Yêu Nào Có Sai
-
2: Đường Tuệ
Mười sáu tuổi cô bị bán bán ra nước ngoài đi lấy chồng, ở cái tuổi đến cuộc sống khổ sở như nào cô còn không thể hiểu được nhưng đã phải phục vụ chồng và gia đình nhà chồng.
Nỗi đau tâm hồn và thể xác dường như cô đều được cảm nhận.
Mười tám tuổi cô thậm chí còn bị ép buộc mua vui cho vài người đàn ông khác, cho đến khi ông bà Đường cứu vãn cô khỏi bể khổ đó, cô chỉ có thể mong muốn được ăn đủ no, mặc đủ ấm, vậy là có thể bình bình an an đến chết.
Nhưng thứ cô nhận lại nhiều hơn mong đợi đó.
Ông bà giúp cô thoát khỏi bể khổ, dạy cho cô thêm nhiều điều tốt đẹp hơn tất cả, ba năm cô dùng tất cả tâm tư của mình báo đáp ơn nuôi dưỡng, thậm chí còn được đi học, điều đó đối với cô là tuyệt vời nhất.
Ông bà Đường yêu thương cô, nhưng cũng biết được điều buồn phiền trong lòng cô, ông bà chưa bao giờ hỏi cô chuyện liên quan đến bạn trai, thậm chí có rất nhiều phu nhân đến dùng trà chiều cùng cha mẹ cô đều lên tiếng nói với cô chuyện giới thiệu bạn trai cho cô.
Cuối cùng cô cũng phải chấp nhận một lần xem mắt để mong ba mẹ cô bớt khó xử với những người trong giới thương mại.
Lần đầu tiên xem mắt đối với cô cũng không phải điều mà cô mong muốn, đối phương cũng thuộc tầng lớp thương mại do một người trong nhóm phu nhân nhà giàu giới thiệu cho gia đình cô.
Vốn dĩ ban đầu cô vẫn nghĩ rằng bản thân mình không có điều gì xứng đáng với họ, bởi cô hoàn toàn không phải người mang dòng máu thuần khiết nhà họ hết.
Cô chỉ là thân phận con nuôi nhà họ Đường, luận thân phận, địa vị đối với người ta đều là thua kém hơn rất nhiều.
Đối phương là một người kinh doanh về xe ô tô, ở thành phố này lại là một gia đình khá có tiếng nói.
Chỉ có điều rằng, người đó khá lớn tuổi, vẫn chưa từng có người yêu, bởi vậy khi đến xem mắt với cô, anh rất nhiệt tình giới thiệu bản thân mình, thậm chí để tránh sự khó sử trong cuộc nói chuyện, anh còn chia sẻ số lần xem mắt thất bại của mình khiến Đường Tuệ không khỏi cảm thán người này tuyệt đối là một đối tượng có thể kết giao được.
Nhưng suy nghĩ đến người ta, xong cô lại suy nghĩ đến bản thân mình.
Thấy bản thân giống như trèo cao vậy, nên cô nhẹ nhàng nói với đối phương.
- Lâm tiên sinh, tôi quả thật không xứng với anh, nhìn nhận từ buổi ngày hôm nay tôi thấy anh rất tốt, thậm chí cũng rất chân thành đối với tôi, nhưng để nói chuyện thành đôi này quả thật đối với anh là thiệt thòi quá lớn.
Chỉ nói đến chuyện tôi không phải là người nhà họ Đường thuần huyết đã không xứng đáng với anh rồi, đừng nói đến chuyện tôi không phải là người mang quốc tịnh giống anh nữa.
Buổi xem mắt ngày hôm nay tôi rất cảm ơn anh vì đã đến, nhưng tôi quả thật không muốn trèo quá cao.
Sau đó, cho dù kết quả ra sao, bên phía nhà họ Lâm nói như nào đi chăng nữa, Đường Tuệ cũng không hề để ý đến.
Mẹ cô cũng chưa từng đề cập đến chuyện nhà trai còn muốn tiếp tục hay không.
Mẹ cô vốn dĩ cũng chỉ muốn cô đi xem mắt, nhưng nếu cô không phản hồi về vấn đề tiếp tục bà liền tìm cách từ chối giúp cô.
Chuyện đã sảy ra không lâu thì ba mẹ cô sảy ra chuyện, trong đám tang ba mẹ Đường nhà họ Lâm cũng nhiệt tình giúp đỡ, cô cũng có gặp lại người đó nhưng cũng chả buồn mở miệng nói với bất kì ai.
Sau khi chú út trở về.
Cô chỉ nhẹ nhàng nói với Luật sư để chú út trở thành người đại diện, toàn quyền điều hành Đường Tác, ngoài ra những thủ tục chuyển đổi số cổ phần của ba mẹ cô thừa kế lại sẽ làm sau khi tang lễ của ba mẹ cô kết thúc.
Nhưng điều duy nhất cô không thể ngờ đến được đó là người chú này của cô mới từ nước ngoài trở về liền có một suy tư đó là nghi ngờ cô đã gián tiếp gây ra vụ tai nạn cho ba mẹ của mình nhằm mục đích thừa kế tài sản.
Cô không phản bác, cũng không có nhiều tâm trạng hơn nữa để suy nghĩ đến những chuyện này.
Gia sản nhà họ Đường quá nhiều, ngoài phần lợi nhuận từ phía cổ phần, thì còn rất nhiều những bất động sản và tài sản khác, hơn nữa, phần lợi nhuận từ nguồn vốn đầu tư cũng không phải là nhỏ, chỉ những điều đó thôi đã khiến Đường Tuệ cô không muốn thừa kế.
Chỉ cần chú út về, công việc ổn định sẽ trả lại toàn bộ.
Còn cô, chỉ cần nhận lợi nhuận từ phần cổ tức năm phần trăm ba mẹ cho cô trước đó và cửa hàng lưu niệm là đủ rồi.
Điều khó nói của Đường Tuệ hiện tại, chỉ là cô cũng không hiểu vì sao chú út vừa mới trở về đã có suy nghĩ nghi ngờ với cô mà thôi.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên chú út nhậm chức tại Đường Tác, sản nghiệp của chú út ở nước ngoài cũng rất lớn, cô thậm chí còn nghe nói phong phanh được rằng tài sản của chú còn nhiều hơn cả của ba, chỉ một câu nói của chú út cũng đủ là điêu đứng cả một nền chứng khoán trong nước.
Vậy mà ngày đầu tiên đã muốn thị uy với cô, không muốn cô giành quyền thừa kế, mà đến chính bản thân chú ấy còn không biết được rằng, nếu cô không nói chuyện giữ chức vụ đại diện Đường Tác, thì chú ấy có lẽ cũng không thể xuất hiện ở nơi đây.
Đường Tuệ bỏ qua tất cả mọi thứ mới nghe được lúc vừa rồi, lại tiếp tục chuyên chú làm việc, cô không phải nói mình là người giỏi giang, nhưng để lên được vị trí giám đốc phòng kế hoạch như hiện tại, thì ba mẹ cô cũng đã phải nhìn nhận qua rất nhiều thời gian mới khiến cô được mài dũa như bây giờ.
Công việc của cô vốn dĩ là kiểm duyệt các kế hoạch liên quan đến vấn đề thu mua và phát triển thị trường, ngoài việc kiểm duyệt kế hoạch cô lại càng phải căn cứ xem xét cùng bộ phận thị trường định hướng lại các kế hoạch đã được đưa ra để công ty có thể phát triển an nhàn nhất.
Lúc trước ba có nói cô lên làm phó tổng giám đốc cho ông, ông sẽ đào tạo cô để cô có thể sớm giúp ông gánh vác Đường Tác, nhưng cô lại không muốn như thế, một mực dùng số tiền mình tích góp được mở lên cửa hàng tạp hóa nhỏ bé kia, từ đó, ngoài việc làm ở công ty xong đến cuối tuần cô lại chăm chỉ về đấy kiểm tra và dốc sức tận tâm kinh doanh buôn bán.
Thậm chí có một lần, ba cô nói muốn nhập một loại đồ lưu niệm của cô làm phần quà cho nhân viên nhưng cô lại từ chối, việc đó bản thân cô là người liêm chính, sợ sau này nhân viên lại nghĩ cô mượn thời cơ rửa tiền từ cha sang chính tiệm của mình.
Biệt thự trước đây ba người ở giờ cũng chỉ còn lại cô, cũng may trước đó Đường Diệp đã trở về..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook