Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 65:
33.2: Phục tùng vô điều kiện
Vốn dĩ Ngải Tử Lam không muốn tới nhà hàng cao cấp như này. Nguyên nhân thứ nhất là vì nơi này vượt xa mức chi tiêu của cô, cô không muốn cứ mãi để Đoàn Hồng Huyên mời, cô đã nợ anh ta không ít tiền rồi, một nguyên nhân khác nữa là mặc dù Ngải Tử Lam là thiên kim quý tộc, lại không hề có sự kiêu kỳ của tầng lớp thượng lưu, vô cùng giản dị, lại yêu thích những món bình dân, mặc dù trông có vẻ không đẹp nhưng kỳ thực lại là những mỹ vị.
Nhưng cô vừa lên tiếng bày tỏ ra chút không muốn, Đoàn Hồng Huyên đã mặt lãnh khốc cắt ngang lời cô, một bộ không cười, giọng bá đạo nói: “Tử Lam, thân là trợ lý, em hãy nhớ lấy, điều đầu tiên cũng chính là điều quan trọng nhất, đó là phục tùng ông chủ vô điều kiện.”
Ngải Tử Lam nhất thời cứng họng, lại cầm lòng không đặng mà phản bác lại: “Nhưng bây giờ tan làm rồi.”
Đây là điều mà Đoàn Hồng Huyên vừa mới nói, Ngải Tử Lam vẫn còn nhớ như in. Bây giờ tan làm rồi, cô không còn là trợ lý nữa, cũng không phải phục tùng ông chủ vô điều kiện nữa.
“Tử Lam, thời gian tan làm của trợ lý do anh quyết định.” Ánh mắt Đoàn Hồng Huyên nhìn về phía Ngải Tử lam vô cùng nghiêm túc, không hề cười chút nào, giống như là đang nói một chuyện nghiêm túc lắm vậy.
Này…thủ trưởng này thật là làm khó.
Xem ra, phục tùng ông chủ vô điều kiện là thật rồi, hắn nói cái gì thì là cái đó. Hắn nói tan làm là tan làm, nói đi làm là đi làm, mà Ngải Tử Lam thì không có cách nào khác.
Trong ánh mắt Ngải Tử Lam bất đắc dĩ lộ ra chút bi ai cùng tuyệt vọng. Cô cảm thấy làm trợ lý của Đoàn Hồng Huyên, giống như rơi vào một cái hố thật lớn.
Có lẽ, đây là bài học đầu tiên nơi làm việc. Tâm tư ông chủ, bạn mãi mãi không thể nào đoán ra, chỉ có thể phục tùng.
Thế là, Ngải Tử Lam tạm thời từ bỏ việc tranh luận, ngoan ngoãn ngồi trong nhà hàng thưởng thức cơm tây mỹ vị cao cấp.
Cô nghĩ thầm, Đoàn Hồng Huyên người này, nhìn thì cao lãnh đấy, kỳ thực lại là một người dễ tính. Anh ta lúc trước đưa cô tới nhà hàng thông thường, cảm nhận không khí bình dân, bây giờ đưa cô tới nhà hàng cơm tây cao cấp, hưởng thụ những đãi ngộ quý tộc xa xỉ.
Anh ta thật là một người có thể hiểu được hạnh phúc bình dị, cũng đồng thời là người biết tận hưởng sự xa hoa sang trọng. Nhiều khi, người hội tụ cả hai yếu tố này rất ít.
Nghĩ đến đây, Ngải Tử Lam tự đáy lòng thầm công nhận Đoàn Hồng Huyên, càng cho rằng anh ta không chỉ là một người đàn ông có điều kiện bên ngoài xuất sắc mà thôi.
“Rót rượu.” Ngải Tử Lam đang nghĩ ngợi linh tinh, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, bàn tay trắng của Đoàn Hồng Huyên đang cầm chiếc ly chân dài đong đưa trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến vàng nhạt trở nên thần bí hoa lệ, giống như vương tử ngủ say đã lâu, ánh mắt ôn nhu sâu thẳm, mang theo sự hưng phấn thích thú khi chọc con mồi.
Đối diện với sắc đẹp như vậy, Ngải Tử Lam cư nhiên có chút trầm túy mê loạn, khó kiềm chế nổi sự rung động.
Được. Cô là trợ lý, cô rót. Ngải Tử Lam không nói gì, chỉ lẳng lặng rót rượu vang đỏ vào chiếc ly.
Vốn dĩ Ngải Tử Lam không muốn tới nhà hàng cao cấp như này. Nguyên nhân thứ nhất là vì nơi này vượt xa mức chi tiêu của cô, cô không muốn cứ mãi để Đoàn Hồng Huyên mời, cô đã nợ anh ta không ít tiền rồi, một nguyên nhân khác nữa là mặc dù Ngải Tử Lam là thiên kim quý tộc, lại không hề có sự kiêu kỳ của tầng lớp thượng lưu, vô cùng giản dị, lại yêu thích những món bình dân, mặc dù trông có vẻ không đẹp nhưng kỳ thực lại là những mỹ vị.
Nhưng cô vừa lên tiếng bày tỏ ra chút không muốn, Đoàn Hồng Huyên đã mặt lãnh khốc cắt ngang lời cô, một bộ không cười, giọng bá đạo nói: “Tử Lam, thân là trợ lý, em hãy nhớ lấy, điều đầu tiên cũng chính là điều quan trọng nhất, đó là phục tùng ông chủ vô điều kiện.”
Ngải Tử Lam nhất thời cứng họng, lại cầm lòng không đặng mà phản bác lại: “Nhưng bây giờ tan làm rồi.”
Đây là điều mà Đoàn Hồng Huyên vừa mới nói, Ngải Tử Lam vẫn còn nhớ như in. Bây giờ tan làm rồi, cô không còn là trợ lý nữa, cũng không phải phục tùng ông chủ vô điều kiện nữa.
“Tử Lam, thời gian tan làm của trợ lý do anh quyết định.” Ánh mắt Đoàn Hồng Huyên nhìn về phía Ngải Tử lam vô cùng nghiêm túc, không hề cười chút nào, giống như là đang nói một chuyện nghiêm túc lắm vậy.
Này…thủ trưởng này thật là làm khó.
Xem ra, phục tùng ông chủ vô điều kiện là thật rồi, hắn nói cái gì thì là cái đó. Hắn nói tan làm là tan làm, nói đi làm là đi làm, mà Ngải Tử Lam thì không có cách nào khác.
Trong ánh mắt Ngải Tử Lam bất đắc dĩ lộ ra chút bi ai cùng tuyệt vọng. Cô cảm thấy làm trợ lý của Đoàn Hồng Huyên, giống như rơi vào một cái hố thật lớn.
Có lẽ, đây là bài học đầu tiên nơi làm việc. Tâm tư ông chủ, bạn mãi mãi không thể nào đoán ra, chỉ có thể phục tùng.
Thế là, Ngải Tử Lam tạm thời từ bỏ việc tranh luận, ngoan ngoãn ngồi trong nhà hàng thưởng thức cơm tây mỹ vị cao cấp.
Cô nghĩ thầm, Đoàn Hồng Huyên người này, nhìn thì cao lãnh đấy, kỳ thực lại là một người dễ tính. Anh ta lúc trước đưa cô tới nhà hàng thông thường, cảm nhận không khí bình dân, bây giờ đưa cô tới nhà hàng cơm tây cao cấp, hưởng thụ những đãi ngộ quý tộc xa xỉ.
Anh ta thật là một người có thể hiểu được hạnh phúc bình dị, cũng đồng thời là người biết tận hưởng sự xa hoa sang trọng. Nhiều khi, người hội tụ cả hai yếu tố này rất ít.
Nghĩ đến đây, Ngải Tử Lam tự đáy lòng thầm công nhận Đoàn Hồng Huyên, càng cho rằng anh ta không chỉ là một người đàn ông có điều kiện bên ngoài xuất sắc mà thôi.
“Rót rượu.” Ngải Tử Lam đang nghĩ ngợi linh tinh, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, bàn tay trắng của Đoàn Hồng Huyên đang cầm chiếc ly chân dài đong đưa trước mặt cô, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh nến vàng nhạt trở nên thần bí hoa lệ, giống như vương tử ngủ say đã lâu, ánh mắt ôn nhu sâu thẳm, mang theo sự hưng phấn thích thú khi chọc con mồi.
Đối diện với sắc đẹp như vậy, Ngải Tử Lam cư nhiên có chút trầm túy mê loạn, khó kiềm chế nổi sự rung động.
Được. Cô là trợ lý, cô rót. Ngải Tử Lam không nói gì, chỉ lẳng lặng rót rượu vang đỏ vào chiếc ly.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook