Yêu Nào Có Sai
-
1: Từ Bỏ Quyền Thừa Kế
- Cô Đường, tôi là luật sư đại điện cho Đường Tác, đến để thông báo với cô.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô không có quyền thừa hưởng và sử dụng bất kì điều gì từ khối tài sản của ông Đường Quang Trí và bà Diệp An Tâm.
Nếu như cô sử dụng bất kì khoản tiền nào liên quan đến khối tài sản của hai người này, ông Đường Diệp sẽ sử dụng tất cả những ràng buộc về pháp luật để kiện cô ra tòa.
- Vậy sao, ba mẹ tôi vừa mới mất, cỏ trên mộ còn chưa mọc đã lo tôi giành quyền thừa kế sao?
- Cô Đường, mong cô cẩn trọng lời nói.
- Nam luật sư lên tiếng.
- Cô ba, Đường tổng có nói với tôi rằng, cô có thể vẫn tiếp tục làm việc tại Đường Tác, cũng chỉ có Đường Tác có khả năng giữ cô làm việc, còn về những nơi khác, Đường tổng không ngại việc tác động ở bên ngoài khiến cô không được nhận vào làm việc, hi vọng cô hiểu cho.
Những lời vừa rồi đều là do một miệng Huỳnh Lập nói ra.
Hai người đàn ông mặc tây trang màu tối nghiêm túc đứng trước mặt một cô gái nhỏ.
Cảm giác bức người thật khiến cho những người đang đứng bên ngoài cánh cửa phòng kính nhìn vào muốn khó chịu.
Nhưng cũng chẳng thể thay đổi được chút ít điều gì của chuyện này, vì vốn dĩ, họ thậm chí đến quyền bước vào căn phòng đó thôi còn không thể có.
Huỳnh Lập vốn là trợ lý, kiêm khá nhiều việc ở bên cạnh của Đường Diệp, nhưng rất ít khi nghe được lời nói của anh, bởi đa phần số lần cô gặp anh phải nói còn ít hơn cả số lần cô gặp Đường Diệp.
Thấy cô yên lặng, Huỳnh Lập tiếp tục nói thêm:
- Đường tổng nói, ngài ấy vẫn giữ lại tất cả mọi thứ đang được ông bà chủ chuẩn bị cho cô, chỉ là riêng về quyền thừa kế Đường tổng không đồng ý, bởi vì cô không hề có bất kì quan hệ huyết thống gì đối với nhà họ Đường hết, mong cô hiểu cho, mọi đãi ngộ của cô đều không thay đổi, ngoài ra, Đường tổng muốn cô tự mình từ bỏ quyền thừa kế ạ.
- Vậy cậu nói với chú ta rằng, tôi có thể từ bỏ quyền thừa kế, vậy chú ta có thể có quyền xóa tên tôi ra khỏi gia phả nhà họ Đường hay không đi.
Tiện thể nhờ luật sư nói hộ luôn, đúng không.
Nam Luật sư nhìn lên phía Huỳnh Lập liền tiếp tục trả lời:
- Vâng, về mặt pháp luật, Đường Tổng quả nhiên không có quyền trong việc xóa bỏ tên của Cô Đường ra khỏi gia phả, ngài ấy chỉ có thể có quyền gián đoạn khối tài sản của cô Đường đang được thừa kế mà thôi ạ.
Đường Tuệ im lặng một chút, xoay ghế nhìn ra khung trời ngoài cửa kính, nhàn hạ dựa lưng là ghế tựa, trả lời.
- Trợ lý Huỳnh, anh về nói với chú ấy, chuyện liên quan đến quyền thừa kế khối tài sản của ba mẹ tôi, tôi không cần đến, cũng không có nhu cầu muốn thừa kế, nếu có thể trả lại họ cho tôi, tôi nhất định sẽ dời đi không cần điều gì hết.
Huỳnh Lập nhìn về phía bóng lưng Đường Tuệ nhẹ nhàng gật đầu với phía luật sư, hai người dời đi để lại căn phòng trả lại cho cô sự im lặng.
Đường Tuệ vốn không phải người nhà họ Đường, cô thậm chí không phải là người có quốc tịch như hiện tại, chỉ là khi đó, được ông bà Đường nhận nuôi làm thủ tục để cô chính thức bước vào gia phả nhà họ Đường như hiện tại, nhưng ông trời dường như lại không cảm nhận được lòng tốt của họ, cả hai người họ vừa qua đời trong một vụ tai nạn xe, khiến chính bản thân trở thành người thừa kế duy nhất của họ khi em trai của cha cô còn chưa trở về nước.
Về phía Đường Diệp, cô chỉ gặp anh một lần mỗi năm đó là khi vào mỗi dịp tết, anh chỉ trở về một ngày duy nhất trong năm, cùng nhau ăn một bữa cơm xong sau đó lại tiếp tục ra nước ngoài công tác khiến cho số lần gặp gỡ của hai người cũng chỉ giống như những bữa cơm giao lưu thương mại.
Đường Tuệ là tên do Diệp An Tâm đặt cho cô, ý chỉ cô thông minh tuệ nhãn, vốn dĩ cô là một người dường như không còn điều gì muốn níu kéo lại thế giới, nhưng đến khi tuyệt vọng nhất lại được ba mẹ cô nhận nuôi, thậm chí cứu vãn cả tâm hồn và thể xác cô ra khỏi vũng bùn đen nhơ nhuốc.
Chú út đối với cô lại là một loại cảm giác hoàn toàn không giống với người thân.
Toàn bộ những gì cô được nhận lại khi tiếp xúc với chú ấy dường như giống đá tảng trong ngăn đá tủ lạnh.
Ba năm cô được ba mẹ nhận nuôi cô cũng được gặp chú ấy vài lần, nói cách khác thì đó chính là may mắn năm nào cũng được gặp, chưa trượt một bữa cơm nào đối với người nhà.
Đột nhiên cuối tuần trước vụ tai nạn khiến ba mẹ cô không còn tiếp tục ở bên cạnh cô nữa, chú út mới trở về.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy buồn nhất đó chính là sự việc sảy ra quá đột xuất, khiến cho ba mẹ cô không hề có bất kì di chúc gì được lập.
Tất cả tài sản và bất động sản đều nhanh chóng được thừa hưởng sang tên của cô.
Luật sư Dương là luật sư đại diện của bố mẹ cô, đồng thời là người đại diện của Đường Tác, theo đúng trình tự pháp luật liền nhanh chóng áp đặt hết lên người duy nhất hưởng thừa kế của Đường thị.
Điều này đối với cô dường như là không thỏa đáng.
Cô vốn dĩ chỉ là người mong muốn cuộc sống an nhàn, sáng đi làm muộn một chút, chiều về sớm một chút, càng không phải nói cô tuyệt đối không muốn tăng ca kiếm thêm thu nhập.
Bởi ngày ba bữa đều đường Dì Vương nấu cơm gửi đến văn phòng cho cô, đi làm đều có tài xế đưa đón, cô vốn dĩ đã có bằng lái, nhưng chưa bao giờ ngồi vào vị trí lái xe.
Đấy là những điều cơ bản, càng không nói đến những vật ngoài thân như quần áo, mỹ phẩm đồ trang sức đều là do mẹ cô chọn mang đến cho cô.
Cuộc sống như vậy cô còn cần thêm điều gì nữa, tiền trong thẻ cô chưa bao giờ tiêu đến một vạn.
Nhưng Đường Tuệ cô vốn lại không phải người chỉ đợi tiền từ ba mẹ, cô có một tiệm lưu niệm nhỏ ở phía đông Thành phố, nơi đó được cô bán rất nhiều món đồ lưu niệm để bày bán cho học sinh.
Mỗi lần nhìn từng đám học sinh đến cửa hàng lưu niệm của mình cô đều nhìn thấy bầu không khí tràn ngập hơi thở thanh xuân, điều mà cô có mơ cũng đều không thể nhận lại được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook