Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
-
Chương 23: Tiếng thở nhẹ nhàng làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức
Mặt trời khuất dạng phía đằng tây, trả thế giới cho bóng đêm huyền dịu. Nếu đã nói vạn vật hữu tình thì bóng đêm cũng có cái tình của riêng nó. Một ánh sáng lập lòe trong mái lá mới thấy được đôi bóng giao kề, một giọng hò man mác giữa đêm thanh, đó mới hay thế gian đầy nhạc điệu. Vầng trăng kia mong chờ đêm mang bóng tối, mới có thể ưỡn mình tỏ rạng phía trời xa, con người ta mong bóng tối đêm trường để cơ thể gần nhau trong gang tấc.
Giây phút mà Đạt mong chờ, Liên và anh chính thức là vợ chồng, vợ chồng thực sự chứ không chỉ là hữu danh vô thực. Đạt yêu Liên, ngay từ đầu anh không ngại ngùng khi thú nhận với cô. Anh vẫn hiểu một điều, đối với anh, có lẽ cô vẫn chưa được tự nhiên, trong mắt cô, anh vẫn là một người xa lạ, nhưng không sao, xa lạ rồi cũng trở thành thân quen, cái quan trọng vẫn là tấm lòng thực sự dành cho nhau. Sự gần gũi lâu ngày sẽ sinh niềm cảm mến. Tình yêu đôi khi chỉ từ những điều quan tâm nhỏ nhặt hằng ngày, có thể từ một bờ vai khi ngấn lệ đang rơi, mà cũng có thể từ một cánh tay nâng đỡ khi người ta sắp ngã. Anh không biết tình cảm của cô là thế nào, nhưng chí ít, anh cũng biết trái tim cô không còn là băng giá, cô đã chấp nhận anh là chồng, một người chồng thực sự để nắm tay cô đi tiếp trên con đường phía trước.
Bên ngoài cánh cửa, Liên thấy trong lòng hồi hộp, cô lúng túng không biết phải làm gì, cô thở thật sâu để chuẩn bị tinh thần, cô biết anh đang chờ mình, biết anh muốn gì, cô sẽ không trốn tránh, sẽ không để anh phải chờ đợi nữa. Anh đã chờ, đã đợi, đã cho cô thời gian, anh đã không ép không buộc, điều đó cũng đủ làm cho cô cảm động, trái tim cô bắt đầu cảm nhận được hơi ấm từ anh. Những lời anh nói, những hành động anh làm, từ chút từ chút một len vào tim cô như hơi thở. Dù không nói một lời chính thức nhưng cô biết việc đó không thể nào trốn tránh mãi được, nhưng trong cô bây giờ đang tồn tại nhiều suy nghĩ hỗn độn, một cuộc đấu tranh của lí trí, của lòng trung thực, đó là nên hay không nên nói ra cái bí mật đớn đau của cô trước ngày xuất giá. Đó là tai nạn của cô, là bí mật của riêng cô và cô không có lỗi, nhưng anh là chồng, anh có quyền được biết. Nhưng khi biết rồi, anh sẽ rộng lượng mà bỏ qua hay anh sẽ vì chuyện đó mà bỏ cô. Anh nói yêu cô, cô tin điều đó nhưng tình yêu không phải là tất cả, liệu anh có thể vượt qua. Quyết định cuối cùng, cô sẽ thú nhận cùng anh, nếu anh chấp nhận, cô sẽ toàn tâm toàn ý mà gắn bó với anh suốt đời, nếu anh không thuận lòng thì cô sẽ coi như đó là số phận. Liên bước nhanh lên phòng, tay vừa đẩy cửa thì bỗng lòng cô chùn lại, nếu như anh không chấp nhận mà trả cô về nhà mẹ thì sao. Cô đi lấy chồng cũng chỉ mới gần một năm, nếu bị trả về, thì má cô phải làm sao, gia đình sẽ phải ăn nói làm sao với mọi người. Cô bị kẻ khác dùng sức mạnh cưỡng bức chứ cô không phải là kẻ phóng túng, nhưng ai sẽ tin cô. Nhưng liệu cô có trốn tránh anh mãi được hay không. Cửa đã mở, Liên không thể không bước vào.
Không chỉ có Liên mà cả Đạt cũng đang bối rối nhưng nó đã được giấu đi vì anh là đàn ông, là người nắm quyền chủ động. Tự ái của đàn ông không phép anh cưỡng ép, con đường đến trái tim không bao giờ bằng sự cưỡng ép, mà tại sao phải cưỡng ép khi anh yêu cô thật lòng. Anh tin, quan tâm và chân thành là chìa khóa mở được mọi cánh cửa trái tim. Từ cái nhìn mà Liên trao cho anh, anh biết cô đã bằng lòng chấp nhận anh. Khi nhớ lại đêm hôm đó, anh không hiểu vì sao, anh không dám tiến tới. Đạt sợ, nực cười ở chỗ, anh lại sợ, sợ cô chưa thực sự chấp nhận anh, sợ rằng mình ngộ nhận, sợ chỉ chút vô tình của mình mà cô càng xa cách với anh hơn. Anh biết, trong suy nghĩ của cô, anh vốn chẳng có hình ảnh gì là tốt đẹp từ cái buổi đầu gặp gỡ, anh sợ chỉ một chút vội vàng, anh càng khó bước chân vào trái tim cô. Cuộc sống vợ chồng sẽ không ý nghĩa gì khi đồng sàng mà dị mộng, cái anh muốn là sự hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn, giây phút ái ân trọn vẹn là khi cả hai cùng dâng hiến cho nhau.
Khi Liên vào phòng thì Đạt đã đi nằm, anh đang nằm bên phía của anh, cô đi tới chỗ của mình, chiếc giường từ đầu đã được chia hai, mỗi người một bên, chiếc gối ôm được đặt ở giữa làm giới tuyến. Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn lờ mờ càng thêm huyền ảo. Liên đang rối rắm trong lòng, cô tự giễu chính mình, muốn thành thực đôi khi cũng không phải là chuyện dễ, vậy mới nói, kẻ thành thực cũng là người can đảm, vì không ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ đến khi ta thành thực. Cô suy nghĩ rồi bất giác thở dài, tiếng thở giữa màn đêm cô tịch, chìm trong đêm tối âm u. Tiếng thở nhẹ nhàng không đủ để đánh thức không gian nhưng lại làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức. Liên không biết là Đạt chưa ngủ, thế nên, từ lúc cô nhẹ mở cửa đi vào, anh đã biết, biết cả chuyện cô im lặng nhìn anh một lúc như có nhiều suy nghĩ, như lưỡng lự trầm tư, cũng như khi cô đặt lưng xuống giường, anh biết cả cái trở mình nhè nhẹ của người nằm bên cạnh, điều đó, chứng tỏ cô đã quay về phía lưng anh một lúc, cho tới khi anh giả bộ cựa mình quay mặt lại thì cô nhanh chóng quay lưng.
Liên nằm được một lát thì cô cảm thấy như chiếc gối ôm đang từ từ lăn khỏi vị trí của nó rồi rơi bịch một cái xuống nền nhà, cô nghĩ, có lẽ là trong lúc ngủ Đạt đã vô tình đá chân làm nó bị rớt xuống. Lặng im thêm một ít lâu, cô chợt thấy phía sau lưng có hơi nóng bừng lên, là hơi thở của anh, hơi thở càng lúc càng gần, hơi nóng phả lên cổ cô bỏng rát. Một bàn tay to lớn, cứng chắc đặt lên cánh tay cô đang nằm xuôi theo thân thể, bàn tay to lớn để yên một lát rồi trượt xuống cổ tay, nắm lấy bàn tay nhỏ, những ngón tay thon gầy bắt đầu động đậy. Bàn tay rời cánh tay để chạm xuống vùng eo nhỏ, Liên chợt rùng mình nhưng vẫn nhắm mắt nằm yên, bàn tay kia lại rời vị trí, từ từ đưa về phía trước bụng, mấy đầu ngón tay gãi gãi nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống mặt hồ thu, rồi cả bàn tay xòe ra từ từ áp chặt vào làn da mịn. Tim cô không thể nào kìm được mà đập liên hồi rộn rã, cơ thể như sắp run lên dù trời không lạnh giá. Đôi bàn tay ấy trong bóng tối lại tiếp tục di chuyển lên trên, sau giây phút rụt rè, bàn tay ấy xoa xoa nhẹ nhàng ngoài làn áo mỏng, đồng thời làn da sau gáy được chạm bởi nụ hôn đã đánh thức mọi giác quan.Toàn thân cô không thể nào tĩnh lặng được nữa, từng tế bào đang run lên xen lẫn tiếng bật ra của từng chiếc nút. Từng chiếc từng chiếc được cởi ra chậm rãi. Chỗ nào có bàn tay chạm tới cũng nóng như thiêu đốt. Làn da mát rượi trở nên nóng bừng. Liên nắm chặt tay lại, cố gắng nhắm mắt như còn đang ngủ.
- Như Liên.
Thanh âm trầm khàn của Đạt lởn vởn bên tai, hơi thở mang theo mùi hương đàn ông vờn quanh sau gáy đang rụt rè dò ý mà dụ dỗ si mê.
Giây phút mà Đạt mong chờ, Liên và anh chính thức là vợ chồng, vợ chồng thực sự chứ không chỉ là hữu danh vô thực. Đạt yêu Liên, ngay từ đầu anh không ngại ngùng khi thú nhận với cô. Anh vẫn hiểu một điều, đối với anh, có lẽ cô vẫn chưa được tự nhiên, trong mắt cô, anh vẫn là một người xa lạ, nhưng không sao, xa lạ rồi cũng trở thành thân quen, cái quan trọng vẫn là tấm lòng thực sự dành cho nhau. Sự gần gũi lâu ngày sẽ sinh niềm cảm mến. Tình yêu đôi khi chỉ từ những điều quan tâm nhỏ nhặt hằng ngày, có thể từ một bờ vai khi ngấn lệ đang rơi, mà cũng có thể từ một cánh tay nâng đỡ khi người ta sắp ngã. Anh không biết tình cảm của cô là thế nào, nhưng chí ít, anh cũng biết trái tim cô không còn là băng giá, cô đã chấp nhận anh là chồng, một người chồng thực sự để nắm tay cô đi tiếp trên con đường phía trước.
Bên ngoài cánh cửa, Liên thấy trong lòng hồi hộp, cô lúng túng không biết phải làm gì, cô thở thật sâu để chuẩn bị tinh thần, cô biết anh đang chờ mình, biết anh muốn gì, cô sẽ không trốn tránh, sẽ không để anh phải chờ đợi nữa. Anh đã chờ, đã đợi, đã cho cô thời gian, anh đã không ép không buộc, điều đó cũng đủ làm cho cô cảm động, trái tim cô bắt đầu cảm nhận được hơi ấm từ anh. Những lời anh nói, những hành động anh làm, từ chút từ chút một len vào tim cô như hơi thở. Dù không nói một lời chính thức nhưng cô biết việc đó không thể nào trốn tránh mãi được, nhưng trong cô bây giờ đang tồn tại nhiều suy nghĩ hỗn độn, một cuộc đấu tranh của lí trí, của lòng trung thực, đó là nên hay không nên nói ra cái bí mật đớn đau của cô trước ngày xuất giá. Đó là tai nạn của cô, là bí mật của riêng cô và cô không có lỗi, nhưng anh là chồng, anh có quyền được biết. Nhưng khi biết rồi, anh sẽ rộng lượng mà bỏ qua hay anh sẽ vì chuyện đó mà bỏ cô. Anh nói yêu cô, cô tin điều đó nhưng tình yêu không phải là tất cả, liệu anh có thể vượt qua. Quyết định cuối cùng, cô sẽ thú nhận cùng anh, nếu anh chấp nhận, cô sẽ toàn tâm toàn ý mà gắn bó với anh suốt đời, nếu anh không thuận lòng thì cô sẽ coi như đó là số phận. Liên bước nhanh lên phòng, tay vừa đẩy cửa thì bỗng lòng cô chùn lại, nếu như anh không chấp nhận mà trả cô về nhà mẹ thì sao. Cô đi lấy chồng cũng chỉ mới gần một năm, nếu bị trả về, thì má cô phải làm sao, gia đình sẽ phải ăn nói làm sao với mọi người. Cô bị kẻ khác dùng sức mạnh cưỡng bức chứ cô không phải là kẻ phóng túng, nhưng ai sẽ tin cô. Nhưng liệu cô có trốn tránh anh mãi được hay không. Cửa đã mở, Liên không thể không bước vào.
Không chỉ có Liên mà cả Đạt cũng đang bối rối nhưng nó đã được giấu đi vì anh là đàn ông, là người nắm quyền chủ động. Tự ái của đàn ông không phép anh cưỡng ép, con đường đến trái tim không bao giờ bằng sự cưỡng ép, mà tại sao phải cưỡng ép khi anh yêu cô thật lòng. Anh tin, quan tâm và chân thành là chìa khóa mở được mọi cánh cửa trái tim. Từ cái nhìn mà Liên trao cho anh, anh biết cô đã bằng lòng chấp nhận anh. Khi nhớ lại đêm hôm đó, anh không hiểu vì sao, anh không dám tiến tới. Đạt sợ, nực cười ở chỗ, anh lại sợ, sợ cô chưa thực sự chấp nhận anh, sợ rằng mình ngộ nhận, sợ chỉ chút vô tình của mình mà cô càng xa cách với anh hơn. Anh biết, trong suy nghĩ của cô, anh vốn chẳng có hình ảnh gì là tốt đẹp từ cái buổi đầu gặp gỡ, anh sợ chỉ một chút vội vàng, anh càng khó bước chân vào trái tim cô. Cuộc sống vợ chồng sẽ không ý nghĩa gì khi đồng sàng mà dị mộng, cái anh muốn là sự hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn, giây phút ái ân trọn vẹn là khi cả hai cùng dâng hiến cho nhau.
Khi Liên vào phòng thì Đạt đã đi nằm, anh đang nằm bên phía của anh, cô đi tới chỗ của mình, chiếc giường từ đầu đã được chia hai, mỗi người một bên, chiếc gối ôm được đặt ở giữa làm giới tuyến. Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn lờ mờ càng thêm huyền ảo. Liên đang rối rắm trong lòng, cô tự giễu chính mình, muốn thành thực đôi khi cũng không phải là chuyện dễ, vậy mới nói, kẻ thành thực cũng là người can đảm, vì không ai có thể biết trước được chuyện gì sẽ đến khi ta thành thực. Cô suy nghĩ rồi bất giác thở dài, tiếng thở giữa màn đêm cô tịch, chìm trong đêm tối âm u. Tiếng thở nhẹ nhàng không đủ để đánh thức không gian nhưng lại làm lay động kẻ chung giường cũng đang thao thức. Liên không biết là Đạt chưa ngủ, thế nên, từ lúc cô nhẹ mở cửa đi vào, anh đã biết, biết cả chuyện cô im lặng nhìn anh một lúc như có nhiều suy nghĩ, như lưỡng lự trầm tư, cũng như khi cô đặt lưng xuống giường, anh biết cả cái trở mình nhè nhẹ của người nằm bên cạnh, điều đó, chứng tỏ cô đã quay về phía lưng anh một lúc, cho tới khi anh giả bộ cựa mình quay mặt lại thì cô nhanh chóng quay lưng.
Liên nằm được một lát thì cô cảm thấy như chiếc gối ôm đang từ từ lăn khỏi vị trí của nó rồi rơi bịch một cái xuống nền nhà, cô nghĩ, có lẽ là trong lúc ngủ Đạt đã vô tình đá chân làm nó bị rớt xuống. Lặng im thêm một ít lâu, cô chợt thấy phía sau lưng có hơi nóng bừng lên, là hơi thở của anh, hơi thở càng lúc càng gần, hơi nóng phả lên cổ cô bỏng rát. Một bàn tay to lớn, cứng chắc đặt lên cánh tay cô đang nằm xuôi theo thân thể, bàn tay to lớn để yên một lát rồi trượt xuống cổ tay, nắm lấy bàn tay nhỏ, những ngón tay thon gầy bắt đầu động đậy. Bàn tay rời cánh tay để chạm xuống vùng eo nhỏ, Liên chợt rùng mình nhưng vẫn nhắm mắt nằm yên, bàn tay kia lại rời vị trí, từ từ đưa về phía trước bụng, mấy đầu ngón tay gãi gãi nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống mặt hồ thu, rồi cả bàn tay xòe ra từ từ áp chặt vào làn da mịn. Tim cô không thể nào kìm được mà đập liên hồi rộn rã, cơ thể như sắp run lên dù trời không lạnh giá. Đôi bàn tay ấy trong bóng tối lại tiếp tục di chuyển lên trên, sau giây phút rụt rè, bàn tay ấy xoa xoa nhẹ nhàng ngoài làn áo mỏng, đồng thời làn da sau gáy được chạm bởi nụ hôn đã đánh thức mọi giác quan.Toàn thân cô không thể nào tĩnh lặng được nữa, từng tế bào đang run lên xen lẫn tiếng bật ra của từng chiếc nút. Từng chiếc từng chiếc được cởi ra chậm rãi. Chỗ nào có bàn tay chạm tới cũng nóng như thiêu đốt. Làn da mát rượi trở nên nóng bừng. Liên nắm chặt tay lại, cố gắng nhắm mắt như còn đang ngủ.
- Như Liên.
Thanh âm trầm khàn của Đạt lởn vởn bên tai, hơi thở mang theo mùi hương đàn ông vờn quanh sau gáy đang rụt rè dò ý mà dụ dỗ si mê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook