Phía cửa buồng bên phải, Liên chầm chậm đi lên lầu, từng bước nặng nề. Cô đứng đó tự nãy giờ và đã nghe tất cả. Đứa con của cô và Đạt đã mất đi, đến bây giờ cô vẫn không nghe tin tức gì, như lời má chồng cô nói, lẽ nào nó để lại hậu quả cho cô, cô sẽ khó mà có con thêm lần nữa. Nỗi lo đó còn đang khiến cô âm thầm khổ sở thì bây giờ lại có người đàn bà khác đem tới cho anh một đứa con, điều đó làm cô thêm đau đớn, cô cảm thấy mình như một kẻ bên lề trong cuộc sống của anh, như một kẻ thừ thải trong gia đình chồng.

Liên lặng lẽ về phòng và thu xếp quần áo bỏ vô giỏ xách. Anh đã có gia đình của riêng mình, vậy thì cô sẽ rời khỏi nơi đây.

Bên dưới nhà vẫn còn có tiếng cãi vã. Lần này là cuộc tranh cãi giữa Đạt và bà Ngự.

- Má, chuyện này cứ từ từ hẵng tính.

- Có gì để mà tính? Nó là con của con, con cũng không phủ nhận, vậy thì cứ nhận về, cần gì chờ với đợi cho mắc công? Nếu con không chịu thì má sẽ đánh điện báo cho cha con biết để ổng về đây quyết định.

- Má phải để con nói với Liên vài câu nữa chớ!

- Có gì để nói? Huống gì, nó có sanh đẻ được gì đâu, bây giờ quan trọng nhứt là con của con, nó là máu mủ của con. Đạt à, con không thể coi trong vợ hơn con được! Nếu là người hiểu chuyện thì con Liên phải chấp nhận chuyện này.

- Má, nếu là má, liệu má có chấp nhận được liền hay không, đang yên đang lành lại có người ẵm đứa nhỏ tới nói là con riêng của chồng má thì má sẽ làm sao, má để con giải thích mọi chuyện với Liên một cách rõ ràng, chờ êm xuôi mọi chuyện rồi đem đứa nhỏ về cũng được.

Nghe Đạt nói có lý, bà Ngự im lặng suy nghĩ, ngay lập tức, Ngân lên tiếng.

- Vậy anh muốn má con tui chờ tới chừng nào? Rủi vợ anh không nguôi giận thì sao? Anh Đạt, nếu hôm nay anh không nhận con mình thì sau này, anh muốn nhận cũng không được nữa đâu.

Biết Ngân có ý hù dọa nhưng bà Ngự xót cháu nên bà trở nên kiên quyết.

- Đạt, nếu con có thể khẳng định nó không phải là con của con thì má sẽ lập tức đuổi hai má con nó ra ngoài. – Chờ một hồi lâu mà Đạt vẫn im lặng, bà tiếp tục lên tiếng - Con không phủ nhận, vậy thì, con phải nhận con ngay lập tức. Chuyện với con Liên mới là chuyện phải tính sau.

Bà Ngự đã nhất quyết giữ cháu lại thì có tranh cãi cũng là vô ích, hơn nữa, dù còn nghi ngại nhưng anh vẫn không thể phủ định hoàn toàn đứa nhỏ.

Lòng Đạt nóng như lửa, anh không biết hiện giờ Liên đang ra sao, không biết cô đang nghĩ gì, anh thấy mình không còn thời gian để tranh cãi nữa. Anh quay mặt về phía cầu thang, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh lên phòng, mặc kệ bà Ngự và Ngân, hai người nói gì với nhau thì cứ nói.

Liên đang ngồi ôm mặt khóc, bên cạnh cô là giỏ quần áo đang xếp dang dở. Khi nghe bước chân tới gần, cô vội vàng đưa tay lau nước mắt rồi nhanh chóng vơ quần áo cho vô giỏ một cách lộn xộn. Khi thấy dáng Đạt đã đứng trước cửa phòng, mặc kệ mớ quần áo còn bừa bộn, rơi vãi trong ngoài, dây buộc còn chưa được gài lại, Liên xách giỏ đứng dậy bước đi.

Vừa nhìn là Đạt đã hiểu, anh đứng chặn ngay cửa rồi nắm lấy tay cô mà giữ lại. Anh giật mạnh giỏ quần áo từ tay cô quăng ra một bên rồi ôm chặt lấy cô.

Liên quyết liệt kháng cự.

- Buông em ra, để em đi, vợ con anh về rồi, gia đình anh có thể đoàn tụ với nhau, em bây giờ là người dư thừa rồi. – Giọng Liên chan chứa đầy tủi hờn ai oán.

- Ai vợ, ai con, ai gia đình, ai đoàn tụ chớ, em đừng có giận quá mà nói năng lung tung. Em mới là người anh đem trầu qua cưới hỏi đàng hoàng, có ra sao đi nữa thì chỉ có em mới là vợ anh thôi.

- Trầu cau cưới hỏi thì sao, cũng chỉ là hình thức thôi, anh với người ta có con rồi, là con trai hẳn hoi, con cũng đem tới cho anh luôn, đó mới là gia đình thực sự của anh, em không muốn làm anh khó xử, anh cũng không cần phải lựa chọn, để em đi là êm mọi chuyện.

- Anh không có gì mà khó xử, cũng không cần gì lựa chọn, nếu là con anh, anh sẽ nhận, nhưng em là vợ anh thì đâu có lí do gì mà phải rời xa anh, anh sẽ không để cho em xa anh dù một bước.

- Anh Đạt, anh đừng làm khó em, em là người ích kỉ lắm, chẳng thà em chịu cô đơn chớ nhứt quyết không chia chồng cho người khác, nhưng người ta đã có con với anh rồi, anh phải có bổn phận của mình, em thì không muốn anh làm vậy, em biết như vậy là xấu bụng nhưng mà... – Nói tới đây, mắt Liên nhòa nhạt. Cô là phụ nữ, cô không tránh được sự ích kỉ cố hữu tiềm tàng. Cô có thể nhường cơm sẻ áo, có thể cho đi bất cứ điều gì, ngoại trừ tình yêu.

- Em muốn anh cũng không chịu, anh chỉ nhận con, còn má nó không dính líu tới anh.

- Anh nói sao nghe dễ quá! Không dính líu tới anh. Không có anh thì làm sao có nó trên đời, một mình má nó đẻ nó ra được sao? Dù chị ấy không được cưới hỏi chánh thức nhưng lại là má của con anh, chị ấy vẫn quan trọng hơn em.

- Trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhứt, anh sẽ không cưới Ngân.

- Cho dù anh không chính thức cưới chị ấy đi nữa thì chị ấy cũng giống như vợ anh rồi. Mà dù..., anh không cưới chị ấy thì có khác gì đâu, con anh còn nhỏ, nó cần có má, việc thăm nom qua lại là đương nhiên, người ta nói, đứa con là sợi dây gắn kết giữa hai người, nó giúp cho mối quan hệ của hai người thêm bền chặt, hai người có con chung với nhau thì mới thật sự là vợ chồng. Còn em, em có gì với anh đây? Em nghĩ, dù thế nào thì em đi là tốt hơn.

- Liên, nếu em muốn rời xa anh vĩnh viễn, nếu em muốn chúng ta thôi nhau hẳn thì hãy bỏ đi, bằng không thì em đừng đi đâu hết.

Liên cắn môi nhìn Đạt, từ sâu trong ánh mắt cô hiện rõ sự đau đớn vô cùng, rõ rồi, đối với người đàn ông thì con cái vẫn là quan trọng hơn, anh đã có sự lựa chọn rõ ràng.

- Anh muốn hăm dọa em. Hay là..., anh muốn cắt đứt với em chớ gì? Được rồi, em đi cho anh vừa lòng, cho anh tiện bề mà quay về với người ta. – Nói xong là cô quay mặt bước đi. Nhưng vừa quay lưng thì vòng tay mạnh mẽ của Đạt đã ôm chặt cô từ phía sau, gương mặt lo lắng tới mức khổ sở của anh, cô không thể nào nhìn thấy nhưng thanh âm đầy xúc động trong giọng nói, cô không thể không nghe, từng lời, từng lời bắt đầu bào mòn ý chí.

- Không phải, anh không hề có ý đó! Em hiểu sai ý anh rồi! Lúc nào em cũng nóng nảy như vậy, em không chịu nghe anh nói cho đàng hoàng. Anh chỉ muốn nói: trừ khi em muốn đoạn tuyệt với anh, à không, anh không bao giờ để em đoạn tuyệt với anh, xin em đừng xa anh trong lúc này, anh đang rất mệt mỏi, việc nhà, việc làm ăn, nó không hẹn mà tới cùng một lúc làm lòng anh rối như tơ, lúc này em mà xa anh thì anh sợ mình không chịu nổi. Dù việc gì xảy ra, anh luôn sẵn sàng đối mặt, nhưng nếu không có em bên cạnh, anh sợ mình sẽ sụp đổ, anh sẽ nhớ em mà không còn tâm trạng nào để giải quyết các vấn đề. Em thấy không? Chỉ mới có vậy thôi mà anh đã nói năng lộn xộn rồi, em mà đi thiệt thì không biết sẽ ra sao? Em giận anh đến đâu đi nữa thì cũng đừng bỏ đi, giận nhau mà mỗi người lại ở một nơi thì không bao giờ hết giận được đâu. Em cứ la hét, cứ khóc, cứ chửi, cứ đánh anh đi, cứ giày vò anh đi, chì chiết anh bao nhiêu cũng được, nhưng em hãy ở lại đây cùng anh để vượt qua mọi chuyện, được không em?

Lời nói người đàn ông mạnh mẽ lại yếu mềm đến thế, nếu là bình thường, Liên có thể cứng lòng chắc dạ được sao? Nhưng với chuyện này, cô không thể dễ dàng chấp nhận được, đối với cô, đây là một chuyện rất lớn, nó có rất nhiều vấn đề dây mơ rễ má xoay quanh, không thể chỉ đôi ba ngày là giải quyết được khúc mắc trong lòng, không phải chỉ đôi ba tháng là nỗi đau lắng dịu.

Liên xoay người lại, mặt đối mặt, nước mắt vẫn lưng tròng, giọng nói như tiếng than thở vọng lại từ chốn âm u.

- Anh Đạt, không phải em vô tình, không phải em muốn đoạn tuyệt với anh nhưng em rất buồn, em rất đau và em lại sợ, đang yên đang lành lại có người bế con tới nói là con anh, em phải làm sao bây giờ? Em sợ mình sẽ trở nên xấu xa ích kỉ, nếu anh chọn em thì anh là người không tốt, còn nếu anh chọn con thì em sẽ đau đớn vô cùng. Từ nhỏ tới giờ, em không ghét con nít cũng không thù hằn gì ai nhưng nó là con riêng của anh, em không biết mình có thương nó được không, lỡ như em ghét nó thì sao hả anh? Lỡ như em với nó sau này trở thành hai thái cực thì anh sẽ làm sao, anh sẽ lựa chọn như thế nào?

- Sao phải chọn? Nếu em sẵn lòng tha thứ, anh có thể có được cả hai và em cũng không mất gì hết. Và, anh không quan tâm tới "lỡ như", chỉ cần em ở lại và tha thứ thì sẽ không có hai chữ này ở tương lai.

- Nhưng em không thể ở đây nhìn anh với má của con anh hằng ngày qua lại, nó làm em có cảm giác như mình là kẻ thứ ba đang phá hoại gia đình người khác. Em là vợ anh, anh là của em, nhưng người ta lại đẻ cho anh một thằng con trai, nó là của anh, anh là của nó và nó là của má nó chớ không phải của em, cứ như anh không thuộc về em nữa, làm sao em lại có thể ở lại để giữ cái không thuộc về mình – Khi nói lời này, trong đầu Liên hiện ra viễn cảnh, Đạt là cha, Ngân là mẹ, cả hai cùng chụm đầu âu yếm đứa con trai trong khi cô là chỉ có thể đứng ngoài nhìn họ. Cô bật khóc nức nở rồi nói bộc phát như lời một đứa trẻ - Em không muốn ở đây để bị anh cho ra rìa đâu.

Đạt thấy Liên có những suy nghĩ thật ngốc nghếch và lời lẽ của cô cũng thật ngây ngô, nhưng hỡi ơi, đó lại là sự ngốc nghếch đáng yêu, và sự ngây ngô kia lại khiến tim anh không ngừng rung lên vì xao động. Trong lòng anh đã rõ, chỉ vì trong phút chốc đau lòng mà khó chấp nhận sự thật này, chỉ vì sự giận hờn bộc phát mà cô muốn trốn tránh chớ thật lòng cô không hề có ý muốn đoạn tuyệt với anh.

Tấm chân tình đã trao nhau thì làm sao có thể dễ dàng bỏ nhau vì sai lầm trót phạm phải, anh cứ cương quyết nắm chặt không buông thì nhất định cô sẽ không thể rời xa anh được. Đạt lắng nghe lời Liên nói, mắt không rời khuôn mặt người anh thương, anh đưa mấy ngón tay lướt nhẹ qua má cô để lau đi từng giọt nước mắt.

- Anh biết điều này là không đúng, nhưng trong lúc này, coi trọng ai hơn thì trong anh quá rõ ràng, nhưng có những điều mà mình không thể nói ra, vậy thì, xin em hãy nhìn vào mắt anh, nhìn vào giọt nước mắt hiếm hoi của người đàn ông sắp sửa vì em mà chảy xuống, hãy nhìn thật sâu vào trái tim của anh mà hiểu cho anh, anh không muốn con anh lớn lên sẽ hận cha nó vì coi trọng vợ của mình hơn, nhưng nếu vì nó mà em bỏ anh, nếu vì nó mà anh mất một gia đình, nếu vì nó mà anh phải mất người anh thương, thì anh sợ mình cũng không thể dành cho nó một tình thương trọn vẹn sau này. Anh biết, anh không thể ghét nó vì anh đã tạo ra nó, cho nên, anh sẽ ghét chính mình, anh sẽ tự dằn vặt bản thân cho tới khi anh chết. Liên, đừng nghĩ anh là người xấu, cũng đừng vì suy nghĩ thiếu đúng đắn này mà coi thường anh, thực sự anh không coi trọng tình yêu hơn tình thương nhưng nếu thiếu tình yêu thì cuộc sống của anh không còn ý nghĩa, lúc đó, e rằng, tình thương trong anh cũng tàn lụi mà thôi. Em ở lại thì anh có tất cả, em mà đi thì anh mất tất cả, em đành lòng khiến anh mất tất cả sao em?

- Anh Đạt, em biết là không thể bắt anh xa con mình, đó là điều không đúng, trăm ngàn lần không đúng, và lương tâm của em cũng không cho phép điều đó xảy ra, nhưng bây giờ em thấy rất đau lòng, em thật sự khó chịu lắm, việc chấp nhận thực sự là không thể. Bây giờ thì..., em đã hiểu được tâm trạng của anh khi biết em không còn trong trắng, nó không chỉ là giận hờn hay ghen tuông ích kỉ, nó còn là nỗi khổ của sự xót xa khi thứ mình quí trọng bỗng nhiên không thuộc về mình trọn vẹn, sự mất mát đó là một nỗi đau đớn dai dẳng, tựa hồ như không phút giây nào lắng dịu khiến con người không muốn mở mắt chấp nhận nó là sự thật. Nó xui khiến con người phải có hành động để khỏa lấp nỗi đau. Anh đã khỏa lấp nỗi đau bằng hành động lạnh lùng, bạo ngược, còn em thì khỏa lấp bằng cách ra đi, anh hãy để cho em đi.

- Không, em không được đi, anh không cho em đi. Tin anh đi, rồi thời gian sẽ làm cho mọi nỗi đau lắng dịu. Liên, đừng quan tâm tới những chuyện khác, chỉ cần vì anh, vì em, vì tình yêu của hai đứa mình mà ở lại, mọi chuyện rồi cũng qua thôi em à.

- Đâu có dễ như anh nói, mọi chuyện cứ sờ sờ trước mắt, nếu chỉ là người yêu thậm chí là nhân tình thì cũng là người dưng, đằng này, nó là máu thịt của anh, là kết quả của anh với người khác, làm sao mà em không quan tâm cho được?

- Liên, em suy nghĩ cho kĩ một chút giùm anh đi. Em cũng biết anh rồi mà, anh với Ngân đâu còn gì nữa, anh thề với em, từ khi cưới em rồi thì anh chỉ có mình em, anh không lăng nhăng hay gian dối gì hết, em nhìn thấy mà, từ khi cưới em tới bây giờ, anh không hề nghĩ tới bất cứ ai nữa. Hơn nữa, nó cũng chỉ là hậu quả của quá khứ mà thôi. Lần trước, em đã bỏ qua cho anh, lần này sao lại không hả em?

- Đâu có giống nhau, lần là chuyện hoàn toàn thuộc về quá khứ, còn lần này thì nó đang ở hiện tại, đứa con của anh đang ở đó và nó sẽ lớn lên cùng anh trong tương lai. Nó không còn là chuyện của quá khứ nữa.

- Nhưng căn nguyên của nó vẫn chỉ là sai lầm từ trong quá khứ, việc có nó và việc ăn nằm với má nó chỉ là một. Chỉ có điều, hậu quả của nó không xuất hiện cùng một lúc mà thôi. Việc anh với Ngân thi em đã biết rồi, đó chỉ là quá khứ. Em nỡ lòng nào chỉ vì lỗi lầm của quá khứ mà bỏ anh sao?

- Lỗi lầm này của anh là quá lớn, làm sao mà bỏ qua được?

- Nếu em muốn là được, mình đã là vợ chồng và cũng thật sự yêu thương nhau, cái nghĩa vợ chồng là phải biết bao dung và tha thứ cho nhau những lỗi lầm, cái tình của vợ chồng là không rời bỏ nhau những lúc khó khăn, cùng nhau chịu đựng để vượt qua tất cả.

- Nhưng khó khăn này là do anh tự gây ra.

- Anh biết, nhưng không lẽ, chỉ vì anh lỡ có con với người khác mà em nỡ bỏ anh sao? Anh lầm lỡ khi chưa gặp em, sao em lại trừng phạt anh như vậy? Em vô lý và tàn nhẫn với anh vậy sao?

- Anh nói em vô lý và tàn nhẫn? Anh có biết chuyện sanh con đẻ cái là chuyện hệ trọng cả một cuộc đời hay không? Ngày đó, em bị người ta hại mà anh còn đối xử với em như vậy, bây giờ, là anh tự mình gây chuyện, anh ăn nằm tới có con với người ta luôn! Nếu cứ lấy lí do là lầm lỡ trong quá khứ rồi cho qua dễ dàng thì ai cũng có quyền lầm lỡ phải không?

- Anh không có ý đó, nhưng mà, không lẽ chỉ vì chuyện như thế này mà anh phải chịu cảnh tan nhà nát cửa hay sao? Vậy là thì bất công cho anh quá.

- Không có gì là bất công hết. Trước giờ, chuyện tan nát gia đình cũng do việc không chung thủy, ngoại tình mà ra. Anh có con ngoài giá thú như vậy thì khác gì là ngoại tình.

- Khác chớ sao không? Anh chỉ ngoại tình khi anh vụng trộm với người khác sau khi cưới em, đằng này, chuyện là trước khi anh cưới em mà! Vậy thì, sao có thể nói anh ngoại tình cho được, anh không chịu đâu!

- Vậy thì là sở khanh, là đểu cáng, ăn nằm với người ta rồi bỏ.

- Liên!

Tiếng Đạt vang lên khiến không gian trở nên im lặng. Liên biết mình đã nặng lời với anh. Về phần Đạt, anh không hề giận cô vì những lời đã nói, anh chỉ không muốn cô nghĩ về anh như vậy. Đúng hơn là anh sợ cô sẽ nghĩ về anh như vậy. Bời vì, một người đàn ông như thế thì không bao giờ là đáng tin, cũng như không xứng đáng cho người phụ nữ trao thân gởi phận.

- Em không bỏ qua cho anh được sao?

- Không được!

- Chuyện này nặng nề và khó tha thứ tới vậy hả em?

- Vậy em hỏi anh. Nếu chẳng may..., lần đó, em có chửa, em cũng có một đứa con riêng thì... anh nghĩ sao? Liệu anh có bao dung? Liệu anh có tha thứ? Anh có chấp nhận con em? Có coi nó như con mình? Có tiếp tục chấp nhận em là vợ anh?

- Có! Có! Có! Có! Có! Em nghe rõ đây, anh nói là có, anh sẽ chấp nhận hết mọi thứ vì em, sẽ tha thứ hết mọi thứ vì em.

Đôi mắt Liên mở to nói lên sự bất ngờ vô hạn, câu trả lời ngoài dự định khiến cô giật mình mà thụt lùi mấy bước. Liên cứ nghĩ, khi nghe cô hỏi như thế thì anh sẽ bị chùng ý chí, ít nhất, anh sẽ ngập ngừng mà buông lỏng vòng tay. Nhưng không, anh không thèm suy nghĩ mà nói ngay sau đó và tay anh càng siết chặt người cô hơn nữa, giọng nói rõ ràng dứt khoát, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô với cái nhìn của sự chân thành quyết liệt. Cô bị mũi giáo của mình quay ngược tấn công. Liên hét lên để giữ vững ý chí.

- Em không tin! Anh gạt em. Anh chỉ nói để gạt em. Làm sao có thể có chuyện đó, chỉ một chuyện em không còn trong trắng mà anh đã đối xử với em như vậy thì làm sao anh có thể làm được chuyện đó? Sẽ không bao giờ có chuyện đó.

- Vậy thì em nhớ kĩ lại đi. Từ sau đêm đó, có lần nào anh nói bỏ em không? Có lần nào anh nói muốn xa em không? Có lần nào anh đuổi em về nhà má em không? Chưa bao giờ, phải không? Người muốn phá bỏ mối quan hệ của mình là em, chính em là người yêu cầu việc đó, em đòi xé hôn thú, là em đòi về mẹ, là em muốn xa anh... Em có biết khi em nói là muốn xé hôn thú, anh đã giận như thế nào hay không? Em có biết vì sao không? Vì khi anh còn chưa hề mảy may suy nghĩ tới nó thì em lại là người nói ra trước. Có lẽ em không tin, nhưng anh thề là anh nói thật. Những ngày lạnh nhạt để trừng phạt em, anh đi uống rượu nhưng anh không hề ăn nằm với bất kì người đàn bà nào khác. Đó là lí do anh đã tìm đến em trong những cơn say, không chỉ vì giận em mà còn vì... anh nhớ em. Đó là những ngày dằn vặt, vì anh phải sống trong mâu thuẫn, anh giận em nhưng nhớ em, cũng chỉ có em mới là người anh muốn "gần gũi". Em đừng nghĩ, vì anh đang là người gây chuyện lầm lỗi, vì anh là người đang trong tình thế khó khăn bức bách nên anh mới nói có một cách dễ dàng để được em tha thứ. – Sau một hồi la lớn thì giọng anh trầm lại - Liên à, từ lúc em bước vào đời anh thì anh đã không thể sống thiếu em được nữa rồi, dù việc đó phải khó khăn lắm anh mới nhận ra được nhưng sự thật vẫn luôn tồn tại. Anh giận, anh lạnh lùng, tàn nhẫn với em nhưng anh chưa bao giờ thấy vui với điều đó. Làm em đau, anh càng đau hơn. Những việc mà em nói quả thực, rất khó tha thứ. Anh thừa nhận: nó khó tha thứ. Nhưng em hãy tin, chỉ cần em ở bên anh, chỉ cần hai đứa mình ở bên nhau, ngày ngày đối mặt, ngày ngày chung sống thì đến một ngày niềm đau cũng sẽ nguôi ngoai, và cái chuyện có tha thứ hay không, không còn là hệ trọng nữa, vì anh đã nói, em mới là điều quan trọng hơn tất cả. Nếu đã yêu thương, anh sẽ không vì bất cứ nguyên do gì mà rời bỏ người mình thương. Tin anh đi Liên, tin anh đi mà.

- Em không tin.

Liên lắc đầu nguầy nguậy. Lòng cô trở nên rối bời khi nghe lời nói của anh. Không phải cô muốn đem chuyện ngày trước để hờn trách hay trả đũa gì anh, nhưng rõ ràng, anh đâu có dễ dàng tha thứ cho cô như vậy. Cô đã phải chịu đau khổ, chịu giày vò rất nhiều từ chuyện đó. Cô thông cảm với anh, cô hiểu cho anh, chính vì vậy, việc bỏ qua cho anh mới không thể dễ dàng. Anh đã có con với người khác, anh phải nhận nó, anh phải có bổn phận với má của con anh. Thế nên cô phải ra đi. Nhưng cô lại không hề có được lí lẽ để thắng được anh, chuyện cô có thể phản kháng lúc này là không tin vào những gì anh nói.

Đáp lại sự phản kháng của cô là sự áp đặt từ Đạt.

- Em phải tin. – Đạt giữ chặt đầu Liên trong hai tay, để mặt cô đối diện cùng anh, anh bắt buộc cô, không chỉ dùng tai mà còn phải dùng cả mắt để xác nhận lời anh nói.

- Em không tin, không tin, không tin! – Cô vẫn ngoan cố lắc đầu.

- Em phải tin, phải tin, phải tin!

- Không tin!

- Anh phải làm gì để em tin anh?

- Anh không cần làm gì nữa! Vì anh có làm gì thì em cũng không tin anh đâu. Anh chỉ vì bản thân mình nên mới nói ra những lời như vậy, anh chỉ gạt em thôi. Anh nói vậy để tiện cho anh sau này. Anh là người lăng nhăng, anh là người không chung thủy, anh có thể ăn ở với người không phải là vợ mình. Ai mà biết được là anh còn bao nhiêu đứa con ngoài kia nữa. Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, lại có người ẵm con tới cho anh nữa. Bây giờ, em không đi thì sau này cũng phải đi thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương