Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng
-
C6: Hoảng loạn
Phía bên ngoài phòng WC nữ, tiếng dày da cộp cộp dồn dập vang lên khiến Âu Nam Diệp càng hoảng loạn hơn, nếu như để người đó vào đây chắc chắn hôm nay cô sẽ thất thân. Khi nãy cô đã thấy hắn ta bất thường có ý định bám theo sau cô, nhất định ly rượu cô uống đã bị hắn ta bỏ thuốc, cô đã quá mất cảnh giác rồi.
Âu Nam Diệp lại một lần nữa vỗ nước lạnh vào mặt để cho bản thân tỉnh táo hơn, hai tay sờ soạn bên cạnh tìm kiếm túi xách, nhưng đáng tiếc ban nãy cô đã để quên trên bàn tiệc. Điện thoại là thứ duy nhất có thể giúp cô thì lại không có ở đây, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ bị hắn ta làm nhục tại nơi này sao?
Không thể, tuyệt đối không thể!
Cô vùng vẫy trong dòng suy nghĩ ác liệt cùng cơ thể bất ổn đầy rẫy khó chịu, trong cơ thể cô lúc này như có hàng nghìn, hàng vạn con kiến đang gặm nhấm cả thể xác lẫn linh hồn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mùi nước hoa nam tính phảng phất trong không khí truyền đến khiến tâm trạng cô càng rối loạn hơn bao giờ hết, hai tay bất giác nắm chặt đùi, véo thật mạnh một cái. Sự đau đớn lan tỏa toàn thân khiến cô tỉnh tảo hơn vài phần, cô không do dự mà mở cửa xông ra ngoài.
Trước mặt cô quả nhiên là khuôn mặt ghê tởm tràn đầy háo sắc của một tên nam nhân, ánh mắt hắn ta không rời dán chặt vào cơ thể quyến rũ của cô, khóe miệng nở một nụ cười lưu manh.
" Mỹ nữ, rất khó chịu đúng không? Anh đây. sẽ giúp em thỏa mãn, đêm nay anh khẽ khiến em dục tiên dục tử."
Giọng điệu ghê tởm của hắn ta vang lên, sự kiên nhẫn mất hết, hắn ta nhanh nhẹn tóm lấy tay Âu Nam Diệp kéo về phía hắn ta. Cơ thể cô lảo đảo ngã vào lòng hắn, sự khó chịu trong người càng ngày càng lớn, cô cố gắng vùng vẫy hòng thoát khỏi sự khống chế của hắn ta, nhưng không thể.
"Buông...buông tôi ra!" Âu Nam Diệp thở hắt ra một hơi, khó khăn cất tiếng.
"Sao có thể chứ, ngoan nào, sẽ nhanh thôi anh sẽ khiến em sung sướng mà rên rỉ dưới thân anh..."
Hắn ta không ngừng buông ra những lời tục tĩu khiến Âu Nam Diệp khó chịu, cô lấy hết sức thúc mạnh một cú vào hạ bộ hắn ta khiến hắn ta đau đớn buông người cô ra, hai tay che xuống dưới hạ bộ hét lên đầy đau đớn.
"Aaa...tiện nhân! Dám đá ông đây!" Hắn ta tức giận quát.
Nhân cơ hội hắn ta bị đau cô đẩy cửa WC chạy ra ngoài, cơ thể lảo đảo không đứng vững phải bám vào vách tường mà đi. Phía sau tên nam nhân gắng gượng sự đau đớn dưới hạ bộ mà đuổi theo cô, rất nhanh cô lại bị hắn ta tóm lại, mái tóc dài ngang lưng của cô bị hắn lôi kéo khiến cô đau đớn không thôi. Nước mắt theo đó mà ứa ra, cơ thể vẫn theo bản năng mà vùng vẫy.
"Tiện nhân! Hôm nay ông đây thề phải chơi chết cô!"
Hắn ta không kiêng dè nắm tóc cô lôi kéo lại gần chỗ mình rồi không nhanh không chậm giáng cho cô một bạt tay đầy đau đớn. Khóe miệng cô rỉ ra một dòng máu đỏ tươi, bên má hằn lên năm dấu tay đỏ chót, hai mắt cô tối đi, sự đau đớn lan tỏa toàn thân.
"Ưm...buông ra, đồ lưu manh!"
Âu Nam Diệp khó khăn đẩy tay hắn ta ra khỏi người cô, nước mắt không ngừng rơi lã chã, trong lòng thầm cầu mong Tony đến cứu cô. Nơi dãy hàng lang trải dài, không một bóng người đi lại, hiện tại bữa tiệc chính trị kia đang diễn ra, vậy nên nơi khuất như hành lang đi đến WC tất nhiên là vắng vẻ.
"Hừ! Còn ra vẻ sao? Được rên rỉ dưới thân ông đây là phúc phần của cô đấy!"
Hắn ta gằn lên từng chữ, giọng điệu đầy sự giễu cợt cùng khinh bỉ, ánh mắt tràn đầy dục vọng từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt vào người cô không rời. Sự thèm khát trong máu như trỗi dậy, hắn ta lôi cô đi về phía trước, bàn tay to lớn của hắn ta bóp chặt cổ tay cô, mơ hồ hằn lên vết thâm tím.
Cứ thế Âu Nam Diệp bị tên nam nhân háo sắc lôi về phía trước, trên khuôn mặt ghê tởm kia không có chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Đến cuối hành lang, phía ngã rẽ bất chợt thân ảnh một nam nhân xuất hiện, ngũ quan hài hòa, đôi mắt chim ưng híp lại, hai tay tùy ý đút vào túi quần, đôi chân thon dài vươn ra chắn trước mặt hai người kia, bộ dạng ung dung tự tại tựa lưng vào tường.
Khóe môi còn ngậm điếu cigar nhưng không hề châm lửa, bước chân tên háo sắc chậm lại rồi dừng hẳn, hắn ta ngước đầu lên nhìn nam nhân trước mặt, miệng lại bắt đầu buông ra những lời tục tĩu.
"Con mẹ nó! Tránh đường! Không thấy ông đây đang vội à?!"
Hắn ta không hề biết bản thân đã chọc phải người không nên chọc, vẫn giương giương tự đắc hếch cằm, lườm nam nhân kia.
Nhìn thấy nam nhân trước mặt, Âu Nam Diệp như được cứu, ánh mắt tràn đầy cầu mong nhìn anh, khóe mi vẫn còn đọng lại nước mắt.
"Con mẹ nó! Điếc à?! Không nghe ông đây nói..."
Chưa kịp nói hết câu, hắn ta đã hứng chọn một cú đấm vào mặt, ngã lăn ra đất, máu từ mũi và khóe miệng chảy ra. Âu Nam Diệp thấy hành động của anh, trong lòng cô trở nên an tâm hơn, cơ thể lảo đảo ngã về phía trước, anh vươn tay ôm chọn cô vào lòng.
"Ưm...làm ơn...đưa tôi đi..."
Âu Nam Diệp khó khăn cất giọng, dược tính trong người cô đến giờ phút này càng ngày càng mạnh, cô sắp đánh mất lý trí rồi, nếu còn ở lại chỗ này cô không chắc bản thân sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý nào đâu.
Cô thà nhờ người nam nhân điển trai này đưa đi cũng không muốn rơi vào tay tên háo sắc kia, ngay cả một chút nhan sắc cũng không có. Nếu có thất thân thì chí ít đối tượng cũng phải đẹp tuyệt mỹ như nam nhân trước mặt này, đúng, phải đẹp trai như vậy.
"Chết tiệt! Dám đánh ông đây, đúng là chán sống!"
Hắn ta bò dậy chửi thề một câu, rồi định vung nắm đấm lên người anh thì lại bị anh đạp thêm một cú khiến hắn ta ngã sõng soài xuống nền đất lạnh lẽo, hắn ta ôm lấy cơ thể đau đớn không thể đứng dậy nổi.
"Hừ! Chán sống!"
Mạc Thiên Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, lạnh lùng phun ra vài chữ, sau đó chuyển tầm mắt vào nữ nhân trong lòng anh, mày nhíu lại. Vốn dĩ anh là đến đây dự tiệc, nhưng không ngờ cô tiểu thư Lucas Thanh Điệp kia cũng có mặt, còn đeo bám theo anh khiến tâm tình anh trở nên không tốt.
Thừa cơ Lucas Thanh Điệp không chú ý anh bèn ra ngoài ban công hít thở không khí, không ngờ lại bắt gặp cảnh nữ nhân trong lòng anh bị tên đàn ông cặn bã lôi kéo. Ban đầu anh không mấy quan tâm nhưng khi nhìn thấy sợi dây chuyền lấp ló trên cổ cô, ánh mắt anh lại trở nên khác lạ, rồi vô duyên vô cớ chặn đường tên háo sắc kia mà cứu cô.
Phải biết Mạc Thiên Kỳ anh ở Thành Đô này được mệnh danh là nam nhân cấm dục bậc nhất, chưa bao giờ gần nữ sắc. Nhưng hôm nay lại phá lệ cứu một cô gái, ha, đúng là không một nam nhân nào có thể thoát khỏi ải mỹ nhân.
"Ưm...nóng quá...ưm..."
Âu Nam Diệp trong lòng anh lúc này khó chịu cực độ, cô chỉ muốn có thứ gì đó mát lạnh chạm vào người, thần trí cô không còn tỉnh táo nổi, bắt lấy tay anh đưa lên mặt cọ cọ. Hành động táo bạo của cô khiến mặt anh đen lại, ánh mắt có chút lạnh liếc nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, tâm trạng trùng xuống.
"Buông tay!" Anh rít từng chữ qua kẽ răng, mày nhíu chặt, cơ thể trở nên cứng nhắc.
Vì dược tính quá mạnh nên cô đã mất ý thức, không hề nghe những gì anh nói, bản thân cầm tay anh cọ cọ chưa đủ, cô còn không ngừng sờ soạng khắp ngực anh. Bờ môi mỏng manh quyến rũ khẽ vươn lên hôn lên yết hầu của anh, cơ thể Mạc Thiên Kỳ cứng đờ, phía dưới bắt đầu có phản ứng, dục vọng dâng trào.
"Nữ nhân chết tiệt!"
Mạc Thiên Kỳ khẽ chửi thề, vươn tay đánh một cú vào gáy cô khiến cô bất tỉnh, sau đó bế bổng cô đi về hướng thang máy.
Rất nhanh cả hai đã có mặt tại một căn phòng tổng thống xa hoa nằm trên tầng cao nhất của tòa khách sạn, phòng này là phòng riêng tư của anh. Phòng này chỉ dùng khi anh có tiệc xã giao ở đây, mỗi khi uống say sẽ lên đây nghỉ ngơi, hoặc những lúc anh tránh mặt Mạc lão phu nhân anh sẽ đến đây ở tạm. Không riêng gì anh, Dạ Tiêu Phàm và Hoắc Dạ Diễm đều có một phòng, ba người bọn họ thỉnh thoảng cũng tụ họp nhau ở chỗ này.
Nhìn người con gái đang hôn mê bất tỉnh trên giường, Mạc Thiên Kỳ khẽ ôm chán thở dài, rồi lấy hộp dụng cụ y tế ra xử lý vết thương cho cô. Xong xuôi hết mọi chuyện, anh lặng lẽ đi ra ngoài ban công, ánh trăng sáng rực bên ngoài hắt lên người anh tạo nên một cảnh tượng thật đẹp.
Ánh mắt sắc bén của anh khẽ nhìn xuống thành phố Thành Đô phồn hoa phía dưới, từng mớ kí ức ít ỏi về quá khứ đau thương lại ùa về trong anh.
Thân thể gầy còm của một thiếu niên 15 tuổi quỳ rạp trong mưa cầu xin sự giúp đỡ, nhưng đổi lại là những cái nhìn khinh bỉ của người thân, những lời sỉ nhục khiến trái tim bé nhỏ bị tổn thương, vỡ vụn ra từng mảnh...
Tất cả chỉ là quá khứ nhưng nó vĩnh viễn không thể tiêu tan, sự khổ sở đớn đau năm ấy đã khiến trong anh có một bóng ma tâm lý, nó luôn khiến anh trở nên đau đớn, điên cuồng mỗi khi nhớ lại.
Đã rất lâu rồi anh không bị cơn ác mộng kinh khủng kia đeo bám nhưng từ lần trở lại nước T vào một tháng trước kia, tất cả mọi thứ như một thước phim tua chậm lũ lượt kéo về, từng chút, từng chút không sót một thứ.
Mỗi đêm nó đều đeo bám anh khiến anh không thể nào có một giấc ngủ bình yên, hình như đã đến lúc anh phải đối mặt với quá khứ kinh khủng ấy thêm một lần nữa rồi, liệu rằng tất cả có thể kết thúc...
Mạc Thiên Kỳ đứng ở ban công hồi lâu mới trở vào trong, ánh mắt phức tạp khẽ liếc qua nữ nhân đang nằm trên giường, rồi bản thân quay người về chiếc sofa đối diện mà đi đến. Tâm trạng có chút phức tạp, anh vẫn là nên ngủ mội mình, tốt nhất không nên dây dưa với bất kỳ nữ nhân nào, đối với anh điều đó rất phiền phức.
Phía ngoài cửa sổ, một cơn gió thoáng lướt qua, khẽ lay rèm cửa, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rèm hắt vào bên trong khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn...
__Góc tâm sự nhỏ: __
__Army: Tui bí quá mn ưi, cố nặn mãi mới ra vài chữ cho mọi người nà! Ghé ủng hộ tui để tui có thêm nhiều động lực viết thêm chap mới nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook