Yêu Em Như Sinh Mệnh
Chương 67: Em trăm lần không muốn tới tôi vạn lần buột em phải tới (2)

Chiếc taxi vững vàng dừng lại trước một toà nhà lớn, toạ lạc giữa trung tâm thành phố Bắc Kinh. Lương Tưởng Huân nhìn đồng hồ, rồi mở ví, thanh toán tiền cho tài xế taxi, sau đó đẩy cửa bước xuống xe.

Sau khi đứng vững trên mặt đất, cô mới hơi ngẩng đầu lên, nhìn toà cao ốc thương mại tài chính cao ngất, bề mặt phía trước được thiết kế bằng kính thuỷ tinh hiện đại, ở dưới ánh nắng vàng buổi chiều chiếu rọi, phản ra những tia sáng chói mắt, khiến cho toà cao ốc càng thêm uy nghi, rực rỡ.

Lương Tưởng Huân khẽ hít vào một ngụm khí lớn, điều chỉnh tâm trạng, rồi nâng bước chân, bước từng bước trầm ổn hướng đến cửa lớn.

Thư ký Mạc hôm nay cực kỳ rãnh rỗi, công việc của cô tất cả điều được Diệp Chi Sinh phân phó cho người khác làm, trọng trách của cô chính là thong thả ngồi ở đại sảnh, đợi vị khách đặc biệt của giám đốc tới.

Ngay lúc cô còn đang nói chuyện phiếm với nhân viên ở đại sảnh, tầm mắt nhìn thấy vị khách đặc biệt của giám đốc xuất hiện, liền đứng lên khỏi ghế, trên gương mặt treo lên một nụ cười, giẫm giày cao gót đi về phía trước.

Lúc còn cách vị khách đặc biệt khoảng nữa mét thì dừng lại, niềm nở chào hỏi.

“Lương tiểu thư, chào cô, đường xa vất vả rồi.”

Lương Tưởng Huân cũng nhẹ nâng khoé môi lên, lịch sự chào lại: “Chào cô, Mạc tiểu thư, thật xin lỗi vì giữa chừng có việc đột xuất nên công ty phải thay phiên dịch viên.”

Thư ký Mạc lắc lắc đầu, cười tươi nói “Không sao đâu” sau đó chợt nhận ra cả hai vẫn còn đang đứng ở đại sảnh, liền chìa tay hướng đến thang máy dành riêng cho giám đốc: “Lương tiểu thư, mời cô đi lối này.”

Lương Tưởng Huân gật nhẹ đầu một cái, không nói thêm gì, giẫm giày cao gót đi vào thang máy cùng thư ký.

Thư ký Mạc đẩy cửa phòng làm việc ra, rồi nhìn Lương Tưởng Huân mỉm cười, chỉ tay vào trong: “Lương tiểu thư, cô vào trong ngồi trước nhé, tôi đi pha trà rồi quay lại.” Sau đó đợi nhìn thấy Lương Tưởng Huân gật đầu, mới xoay người đi đến phòng pha chế.

Lương Tưởng Huân sau khi xác nhận trong phòng làm việc không có bóng dáng của Diệp Chi Sinh, mới mạnh dạng đi vào.

Ngồi nơi ghế sô pha, cô đưa mắt nhìn một vòng xung quanh phòng làm việc rộng lớn của Diệp Chi Sinh. Nơi đây ngoại trừ ở cạnh bàn làm việc xuất hiện chậu hoa Tử Dương trắng, thì chẳng có thứ gì thay đổi.

Bởi vì cô cũng rất thích hoa Tử Dương, nên nhìn thấy chậu hoa dù được đặt ở bên trong văn phòng, nhưng lại nở rộ rất đẹp, nhịn không được liền đi tới gần, đưa tay vân vê cánh hoa, khoé môi cũng theo đó khẽ nâng lên.

“Thì ra Lương tiểu thư cũng thích hoa Tử Dương, chậu hoa này, mỗi ngày điều được giám đốc Diệp đích thân chăm sóc, có phải nở rất đẹp không?”

Có lẽ cô mãi lo chăm chú ngắm nhìn những cánh hoa, nên thư ký Mạc mang trà trở vào phòng, đặt ở trên bàn mà cô vẫn không hay biết, cho tới khi thư ký Mạc đứng ở bên cạnh lên tiếng, cô mới gật mình xoay người lại.

Cô không có trả lời câu hỏi của thư ký Mạc, mà hơi giương cánh môi lên một chút, sau đó mới hỏi.

“Cô Mạc, xin hỏi, chúng ta khi nào thì có thể bàn công việc vậy?

“Việc đó, giám đốc Diệp vừa đi trung tâm thương mại xử lý chút việc, chắc tầm nữa giờ đồng hồ nữa sẽ trở về.”

Thư ký Mạc nói rồi quay lại bàn trà, vừa rót nước vừa vui vẻ gọi: “Lương tiểu thư, cô qua đây ngồi nghỉ ngơi, uống chút nước nhé.”

Lương Tưởng Huân đưa tay đón ly trà từ thư ký Mạc, lịch sự nói cám ơn, rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Trong khi đợi Diệp Chi Sinh trở về, thư ký Mạc luôn là người bắt chuyện, Lương Tưởng Huân chỉ là trả lời những câu hỏi vu vơ giết thời gian, lâu lâu thì mỉm cười một chút. Thật ra cô và Lương Tưởng Huân có thể gọi là có quen biết, lại điều là con gái, nên trò chuyện hồi lâu cũng dần dần không còn cảm giác ngượng ngùng nữa.

Công việc của cô được Diệp Chi Sinh giao cho người khác làm, ngay cả bên trung tâm thương mại đột nhiên xảy ra chuyện, anh cũng là phái người khác cùng đi với anh đến đó xử lý, thay vì là cô cùng đi. Mục đích chính là để cô ở đây tiếp Lương Tưởng Huân, tìm cách trò chuyện khiến cho Lương Tưởng Huân cao hứng. Vậy nên, khi nhìn thấy Lương Tưởng Huân thoải mái hơn, tinh thần cô mới chợt nhẹ nhỏm.

Đang lúc trò chuyện, điện thoại di động ở bên trong túi xách của Lương Tưởng Huân chợt vang lên, Lương Tưởng Huân lấy điện thoại ra nhìn một chút, sau đó nhìn thư ký Mạc mỉm cười, chỉ tay vào điện thoại rồi chỉ ra hướng cửa sổ, ý nói muốn ra đó nghe điện thoại, sau đó bước vài bước tới cửa sổ sát đất, bắt máy nói: “Alo.”

Thư ký Mạc ngồi ở sô pha, nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, theo đó là thân ảnh của Diệp Chi Sinh trên tay cầm theo một sấp dày văn kiện hợp đồng tiêu sái đi vào, cô theo thói quen liền đứng dậy, cúi đầu.

Nhưng lúc cô sắp mở miệng chào một câu “Giám đốc Diệp” thì Diệp Chi Sinh liền đưa tay lên ra hiệu cho cô không cần chào, rồi hơi liếc nhìn Lương Tưởng Huân đang dùng ngón tay vẽ vẽ lên trên kính thuỷ tinh, nói chuyện với người bên kia điện thoại, sau đó rất nhanh thu tầm mắt lại, đi đến ngồi vào ghế nơi bàn làm việc của mình.

Thư ký Mạc thấy vậy liền im lặng, theo sau anh đến bàn làm việc đợi chỉ thị.

Diệp Chi Sinh lật tập văn kiện ra, cầm bút ký nhanh hai phần văn kiện, rồi ép giọng xuống nhỏ nhất, nói với thư ký: “Mang cái này xuống phòng nhân sự, sau đó pha cho tôi một ly cà phê trở lên đây.”

Thư ký Mạc hai tay đưa tới đón lấy văn kiện, nhẹ cúi đầu, sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

“Thật ngại, hiện chị không có ở Hồng Kông, không thể đi được rồi…”

“Biết làm sao được, chị là vì công việc, không có cách phân thân, em giúp chị nói với bác Hà một tiếng nhé…”

“Đợi lát nữa chị sẽ nói với Phong Phong, gặp lại sau.”

Lương Tưởng Huân bởi vì đưa đưa về phía phòng, nên không hề hay biết, Diệp Chi Sinh đã có mặt trong phòng được một lúc lâu, đến khi cô kết thúc cuộc gọi, xoay người trở lại, nhìn thấy Diệp Chi Sinh đang không một tiếng động, cúi đầu xem văn kiện trên bàn, cơ thể không nhịn được run lên một trận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương