệt Cười Một Cái Cho Gia
-
Chương 17: Ý đến không rõ
Sách Thiệu híp mắt, nhìn An Đức từng bước từng bước đi đến trước mặt mình, từ từ cong khóa môi, treo lên một nụ cười ý vị không rõ “Tôi đi ăn cơm, anh sao?”
An Đức nhướng mày nhìn Cù Triết một cái, tầm mắt quay lại trên người Sách Thiệu, “Thời tiết lạnh, sao em lại mặc ít như thế? Nếu lại sinh bệnh làm sao bây giờ?” Dứt lời liếc xéo Donald một cái, “Sao cậu cũng không nhắc nhở một chút.”
Donald im lặng cúi đầu, là bản thân không đúng, sớm biết rằng hôm nay bồi ông chủ đi ra ngoài, sẽ gặp phải nhiều người lộn xộn như vậy, lúc nãy ở quán bar tốt hơn là lập tức đánh cho y ngất xỉu.
Cù Triết lập tức liền nhận ra, người đàn ông khí chất bất phàm này, chính là ngày đó ở quán bar cùng Sách Thiệu hôn môi, cuối cùng bọn họ còn kéo nhau, lên lầu. Hắn sớm đã không phải cậu thiếu niên đơn thuần trước kia, hắn biết sau khi hai người hôn nồng nhiệt ôm nhau rời khỏi cuối cùng sẽ phát sinh cái gì, hơn nữa giờ phút này, khi người đàn ông này nói chuyện, mặt mày mang theo dịu dàng cùng cưng chiều rõ ràng, hắn bằng góc độ một người đứng xem, cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Hắn không cách nào hình dung cảm nhận trong lòng mình giờ phút này, là chua xót, hay là hối hận, hắn và Sách Thiệu, chẳng lẽ đã thật sự, cũng không thể quay lại được sao?
Sách Thiệu vểnh môi, không nói gì, An Đức nhìn thoáng qua Cù Triết cùng mẹ hắn, có chút nghi hoặc, “Hai vị này là?”
Sách Thiệu cười khẽ, nghe thấy Cù Triết chầm chậm mở miệng, “Tôi là bạn cũ của A Thiệu, đây là mẹ tôi. Chúng tôi cùng đi ăn cơm, vừa vặn gặp.”
“Nga, hóa ra là như vậy, thật sự là khéo a.” An Đức cười một cái, “Chúng tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy cả nhà cậu ăn cơm, nếu hôm nào có cơ hội, cùng ra ngoài ăn bữa cơm đi.” An Đức nói xong vươn tay hướng Cù Triết, “Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, xin chào, tôi tên An Đức.”
Cù Triết nhìn chằm chằm bàn tay thon dài kia, cuối cùng từ từ đưa tay mình ra, khẽ nắm, “Tôi là Cù Triết.”
Sách Thiệu nhìn thấy hai người hữu nghị nắm tay, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng lên, nhướng mày nhìn An Đức, “Anh không phải tìm tôi có việc sao? Còn muốn cho các anh thời gian từ từ quen biết một chút sao?”
An Đức cong môi cười cười, cũng không giận, ngay trước nhà hàng đầy người, trực tiếp kéo tay Sách Thiệu qua, hướng Cù Triết gật gật đầu, “Chúng tôi đây đi trước.”
Cù Triết chậm rãi thu hồi tầm mắt mình khỏi bàn tay đang nắm chặt kia, miễn cưỡng cười cười, “Không tiễn.”
Hai người dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, kéo tay rời khỏi nhà hàng, Donald vội vàng xách một đống đồ ngổn ngang đi theo.
Cùng đi thang máy xuống lầu, thang máy chỉ chứa ba người không khí quỷ dị muốn chết, lúc Donald cảm giác mình cứ như vậy nữa, tuyệt đối sẽ ngạt thở, rốt cuộc đã tới tầng một, ba người đi ra ngoài. Xe An Đức đã dừng ở ngoài cửa của cửa hàng bách hóa, Donald tự giác ngồi vào ghế phụ, Sách Thiệu mỉm cười cùng An Đức ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
Tài xế khởi động xe, nhịn không được quay đầu lại, “Thiếu đổng, chúng ta đi đâu?”
An Đức nhìn Sách Thiệu một cái, “Trước đưa bọn tôi về nhà, một lát, cậu đưa người phía trước đến nơi cậu ấy muốn đi.”
“Đợi một chút.” Từ nhà hàng ra vẫn trầm mặc Sách Thiệu đột nhiên mở miệng, “Đưa tôi quay về quán bar.”
An Đức quay đầu nhìn y, “Chỗ Sách Trí còn chưa xử lý xong, em như vậy tùy tiện trở về, là thêm phiền phức cho anh ấy.”
“Tôi không để anh ruột mình thêm phiền phức, nhất định phải cho anh thêm phiền mới thích hợp sao?” Sách Thiệu lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, bởi vì chỗ ngồi phía sau rộng rãi, chỗ ngồi vẫn duy trì khoảng cách vừa mức với An Đức. “Mấy ngày nay phiền anh chăm sóc, nhưng, dù sao chúng ta chỉ là bạn giường, tôi không quen được người bao dưỡng, cũng ở cùng một chỗ, không thích hợp.”
An Đức nghẹn một chút, “thật ra, cũng không phải quá phiền, dù sao, tôi cũng là một người…”
“Tôi không quen.” Sách Thiệu nói ngắn gọn, “trước đó, chúng ta đã nói rồi không phải sao, An đại thiếu?” Y hơi nhíu mày, nhìn An Đức, cười như không cười, làm cho An Đức cảm thấy, y đã hiểu rõ tất cả.
An Đức âm thầm thở dài một tiếng, có một số việc, không thể làm nóng vội quá, người như Sách Thiệu, vĩnh viễn miễn cưỡng không được. Anh chậm rãi giương khóe môi, “Được, bây giờ đưa hai người trở về.”
Sách Thiệu gật gật đầu, dường như đối với câu trả lời của An Đức rất hài lòng, đột nhiên khoát tay, “Donald, đem đồ cho tôi.”
Donald từ trong đống đồ lộn xộn lục ra cà vạt đóng gói kỹ, đưa cho Sách Thiệu, trong lòng còn lặng lẽ cảm thán, ông chủ vậy mà tặng đồ cho người ta, xem ra, y đối vị An đại thiếu này, thật sự là không tầm thường a.
Sách Thiệu cầm cà vạt trong tay, nhìn thoáng qua, đưa cho An Đức, “Mặc dù biết chưa hẳn phù hợp ánh mắt anh, nhưng, mua cũng mua rồi, anh tốt nhất cứ nhận lấy, như vậy lịch sự hơn.”
An Đức rõ ràng sửng sốt, “Đây là, em tặng anh?”
Ô tô vừa lúc ngừng lại ở cửa quán bar, Sách Thiệu gật đầu xuống xe ngay. Donald quay đầu lại nhìn thoáng qua An Đức đối với cà vạt có chút mê mang, nhịn không được mở miệng, “Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy ông chủ tặng người ta cái gì.”
“Thật sao?” An Đức chầm chậm cong khóe môi, còn cách cửa kính xe nhìn Sách Thiệu lắc lư bước vào quán bar, tối thiểu, này xem như một tiến triển quá tốt.
Sách Thiệu về phòng thì ngã xuống giường, y cảm giác mình rất buồn ngủ, thực mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng cảm thấy thiệt nhiều thứ chồng chất ở trong đầu mình, làm cho y ngủ không được.
Cù Triết, Cù Triết, vì sao, y lại gặp phải Cù Triết? bắt đầu từ lúc hắn xuất hiện ở H thị, cuộc sống của y đã bị xáo trộn, nhìn thấy một nhà họ công khai xuất hiện trước mặt mình như vậy, Sách Thiệu chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi, nếu người một nhà họ đã vui vẻ hòa thuận, vô cùng viên mãn, cần gì phải xuất hiện trước mặt người cô độc y?
Đã năm năm rồi, Cù Triết nếu hắn đã chọn con đường này, đã đi lâu như vậy rồi, cần gì phải lại vào lúc này muốn quay đầu, Sách Thiệu y, đã không thể quay đầu rồi.
Y đã không có dũng khí lúc tuổi trẻ vì một người liều lĩnh. Cùng Cù Triết dây dưa mười năm, dùng dũng khí cả đời y, y đã cược hết thảy, cứ tin tưởng một người, tin tưởng một đoạn tình cảm, tin tưởng một lần lâu dài, cuối cùng y thua, y cũng lấy không ra dũng khí như vậy lần thứ hai. Có lẽ, y vẫn chưa bỏ xuống được Cù Triết, có lẽ, y đối đoạn tình cảm kia cũng còn nhớ mãi không quên, người mà khi còn trẻ y yêu nhất, che chở y trong bàn tay, cùng y tương thân tương ái, từng cùng nhau làm tất cả chuyện lãng mạn, cùng nhau làm chuyện ngu ngốc, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau khó chịu, cùng nhau nghiêng ngả lảo đảo đi tới người, cả đời này của y, cũng sẽ không quên.
Nhưng, cũng chỉ thế thôi. Bởi vì người kia đi trước, cho tới bây giờ cũng không mẹ nó là Sách Thiệu y.
Sách Thiệu nghĩ ngợi lung tung, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại, trời đã tối đen rồi. Dưới lầu bên trong quán bar truyền đến thanh âm huyên náo, cuộc sống về đêm, lại bắt đầu, Sách Thiệu y, giờ phút này lại là Alex, mắt mang mị hoặc, chơi trò nhân sinh.
Lột áo thun trên người xuống, Sách Thiệu từ trong tủ treo quần áo lôi ra một cái quần jean bó sát người màu đen, phối với áo sơmi vừa người màu đen ưa thích nhất, nút thắt đến một nửa, vừa vặn lộ ra làn da trắng nõn ở ngực. Cởi bỏ đôi dép lê trăm năm không thay đổi, lục ra một đôi ủng ngắn Sách Trí tặng y trước đó không biết bao lâu, cả người, tỏ vẻ càng thêm chói mắt.
Soi trước gương một hồi, Sách Thiệu vừa lòng lắc lư đi xuống lầu, gót giầy ở trên bậc thang phát ra âm thanh, thật nhiều người dựng lỗ tai, khóa tầm mắt ở trên người Sách Thiệu.
Sách Thiệu ngồi xuống trước quầy bar, Donald đột nhiên thò đầu lại, ghé vào lỗ tai y thần thần bí bí nói, “Ông chủ, anh cuối cùng cũng đến đây, có người tìm anh.”
“Tìm tôi? Ai? Nếu là An Đức, sao không bảo anh ta đi lên?” Sách Thiệu nhướng mày, Donald lắc lắc đầu, “Là người đàn bà ban ngày kia.”
Sách Thiệu phun hết rượu mới vừa uống, “Con mẹ nó sao cậu để bà ta vào chứ? Chê ông chủ cậu tôi đây quá nhàn rỗi phải không?” Sách Thiệu buông ly rượu, “Ở đâu?”
“Bà ta sợ ồn ào, vào phòng thuê. Kêu anh xuống tới tìm bà ta.” Donald vội vàng trả lời.
Sách Thiệu nhíu mày, “Cậu không nói cho bà ta biết tôi là ông chủ không phải MB sao?” cảm giác buồn bực lại dâng lên, không để yên là sao, người một nhà lần lượt tìm đến. Sách Thiệu đứng dậy, đi đến phòng thuê, đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại phân phó, “Nếu năm phút đồng hồ tôi còn chưa trở lại, cứ kêu bảo vệ tới, đuổi bà ta ra ngoài.”
Trong phòng thuê im lặng hoàn toàn khác biệt bên ngoài. Bởi vì yêu cầu của đủ loại khách, cho nên ban đầu lúc Sách Thiệu xây quán, xây phòng thuê cực kỳ cách âm, khi y đẩy cửa ra, ánh sáng u ám chiếu vào trên người mẹ Cù Triết.
Sách Thiệu đứng ở cửa, khẽ nhếch khóe môi, “Không ngờ dì cũng sẽ tới chỗ thế này, thật sự là hiếm thấy, muốn uống gì, bartender trong quán con cũng không tệ lắm.”
Tầm mắt mẹ Cù Triết lướt qua ngực Sách Thiệu, cười khẽ, “Quên đi, đồ ở chỗ này, dì uống không quen.”
“Nếu không quen, lại tới chỗ này làm gì chứ?” Sách Thiệu ngồi xuống ghế sa lon, lấy ra một điếu thuốc, “Đây không có người khác, mọi người ai cũng không cần giả bộ, có lời gì, cứ việc nói thẳng được rồi.”
Mẹ Cù Triết hơi hơi nhếch khóe môi, “Hôm nay không phải lần đầu tiên con và A Triết gặp mặt chứ?”
Sách Thiệu phun một ngụm khói, “Nếu con mong muốn, một lần con cũng không muốn gặp người nhà của dì, một người con cũng không muốn nhấc lên quan hệ.”
“A Triết đã kết hôn, còn có con, con đây cũng biết. Chẳng qua, con của mình dì cũng biết, nó vẫn không bỏ được con.” mẹ Cù Triết cười nhìn Sách Thiệu, “Dì thấy ánh mắt của con, dì biết, con cũng không bỏ xuống được. Vì sao hai đứa không cùng một chỗ chứ?”
Sách Thiệu cảm thấy, bản thân hơn nửa đêm ở trong quán mình, bị một tia sét đánh ở trên đầu, cười lắc lắc đầu, “Thế giới này cũng thật thú vị, trước là chính bản thân anh ta, sau đó là vợ anh ta, tiếp theo là dì, lần lượt tới tìm con, chính là vì cho bọn con cùng một chỗ?”
An Đức nhướng mày nhìn Cù Triết một cái, tầm mắt quay lại trên người Sách Thiệu, “Thời tiết lạnh, sao em lại mặc ít như thế? Nếu lại sinh bệnh làm sao bây giờ?” Dứt lời liếc xéo Donald một cái, “Sao cậu cũng không nhắc nhở một chút.”
Donald im lặng cúi đầu, là bản thân không đúng, sớm biết rằng hôm nay bồi ông chủ đi ra ngoài, sẽ gặp phải nhiều người lộn xộn như vậy, lúc nãy ở quán bar tốt hơn là lập tức đánh cho y ngất xỉu.
Cù Triết lập tức liền nhận ra, người đàn ông khí chất bất phàm này, chính là ngày đó ở quán bar cùng Sách Thiệu hôn môi, cuối cùng bọn họ còn kéo nhau, lên lầu. Hắn sớm đã không phải cậu thiếu niên đơn thuần trước kia, hắn biết sau khi hai người hôn nồng nhiệt ôm nhau rời khỏi cuối cùng sẽ phát sinh cái gì, hơn nữa giờ phút này, khi người đàn ông này nói chuyện, mặt mày mang theo dịu dàng cùng cưng chiều rõ ràng, hắn bằng góc độ một người đứng xem, cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Hắn không cách nào hình dung cảm nhận trong lòng mình giờ phút này, là chua xót, hay là hối hận, hắn và Sách Thiệu, chẳng lẽ đã thật sự, cũng không thể quay lại được sao?
Sách Thiệu vểnh môi, không nói gì, An Đức nhìn thoáng qua Cù Triết cùng mẹ hắn, có chút nghi hoặc, “Hai vị này là?”
Sách Thiệu cười khẽ, nghe thấy Cù Triết chầm chậm mở miệng, “Tôi là bạn cũ của A Thiệu, đây là mẹ tôi. Chúng tôi cùng đi ăn cơm, vừa vặn gặp.”
“Nga, hóa ra là như vậy, thật sự là khéo a.” An Đức cười một cái, “Chúng tôi còn có việc, sẽ không quấy rầy cả nhà cậu ăn cơm, nếu hôm nào có cơ hội, cùng ra ngoài ăn bữa cơm đi.” An Đức nói xong vươn tay hướng Cù Triết, “Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, xin chào, tôi tên An Đức.”
Cù Triết nhìn chằm chằm bàn tay thon dài kia, cuối cùng từ từ đưa tay mình ra, khẽ nắm, “Tôi là Cù Triết.”
Sách Thiệu nhìn thấy hai người hữu nghị nắm tay, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, sau đó đứng lên, nhướng mày nhìn An Đức, “Anh không phải tìm tôi có việc sao? Còn muốn cho các anh thời gian từ từ quen biết một chút sao?”
An Đức cong môi cười cười, cũng không giận, ngay trước nhà hàng đầy người, trực tiếp kéo tay Sách Thiệu qua, hướng Cù Triết gật gật đầu, “Chúng tôi đây đi trước.”
Cù Triết chậm rãi thu hồi tầm mắt mình khỏi bàn tay đang nắm chặt kia, miễn cưỡng cười cười, “Không tiễn.”
Hai người dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, kéo tay rời khỏi nhà hàng, Donald vội vàng xách một đống đồ ngổn ngang đi theo.
Cùng đi thang máy xuống lầu, thang máy chỉ chứa ba người không khí quỷ dị muốn chết, lúc Donald cảm giác mình cứ như vậy nữa, tuyệt đối sẽ ngạt thở, rốt cuộc đã tới tầng một, ba người đi ra ngoài. Xe An Đức đã dừng ở ngoài cửa của cửa hàng bách hóa, Donald tự giác ngồi vào ghế phụ, Sách Thiệu mỉm cười cùng An Đức ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
Tài xế khởi động xe, nhịn không được quay đầu lại, “Thiếu đổng, chúng ta đi đâu?”
An Đức nhìn Sách Thiệu một cái, “Trước đưa bọn tôi về nhà, một lát, cậu đưa người phía trước đến nơi cậu ấy muốn đi.”
“Đợi một chút.” Từ nhà hàng ra vẫn trầm mặc Sách Thiệu đột nhiên mở miệng, “Đưa tôi quay về quán bar.”
An Đức quay đầu nhìn y, “Chỗ Sách Trí còn chưa xử lý xong, em như vậy tùy tiện trở về, là thêm phiền phức cho anh ấy.”
“Tôi không để anh ruột mình thêm phiền phức, nhất định phải cho anh thêm phiền mới thích hợp sao?” Sách Thiệu lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, bởi vì chỗ ngồi phía sau rộng rãi, chỗ ngồi vẫn duy trì khoảng cách vừa mức với An Đức. “Mấy ngày nay phiền anh chăm sóc, nhưng, dù sao chúng ta chỉ là bạn giường, tôi không quen được người bao dưỡng, cũng ở cùng một chỗ, không thích hợp.”
An Đức nghẹn một chút, “thật ra, cũng không phải quá phiền, dù sao, tôi cũng là một người…”
“Tôi không quen.” Sách Thiệu nói ngắn gọn, “trước đó, chúng ta đã nói rồi không phải sao, An đại thiếu?” Y hơi nhíu mày, nhìn An Đức, cười như không cười, làm cho An Đức cảm thấy, y đã hiểu rõ tất cả.
An Đức âm thầm thở dài một tiếng, có một số việc, không thể làm nóng vội quá, người như Sách Thiệu, vĩnh viễn miễn cưỡng không được. Anh chậm rãi giương khóe môi, “Được, bây giờ đưa hai người trở về.”
Sách Thiệu gật gật đầu, dường như đối với câu trả lời của An Đức rất hài lòng, đột nhiên khoát tay, “Donald, đem đồ cho tôi.”
Donald từ trong đống đồ lộn xộn lục ra cà vạt đóng gói kỹ, đưa cho Sách Thiệu, trong lòng còn lặng lẽ cảm thán, ông chủ vậy mà tặng đồ cho người ta, xem ra, y đối vị An đại thiếu này, thật sự là không tầm thường a.
Sách Thiệu cầm cà vạt trong tay, nhìn thoáng qua, đưa cho An Đức, “Mặc dù biết chưa hẳn phù hợp ánh mắt anh, nhưng, mua cũng mua rồi, anh tốt nhất cứ nhận lấy, như vậy lịch sự hơn.”
An Đức rõ ràng sửng sốt, “Đây là, em tặng anh?”
Ô tô vừa lúc ngừng lại ở cửa quán bar, Sách Thiệu gật đầu xuống xe ngay. Donald quay đầu lại nhìn thoáng qua An Đức đối với cà vạt có chút mê mang, nhịn không được mở miệng, “Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy ông chủ tặng người ta cái gì.”
“Thật sao?” An Đức chầm chậm cong khóe môi, còn cách cửa kính xe nhìn Sách Thiệu lắc lư bước vào quán bar, tối thiểu, này xem như một tiến triển quá tốt.
Sách Thiệu về phòng thì ngã xuống giường, y cảm giác mình rất buồn ngủ, thực mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng cảm thấy thiệt nhiều thứ chồng chất ở trong đầu mình, làm cho y ngủ không được.
Cù Triết, Cù Triết, vì sao, y lại gặp phải Cù Triết? bắt đầu từ lúc hắn xuất hiện ở H thị, cuộc sống của y đã bị xáo trộn, nhìn thấy một nhà họ công khai xuất hiện trước mặt mình như vậy, Sách Thiệu chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi, nếu người một nhà họ đã vui vẻ hòa thuận, vô cùng viên mãn, cần gì phải xuất hiện trước mặt người cô độc y?
Đã năm năm rồi, Cù Triết nếu hắn đã chọn con đường này, đã đi lâu như vậy rồi, cần gì phải lại vào lúc này muốn quay đầu, Sách Thiệu y, đã không thể quay đầu rồi.
Y đã không có dũng khí lúc tuổi trẻ vì một người liều lĩnh. Cùng Cù Triết dây dưa mười năm, dùng dũng khí cả đời y, y đã cược hết thảy, cứ tin tưởng một người, tin tưởng một đoạn tình cảm, tin tưởng một lần lâu dài, cuối cùng y thua, y cũng lấy không ra dũng khí như vậy lần thứ hai. Có lẽ, y vẫn chưa bỏ xuống được Cù Triết, có lẽ, y đối đoạn tình cảm kia cũng còn nhớ mãi không quên, người mà khi còn trẻ y yêu nhất, che chở y trong bàn tay, cùng y tương thân tương ái, từng cùng nhau làm tất cả chuyện lãng mạn, cùng nhau làm chuyện ngu ngốc, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau khó chịu, cùng nhau nghiêng ngả lảo đảo đi tới người, cả đời này của y, cũng sẽ không quên.
Nhưng, cũng chỉ thế thôi. Bởi vì người kia đi trước, cho tới bây giờ cũng không mẹ nó là Sách Thiệu y.
Sách Thiệu nghĩ ngợi lung tung, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại, trời đã tối đen rồi. Dưới lầu bên trong quán bar truyền đến thanh âm huyên náo, cuộc sống về đêm, lại bắt đầu, Sách Thiệu y, giờ phút này lại là Alex, mắt mang mị hoặc, chơi trò nhân sinh.
Lột áo thun trên người xuống, Sách Thiệu từ trong tủ treo quần áo lôi ra một cái quần jean bó sát người màu đen, phối với áo sơmi vừa người màu đen ưa thích nhất, nút thắt đến một nửa, vừa vặn lộ ra làn da trắng nõn ở ngực. Cởi bỏ đôi dép lê trăm năm không thay đổi, lục ra một đôi ủng ngắn Sách Trí tặng y trước đó không biết bao lâu, cả người, tỏ vẻ càng thêm chói mắt.
Soi trước gương một hồi, Sách Thiệu vừa lòng lắc lư đi xuống lầu, gót giầy ở trên bậc thang phát ra âm thanh, thật nhiều người dựng lỗ tai, khóa tầm mắt ở trên người Sách Thiệu.
Sách Thiệu ngồi xuống trước quầy bar, Donald đột nhiên thò đầu lại, ghé vào lỗ tai y thần thần bí bí nói, “Ông chủ, anh cuối cùng cũng đến đây, có người tìm anh.”
“Tìm tôi? Ai? Nếu là An Đức, sao không bảo anh ta đi lên?” Sách Thiệu nhướng mày, Donald lắc lắc đầu, “Là người đàn bà ban ngày kia.”
Sách Thiệu phun hết rượu mới vừa uống, “Con mẹ nó sao cậu để bà ta vào chứ? Chê ông chủ cậu tôi đây quá nhàn rỗi phải không?” Sách Thiệu buông ly rượu, “Ở đâu?”
“Bà ta sợ ồn ào, vào phòng thuê. Kêu anh xuống tới tìm bà ta.” Donald vội vàng trả lời.
Sách Thiệu nhíu mày, “Cậu không nói cho bà ta biết tôi là ông chủ không phải MB sao?” cảm giác buồn bực lại dâng lên, không để yên là sao, người một nhà lần lượt tìm đến. Sách Thiệu đứng dậy, đi đến phòng thuê, đi về phía trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại phân phó, “Nếu năm phút đồng hồ tôi còn chưa trở lại, cứ kêu bảo vệ tới, đuổi bà ta ra ngoài.”
Trong phòng thuê im lặng hoàn toàn khác biệt bên ngoài. Bởi vì yêu cầu của đủ loại khách, cho nên ban đầu lúc Sách Thiệu xây quán, xây phòng thuê cực kỳ cách âm, khi y đẩy cửa ra, ánh sáng u ám chiếu vào trên người mẹ Cù Triết.
Sách Thiệu đứng ở cửa, khẽ nhếch khóe môi, “Không ngờ dì cũng sẽ tới chỗ thế này, thật sự là hiếm thấy, muốn uống gì, bartender trong quán con cũng không tệ lắm.”
Tầm mắt mẹ Cù Triết lướt qua ngực Sách Thiệu, cười khẽ, “Quên đi, đồ ở chỗ này, dì uống không quen.”
“Nếu không quen, lại tới chỗ này làm gì chứ?” Sách Thiệu ngồi xuống ghế sa lon, lấy ra một điếu thuốc, “Đây không có người khác, mọi người ai cũng không cần giả bộ, có lời gì, cứ việc nói thẳng được rồi.”
Mẹ Cù Triết hơi hơi nhếch khóe môi, “Hôm nay không phải lần đầu tiên con và A Triết gặp mặt chứ?”
Sách Thiệu phun một ngụm khói, “Nếu con mong muốn, một lần con cũng không muốn gặp người nhà của dì, một người con cũng không muốn nhấc lên quan hệ.”
“A Triết đã kết hôn, còn có con, con đây cũng biết. Chẳng qua, con của mình dì cũng biết, nó vẫn không bỏ được con.” mẹ Cù Triết cười nhìn Sách Thiệu, “Dì thấy ánh mắt của con, dì biết, con cũng không bỏ xuống được. Vì sao hai đứa không cùng một chỗ chứ?”
Sách Thiệu cảm thấy, bản thân hơn nửa đêm ở trong quán mình, bị một tia sét đánh ở trên đầu, cười lắc lắc đầu, “Thế giới này cũng thật thú vị, trước là chính bản thân anh ta, sau đó là vợ anh ta, tiếp theo là dì, lần lượt tới tìm con, chính là vì cho bọn con cùng một chỗ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook