Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
-
Chương 64: Sở khanh
Liên khẽ mỉm cười khi đang nhìn từng giọt cà phê rơi xuống. Cà phê đợt này có mùi thơm hơn và nhìn cũng đen hơn, chắc là sẽ ngon hơn. Ngày nào cũng vậy, Đạt có sở thích vừa đọc nhật trình vừa nhấm nháp cà phê, và việc pha cà phê vào mỗi buổi sáng cũng đã trở thành một thói quen của cô.
Liên pha cà phê từ rất sớm, bởi vì, nếu chờ anh thức dậy mới pha thì anh phải đợi, đôi khi anh không có thời gian để đợi nhưng cà phê pha xong mà để tới lúc anh uống thì nó sẽ bị nguội và mất ngon. Nên cô cứ pha trước, đậy kín rồi đặt ly cà phê vào tô, sau đó, đổ nước nóng vào, sau một lúc lại thay nước một lần, như vậy, chỉ cần anh muốn là sẽ có ngay một ly cà phê còn nóng hổi mà không cần phải chờ đợi.
Một công việc thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật phiền phức. Bà Ngự nhìn vào thì thấy thật lôi thôi, chỉ một ly cà phê nhỏ xíu mà phải bỏ biết bao công sức, chạy tới chạy lui cả buổi. Dì tám ngó qua thì cho là phí phạm, chỉ để giữ cho ly cà phê được nóng ấm mà trên bếp lúc nào cũng có ấm nước được bắc lên. Còn tụi con Nhanh nhớ tới thì thấy ngao ngán, chẳng thà cứ đưa tụi nó một đống việc còn hơn bắt tụi nó làm đi làm lại một việc như thế này. Mà việc này, Liên cũng không giao cho ai làm, vì đa số họ đều không biết uống cà phê, nói đúng hơn là chưa từng được uống nên họ cũng không biết pha thế nào cho ngon, thêm vào đó, Đạt lại không phải là người dễ tính. Cô phải tập pha tới mấy lần mới đúng với ý của anh.
Mọi người trong nhà nhìn cô làm mà cứ thắc mắc vì sao cô lại vui vẻ làm một việc phiền phức mà nhàm chán tới vậy. Chính bản thân cô cũng chưa bao giờ tự hỏi, tại sao cô lại vui vẻ mà làm một công việc nhàm chán tới vậy.
Trời sắp trưa mà Đạt vẫn chưa dậy, những hôm là ngày nghỉ thì anh thường dậy trễ. Châm nước nước nóng xong là Liên đi lên phòng. Cô thấy Đạt vẫn còn ngủ nên mới đưa tay lay anh dậy. Anh vẫn nằm yên nhưng mi mắt có sự động đậy nhẹ nhàng. Cô lấy ngón tay khều nhẹ dưới lòng bàn chân của anh. Chân anh có cảm giác nên co giật nhẹ mấy cái rồi lại bình thường trở lại; là anh không biết nhột hay anh ngủ thiệt, cô thấy thắc mắc nên chuyển tới ngồi phía trên. Cô đang nhìn thì bỗng anh mở mắt rồi nhanh tay ôm vòng qua lưng cô mà kéo cô nằm xuống giường, sau đó, anh chồm người đè lên cô.
- Em giỡn gì mà ác vậy?
- Nhưng anh có biết nhột đâu!
- Tại da chân của anh dày, bây giờ tới lượt em, để coi da chân em có dày như da chân anh không?
Tay anh trượt nhanh xuống dưới rồi nắm lấy cổ chân cô. Biết ý đồ của anh, cô tung chân rồi hạ giọng van nài.
- Đừng mà anh, tha cho em đi.
Anh cười "nham hiểm".
- Đừng có hòng.
- Á.
Liên vùng vẫy rồi lùi ra phía sau nhưng không sao thoát khỏi bàn tay cứng chắc của Đạt. Anh kéo cô nằm về phía bên trong rồi đưa tay nắm lấy một bên chân của cô, sau đó anh đưa tay gãi nhẹ.
Cô rùng mình vì nhột. Cảm giác thật khó chịu, khó chịu hơn cảm giác đau rất nhiều. Trong khi miệng ra sức cầu xin thì cả cơ thể cô không thôi vùng vẫy, cô làm hết mọi cách, nhào tới ngăn tay anh không được, cô tiếp tục dùng hết sức bình sinh mà quẫy đạp, rồi đá chân lung tung. Nhưng vô ích, anh cứ trơ như đá mà nắm chặt chân cô khiến cô bất lực vặn vẹo, nước mắt cứ tràn ra trong tiếng cười sặc sụa. Tóc cô bắt đầu rối tung rũ rượi, quần áo thì xốc xếch, hàng nút cũng bị bung mấy cái, cô ho khan mấy tiếng, mặt đỏ lựng.
Nghe tiếng ho, Đạt biết mình giỡn quá trớn, anh ngưng tay rồi kéo cô ngồi vào lòng mình, vuốt mớ tóc rối buông dài phía trước ra sau lưng cho gọn gàng rồi bất giác nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn.
Trong khoảnh khắc anh lơ đãng, cô vội rút chân hòng trốn thoát, nhưng chiếc giường kê sát vách tường nên càng lui thì càng vào đường cùng. Anh trườn tới níu lấy eo cô, nghĩ tới cảm giác nhột nhạt lúc nãy, cô hoảng hốt muốn tránh thật xa, nhưng chưa kịp phản kháng thì anh đưa tay ngang người cô, kéo cô ngồi vào lòng anh, vòng tay anh rắn chắc ôm trọn phía trên lưng khiến cô không nhúc nhích gì được.
Ngực áo cả hai vốn chẳng còn gì che đậy, đôi bờ ngực trần mềm mại áp sát khuôn ngực trần vạm vỡ. Máu nóng cả hai cơ thể bắt đầu lưu thông, hai trái tim cận kề trao nhau từng nhịp đập, trái tim gần nhau đến nỗi cả hai không phân biệt được đâu là nhịp đập của riêng mình. Cô đã thấm mệt. Ngồi trên đùi anh mà thở hổn hển, còn anh thì cứ im lặng mà nhìn cô, đôi môi nhẹ mỉm cười như chờ đợi.
Đôi mắt anh phẳng lặng như mặt nước hồ thu nhưng lại vô cùng sâu thẳm, làn khói sóng dày đặc từ đáy ngoi lên làm sóng mắt hiện lên ánh nhìn nồng cháy.
Những nụ hôn triền miên bất tận.
Đôi môi người đàn ông lưu luyến chẳng muốn rời, Liên ngả người đón nhận cảm giác được nâng niu trên từng thớ thịt, khi cả hai chạm tới tận cùng của chốn thâm sâu, Liên đưa tay gì chặt vai chồng như đáp lại vòng tay chưa hề buông lỏng. Cả hai đều cảm nhận được sự khao khát lẫn nhau của người đối diện.
Việc được Liên đáp lại càng làm Đạt thêm trào dâng cảm xúc, anh càng nồng nhiệt đến nỗi cô không chịu nổi, cô ngả người về phía sau, cả hai cùng đổ ập xuống giường, khao khát rồi khao khát, dường như không thể nào được thỏa mãn. Khi cả hai trái tim cùng được chung nhịp, cả hai đều muốn dâng hiến cho nhau những gì tuyệt vời nhất. Khi tình yêu thật sự hòa nhịp, hai cơ thể hòa làm một cũng là lúc tâm hồn không còn gì chia cắt. Đạt muốn làm mọi thứ để có thể nắm trọn trái tim cô, anh không ngần ngại cho cô thấy rằng sự khát khao của anh dành cho cô là vô hạn. Anh vui vì thấy cô không còn thờ ơ hay lãnh đạm, niềm hạnh phúc sâu xa khó gọi thành tên, đó là khoảnh khắc cô khe khẽ gọi tên anh trong giây phút giao kề.
Rất nhiều lần cô muốn nói được làm vợ anh là một hạnh phúc tuyệt vời, nhưng có cái gì đó từ sâu thẳm làm cô im lặng, cô đáp lại tình cảm của anh bằng ánh nhìn trìu mến chứa chan, cô muốn anh có thể cảm nhận được niềm hân hoan từ trái tim mình, cô trao cho anh sóng tình nồng đượm, một cảm xúc rất thật, rất tự nhiên, không phải chỉ là nghĩa vụ của một người vợ đối với chồng hay chỉ là chút tấm lòng muốn báo đáp sự rộng lượng của anh, đó là một khát khao từ trong sâu thẳm, cô muốn làm anh hạnh phúc.
Không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã, Đạt với Liên chưa biết chuyện gì thì nghe tiếng gõ cửa phòng ầm ầm, cứ như người bên ngoài đang muốn phá cửa để đi vào.
Vừa mở cửa đã thấy mặt Nhanh hớt hơ hớt hải, Nhanh cuống quít mở miệng, lắp bắp một hồi với một tràng chữ được chữ mất nhưng sau cùng cũng nói được trọn câu.
- Mợ... ba ơi, ở dưới nhà có người tới... nói là... giao con.. cho cậu ba đó!
Liên đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn Nhanh trừng trừng. Còn Đạt thì nhanh chóng bật dậy rồi nhoài người về phía cửa.
- Em nói cái gì? Ai tới giao con, con của ai, giao cho ai?
Nhanh lấy lại bình tĩnh, cô nuốt ực một cái để nói thật rõ ràng.
- Dạ, thưa cậu, có một cô lạ hoắc nhưng mà đẹp lắm, cổ bồng một đứa nhỏ tới đây nói như vậy, cổ nói rõ là con của cậu ba Đạt với cổ, cổ đang đứng dưới nhà chờ cậu xuống để nói chuyện, cậu mợ mau xuống đi.
Liên xoay người nhìn Đạt, đôi mắt mở to bắt đầu phảng phất sự hoang mang khó tả, câu nói của Nhanh đập vô đầu làm cô bỗng nhiên nghe tim mình đau nhói. Con của Đạt, con của anh nhưng không phải do cô sanh, con của anh cùng người phụ nữ khác, điều đó chứng tỏ anh đã không chung thủy với cô, anh đã lừa dối cô rất lâu rồi.
- Anh Đạt, anh có vợ bé ở ngoài hồi nào vậy?
Thấy cô chỉ đứng yên bất động nhìn anh, ánh mắt ai oán và hụt hẫng, Đạt lo lắng nắm lấy cánh tay cô nhưng cô gạt ra rồi bỏ lại giường ngồi, anh chạy tới ngồi bên cạnh mà trấn an.
- Liên, em bình tĩnh đi, vợ bé vợ mọn gì ở đây, anh không có ai ngoài em hết, chuyện này anh cũng không biết gì đâu. Em ở đây để anh xuống nhà coi thử. Nhanh, em ở đây coi chừng mợ giùm cậu.
Kim Ngân đứng giữa nhà, trên tay còn bồng một đứa nhỏ, hành động của cô không được thành thạo, đứa trẻ trong tay cứ khóc không thôi. Mặt Ngân thể hiện sự bực dọc, tay cô cứ phát mạnh mấy cái vô lưng thằng bé cho nó nín nhưng thằng bé càng khóc lớn hơn. Đạt ra tới gian chính, vừa nhìn thấy Kim Ngân, Đạt nhanh chân đi tới bên cô hỏi lớn.
- Chuyện gì nữa vậy Ngân? Tui nghĩ chuyện của tui với cô, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà.
Đặt đứa nhỏ lên trên bộ ván, Kim Ngân lạnh lùng lên tiếng.
- Phải, anh đã nói rõ và tui đã nghe rõ, nhưng không có nghĩa là chuyện của chúng ta đã hết. Lẽ ra, tui cũng không muốn làm khó dễ gì anh đâu, suy cho cùng là hôm đó cả hai bên đều tự nguyện, tui cũng không phải là loại con gái thường tình, chỉ một lần ân ái là trói buộc người đàn ông bằng gia đình và bổn phận, nhưng không ngờ anh lại quá vô tình nên tui cũng không có gì để dị. – Đoạn, cô chỉ tay vê phía đứa nhỏ đang nằm. - Đây là con của tui với anh, hôm nay tui chỉ muốn anh nhận lại nó, để cho nó không phải lớn lên trong cảnh không có cha và không biết nguồn cội của mình.
Đạt nghe rõ từng lời Ngân nói, nhưng vì anh quá bối rối nên anh hỏi lại.
- Cô nói đây là con của tui sao? – Đạt không biết nói gì hơn là hỏi những câu mà chính anh cũng cảm thấy dư thừa. – Cô có chắc nó là con của tui không?
Vừa nghe xong câu nói của Đạt, mắt Ngân liền quắc lên, lửa giận từ đôi mắt như bắt đầu đỏ rực, cô cong môi lên mà nói lớn.
- Anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ tui là thứ đàn bà lang chạ, không đàng hoàng hay sao? Nói cho anh biết, tui chỉ ăn ở với anh thôi. Sau đêm đó, là tui mang bầu, chín tháng mười ngày thì đẻ ra đứa nhỏ, anh hứa là sẽ trở qua nên tui đã chờ anh, nhưng hơn cả năm trời mà không thấy nên tui mới bồng con về kiếm anh, anh có thể không đoái hoài tới tui nhưng anh không được chối bỏ đứa con này.
- Làm sao để tui biết nó là con của tui?
- Anh Đạt, tui không nghĩ là anh lại có thể nói giọng sở khanh đó! Nếu không muốn nhận nó thì anh cứ nói một tiếng dứt khoát, tui sẽ đem nó đi liền.
Hai tiếng "sở khanh" khiến anh chột dạ. Anh không hề nghĩ, rồi có một ngày, anh lại trở thành kẻ sở khanh. Với lương tâm và lý trí, anh biết anh phải nhận nó nếu nó là con anh. Anh đang phân vân, nhận con thì dễ nhưng liệu gia đình nhỏ anh với Liên có vì vậy mà đổ bể.
Đạt chau mày rồi lựa lời mềm mỏng nói vơi Ngân.
- Tui không chối bỏ. Nếu là con tui dĩ nhiên tui phải có bổn phận với nó. Chỉ có điều, bây giờ, tui đã có gia đình, có nhiều chuyện cần phải tính toán, đâu phải hễ nói nhận là nhận ngay. Cô cứ bồng con về, chờ một vài ngày nữa rồi tui tới nói chuyện cho rõ ràng, được không?
- Ai mà biết anh có thất hứa hay không, với lại, gia đình tui không hề biết chuyện này, nên tui không thể ẵm nó theo về nhà mình được.
- Chớ từ đó tới giờ, cô để nó ở đâu?
- Tui có mướn một căn nhà.
- Thì bây giờ cô đem nó về nhà cô mướn như trước giờ là được.
- Nhưng bây giờ tui muốn về nhà, anh không biết nuôi con nít là cực tới cỡ nào đâu, anh là cha nó, anh phải có bổn phận của mình.
- Thì tui có nói là không đâu, tui chỉ biểu cô đem về rồi ráng chờ tui vài bữa nữa thôi, tui nhứt định sẽ giải quyết cho êm xuôi. Lúc có bầu không chịu báo, sanh xong không nói, lúc về cũng im thinh, bây giờ thình lình lại chạy tới giao con, cô có biết cô làm như vầy thì gia đinh tui sẽ đổ bể hay không?
- Làm sao báo, anh về nước là biệt dạng, không một lá thư thăm hỏi, mấy bữa tới gặp anh thì anh kiếm cớ đuổi. Với lại, lúc đó, tui cũng rối rắm nên không biết làm sao, tui với anh không có danh phận gì, anh lại có vợ... Nhưng bây giờ tui nghĩ kĩ rồi, tốt nhứt là giao con cho anh nuôi, dù gì thì tui cũng là gái chưa chồng.
- Thì cô cứ ẵm về, để tui lựa lời nói với gia đình tui một tiếng rồi sẽ tính, tui không để cô thiệt đâu mà cô lo.
Đạt vừa dứt câu thì đã thấy bà Ngự từ cửa lớn đi vào. Hôm nay, ông với bà có chuyến đi tới Lâm Viên, nhưng nửa đường bà lại quay về. Không biết bà đứng đó từ bao giờ nhưng đoán chắc là bà đã nghe hết, bà đi lại gần Ngân rồi đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang nằm trên ván, bà lên tiếng hỏi dứt khoát.
- Cô nói đây là con của thằng Đạt, đúng không?
- Dạ, đúng. – Ngân nhìn bà Ngự trả lời.
Bà bước lại gần bộ ván nhìn kĩ đứa nhỏ hơn, bà thấy nó cũng có vài nét giống Đạt, bà nhìn kĩ hơn để biết nó là trai hay gái. Sau khi nhận biết đó là một đức con trai, đôi mắt bà không giấu được một chút vui mừng.
Bà đi lại ghế và ngồi xuống, bà hỏi Ngân.
- Nó được mấy tháng rồi?
- Mười tháng.
- Đạt, con có chắc đứa nhỏ này là con của con không? – bà Ngự nhìn qua Đạt.
- Dạ...Con không biết, tụi con...lỡ...ăn ở có một lần thôi. – Đạt quay mặt mà ấp úng thật nhỏ.
- Hồi nào?
- Là đêm trước ngày con lên tàu về nước. – Đạt tiếp tục nói nhỏ mà không dám nhìn thẳng bà Ngự.
Bà Ngự suy nghĩ hồi lâu. Anh là con bà, lại là con trai nhà giàu có, theo tây học, xưa giờ giao du bạn bè, gái trai đều phóng khoáng, chuyện anh có lầm lỡ với ai thì bà cũng không quá bất ngờ. Hơn nữa, dù anh nói là không chắc nhưng lại không hề phủ nhận, bà nhẩm tính ngày tháng thì thấy trùng hợp nên bà quay lại nói với Ngân.
- Nếu vậy thì cứ để lại nhà này, nhà tui sẽ nuôi nấng nó. Cô cứ yên tâm, nhà này nhứt quyết không để cho con cháu mình rơi rớt, hơn nữa, tui cũng sẽ không để cho cô chịu thiệt thòi.
Liên pha cà phê từ rất sớm, bởi vì, nếu chờ anh thức dậy mới pha thì anh phải đợi, đôi khi anh không có thời gian để đợi nhưng cà phê pha xong mà để tới lúc anh uống thì nó sẽ bị nguội và mất ngon. Nên cô cứ pha trước, đậy kín rồi đặt ly cà phê vào tô, sau đó, đổ nước nóng vào, sau một lúc lại thay nước một lần, như vậy, chỉ cần anh muốn là sẽ có ngay một ly cà phê còn nóng hổi mà không cần phải chờ đợi.
Một công việc thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật phiền phức. Bà Ngự nhìn vào thì thấy thật lôi thôi, chỉ một ly cà phê nhỏ xíu mà phải bỏ biết bao công sức, chạy tới chạy lui cả buổi. Dì tám ngó qua thì cho là phí phạm, chỉ để giữ cho ly cà phê được nóng ấm mà trên bếp lúc nào cũng có ấm nước được bắc lên. Còn tụi con Nhanh nhớ tới thì thấy ngao ngán, chẳng thà cứ đưa tụi nó một đống việc còn hơn bắt tụi nó làm đi làm lại một việc như thế này. Mà việc này, Liên cũng không giao cho ai làm, vì đa số họ đều không biết uống cà phê, nói đúng hơn là chưa từng được uống nên họ cũng không biết pha thế nào cho ngon, thêm vào đó, Đạt lại không phải là người dễ tính. Cô phải tập pha tới mấy lần mới đúng với ý của anh.
Mọi người trong nhà nhìn cô làm mà cứ thắc mắc vì sao cô lại vui vẻ làm một việc phiền phức mà nhàm chán tới vậy. Chính bản thân cô cũng chưa bao giờ tự hỏi, tại sao cô lại vui vẻ mà làm một công việc nhàm chán tới vậy.
Trời sắp trưa mà Đạt vẫn chưa dậy, những hôm là ngày nghỉ thì anh thường dậy trễ. Châm nước nước nóng xong là Liên đi lên phòng. Cô thấy Đạt vẫn còn ngủ nên mới đưa tay lay anh dậy. Anh vẫn nằm yên nhưng mi mắt có sự động đậy nhẹ nhàng. Cô lấy ngón tay khều nhẹ dưới lòng bàn chân của anh. Chân anh có cảm giác nên co giật nhẹ mấy cái rồi lại bình thường trở lại; là anh không biết nhột hay anh ngủ thiệt, cô thấy thắc mắc nên chuyển tới ngồi phía trên. Cô đang nhìn thì bỗng anh mở mắt rồi nhanh tay ôm vòng qua lưng cô mà kéo cô nằm xuống giường, sau đó, anh chồm người đè lên cô.
- Em giỡn gì mà ác vậy?
- Nhưng anh có biết nhột đâu!
- Tại da chân của anh dày, bây giờ tới lượt em, để coi da chân em có dày như da chân anh không?
Tay anh trượt nhanh xuống dưới rồi nắm lấy cổ chân cô. Biết ý đồ của anh, cô tung chân rồi hạ giọng van nài.
- Đừng mà anh, tha cho em đi.
Anh cười "nham hiểm".
- Đừng có hòng.
- Á.
Liên vùng vẫy rồi lùi ra phía sau nhưng không sao thoát khỏi bàn tay cứng chắc của Đạt. Anh kéo cô nằm về phía bên trong rồi đưa tay nắm lấy một bên chân của cô, sau đó anh đưa tay gãi nhẹ.
Cô rùng mình vì nhột. Cảm giác thật khó chịu, khó chịu hơn cảm giác đau rất nhiều. Trong khi miệng ra sức cầu xin thì cả cơ thể cô không thôi vùng vẫy, cô làm hết mọi cách, nhào tới ngăn tay anh không được, cô tiếp tục dùng hết sức bình sinh mà quẫy đạp, rồi đá chân lung tung. Nhưng vô ích, anh cứ trơ như đá mà nắm chặt chân cô khiến cô bất lực vặn vẹo, nước mắt cứ tràn ra trong tiếng cười sặc sụa. Tóc cô bắt đầu rối tung rũ rượi, quần áo thì xốc xếch, hàng nút cũng bị bung mấy cái, cô ho khan mấy tiếng, mặt đỏ lựng.
Nghe tiếng ho, Đạt biết mình giỡn quá trớn, anh ngưng tay rồi kéo cô ngồi vào lòng mình, vuốt mớ tóc rối buông dài phía trước ra sau lưng cho gọn gàng rồi bất giác nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn.
Trong khoảnh khắc anh lơ đãng, cô vội rút chân hòng trốn thoát, nhưng chiếc giường kê sát vách tường nên càng lui thì càng vào đường cùng. Anh trườn tới níu lấy eo cô, nghĩ tới cảm giác nhột nhạt lúc nãy, cô hoảng hốt muốn tránh thật xa, nhưng chưa kịp phản kháng thì anh đưa tay ngang người cô, kéo cô ngồi vào lòng anh, vòng tay anh rắn chắc ôm trọn phía trên lưng khiến cô không nhúc nhích gì được.
Ngực áo cả hai vốn chẳng còn gì che đậy, đôi bờ ngực trần mềm mại áp sát khuôn ngực trần vạm vỡ. Máu nóng cả hai cơ thể bắt đầu lưu thông, hai trái tim cận kề trao nhau từng nhịp đập, trái tim gần nhau đến nỗi cả hai không phân biệt được đâu là nhịp đập của riêng mình. Cô đã thấm mệt. Ngồi trên đùi anh mà thở hổn hển, còn anh thì cứ im lặng mà nhìn cô, đôi môi nhẹ mỉm cười như chờ đợi.
Đôi mắt anh phẳng lặng như mặt nước hồ thu nhưng lại vô cùng sâu thẳm, làn khói sóng dày đặc từ đáy ngoi lên làm sóng mắt hiện lên ánh nhìn nồng cháy.
Những nụ hôn triền miên bất tận.
Đôi môi người đàn ông lưu luyến chẳng muốn rời, Liên ngả người đón nhận cảm giác được nâng niu trên từng thớ thịt, khi cả hai chạm tới tận cùng của chốn thâm sâu, Liên đưa tay gì chặt vai chồng như đáp lại vòng tay chưa hề buông lỏng. Cả hai đều cảm nhận được sự khao khát lẫn nhau của người đối diện.
Việc được Liên đáp lại càng làm Đạt thêm trào dâng cảm xúc, anh càng nồng nhiệt đến nỗi cô không chịu nổi, cô ngả người về phía sau, cả hai cùng đổ ập xuống giường, khao khát rồi khao khát, dường như không thể nào được thỏa mãn. Khi cả hai trái tim cùng được chung nhịp, cả hai đều muốn dâng hiến cho nhau những gì tuyệt vời nhất. Khi tình yêu thật sự hòa nhịp, hai cơ thể hòa làm một cũng là lúc tâm hồn không còn gì chia cắt. Đạt muốn làm mọi thứ để có thể nắm trọn trái tim cô, anh không ngần ngại cho cô thấy rằng sự khát khao của anh dành cho cô là vô hạn. Anh vui vì thấy cô không còn thờ ơ hay lãnh đạm, niềm hạnh phúc sâu xa khó gọi thành tên, đó là khoảnh khắc cô khe khẽ gọi tên anh trong giây phút giao kề.
Rất nhiều lần cô muốn nói được làm vợ anh là một hạnh phúc tuyệt vời, nhưng có cái gì đó từ sâu thẳm làm cô im lặng, cô đáp lại tình cảm của anh bằng ánh nhìn trìu mến chứa chan, cô muốn anh có thể cảm nhận được niềm hân hoan từ trái tim mình, cô trao cho anh sóng tình nồng đượm, một cảm xúc rất thật, rất tự nhiên, không phải chỉ là nghĩa vụ của một người vợ đối với chồng hay chỉ là chút tấm lòng muốn báo đáp sự rộng lượng của anh, đó là một khát khao từ trong sâu thẳm, cô muốn làm anh hạnh phúc.
Không gian yên tĩnh bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng bước chân vội vã, Đạt với Liên chưa biết chuyện gì thì nghe tiếng gõ cửa phòng ầm ầm, cứ như người bên ngoài đang muốn phá cửa để đi vào.
Vừa mở cửa đã thấy mặt Nhanh hớt hơ hớt hải, Nhanh cuống quít mở miệng, lắp bắp một hồi với một tràng chữ được chữ mất nhưng sau cùng cũng nói được trọn câu.
- Mợ... ba ơi, ở dưới nhà có người tới... nói là... giao con.. cho cậu ba đó!
Liên đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn Nhanh trừng trừng. Còn Đạt thì nhanh chóng bật dậy rồi nhoài người về phía cửa.
- Em nói cái gì? Ai tới giao con, con của ai, giao cho ai?
Nhanh lấy lại bình tĩnh, cô nuốt ực một cái để nói thật rõ ràng.
- Dạ, thưa cậu, có một cô lạ hoắc nhưng mà đẹp lắm, cổ bồng một đứa nhỏ tới đây nói như vậy, cổ nói rõ là con của cậu ba Đạt với cổ, cổ đang đứng dưới nhà chờ cậu xuống để nói chuyện, cậu mợ mau xuống đi.
Liên xoay người nhìn Đạt, đôi mắt mở to bắt đầu phảng phất sự hoang mang khó tả, câu nói của Nhanh đập vô đầu làm cô bỗng nhiên nghe tim mình đau nhói. Con của Đạt, con của anh nhưng không phải do cô sanh, con của anh cùng người phụ nữ khác, điều đó chứng tỏ anh đã không chung thủy với cô, anh đã lừa dối cô rất lâu rồi.
- Anh Đạt, anh có vợ bé ở ngoài hồi nào vậy?
Thấy cô chỉ đứng yên bất động nhìn anh, ánh mắt ai oán và hụt hẫng, Đạt lo lắng nắm lấy cánh tay cô nhưng cô gạt ra rồi bỏ lại giường ngồi, anh chạy tới ngồi bên cạnh mà trấn an.
- Liên, em bình tĩnh đi, vợ bé vợ mọn gì ở đây, anh không có ai ngoài em hết, chuyện này anh cũng không biết gì đâu. Em ở đây để anh xuống nhà coi thử. Nhanh, em ở đây coi chừng mợ giùm cậu.
Kim Ngân đứng giữa nhà, trên tay còn bồng một đứa nhỏ, hành động của cô không được thành thạo, đứa trẻ trong tay cứ khóc không thôi. Mặt Ngân thể hiện sự bực dọc, tay cô cứ phát mạnh mấy cái vô lưng thằng bé cho nó nín nhưng thằng bé càng khóc lớn hơn. Đạt ra tới gian chính, vừa nhìn thấy Kim Ngân, Đạt nhanh chân đi tới bên cô hỏi lớn.
- Chuyện gì nữa vậy Ngân? Tui nghĩ chuyện của tui với cô, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà.
Đặt đứa nhỏ lên trên bộ ván, Kim Ngân lạnh lùng lên tiếng.
- Phải, anh đã nói rõ và tui đã nghe rõ, nhưng không có nghĩa là chuyện của chúng ta đã hết. Lẽ ra, tui cũng không muốn làm khó dễ gì anh đâu, suy cho cùng là hôm đó cả hai bên đều tự nguyện, tui cũng không phải là loại con gái thường tình, chỉ một lần ân ái là trói buộc người đàn ông bằng gia đình và bổn phận, nhưng không ngờ anh lại quá vô tình nên tui cũng không có gì để dị. – Đoạn, cô chỉ tay vê phía đứa nhỏ đang nằm. - Đây là con của tui với anh, hôm nay tui chỉ muốn anh nhận lại nó, để cho nó không phải lớn lên trong cảnh không có cha và không biết nguồn cội của mình.
Đạt nghe rõ từng lời Ngân nói, nhưng vì anh quá bối rối nên anh hỏi lại.
- Cô nói đây là con của tui sao? – Đạt không biết nói gì hơn là hỏi những câu mà chính anh cũng cảm thấy dư thừa. – Cô có chắc nó là con của tui không?
Vừa nghe xong câu nói của Đạt, mắt Ngân liền quắc lên, lửa giận từ đôi mắt như bắt đầu đỏ rực, cô cong môi lên mà nói lớn.
- Anh nói vậy là có ý gì? Anh nghĩ tui là thứ đàn bà lang chạ, không đàng hoàng hay sao? Nói cho anh biết, tui chỉ ăn ở với anh thôi. Sau đêm đó, là tui mang bầu, chín tháng mười ngày thì đẻ ra đứa nhỏ, anh hứa là sẽ trở qua nên tui đã chờ anh, nhưng hơn cả năm trời mà không thấy nên tui mới bồng con về kiếm anh, anh có thể không đoái hoài tới tui nhưng anh không được chối bỏ đứa con này.
- Làm sao để tui biết nó là con của tui?
- Anh Đạt, tui không nghĩ là anh lại có thể nói giọng sở khanh đó! Nếu không muốn nhận nó thì anh cứ nói một tiếng dứt khoát, tui sẽ đem nó đi liền.
Hai tiếng "sở khanh" khiến anh chột dạ. Anh không hề nghĩ, rồi có một ngày, anh lại trở thành kẻ sở khanh. Với lương tâm và lý trí, anh biết anh phải nhận nó nếu nó là con anh. Anh đang phân vân, nhận con thì dễ nhưng liệu gia đình nhỏ anh với Liên có vì vậy mà đổ bể.
Đạt chau mày rồi lựa lời mềm mỏng nói vơi Ngân.
- Tui không chối bỏ. Nếu là con tui dĩ nhiên tui phải có bổn phận với nó. Chỉ có điều, bây giờ, tui đã có gia đình, có nhiều chuyện cần phải tính toán, đâu phải hễ nói nhận là nhận ngay. Cô cứ bồng con về, chờ một vài ngày nữa rồi tui tới nói chuyện cho rõ ràng, được không?
- Ai mà biết anh có thất hứa hay không, với lại, gia đình tui không hề biết chuyện này, nên tui không thể ẵm nó theo về nhà mình được.
- Chớ từ đó tới giờ, cô để nó ở đâu?
- Tui có mướn một căn nhà.
- Thì bây giờ cô đem nó về nhà cô mướn như trước giờ là được.
- Nhưng bây giờ tui muốn về nhà, anh không biết nuôi con nít là cực tới cỡ nào đâu, anh là cha nó, anh phải có bổn phận của mình.
- Thì tui có nói là không đâu, tui chỉ biểu cô đem về rồi ráng chờ tui vài bữa nữa thôi, tui nhứt định sẽ giải quyết cho êm xuôi. Lúc có bầu không chịu báo, sanh xong không nói, lúc về cũng im thinh, bây giờ thình lình lại chạy tới giao con, cô có biết cô làm như vầy thì gia đinh tui sẽ đổ bể hay không?
- Làm sao báo, anh về nước là biệt dạng, không một lá thư thăm hỏi, mấy bữa tới gặp anh thì anh kiếm cớ đuổi. Với lại, lúc đó, tui cũng rối rắm nên không biết làm sao, tui với anh không có danh phận gì, anh lại có vợ... Nhưng bây giờ tui nghĩ kĩ rồi, tốt nhứt là giao con cho anh nuôi, dù gì thì tui cũng là gái chưa chồng.
- Thì cô cứ ẵm về, để tui lựa lời nói với gia đình tui một tiếng rồi sẽ tính, tui không để cô thiệt đâu mà cô lo.
Đạt vừa dứt câu thì đã thấy bà Ngự từ cửa lớn đi vào. Hôm nay, ông với bà có chuyến đi tới Lâm Viên, nhưng nửa đường bà lại quay về. Không biết bà đứng đó từ bao giờ nhưng đoán chắc là bà đã nghe hết, bà đi lại gần Ngân rồi đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang nằm trên ván, bà lên tiếng hỏi dứt khoát.
- Cô nói đây là con của thằng Đạt, đúng không?
- Dạ, đúng. – Ngân nhìn bà Ngự trả lời.
Bà bước lại gần bộ ván nhìn kĩ đứa nhỏ hơn, bà thấy nó cũng có vài nét giống Đạt, bà nhìn kĩ hơn để biết nó là trai hay gái. Sau khi nhận biết đó là một đức con trai, đôi mắt bà không giấu được một chút vui mừng.
Bà đi lại ghế và ngồi xuống, bà hỏi Ngân.
- Nó được mấy tháng rồi?
- Mười tháng.
- Đạt, con có chắc đứa nhỏ này là con của con không? – bà Ngự nhìn qua Đạt.
- Dạ...Con không biết, tụi con...lỡ...ăn ở có một lần thôi. – Đạt quay mặt mà ấp úng thật nhỏ.
- Hồi nào?
- Là đêm trước ngày con lên tàu về nước. – Đạt tiếp tục nói nhỏ mà không dám nhìn thẳng bà Ngự.
Bà Ngự suy nghĩ hồi lâu. Anh là con bà, lại là con trai nhà giàu có, theo tây học, xưa giờ giao du bạn bè, gái trai đều phóng khoáng, chuyện anh có lầm lỡ với ai thì bà cũng không quá bất ngờ. Hơn nữa, dù anh nói là không chắc nhưng lại không hề phủ nhận, bà nhẩm tính ngày tháng thì thấy trùng hợp nên bà quay lại nói với Ngân.
- Nếu vậy thì cứ để lại nhà này, nhà tui sẽ nuôi nấng nó. Cô cứ yên tâm, nhà này nhứt quyết không để cho con cháu mình rơi rớt, hơn nữa, tui cũng sẽ không để cho cô chịu thiệt thòi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook