"Ba, ba tỉnh rồi sao? còn đau đầu không? Khó chịu không?"Hắn mở mắt ra, Lục Văn đang cầm khăn lông nóng thay hắn lau mặt, quan tâm hỏi thăm.Hắn cầm khăn mặt trong tay con gái, ấn ấn đôi mắt đang sưng ê ẩm, chậm rãi ngồi dậy: "Văn Văn, sao con lại tới đây?""Ba, con về nhà thăm không thấy ba đâu, mẹ nói ba muốn cùng với mẹ ly hôn...!Có thật không?" Lục Văn có chút thấp thỏm, thăm dò mà hỏi, cô hôm nay tới không chỉ vì lo lắng cho ba mình, vẫn là mang theo nhiệm vụ, mẹ của cô ở nhà đang khóc thương tâm gần chết, nhất định muốn cô thay bà nói chuyện với ba, khuyên ba thay đổi chủ ý, trở về với gia đình.Lục Văn là bông hoa trong nhà kính nên chưa trải sự đời nhiều, đơn thuần có chút ngốc, cô vẫn luôn cảm thấy được cha mẹ cãi nhau chắc chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ, không thể nói là vấn đề lớn lao gì."Chuyện của người lớn con đừng có xen vào.""Ba! Mẹ ở nhà khóc sưng cả hai mắt, hai người đến cùng là bởi vì cái gì mà li hôn vậy?" Lục Văn sốt ruột, mũi có chút chua xót, cô cũng khó chịu đến muốn khóc.Bàn tay to của Lục Tang Bắc vuốt ve tóc của cô: "Văn văn, con đã là người trưởng thành rồi, tôn trọng quyết định của cha mẹ được không? Đừng quản ba và mẹ của con như thế nào, con vẫn là con gái của ba mẹ."Lục Văn vẫn là không nhịn được khóc, đem mặt chôn ở bên trong cánh tay của ba cô khóc thút thít, rất lâu mới lấy lại được tâm trạng, cô mang theo kết quả này trở về nói với mẹ mình, Trình Mẫn Tư nghe xong điều nay làm rơi chiếc cốc xuống sàn, thủy tinh vỡ thiếu chút nữa làm tổn thương mắt cá chân của bà."A!" Lục Văn bị làm cho sợ hết hồn.Liền lập tức chạy tới kiểm tra bà có bị thương không, bà gần đây trạng thái rất kém cỏi, dao đông không ngừng, tâm trạng luôn dao động từ phẫn nộ lại chuyển sang thành hối hận, giờ khắc này Trình Mẫn Tư liền ở trong bầu không khí hối hận, bà ôm lấy vai của con gái : "Văn Văn, ba của con đối với mẹ có chút hiểu nhầm, mẹ nghĩ muốn gặp trực tiếp với ông ấy để giải thích, nhưng ông ấy không gặp mẹ.


.


."Lục Văn lòng chua xót không thôi: "Mẹ...""Mẹ nhớ rằng bạn trai của con đã cầu hôn có đúng hay không? Con nghe này Văn Văn, mẹ không hy vọng con đáp ứng cậu ta, nhưng con hãy hẹn cậu ta ra gặp mặt, gọi đến một nhà hàng đi, cũng gọi cả ba của con đến, liền nói rằng sắp xếp vụ đính hôn...!Ông ấy sẽ không từ chối, ông ấy chỉ có một người con gái là con, vì vậy...!vì vậy..."Suy nghĩ của bà có chút không rõ ràng lắm, mà Lục Văn hiểu được, mẹ của cô chỉ là muốn coi đây là lý do cùng cha cô gặp mặt, lấy chuyện đính hôn của cô và Tăng Nguyệt cái cớ, dùng cô làm lợi thế, cô cúi thấp đầu, xoa xoa hai mắt đã nóng lên."Vâng, mẹ, con đồng ý với mẹ, mẹ đừng khóc."*Lục Văn không có cùng bất luận ai nói, lần trước đối mặt với Lâm Tăng Nguyệt cầu hôn, cô trả lời là —— em suy tính một chút.Buổi tối ngày hôm ấy ánh trăng ôn nhu, đám người xem náo nhiệt tản đi sau đó, cô mới hỏi: "Tăng Nguyệt, em cảm thấy được anh thật giống như không phải chân chính yêu thích em, tại sao em đi cùng với anh, lại giống như thân thích, không hề giống người yêu."Những câu nói này cô giấu ở trong lòng rất lâu, Lâm Tăng Nguyệt đối xử với cô vừa thân cận vừa xa lạ, có lúc bọn họ như bạn tốt, đồng thời chia sẻ niền vui khi nuôi sủng vật, có lúc bọn họ vừa giống như người xa lạ, đánh giá ánh mắt của cậu xuất phát từ nội tâm khiến người khác cảm thấy được sự lạnh lùng.Lục Văn tiếp tục nói: "Kỳ thực anh đối với em có hay không có tình cảm em cũng có thể cảm nhận được, anh vốn là coi em là em gái đi." Cô cười khổ một cái, "Nhưng em vừa mới bắt đầu liền thích anh, từ bữa tiệc đón sinh viên mới đã thích anh rồi, anh hiểu tâm tình của em sao?""Em không biết trong lòng anh có cái gì khúc mắc, nhưng anh có thể hay không chia sẻ cho em một chút tình cảm được không? Nếu như anh chấp nhận, em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh."Cô mong đợi nhìn cậu, Lâm Tăng Nguyệt rũ xuống mi mắt, ánh có chút ảm đạm, cậu không ngừng mà dùng móng tay bấm lòng bàn tay, dòngmaus đỏ tươi chảy vào trong lòng bàn tay, cuối cùng vẫn nói câu "Xin lỗi", Lục Văn thất vọng nhưng cũng cố nặm ra nụ cười khó coi.Lục Văn nói cho Lâm Tăng Nguyệt những điều mẹ cô đã nói, quá trình còn rất lúng túng, dù sao hai người bọn họ không phải thật sự muốn đính hôn, Lâm Tăng Nguyệt chính là chỉ giả vờ.Nhưng cậu ngoài ý muốn mà đáp ứng sảng khoái, còn nói sẽ dốc toàn lực phối hợp, chỉ bất quá ánh mắt cậu khá là quái dị, như con ngươi của rắn, Lục Văn nhìn mà nổi da gà, cô chà xát trên cánh tay nổi da gà, không làm cho cậu nghĩ thêm, đưa người dẫn tới phòng ăn.Hết thảy đều tiến hành đến phi thường thuận lợi, người phụ nữ đã hẹn đến một nhà hàng Trung Quốc cao cấp, có sự riêng tư tuyệt đối, bà ăn mặc tinh xảo quý khí, đã đặt trước những món ăn mà Lục Tang Bắc yêu thích, mấy người ngồi xuống một hồi lâu, khách quý quan trọng nhất mới khoan thai đến chậm.Nam nhân tiến vào lô ghế riêng, đầu tiên nhìn liền nhìn phía Lâm Tăng Nguyệt, bây giờ làvị hôn phu của con gái hắn, thiếu niên đứng lên cùng hắn chào hỏi, cậu mặc một thân áo sơ mi trắng cùng với quần đen, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa ngoan ngoãn, như vậy chu đáo, lễ phép, tôn kính, phảng phất giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.Trình Mẫn Tư nhiệt tình chào đón: "Tang Bắc, anh tới rồi? Trên đường kẹt xe sao? Mặc như vậy có lạnh hay không? Em mua cho anh khăn quàng cổ làm sao lại không đeo vậy?"Lục Tang Bắc chỉ "Ừ" một tiếng, trả lời cậu hỏi thứ nhất của bà.

Sau đó liền tự cởi áo khoác cashmere* của mình ra và muốn treo nó lên, Trình Mẫn Tư muốn giúp đỡ, hắn cũng không cần ai giúp đỡ, quay lưng lại và treo lên ngoắc áo.*áo khoác cashmere cho nam (tui nghĩ chắc nó như vậy đó)Người đàn ông mặc một chiếc áo len cao cổ nửa màu trắng kem, kết hợp với quần tây thẳng và giày da sạch sẽ, để chân thẳng rồi ngồi xuống, ung dung thong thả nếm một ngụm trà, tư thái của hắn tiêu sái, khí tràng lại mười phần thấy lạnh, một bộ dáng ung dung bất cần.Trình Mẫn Tư lấy ra cái cớ mà bà đã chuẩn bị để chen vào đề tài: "Tang Bắc, ngày hôm nay không có gì gọi anh đến, chủ yếu là chúng ta tấm sự chuyện của Văn Văn hai người, anh cảm thấy được lễ đính hôn hai đứa làm thế nào mới tốt? Tổ chức tại Lục gia bên kia làm như thế nào?"Hắn mặt không hề cảm xúc đến một câu: "Cán bộ công chức không được phép làm lớn."Người phụ nữ bị nghẹn một chút, lúng túng không thôi, liền làm lành mà nói: "Là...!Mà cũng thú vị...!Anh xem...!Ông bà nội của Văn văn cũng đã quá quen với trẻ con rồi..."Bà nói từ trong ra ngoài rất nhiều điều vô bổ, Lục Tang Bắc càng nghe càng buồn bực, ánh mắt hắn không khống chế được liếc sang bên người kia, có thể Lâm Tăng Nguyệt căn bản không nhìn hắn, tình cờ đốidiện tầm mắt, nhân gia cũng là hờ hững, rất nhạt, rất vững vàng, rất bình tĩnh, hết thảy đều rất tốt, chỉ là không giống chính cậu, không giống đứa nhỏ hay làm nũng với hắn, quấn lấy hắn mua đồ, gọi hắn lão công.Món ăn rất tinh xảo, mùi vị cũng là cao cấp nhất, chỗ ngồi người lại cũng không có tâm trạng ăn cơm, bỗng nhiên, Lâm Tăng Nguyệt giơ ly rượu lên, giơ đến bên người nam nhân, cười nói: "chú à, cháu mời chú một chén, cảm ơn chú đã nguyện ý đem Văn Văn giao cho con, con nhất định cả đời sẽ đối với cô ấy, yêu cô ấy, chiều cô ấy."Rốt cuộc, lời giải thích mà hắn chờ đợi chung quy lại là không có, thay vào đó, chính là cái này.Lục Tang Bắc đột nhiên có chút buồn cười, hoá ra hắn bỏ rơi gia đình, vô trách nhiệm, không để ý hết thảy đổi lấy, chính là cái này..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương