Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng
C7: Đâm lao thì phải theo lao

Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào căn phòng, chiếu thẳng lên chiếc giường nơi Âu Nam Diệp đang nằm, hai hàng mi cô khẽ run run, sau đó đôi mắt xinh đẹp mở ra, nhìn xung quanh.

Cơ thể mệt mỏi của cô ngồi dậy tựa người vào đầu giường, khẽ vươn tay day day huyệt thái dương đầy đau nhức, phía sau gáy cũng truyền đến một cảm giác đau nhói mà cô chẳng hề biết lí do tại sao.

Trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng tối hôm qua, cô bị hạ dược, sau đó bị tên háo sắc đánh chửi rồi lôi đi, thật may cô gặp được nam nhân xinh đẹp kia, anh đã cứu cô. Rồi dần dà ý thức cô bị dược tính tri phối, cô đã hôn lên yết hầu của anh ấy, rồi sau đó cô không nhớ gì nữa. Nghĩ đến đây cô vội vã vén chăn nhìn xuống cơ thể, thật may bộ lễ phục trên người cô vẫn còn nguyên vẹn, như vậy thì tối qua cô với nam nhân xinh đẹp kia không có xảy ra chuyện gì.

Âu Nam Diệp khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại thắc mắc tại sao dược tính kia mạnh như vậy mà cô lại chẳng làm gì nam nhân kia, vẫn có thể bình an vô sự đến sáng nay. Cô đâu biết rằng bản thân đã bị anh đánh bất tỉnh nhân sự, phải nói Mạc Thiên Kỳ nhà ta quả là có tính nhẫn nại cực hạn, mỹ nữ dâng đến cửa mà anh vẫn không hề xao động.

Âu Nam Diệp ngồi dậy bước xuống giường, đang định bước đi thì phía trước thân ảnh một nam nhân xuất hiện với cơ thể quyến rũ phô trương ra trước mặt.

Mạc Thiên Kỳ vừa tắm xong trên người anh chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, cơ bụng lấp ló bên trong áo trông vô cùng quyến rũ, mái tóc ướt rũ xuống, từng giọt nước trượt xuống yết hầu rơi xuống khuôn ngực rắn chắc kia càng làm cho anh trở nên cuốn hút hơn bao giờ hết.

Âu Nam Diệp mở to đôi mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, thân thể quyến rũ của anh khiến trái tim cô rục rịch, hai má đỏ ửng lên vì ngại ngùng. Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ không chỉnh tề của một nam nhân, còn là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, ấy vậy mà cô lại nhìn không chớp mắt, trời ơi sao cô có thể háo sắc đến như vậy.

"Còn muốn nhìn bao lâu?"

Mạc Thiên Kỳ khẽ trầm giọng hỏi, với lấy chiếc khăn lông trên sofa lau lau mái tóc ướt nhẹp của bản thân, không thèm liếc nhìn cô mà hiên ngang đi đến sofa ngồi xuống. Trong đầu không ngừng nghĩ đến tối qua, lần đầu tiên trong đời anh ngủ chung phòng với một nữ nhân xa lạ, lúc đầu vốn nghĩ rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng lại ngược lại, anh nằm trên chiếc sofa kia mãi không thể nào chợp mắt được, hễ nhắm mắt là hình ảnh nữ nhân trước mặt anh dùng đôi môi đỏ mọng hôn lên yết hầu anh lại hiện lên, khiến cơ thể anh khó chịu. Dục vọng nguyên thủy nhất trong người không ngừng dâng trào, hại anh phải tắm nước lạnh ba lần mới ổn định lại, lúc đó trời cũng sắp sáng rồi.


Nghĩ đến tối qua, Mạc Thiên Kỳ cảm thấy anh thật sự điên rồi, cư nhiên lại có phản ứng với một nữ nhân xa lạ, một người mà anh mới gặp mặt có hai lần. Đúng ra thì tối qua mới gặp mặt chính thức, còn một tháng trước ở sân bay nước T kia anh chỉ thấy qua cô, nhưng bất giác hình bóng đơn độc ấy lại lưu lại trong tâm trí của anh.

"Ách...tôi không có..." Cô vội vã quay mặt đi chỗ khác, lên tiếng biện minh.

Hai má vẫn ửng hồng không hề thuyên giảm, nhịp tim trở nên rối loạn hơn bình thường, cô chưa bao giờ cảm thấy áp lực khi đối mặt với người khác như nam nhân xinh đẹp trước mắt đây. Thật sự khi đối mặt với anh cô cảm giác như có một luồng áp lực đang đè ép cô khiến cô sợ hãi, không thể đối mặt với đối phương như bình thường.

"Tối hôm qua...cảm ơn anh, ân tình này tôi sẽ báo đáp anh..."

Âu Nam Diệp rụt rè lên tiếng, khẽ liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ đang ngồi trên sofa lau tóc.

Hiện tại tỉnh táo cô mới thấy nam nhân này còn đẹp hơn tối qua, khuôn mặt góc cạnh, mày kiếm, sống mũi cao, hàng mi dài, đôi mắt chim ưng, đôi môi mỏng, tất cả đều trở nên hài hòa, tạo nên một khuôn mặt tuyệt mĩ. Một khuôn mặt mà bất kì nữ nhân nào thấy cũng không thoát khỏi sự cám dỗ chết người ấy, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.

"Báo đáp? Cô định lấy gì báo đáp tôi? Hửm?!"

Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười, giương đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn Âu Nam Diệp, hỏi vặn lại cô. Nhìn ánh mắt trốn tránh cùng sự lúng túng trong đôi mắt của cô anh cảm thấy rất thú vị, trong thâm tâm nảy lên ý niệm muốn trêu chọc cô nhiều hơn một chút, bèn tiếp tục cất giọng:

"Hay là cô muốn lấy thân báo đáp?!"


Nghe Mạc Thiên Kỳ nói vậy cô càng lúng túng hơn, tại sao anh lại có thể nói ra những lời như vậy, ý cô vốn dĩ không phải như vậy mà. Chẳng lẽ đối với nữ nhân khác anh cũng như vậy sao? Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, sự nhìn nhận tốt đẹp về anh trong lòng cô tiêu tan, thay vào đó là ý nghĩ không mấy thiện cảm về anh.

"Anh...tôi không phải loại người như vậy."

Âu Nam Diệp lạnh giọng đáp, trong đôi mắt xinh đẹp kia xẹt qua tia khó chịu.

"Ồ! Chắc là tôi suy nghĩ nhiều rồi."

Nói đoạn Mạc Thiên Kỳ đứng dậy đi về phía tủ quần áo, tự nhiên lấy ra bộ vest đen với ý định thay đồ, không hề kiêng dè trong phòng có nhiều hơn một người, đặc biệt còn là nữ nhân.

"A...anh muốn làm gì?!"

Cô cả kinh hô lên một tiếng khi thấy hành động của anh, hai má ửng hồng hiện tại đã đỏ ửng như trái cà chua chín đỏ mọng. Không phải chứ, nam nhân xinh đẹp kia định thay đồ trước mặt cô sao? Ôi thần linh ơi! Anh ấy không ngại ngùng sao?!

"Thay đồ."

Anh lạnh nhạt đáp, khẽ cởi nút thắt chiếc áo choàng, cơ bụng cuồn cuộn càng hiện rõ hơn.


Thấy vậy Âu Nam Diệp vội vã nhanh chân mở cửa phòng chạy ra ngoài, không dám ở thêm một giây một phút nào nữa, cô sắp không thể chịu được nữa rồi, khí thế áp bức từ người anh tỏa ra khiến cô sợ hãi. Ngay cả khi Tư Đồ Hoằng tức giận cũng chưa đáng sợ như vậy, nhất là nụ cười của nam nhân kia, có cái gì đó rất nham hiểm.

Không chỉ có vậy, cư nhiên anh còn trêu chọc cô mà điều đó cô rất không hài lòng, cô biết tối qua là cô đã làm điều bất chính với anh nhưng đâu nhất thiết anh phải trả đũa cô bằng cách kia. Huống chi cô cũng không phải cố ý, tất cả là do dược tính trong người cô gây nên. Người ta nói đâm lao thì phải theo lao, nhưng cô không có làm được, bởi cô biết nam nhân xinh đẹp kia không dễ dàng chọc, nếu không e là sau này cuộc sống của cô sẽ không được yên ổn.

Nhìn thấy nữ nhân kia chạy đi Mạc Thiên Kỳ cũng chẳng có biểu hiện gì, vẫn ung dung thay đồ, xong xuôi mọi chuyện anh khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay, đuôi lông mày khẽ nhíu lại, sau đó biến mất. Cư nhiên lại vì chút chuyện nhỏ của nữ nhân kia mà anh bị muộn cuộc hội nghị thượng đỉnh vài phút.

"Chết tiệt!"

Mạc Thiên Kỳ khẽ buông câu chửi thề rồi nhanh chân bước đi, không biết lần này anh đến muộn sẽ gây thêm sóng gió nào nữa đây. Haizz...thật sự anh không có cố ý, nhưng không hiểu sao anh lại ở đây đôi co với nữ nhân kia, thật là...chắc anh điên rồi.

Phía dưới sảnh khách sạn Loss, Tony đang lo lắng ngồi trước phòng chờ, trên khuôn mặt đẹp trai kia không che giấu nổi sự mệt mỏi. Anh không nghĩ Âu Nam Diệp lại biến mất trong bữa tiệc tối qua, anh đã lo lắng rất nhiều, suốt một đêm tìm kiếm cô. Vận dụng hết thảy mối quan hệ xem camera giám sát, nhưng không hề thấy bóng dáng cô, lúc đó anh như phát điên lên, quậy tung cả khách sạn cũng không thu hoạch được gì.

Trong đầu anh không ngừng nghĩ, trong camera giám sát cho thấy cô không hề rời khỏi khách sạn, mà tất cả các nơi khác anh đều xem qua, đều không có thu hoạch. Duy nhất chiếc camera ở dãy hành lang dẫn đến WC bị hỏng và tầng cao nhất của tòa khách sạn này anh không có quyền hạn xem xét. Còn lại những tầng khác anh đều xem xét kĩ lưỡng nhưng không hề thấy cô, anh không biết cô đi đâu, thật sự anh rất lo lắng.

Trái tim anh đau đớn lên từng cơn, anh sợ cô xảy ra chuyện không hay, anh sợ bản thân sẽ không được gặp lại cô nữa. Trong sâu thẳm nội tâm anh vẫn có một tia hy vọng cô còn ở đây nên anh đã đợi cô suốt cả đêm, lòng anh cũng không hề thanh thản.

"Tony, sao anh lại ở đây?"

Âu Nam Diệp vừa xuống dưới đại sảnh đã thấy thân ảnh Tony thẫn thờ ngồi ở phòng chờ, nội tâm cô dâng lên một hồi chua sót khi thấy khuôn mặt tiều tụy của anh. Chắc hẳn tối qua cô không từ mà biệt đã khiến anh lo lắng rất nhiều, bộ âu phục trắng vẫn còn nguyên vẹn, mơ hồ còn nhăn nhúm.

Nghe thấy giọng cô, Tony như bừng tỉnh thoát khỏi dòng suy nghĩ đau thương, anh không nghĩ ngợi mà lao đến ôm chặt cô vào lòng, sự khó chịu trong lòng vơi đi chút ít.


"Diệp Tử, cô có sao không? Tôi thật sự sợ hãi khi không thấy cô..."

Tony ôn nhu nói, trong giọng nói chứa đựng rất nhiều sự quan tâm, hai hàng mi khẽ run run, khóe mi trở nên ướt át. Trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều, thật tốt quá, cô không có làm sao, nếu cô xảy ra chuyện thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

"Tôi không sao. Chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta trở về rồi nói, ở đây nhiều người không tiện."

Âu Nam Diệp cười trừ đẩy Tony ra, nhẹ nhàng cất giọng, cô không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ của cả hai. Nếu có tin đồn không hay thì rất rắc rối, cô hiện tại cũng không muốn bị người khác chú ý, điều đó không tốt cho thân phận hiện giờ của cô.

"Được. Không sao là tốt rồi." Tony đáp lại cô, thân thể khẽ buông cô ra.

Tia mất mát xẹt qua trong thâm tâm, cô vẫn là muốn giữ khoảng cách với anh, trong lòng cô Tư Đồ Hoằng vẫn chiếm một vị trí không hề nhỏ.

Âu Nam Diệp khẽ nhìn Tony rồi cất bước đi ra ngoài, Tony cũng lặng lẽ theo sau. Mà khi nãy cảnh tượng Tony ôm lấy Âu Nam Diệp đã vô tình lọt vào mắt Mạc Thiên Kỳ khi anh vừa từ thang máy bước ra. Chỉ thấy mặt anh đen lại, trong nội tâm nổi lên sự khó chịu không rõ nguyên do, anh một mặt lạnh lùng lướt qua cả hai.

Đúng là Mạc Thiên Kỳ anh bị điên rồi, cư nhiên lại vì nữ nhân kia mà khó chịu, vì nữ nhân kia mà phá vỡ quy tắc...

Đúng là...anh điên thật rồi! Điên vì tình!




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương