Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 71:
36.2: An phận chút đi
“Khụ khụ.” Ngải Tử Lam cơ hồ bị sặc rồi, khẽ ho một chút, nuốt nuốt nước bọt, chắc như đinh đóng cộc nói, “Xem hết rồi.”
“Hả?” Đoàn Hồng Huyên nhướn mày, giọng điệu nhanh chóng nghi ngờ, ánh mắt nhìn Ngải Tử Lam tràn đầy sự khiêu khích, khóe miệng hơi nhếch lên hiện rõ tâm tình hắn rất là vui.
Hắn vẫn là tin lời Ngải Tử Lam, nói xem xong toàn bộ thì là xem xong toàn bộ.
Có điều.
“Vậy sao em lại ngủ? Quá nhàm chán có phải không?” Đoàn Hồng Huyên không ngớt đặt câu hỏi, giọng có chút châm chọc, con mắt lạnh lùng chứa đựng chút nhu tình chằm chặp nhìn Ngải Tử Lam, không tồi, qua nét mặt không chút biểu hiện gì của cô, ánh mắt thâm thúy quỷ quyệt, không có chút gì là giấu diếm hay lừa gạt.
Mặc dù Ngải Tử Lam rất muốn lớn tiếng nói với anh ta rằng đúng vậy, hạ một chút uy phong của anh ta, nhưng với nguyên tắc không vi phạm sự thật, vẫn là chép miệng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tối qua ngủ không được ngon, nên mệt.”
Nghĩ một chút mấy ngày qua của Ngải Tử Lam, quả thực không dễ dàng gì. Chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, cũng không truy vấn nữa, mặt lãnh khốc không chút thay đổi, câu chuyện vừa chuyển, lại hỏi: “Nếu em nói đã xem hết rồi, vậy anh hỏi em mấy câu nhé.”
Đây có thể được coi là khảo sát không?
“Vâng.” Ngải Tử Lam không hề có chút tự tin nào gật gật đầu, bắt đầu hổi tưởng lại nội dung vừa mới xem, cô lại không phải kiểu người xem rồi thì không quên, hơn nữa mới chỉ có xem hai lần, chắc chắn sẽ có những thiếu sót nào đó.
Không thể không nói, một trợ lý đúng nghĩa, vẫn là nên có chút hiểu biết nhất định nào đó về ông chủ. Như vậy mới thuận tiện cho việc cùng ông chủ giải quyết sự việc.
Cho nên hành động như vậy của Đoàn Hồng Huyên cũng không thể coi là vì tư tình, Ngải Tử Lam vẫn là tán thành tiếp nhận.
“Anh thích màu gì?” Câu đầu tiên Đoàn Hồng Huyên hỏi tương đối cơ bản.
“Đen, trắng, ghi.” Ngải Tử Lam nói.
Đây không phải là cô ghi nhớ rõ ràng, mà là cô biết, đen trắng ghi là tông màu cơ bản nhất của nơi làm việc. Tổng tài lãnh khốc như Đoàn Hồng Huyên thích màu đen trắng ghi là điều hết sức bình thường. Đáp án này cũng là cũng chính là câu trả lời chuẩn cho rất nhiều cuộc phỏng vấn.
Đoàn Hồng Huyên không có dừng lại, ngay sau đó lại hỏi: “Anh mấy tuổi đi tới đại học Harvard du học, mấy tuổi chính thức tiếp quản Đoàn Thị?”
Đây là về quá trình học tập.
“16 tuổi du học, 20 tuổi tốt nghiệp, 22 tuổi tiếp quản Đoàn Thị.” Ngải Tử Lam không chút do dự, đối đáp trôi chảy, còn nói ra điều mà Đoàn Hồng Huyên không có hỏi, giống như là đang nói quá trình của mình vậy.
Có điều Ngải Tử Lam không để ý, cô đối với con số vẫn là tương đối nhạy cảm, cho nên vẫn còn nhớ rất rõ mấy mốc thời gian mấu chốt.
“Khụ khụ.” Ngải Tử Lam cơ hồ bị sặc rồi, khẽ ho một chút, nuốt nuốt nước bọt, chắc như đinh đóng cộc nói, “Xem hết rồi.”
“Hả?” Đoàn Hồng Huyên nhướn mày, giọng điệu nhanh chóng nghi ngờ, ánh mắt nhìn Ngải Tử Lam tràn đầy sự khiêu khích, khóe miệng hơi nhếch lên hiện rõ tâm tình hắn rất là vui.
Hắn vẫn là tin lời Ngải Tử Lam, nói xem xong toàn bộ thì là xem xong toàn bộ.
Có điều.
“Vậy sao em lại ngủ? Quá nhàm chán có phải không?” Đoàn Hồng Huyên không ngớt đặt câu hỏi, giọng có chút châm chọc, con mắt lạnh lùng chứa đựng chút nhu tình chằm chặp nhìn Ngải Tử Lam, không tồi, qua nét mặt không chút biểu hiện gì của cô, ánh mắt thâm thúy quỷ quyệt, không có chút gì là giấu diếm hay lừa gạt.
Mặc dù Ngải Tử Lam rất muốn lớn tiếng nói với anh ta rằng đúng vậy, hạ một chút uy phong của anh ta, nhưng với nguyên tắc không vi phạm sự thật, vẫn là chép miệng, thẳng thắn thành khẩn nói: “Tối qua ngủ không được ngon, nên mệt.”
Nghĩ một chút mấy ngày qua của Ngải Tử Lam, quả thực không dễ dàng gì. Chuyện này cũng là hợp tình hợp lý. Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, cũng không truy vấn nữa, mặt lãnh khốc không chút thay đổi, câu chuyện vừa chuyển, lại hỏi: “Nếu em nói đã xem hết rồi, vậy anh hỏi em mấy câu nhé.”
Đây có thể được coi là khảo sát không?
“Vâng.” Ngải Tử Lam không hề có chút tự tin nào gật gật đầu, bắt đầu hổi tưởng lại nội dung vừa mới xem, cô lại không phải kiểu người xem rồi thì không quên, hơn nữa mới chỉ có xem hai lần, chắc chắn sẽ có những thiếu sót nào đó.
Không thể không nói, một trợ lý đúng nghĩa, vẫn là nên có chút hiểu biết nhất định nào đó về ông chủ. Như vậy mới thuận tiện cho việc cùng ông chủ giải quyết sự việc.
Cho nên hành động như vậy của Đoàn Hồng Huyên cũng không thể coi là vì tư tình, Ngải Tử Lam vẫn là tán thành tiếp nhận.
“Anh thích màu gì?” Câu đầu tiên Đoàn Hồng Huyên hỏi tương đối cơ bản.
“Đen, trắng, ghi.” Ngải Tử Lam nói.
Đây không phải là cô ghi nhớ rõ ràng, mà là cô biết, đen trắng ghi là tông màu cơ bản nhất của nơi làm việc. Tổng tài lãnh khốc như Đoàn Hồng Huyên thích màu đen trắng ghi là điều hết sức bình thường. Đáp án này cũng là cũng chính là câu trả lời chuẩn cho rất nhiều cuộc phỏng vấn.
Đoàn Hồng Huyên không có dừng lại, ngay sau đó lại hỏi: “Anh mấy tuổi đi tới đại học Harvard du học, mấy tuổi chính thức tiếp quản Đoàn Thị?”
Đây là về quá trình học tập.
“16 tuổi du học, 20 tuổi tốt nghiệp, 22 tuổi tiếp quản Đoàn Thị.” Ngải Tử Lam không chút do dự, đối đáp trôi chảy, còn nói ra điều mà Đoàn Hồng Huyên không có hỏi, giống như là đang nói quá trình của mình vậy.
Có điều Ngải Tử Lam không để ý, cô đối với con số vẫn là tương đối nhạy cảm, cho nên vẫn còn nhớ rất rõ mấy mốc thời gian mấu chốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook