Yêu Em Như Sinh Mệnh
-
Chương 66: Em trăm lần không muốn tới tôi vạn lần buột em phải tới
Thang máy vang lên một tiếng “ting…” rồi được mở ra ở tầng cao nhất.
Thư ký Mạc trên gương mặt hiện lên ý cười thân thiện, chìa tay về phía trước làm động tác mời, đợi cho nữ phiên dịch viên cười nhẹ rồi bước ra ngoài, cô mới lại dẫn đầu đi trước, tiến đến cửa phòng làm việc của giám đốc, nâng tay lên gõ nhẹ.
Đợi cho bên trong truyền đến một chữ “Vào” đầy uy quyền, cô trước là quay sang nhẹ nhàng nói với nữ phiên dịch viên bên cạnh: “Để tôi vào trong thông báo với giám đốc, phiền tiểu thư ở đây đợi một chút.” Sau mới đẩy cửa đi vào bên trong.
“Giám đốc Diệp, phiên dịch viên đã tới rồi, hiện đang ở bên ngoài đợi chỉ thị.”
Diệp Chi Sinh “Ừ” một tiếng, tiếp tục xem hợp đồng.
Như thường lệ thì sau khi thư ký Mạc nghe được anh nói ừ, thì sẽ đi mời khách vào, nhưng qua tầm mười giây, dư quang khoé mắt anh nhìn thấy, thư ký Mạc vẫn không có động đậy, mi tâm anh hơi nhăn lại, ngẩng đầu lên nhìn thư ký, ngữ điệu lộ ra không vui hỏi: “Chuyện gì?”
Thư ký Mạc quan sát nét mặt của giám đốc một chút, rồi mới giải thích.
“Chuyện là.. phiên dịch viên quả thật đã tới, nhưng người được phái tới lại không phải là Lương tiểu thư, mà là một vị tiểu thư khác thưa ngài.”
Diệp Chi Sinh như đã đoán trước được sự việc này, nên khi nghe được thư ký nói Lương Tưởng Huân không tới, anh bộ dáng vẫn là bình thản gật đầu một cái, hơi tựa lưng ra sau ghế, vắt chéo chân, nhàn nhạt mở miệng: “Cho vào.”
Thư ký Mạc nhìn thấy một màn này của Diệp Chi Sinh, lại một phen nữa ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh đến sững sờ.
Phải biết rằng, cô bị ép tăng ca tới tận ba giờ sáng mới được rời công ty, cũng bởi vì giám đốc cô muốn ngày hôm nay, có thêm nhiều thời gian một chút ở bên cạnh Lương tiểu thư, vậy mà bây giờ nghe được Lương tiểu thư không tới, giám đốc cô đây lại không có chút tức giận?
Cô tuy là nghĩ như vậy, nhưng có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám mở miệng hỏi vì sao? Chỉ nhẹ cúi đầu, xoay người đi về phía cửa mời vị phiên dịch viên kia vào.
Nữ phiên dịch viên bước vào liền cúi đầu chào, nhoẻn miệng tươi cười, giới thiệu.
“Xin chào giám đốc Diệp, tôi là phiên dịnh viên Trình Khả Đình, bởi vì đồng nghiệp Lương Tưởng Huân đột nhiên bị sốt cao, không thể đến được, nên công ty đã phái tôi đến đây thay cho cô ấy.”
Diệp Chi Sinh hơi hơi giương cánh môi lên cười đáp lại nữ phiên dịch, sau đó không có trả lời cô gái đó, mà quay sang nói với thư ký.
“Cô Trình ngồi máy bay lâu như vậy hẳn là đã mệt, cô bây giờ liền đặt một bàn tiệc lớn, tiếp đãi cô Trình chu đáo, sau đó mua vé bay đến Hồng Kông sớm nhất, tiễn cô Trình ra về…”
Trình Khả Đình là người lanh lẹ, thông minh, nhưng lần này cô dường như không theo kịp nhịp độ trong lời nói của vị giám đốc họ Diệp kia, mất hơn mười giây mới ngượng ngùng hỏi.
“Giám đốc Diệp, tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà, vì sao lại…”
“Về vấn đề phí dịch vụ, sau khi tiễn cô Trình ra về, thư ký của tôi vẫn sẽ thanh toán phí dịch vụ đúng với giao ước ban đầu, vậy nên cô Trình cứ yên tâm.”
“Nhưng mà tôi…”
“Mạc Xuyên, cô còn đứng phát ngốc ở đó làm gì? Còn không mau tiễn cô Trình ra về!” Diệp Chi Sinh một lần nữa cắt đứt lời của Trình Khả Đình đang nói dỡ, sau đó nhăn chặt mi tâm, quét ánh mắt lạnh băng tới trên người thư ký.
Thư ký Mạc nhận được ánh mắt bức người của Diệp Chi Sinh, liền cảm giác như có một luồng khí lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng, cơ thể không nhịn được khẽ rùng mình.
Cô cố nuốt nuốt nhiều ngụm nước bọt, trấn định tinh thần, cúi đầu nói: “Vâng.” sau đó gượng cười ngại ngùng nói với Trình Khả Đình.
“Trình tiểu thư, chúng ta ra ngoài dùng bữa, rồi từ từ nói chuyện.”
Trình Khả Đình có chút không phục và còn mất mặt, cô rất muốn nói thêm, nhưng ánh mắt vừa rồi của Diệp Chi Sinh khiến cô phần nào e dè không dám mở miệng, chỉ đành làm theo phép lịch sự, cúi chào Diệp Chi Sinh một cái, rồi miễn cưỡng uất ức xoay người bước theo nữ thư ký rời đi.
Trong phòng làm việc giờ đây chỉ còn một mình Diệp Chi Sinh, anh đưa mắt nhìn tấm danh thiếp công ty Diplocam đặt ở trên bàn, khoé môi khẽ nhếch lên, không nhịn được phun ra một câu.
“Phiên dịch viên cao cấp, quả nhiên thật khó mời.”
Sau đó gọi đi một cuộc.
Anh nói với người bên kia đầu dây không quá ba câu, chỉ biết là người bên kia đầu dây, luôn miệng nói thật xin lỗi, rồi đảm bảo một trăm phần trăm, phiên dịch viên anh yêu cầu nhất định sẽ tới!
Sau khi tắt máy, anh không tiếp tục làm việc, mà chậm rãi đứng lên, bước tới gần cửa sổ bằng kính sát đất, đút hai tay vào túi quần tây, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài khoảng không, trong lòng thầm nói.
“Lương Tưởng Huân, em trăm lần không muốn tới, gặp, thì tôi vạn lần buột em phải tới, gặp! Khó chịu trong lòng tôi trong những năm này, em cũng nên thử qua một chút…”
-
“Một phần tình ái, có thể chống đỡ được bao nhiêu?
Chịu đựng cả mùa đông tuyết rơi lạnh
Một câu nói có thể chặt đứt tình cảm dù đã thật sâu đậm
Khiến đôi ta chỉ trong chớp mắt liền xa cách hơn cả người dưng..”
Lương Tưởng Huân vừa từ bên trong nhà tắm bước ra, liền nghe điện thoại vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, cô nhanh chân đi tới bàn nhỏ cạnh giường lấy điện thoại, trượt nhẹ trên màng hình rồi áp vào bên tai.
“Alo?”
“Lương Tưởng Huân, nghe nói cô không được khoẻ, bây giờ cô cảm thấy thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?” vị Giám đốc Doãn hỏi quan tâm.
Động tác lau tóc của Lương Tưởng Huân có chút ngừng lại, cô phần nào đoán ra lý do của giám đốc gọi tới, nhưng vẫn giả vờ hỏi.
“Đã khoẻ hơn một chút, ngài tìm tôi có việc sao?”
Vị giám đốc nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng nói.
“Thật đúng là có việc, Trình Khả Đình vốn là thay cô đi Bắc Kinh làm người phiên dịch, nhưng không biết thế nào lại bị giám đốc nơi đó cho người đưa về rồi! Làm ăn trong thời đại này, cô cũng biết đó, niếu như để mất uy tín với tập đoàn lớn như Khương Duệ, thì công ty sẽ bị ảnh hưởng rất lớn…”
Lương Tưởng Huân cắt lời vòng vo của giám đốc rồi nói vào trọng điểm.
“Vậy nên ý của ngài, là muốn tôi đến Bắc Kinh đúng không?”
“Lương Tưởng Huân, cô có thể không?” giám đốc Doãn thấy cô thẳng thắn như vậy, nên cũng nói vào trọng điểm.
Một màn từ nãy đến giờ, hai bên điều nói rất ổn định, đến khi giám đốc Doãn hỏi cô, “cô có thể không?” cô liền im lặng.
Giám đốc Doãn kiên nhẫn đợi đến hơn mười phút, thì bắt đầu có chút bất an, ông không phải bởi vì một hợp đồng lần này mà lo lắng như thế, mà những năm này, ông có đầu tư một số vốn khá lớn cho xí nghiệp của anh trai mình, để lên dây chuyền sản xuất.
Gần hai mươi mặt hàng của xí nghiệp anh trai ông, điều được trung tâm thương mại của Diệp Chi Sinh ở quận Triều Dương nhập vào điều đặn mỗi tháng với số lượng lớn, niếu như khiến anh ta không cao hứng bởi chút chuyện này, đại sự e rằng lại hỏng bét, nên xuống nước nhỏ nhẹ.
“Lương Tưởng Huân, giúp tôi nhé!”
"Đồng hành cùng Diplocam lâu như vậy, cô thật nỡ để Diplocam mấy đi uy tín chỉ vì chuyện lần này sao?"
"Đợi cô đi Bắc Kinh lần này trở về, cô muốn thế nào, tôi điều đồng ý..."
Lương Tưởng Huân nghe giám đốc Doãn xuống nước cầu mình như thế, trong lòng có chút khổ sở, cô khẽ hít vào một ngụm khí lớn, do dự hồi lâu mới lên tiếng.
“Được rồi, tôi bây giờ tới công ty lấy tài liệu cần thiết rồi liền đi.”
“Không cần tới công ty đâu, tôi đã cho tài xế riêng của tôi mang tài liệu và vé máy bay tới nhà cô rồi, hiện đang ở trước cổng đợi cô đấy! Cô cần thêm gì cứ nói với tài xế riêng, tôi có chút việc rồi, nói sau nhé!” Ông nói rồi như sợ Lương Tưởng Huân sẽ đổi ý, không đợi nghe cô nói “gặp lại sau” liền trực tiếp tắt máy.
Giám đốc Doãn tính tới đoạn này luôn sao trời? Cô nghĩ vậy khẽ nhăn mặt, ném điện thoại lên giường, đi tới tủ gỗ, tìm vài bộ quần áo cho vài trong túi hành lý, sửa san lại đầu tóc cho tươm tất rồi mang hành lý ra ngoài, ngồi vào trong xe cho tài xế đưa đi sân bay.
Mười một giờ hai mươi phút, chuyến bay từ Hồng Kông đi Bắc Kinh đã bắt đầu cất cánh.
Vào lúc máy bay đã bay ổn định ở trên cao, nơi ngực trái của cô chợt co thắt lại, khi cô nghĩ đến, chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi, cô sẽ một lần nữa gặp lại Bắc Kinh, gặp lại quá khứ đau lòng vào hai năm trước, và.. gặp lại người năm xưa.
Thư ký Mạc trên gương mặt hiện lên ý cười thân thiện, chìa tay về phía trước làm động tác mời, đợi cho nữ phiên dịch viên cười nhẹ rồi bước ra ngoài, cô mới lại dẫn đầu đi trước, tiến đến cửa phòng làm việc của giám đốc, nâng tay lên gõ nhẹ.
Đợi cho bên trong truyền đến một chữ “Vào” đầy uy quyền, cô trước là quay sang nhẹ nhàng nói với nữ phiên dịch viên bên cạnh: “Để tôi vào trong thông báo với giám đốc, phiền tiểu thư ở đây đợi một chút.” Sau mới đẩy cửa đi vào bên trong.
“Giám đốc Diệp, phiên dịch viên đã tới rồi, hiện đang ở bên ngoài đợi chỉ thị.”
Diệp Chi Sinh “Ừ” một tiếng, tiếp tục xem hợp đồng.
Như thường lệ thì sau khi thư ký Mạc nghe được anh nói ừ, thì sẽ đi mời khách vào, nhưng qua tầm mười giây, dư quang khoé mắt anh nhìn thấy, thư ký Mạc vẫn không có động đậy, mi tâm anh hơi nhăn lại, ngẩng đầu lên nhìn thư ký, ngữ điệu lộ ra không vui hỏi: “Chuyện gì?”
Thư ký Mạc quan sát nét mặt của giám đốc một chút, rồi mới giải thích.
“Chuyện là.. phiên dịch viên quả thật đã tới, nhưng người được phái tới lại không phải là Lương tiểu thư, mà là một vị tiểu thư khác thưa ngài.”
Diệp Chi Sinh như đã đoán trước được sự việc này, nên khi nghe được thư ký nói Lương Tưởng Huân không tới, anh bộ dáng vẫn là bình thản gật đầu một cái, hơi tựa lưng ra sau ghế, vắt chéo chân, nhàn nhạt mở miệng: “Cho vào.”
Thư ký Mạc nhìn thấy một màn này của Diệp Chi Sinh, lại một phen nữa ngạc nhiên mở to mắt nhìn anh đến sững sờ.
Phải biết rằng, cô bị ép tăng ca tới tận ba giờ sáng mới được rời công ty, cũng bởi vì giám đốc cô muốn ngày hôm nay, có thêm nhiều thời gian một chút ở bên cạnh Lương tiểu thư, vậy mà bây giờ nghe được Lương tiểu thư không tới, giám đốc cô đây lại không có chút tức giận?
Cô tuy là nghĩ như vậy, nhưng có ăn gan hùm mật gấu, cũng không dám mở miệng hỏi vì sao? Chỉ nhẹ cúi đầu, xoay người đi về phía cửa mời vị phiên dịch viên kia vào.
Nữ phiên dịch viên bước vào liền cúi đầu chào, nhoẻn miệng tươi cười, giới thiệu.
“Xin chào giám đốc Diệp, tôi là phiên dịnh viên Trình Khả Đình, bởi vì đồng nghiệp Lương Tưởng Huân đột nhiên bị sốt cao, không thể đến được, nên công ty đã phái tôi đến đây thay cho cô ấy.”
Diệp Chi Sinh hơi hơi giương cánh môi lên cười đáp lại nữ phiên dịch, sau đó không có trả lời cô gái đó, mà quay sang nói với thư ký.
“Cô Trình ngồi máy bay lâu như vậy hẳn là đã mệt, cô bây giờ liền đặt một bàn tiệc lớn, tiếp đãi cô Trình chu đáo, sau đó mua vé bay đến Hồng Kông sớm nhất, tiễn cô Trình ra về…”
Trình Khả Đình là người lanh lẹ, thông minh, nhưng lần này cô dường như không theo kịp nhịp độ trong lời nói của vị giám đốc họ Diệp kia, mất hơn mười giây mới ngượng ngùng hỏi.
“Giám đốc Diệp, tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà, vì sao lại…”
“Về vấn đề phí dịch vụ, sau khi tiễn cô Trình ra về, thư ký của tôi vẫn sẽ thanh toán phí dịch vụ đúng với giao ước ban đầu, vậy nên cô Trình cứ yên tâm.”
“Nhưng mà tôi…”
“Mạc Xuyên, cô còn đứng phát ngốc ở đó làm gì? Còn không mau tiễn cô Trình ra về!” Diệp Chi Sinh một lần nữa cắt đứt lời của Trình Khả Đình đang nói dỡ, sau đó nhăn chặt mi tâm, quét ánh mắt lạnh băng tới trên người thư ký.
Thư ký Mạc nhận được ánh mắt bức người của Diệp Chi Sinh, liền cảm giác như có một luồng khí lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng, cơ thể không nhịn được khẽ rùng mình.
Cô cố nuốt nuốt nhiều ngụm nước bọt, trấn định tinh thần, cúi đầu nói: “Vâng.” sau đó gượng cười ngại ngùng nói với Trình Khả Đình.
“Trình tiểu thư, chúng ta ra ngoài dùng bữa, rồi từ từ nói chuyện.”
Trình Khả Đình có chút không phục và còn mất mặt, cô rất muốn nói thêm, nhưng ánh mắt vừa rồi của Diệp Chi Sinh khiến cô phần nào e dè không dám mở miệng, chỉ đành làm theo phép lịch sự, cúi chào Diệp Chi Sinh một cái, rồi miễn cưỡng uất ức xoay người bước theo nữ thư ký rời đi.
Trong phòng làm việc giờ đây chỉ còn một mình Diệp Chi Sinh, anh đưa mắt nhìn tấm danh thiếp công ty Diplocam đặt ở trên bàn, khoé môi khẽ nhếch lên, không nhịn được phun ra một câu.
“Phiên dịch viên cao cấp, quả nhiên thật khó mời.”
Sau đó gọi đi một cuộc.
Anh nói với người bên kia đầu dây không quá ba câu, chỉ biết là người bên kia đầu dây, luôn miệng nói thật xin lỗi, rồi đảm bảo một trăm phần trăm, phiên dịch viên anh yêu cầu nhất định sẽ tới!
Sau khi tắt máy, anh không tiếp tục làm việc, mà chậm rãi đứng lên, bước tới gần cửa sổ bằng kính sát đất, đút hai tay vào túi quần tây, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài khoảng không, trong lòng thầm nói.
“Lương Tưởng Huân, em trăm lần không muốn tới, gặp, thì tôi vạn lần buột em phải tới, gặp! Khó chịu trong lòng tôi trong những năm này, em cũng nên thử qua một chút…”
-
“Một phần tình ái, có thể chống đỡ được bao nhiêu?
Chịu đựng cả mùa đông tuyết rơi lạnh
Một câu nói có thể chặt đứt tình cảm dù đã thật sâu đậm
Khiến đôi ta chỉ trong chớp mắt liền xa cách hơn cả người dưng..”
Lương Tưởng Huân vừa từ bên trong nhà tắm bước ra, liền nghe điện thoại vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, cô nhanh chân đi tới bàn nhỏ cạnh giường lấy điện thoại, trượt nhẹ trên màng hình rồi áp vào bên tai.
“Alo?”
“Lương Tưởng Huân, nghe nói cô không được khoẻ, bây giờ cô cảm thấy thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?” vị Giám đốc Doãn hỏi quan tâm.
Động tác lau tóc của Lương Tưởng Huân có chút ngừng lại, cô phần nào đoán ra lý do của giám đốc gọi tới, nhưng vẫn giả vờ hỏi.
“Đã khoẻ hơn một chút, ngài tìm tôi có việc sao?”
Vị giám đốc nghe vậy liền mừng rỡ, vội vàng nói.
“Thật đúng là có việc, Trình Khả Đình vốn là thay cô đi Bắc Kinh làm người phiên dịch, nhưng không biết thế nào lại bị giám đốc nơi đó cho người đưa về rồi! Làm ăn trong thời đại này, cô cũng biết đó, niếu như để mất uy tín với tập đoàn lớn như Khương Duệ, thì công ty sẽ bị ảnh hưởng rất lớn…”
Lương Tưởng Huân cắt lời vòng vo của giám đốc rồi nói vào trọng điểm.
“Vậy nên ý của ngài, là muốn tôi đến Bắc Kinh đúng không?”
“Lương Tưởng Huân, cô có thể không?” giám đốc Doãn thấy cô thẳng thắn như vậy, nên cũng nói vào trọng điểm.
Một màn từ nãy đến giờ, hai bên điều nói rất ổn định, đến khi giám đốc Doãn hỏi cô, “cô có thể không?” cô liền im lặng.
Giám đốc Doãn kiên nhẫn đợi đến hơn mười phút, thì bắt đầu có chút bất an, ông không phải bởi vì một hợp đồng lần này mà lo lắng như thế, mà những năm này, ông có đầu tư một số vốn khá lớn cho xí nghiệp của anh trai mình, để lên dây chuyền sản xuất.
Gần hai mươi mặt hàng của xí nghiệp anh trai ông, điều được trung tâm thương mại của Diệp Chi Sinh ở quận Triều Dương nhập vào điều đặn mỗi tháng với số lượng lớn, niếu như khiến anh ta không cao hứng bởi chút chuyện này, đại sự e rằng lại hỏng bét, nên xuống nước nhỏ nhẹ.
“Lương Tưởng Huân, giúp tôi nhé!”
"Đồng hành cùng Diplocam lâu như vậy, cô thật nỡ để Diplocam mấy đi uy tín chỉ vì chuyện lần này sao?"
"Đợi cô đi Bắc Kinh lần này trở về, cô muốn thế nào, tôi điều đồng ý..."
Lương Tưởng Huân nghe giám đốc Doãn xuống nước cầu mình như thế, trong lòng có chút khổ sở, cô khẽ hít vào một ngụm khí lớn, do dự hồi lâu mới lên tiếng.
“Được rồi, tôi bây giờ tới công ty lấy tài liệu cần thiết rồi liền đi.”
“Không cần tới công ty đâu, tôi đã cho tài xế riêng của tôi mang tài liệu và vé máy bay tới nhà cô rồi, hiện đang ở trước cổng đợi cô đấy! Cô cần thêm gì cứ nói với tài xế riêng, tôi có chút việc rồi, nói sau nhé!” Ông nói rồi như sợ Lương Tưởng Huân sẽ đổi ý, không đợi nghe cô nói “gặp lại sau” liền trực tiếp tắt máy.
Giám đốc Doãn tính tới đoạn này luôn sao trời? Cô nghĩ vậy khẽ nhăn mặt, ném điện thoại lên giường, đi tới tủ gỗ, tìm vài bộ quần áo cho vài trong túi hành lý, sửa san lại đầu tóc cho tươm tất rồi mang hành lý ra ngoài, ngồi vào trong xe cho tài xế đưa đi sân bay.
Mười một giờ hai mươi phút, chuyến bay từ Hồng Kông đi Bắc Kinh đã bắt đầu cất cánh.
Vào lúc máy bay đã bay ổn định ở trên cao, nơi ngực trái của cô chợt co thắt lại, khi cô nghĩ đến, chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi, cô sẽ một lần nữa gặp lại Bắc Kinh, gặp lại quá khứ đau lòng vào hai năm trước, và.. gặp lại người năm xưa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook