36.1: An phận chút đi

Có lẽ là có cảm ứng, hoặc có lẽ là ngủ không say, Ngải Tử Lam trong lúc vô thức đang muốn trở mình, liền mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là dung mạo tuấn mỹ văn nhã của Đoàn Hồng Huyên.

Ngải Tử Lam vừa mới tỉnh dậy, ý thức hãy còn chút mơ hồ, liền mơ mơ hồ hồ như vậy nhìn chằm chằm Đoàn Hồng Huyên phải mấy giây, mới hốt hoảng nhận ra người trước mặt là ai, ý thức được mình đang nằm trong vòng tay của anh ta, bèn giãy giụa định đứng dậy, dù cho vòng tay này ấm áp như vậy, còn mang lại cảm giác an toàn nữa.

“Đừng động đậy.” Trong lúc giãy giụa, cơ thể mềm mại của Ngải Tử Lam cứ như vậy không ngừng cọ xát vào Đoàn Hồng Huyên, Đoàn Hồng Huyên phải cố gắng lắm để kiềm chế cơn sóng mạnh mẽ đang dâng trào trong mình, dường như nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên, ánh mắt thâm u quỷ quyệt, tràn đầy ham muốn mạnh mẽ.

Người con gái không biết sống chết này, năm lần bảy lượt, hắn lại trẻ tuổi khí thịnh, một người đàn ông bình thường với khí huyết mạnh mẽ.

Bất cứ một người đàn ông nào đối diện với một người con gái xinh đẹp mê người, lại còn đang run rẩy vọng động trong vòng tay, đều sẽ cầm lòng không đặng mà nảy sinh phản ứng sinh lý, huống hồ đây còn là người con gái mà hắn thích nữa chứ.

Lần trước sau khi nếm qua tư vị của cô, cũng liền không có trải qua trải nghiệm tuyệt vời nào như thế nữa, mà một khi đã nếm được mỹ thực cao cấp, lại lần nữa gặp được mỹ thực kia, thì rất khó kháng cự lại ngọn lửa dục vọng của mình.

Cứ tiếp tục như thế này, hắn không đảm bảo sẽ khống chế được sự việc phát triển thêm.

Ngải Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy ngọn lửa dục vọng trong đôi mắt thâm u của anh ta, trong lòng kinh sợ.

Cô không phải kẻ ngốc, cũng là người đã trải qua một lần tình ái, mặc dù trong trạng thái mơ mơ hồ hồ dưới tác dụng của thuốc, nhưng cô rất nhạy cảm nhận ra khí tức nguy hiểm trên người Đoàn Hồng Huyên, rất rõ ràng. Đây là tình huống gì chứ?

Thân thể anh ta sao lại nóng như này, hơi thở sao lại nặng nề như vậy, gần trong gang tấc.

Ngải Tử Lam sợ đến mức không dám cựa quậy, chỉ sợ mình hễ nhuchs nhích một chút thôi sẽ liền khơi lên dục vọng của người đàn ông trước mắt này, một khi đã phát ra liền không thể cứu vãn được.

Cô vẫn sợ hãi, lại có chút uất ức.

Khi cô đang ngủ, không thể hiểu nổi tại sao người ôm mình lại là Đoàn Hồng Huyên. Rõ ràng kẻ lưu manh là anh ta, mình bây giờ lại yên yên ổn ổn nằm trong vòng tay của anh ta, đợi anh ta xử lý xong sự mãnh liệt trong cơ thể bản thân.



Làm trợ lý của Đoàn Hồng Huyên, rõ ràng không đơn giản chút nào, chứ chưa nói gì là nhẹ nhàng…Mình còn chưa học được cái gì, đã liền gặp phải các loại tình huống rồi. Hơn nữa, phần lớn đều là những tình huống chẳng liên quan gì đến công việc.

Nói cho cùng, vẫn là do người đàn ông này làm khó. Ngải Tử Lam trong lòng thầm kết luận.

Đáng tiếc, người đàn ông này coi như là làm khó đi, cô cũng không có cách gì cả, chỉ biết bó tay bất lực.

“An phận chút đi.” Đoàn Hồng Huyên liếc nhìn Ngải Tử Lam trong lòng, ánh mắt lạnh hơi sáng lên, giọng nói trầm thấp có chút gì đó thô bạo.

Hắn có thể nhận ra, Ngải Tử Lam mặc dù ngoan ngoãn nằm trong vòng tay, nhưng trên mặt lại là biểu hiện không tình nguyện, mi mắt cúi xuống, không thể nhìn thấy ánh mắt, đoán rằng đang nghĩ thứ không tốt đẹp gì đây.

Không chỉ kêu thân thể cô an phận chút, mà ngay cả suy nghĩ cũng phải an phận chút. Nhưng nếu cô thật sự an phận, thì lại chẳng phải Ngải Tử Lam mà hắn yêu thích.

Người con gái này, thật sự khiến hắn vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức. Đoàn Hồng Huyên hít một hơi thật sâu, đi lại mấy bước, liền từ từ đặt Ngải Tử Lam xuống ghế nằm.

Biết mình đã thoát kiếp, Ngải Tử Lam thầm thở phào nhẹ nhõm. Có điều tận sâu trong đáy lòng lại có một chút xíu gì đó kiểu như mất mát.

“Đến giờ làm việc rồi.” Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, Đoàn Hồng Huyên như cũ một mặt lãnh khốc, lạnh lùng buông xuống một câu, lại mặt không biến sắc rời khỏi phòng nghỉ ngơi.

Ngải Tử Lam trừng mắt nhìn bóng dáng anh ta rời đi, cao cao mà đĩnh đạt, đẹp muốn chết lên được.

Không lâu sau, cô cũng rời khỏi phòng nghỉ ngơi, tới phòng wc chỉnh trang lại dung nhan, lần nữa làm ra bộ tư thái phấn chấn, ngẩng đâu ưỡn ngực, hiên ngang đi vào văn phòng tổng tài.

Thấy Ngải Tử Lam phấn chấn trở lại, tư thái hiên ngang háo hức, Đoàn Hồng Huyên ánh mắt lóe lên, cố tình trêu chọc cô, chèn ép một chút khí thế của cô, liền làm ra bộ dạng không để ý cô, trầm giọng mở miệng hỏi: “Buổi trưa kêu em xem bộ sưu tập, xem được bao nhiêu rồi?”

Không ngờ vừa lên tới lại là vấn đề sắc bén này, may mà cô sớm đã có chuẩn bị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương