Yêu Anh Bang Chủ Ác Ma
195: The End Động Phòng


Tất nhiên Vân Phàm có điên đến đâu cũng không thể làm cái gì đó ở nơi này được, vả lại anh thật sự cũng chưa lành lặn vết thương.

Ý tứ của anh, khiến cô mỉm cười.
"Thật ra em rất vui, nhưng không biết tại sao tim rất đau.

Chẳng lẽ bởi vì em quá ngu ngốc sao?"
Vân Phàm lau đi giọt nước mắt trên mặt cô:"Không phải, vui vẻ bởi vì em đã đặt xuống được quả tạ trong lòng, đau lòng bởi vì em còn có lương tâm."
Hàn Dĩnh tròn mắt nhìn anh:"Thật không? Anh không lừa gạt em?"
"Không, hiện tại em là vợ của anh, sao anh có thể gạt em, Anh sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ em, không để em chịu bất cứ ủy khuất nào."
Hàn Dĩnh tựa vào lòng ngực của anh:"Cảm ơn anh… Vân Phàm, em biết em đã không chọn nhầm người."
Cả hai cùng nhau đi ra ngoài, chào tạm biệt nhà Từ Oánh và nhà Doãn Mộ Tư, hôm nay đã thật mệt mỏi, mọi người đều tản nhau ra về.
Hậu sự Cố Hải Ninh không được làm lớn, chỉ diễn ra nhanh chóng vì không muốn gây chú ý.

Vợ cũ giết chồng, nhà họ Cố vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi.
Cố Triết ngồi trong phòng làm việc, hai tay đặt lên cằm, hôm nay mọi cảm xúc của anh đều tập trung vào đám cưới.
Hàn Dĩnh vì Vân Phàm mà đoạn tuyệt quan hệ với Hàn gia, điều này khiến Cô Triết cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hàn Dĩnh cô ấy đã trưởng thành và đủ lông đủ cánh để có thể một mình bay lượn, hường phía bầu trời tự do tự tại.
Cô thật xinh đẹp trong bộ váy cưới, chiếc váy cưới màu trắng hệt như khi cô và anh kết hôn.
Vẫn là nụ cười hạnh phúc, tràn đầy khát khao về một gia đình như năm đó.
Trang cá nhân của Hàn Dĩnh, cũng đã đổi thành ảnh cưới của cô cùng Vân Phàm.
Cô cứ như vậy đã thuộc về người khác.
Đột nhiên Cố Triết mỉm cười, nụ cười rất chua chát, bước sang một bên và lấy ra một chai rượu mạnh, liền mở nắp ra trực tiếp uống hai ngụm.
Cổ họng nóng hừng hực khi từng dòng rượu chảy vào…Anh lắc lắc chai rượu trong tay, tựa lưng vào ghế, hắn cứ thế bật cười mà không chú ý đến nước mắt cứ thế chảy dài trên khuôn mặt.
Uống mấy ngụm, Cố Triết liền cầm điện thoại lên.
Hàn Dĩnh đi về nhà liền đi vào phòng tắm, bên ngoài Vân Phàm đang chuẩn bị đồ ngủ cho cô thay ra.
Lúc này, Vân Phàm nghe tiếng di động của Hàn Dĩnh vang lên, nhìn đến là một số điện thoại lạ, anh không suy nghĩ nhiều liền nghe máy.
"Xin chào."
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, bỗng nhiên giọng nói của Cố Triết vang lên:"Hàn Dĩnh đâu?"
Vân Phàm híp mắt lại, giọng nói này thật quen thuộc.
"Cố Triết, cô ấy đi tắm rồi, có việc gì sao?"
Hắn nghe được lời này, chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay.

Hắn cảm thấy thật sự khó chịu khi nghĩ đến việc nữ nhân của hắn cùng người khác thân mật.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô ấy có hạnh phúc không thôi."
Vân Phàm cảm thấy có chút buồn cười, hỏi ngược lại:"Sao vậy? Ở bện cạnh tôi không hạnh phúc, ở bên cạnh anh mới hạnh phúc sao? Nếu cô ấy ở bên anh hạnh phúc thật sự, thì cô ấy đã không rời xa anh."
Cố Triết bị nói trúng tim đen, lập tức tức giận:"Vậy anh nên đối xử tốt với cô ấy, cô ấy trông mạnh mẽ nhưng thật chất là một cô gái yếu đuối."
Vân Phàm cười:"Khi nào chồng cũ lại đến dạy tôi cách thế nào yêu vợ, Hàn Dĩnh như thế nào tôi đều biết, anh không cần nói nhiều lời."
Cái danh xưng chồng cũ này khiến Cố Triết cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cô ấy ở đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
"Tôi đã nói cô ấy đang tắm, dường như Cố tổng đã có tuổi nên trí nhớ quá kém sao? Nếu không có gì quan trọng đừng phiền chúng tôi động phòng."
Cố Triết gầm gừ:"Động phòng… Vân Phàm anh muốn làm gì, Hàn Dĩnh đang mang thai anh không thể động vào cô ấy được… sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."
"Cố tổng, tôi hiện tại chính là chồng chính thức của Dĩnh Dĩnh, tôi muốn làm cái gì liền làm cái đó, Cố tổng cũng thật rãnh rỗi đi quan tâm đến con của chúng tôi như vậy?"
Cố Triết tức giân đỏ cả mặt:"Vân Phàm, Hàn Dĩnh cô ấy có thể làm vợ của cậu, nhưng đứa bé mang dòng máu của Cố gia, mãi mãi là sợi dây liên kết giữa tôi và Hàn Dĩnh, cậu không thể không thừa nhận."
Bên kia chỉ nghe tiếng cười lạnh của Vân Phàm:"Cố tổng, anh có nhầm lẫn gì sao? Đứa bé trong bụng Hàn Dĩnh là con của tôi… nghĩa bóng nghĩa đen thì cũng chính là mang dòng máu nhà họ Vân chúng tôi, anh đang ảo tưởng điều gì vậy?"

Cố Triết mở to hai mắt như không thể tin những gì trong tai:"Cậu… nói láo."
Vân Phàm hiểu được tâm tình của Cố Triết hiện tại liền không khỏi cười lạnh:"Cố tổng, nghe nói đứa bé của Bạch Giai Giai cũng không phải máu thịt của anh..

tôi khuyên anh nên đi kiểm tra sức khỏe sinh sản một chút… tôi có quen một bác sĩ giỏi, Tầng Hải Châu… anh có cần tôi giới thiệu anh một câu không?"
Bên kia chỉ còn tiếng đập vỡ…
Vân Phàm hài lòng, cho tắt điện thoại.
Hàn Dĩnh từ phòng tắm đi ra, tóc còn ướt, nhìn Vân Phàm hỏi:"Em vừa nghe tiếng nói chuyện, ai gọi cho anh vậy?"
Vân Phàm quăng điện thoại bên giường, ôm lấy Hàn Dĩnh:"Em nghĩ lúc này chúng ta nên bàn luận đến việc ai gọi điện đến trong đêm tân hôn sao?"
Hàn Dĩnh nhìn Vân Phàm nghi ngờ.
Còn chưa kịp mở miệng liền bị Vân Phàm chặn lại bằng một nụ hôn.

Nụ hôn này hết sức nồng cháy, hút hết không khí từ trong miệng cô, từ từ đè cô nằm xuống giường.
Anh vùi đầu thật sâu vào hỗm cổ cô nói:"Là Cố Triết gọi đến."
Hàn Dĩnh cũng không có phản ứng gì như Vân Phàm nghĩ.
"Chắc là hắn ta lại gọi đến để đòi con… thật là, em đã nói với hắn đứa trẻ này không liên quan đến hắn mấy lần rồi."
Hàn Dĩnh thở dài.
Vân Phàm bật cười.
Hàn Dĩnh lại nói:"Vân Phàm, anh yên tâm, với hắn tâm của em đã chết, hiện tại em chỉ yêu anh."
Nói xong, cô dùng hai tay ôm chầm lấy cổ Vân Phàm:"Anh ghen sao?"
Vân Phàm gật đầu:"Đúng vậy, hiện tại anh đang cần an ủi."
Hàn Dĩnh ôm chầm lấy anh, tựa vào lòng ngực anh vuốt ve:"Đợi anh khỏe hẳn, em sẽ trả từ từ…"
Vân Phàm:"Không được, anh phải ghi sổ lại… hôm nay em nợ anh ba lần."
Hàn Dĩnh bật cười:"Anh muốn làm cả đêm sao, hôm nay kết hôn rất mệt, chỉ ghi một lần thôi."
Vân Phàm lắc đầu:"Vì là đêm tân hôn nên phá lệ, một lần không đủ, anh nghĩ phải ghi bốn năm lần mới hợp lý."
Hàn Dĩnh nhéo nhéo ngực anh:"Cái đồ tham lam này."
Vân Phàm đè Hàn Dĩnh xuống, mắt nhìn sâu vào mắt cô:"Không mặt dày tham lam, sao có thể khiến em gả cho anh."
Đôi môi anh một lần nữa chạm vào môi cô… rất lâu sau, Vân Phàm ôm Hàn Dĩnh thật chặc trong lòng, chìm vào giấc ngủ trong sự hạnh phúc bất tận.
Bên kia, Từ Oánh tắm xong, thay áo ngủ rồi ngồi ở trên giường, cô cảm thấy có chút hơi sợ ánh mắt như sói đói của Tầng Hải Châu, nguyên lai từ khi quen nhau anh đều không động vào cô, anh không muốn cô nghĩ anh chỉ muốn chơi đùa cô.

Những hôm nay họ đã là vợ chồng, tối này chắc chắn Tầng Hải Châu sẽ không cho cô xuống giường mạnh khỏe.
Tầng Hải Châu cũng rời phòng tắm rất nhanh, không biết anh ấy có thật sự tắm đàng hoàng hay không.
Nhìn thấy Từ Oánh gương mặt đỏ bừng ngồi trên giường liền mỉm cười lại gần:"Vợ ơi, hôm nay có mệt không?"
Từ Oánh lắc đầu, sau đó nghĩ gì đó lại gật đầu:"Hôm nay đi tiếp khách cả buổi tối, chân có hơi đau… chúng ta… nên đi ngủ sớm phải không?"
Tầng Hải Châu nhìn bàn chân trắng nõn xinh đẹp, ngồi xổm xuống giường xoa nắn lòng bàn chân cho cô.
Đúng là tay nghề bác sĩ, khiến cô thật sự dễ chịu.
Từ Oánh rụt chân lại, ôm lấy cổ Tầng Hải Châu, ánh mắt có chút tủi thân nói:"Tầng Hải Châu, đây không phải là lần đầu của em, anh có thất vọng không?"
Tầng Hải Châu sửng sốt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái nhỏ trước mắt… bây giờ là thời đại nào, ai thèm quan tâm đến việc đó chứ.
"Bà xã, em đang chê anh sao?"
Từ Oánh ngẩn ngơ trước câu trả lời này, nghĩ một chút liền bật cười.

Cô hôn nhẹ lên môi anh một cái:"Tầng Hải Châu, em yêu anh."
Tầng Hải Châu nâng cằm Từ Oánh, nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối:"Oánh Oánh, em thật đẹp… anh không thể nhịn được nữa đâu, cho anh được không?"
Từ Oánh ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng cũng không thể không gật đầu.
Bờ môi anh chậm rãi hôn lên môi cô, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.


Sau đó, lực đạo ngày càng tăng lên, tách bờ môi cô ra, dùng lưỡi tìm tòi khám phá bên trong cô.
Chiếc váy ngủ gợi từ từ bị Tầng Hải Châu vén lên, khung cảnh xuân sắc hiện ra trước mắt anh đầy mê hoặc… ngực tuy không to nhưng cũng khiến Tầng Hải Châu không thôi thu hút liền bị anh ôm gọn trong lòng bàn tay, hôn lên, xoa nắn, ngậm lấy hạt ngọc.
Ngón tay len lẻn xuyên qua chiếc quần bé xíu chạm vào nơi tư mật.

Nơi đó đã ẩm ướt trơn trượt, ngón tay chen vào hang động chật hẹp, thăm dò bên trong.
Cơ thể Từ Oánh nhạy cảm, anh chỉ vừa chạm nhẹ vào đã ẩm ướt bên dưới, mật ngọt không ngừng tuôn trào, khiến ngón tay dễ dàng ra vào bên trong hơn.

Từng thớ thịt ôm lấy ngón tay thon dài, trên dưới đều bị kích thích, trong chốc trong phòng tràn ngập mùi ái tính nồng nàn.
Từ Oánh thở gấp, âm thanh nho nhỏ từ cuốn họng phát ra như một tiếng nhạc du dương thở vào tai anh, gương mặt cô đỏ ửng ngượng ngùng, ngón tay không ngừng ra vào cùng tiếng nước nhèm nhẹp khiến Từ Oánh dần dần muốn đến cao trào.
Quá là nhạy cảm.
Vừa chạm đã tuôn trào rồi.
Tầng Hải Châu lúc này rút tay ra khỏi cửa động chật hẹp, ánh mắt long lên như sói đói bị cho nhịn đã lâu ngày.

Anh trước kia chưa từng phải nhịn lâu như vậy, lúc nào con mồi trước mắt, ngon ngọt đầy nước, không ăn thì chắc chắn không phải là Tầng thiếu.
Thân thể không còn vật cản của anh đè lên người cô, chen vào chính giữa tách hai chân cô ra…bàn tay không ngừng xoa nắn phần ngực xinh xắn, đôi môi cắn nhẹ vành tai đỏ ửng:"Em thích nhanh hay chậm, bé cưng của anh."
Từ Oánh:"..."
Đáng ghét, biết cô hay ngượng còn đi hỏi mấy chuyện xấu hổ như vậy?
Nhìn thấy sự ngượng ngùng đáng yêu trong mắt cô, Tầng Hải Châu thật sự không thể chịu nổi, cũng không muốn trêu chọc thêm.
Đưa tay cầm dục vọng đang căng cứng trương to đến đau nhức bên dưới tiến gần hang động mềm mại của cô, Tầng Hải Châu cực kì kích động, đầu rùa khổng lồ đảo lên đảo xuống nơi cánh hoa, dính đầy mật ngọt ở giữa hai chân cô.
Từ Oánh cảm giác nguy hiểm đến gần khẽ cắn môi, sự kích thích này khiến cô ngứa ngáy, thật sự muốn lấp đầy.
Tầng Hải Châu nhìn cảnh này, cả người căng cứng, cúi đầu hôn lấy môi cô, tìm kiếm đầu lưỡi của cô mà cắn mút.

Bên dưới, anh nhanh chóng nâng mông cô lên cao, dục vọng căng cứng không trêu chọc nữa, tìm được hang động chật hẹp, trực tiếp tiến vào sâu bên trong.
Trong nháy mắt, toàn bộ vật trơn to căng cứng kia lấp đầy hang động quá chật hẹp, kẹp vật lớn không còn kẽ hở, khiến Tầng Hải Châu có chút nhăn mặt.
"Ưm…ưm… chết tiệt Tầng Hải Châu, đau quá… đừng tiến vào nữa…"
Tầng Hải Châu hít một hơi, rời môi cô, nhìn bờ môi của cô bị ăn cắn đến sưng đỏ, nhẹ giọng bên tai Từ Oánh dụ dỗ:"Bảo bối, thả lỏng một chút, em siết chặt như vậy sẽ khiến anh điên mất."
Bên trong cô quá chặt đi, tầng tầng lớp lớp thịt non bao bọc lấy dục vọng của anh, anh kinh nghiệm tình trường phong phú bao nhiêu, thiếu chút nữa bị cô kẹp đến mức mất hết thể diện mà phun ra.

Tầng Hải Châu thật sự không dám động, anh dần dần ổn định lại tinh thần, phải dụ dỗ cô buông lỏng, kẹp như vậy chính là muốn đòi mạng anh.
Bên trong từ từ quen dần với vật lớn, bên trong ngứa ngáy chật hẹp thật sự muốn anh động thân.

Tầng Hải Châu cảm nhận được sự thoải mái trên gương mặt Từ Oánh, hông anh bắt đầu động, càng lúc càng mạnh mẽ, đâm sâu rồi trượt ra gần một nữa rồi lại đâm thật sâu, tần số càng tăng, lực đạo càng mạnh.
"Ưm… anh nhẹ một chút… em không chịu nổi nữa…ưm…ưm…"
Từ Oánh hai tay siết chặt cổ Tầng Hải Châu, bàn tay như con mèo hoang cáu vào da thịt anh.
Không hề đau, chỉ có kích thích thêm dục vọng.

Tiếng rên rỉ ngày một vang lớn hơn từ cả hai người, cánh hoa ngày càng kích động, bên trong không ngừng tuôn mật ngọt, bắn ra bốn phía đi theo động tác ra vào mạnh mẽ của anh.
Cảm giác khoái cảm cực kì mạnh mẽ mà cô chưa từng trải qua, thân thể như bị xé ra làm đôi, cường độ quá mạnh khiến cô thét lên vì sung sướng, toàn thân cong lên, khi buông xui thì ga giường đã ướt sũng một mảng lớn.
Sự khoái cảm của cô đã đặt đến cao trào, Tầng Hải Châu như con sói già, anh rút ra khi dục vọng muốn phun ra, nhưng đây là đêm động phòng, anh sẽ khiến cô không thể quên được.
Tầng Hải Châu kéo cô đứng lên, chèn ép vào cánh cửa tủ, một chân chống dưới đất, một chân nâng lên mềm nhũng khoát lên bả vai anh, đôi môi anh bận rộn nếm hương vị mật ngọt ở giữa hai chân cô.
"Ưm… nơi đó…Tầng Hải Châu… nơi đó… ưm…"
Cơ thể cô vừa đạt cao trào vô cùng mẫn cảm, bị anh trêu đùa liền tê dại toàn thân.

Chiếc lưỡi nhám dài đưa vào bên trong hang động nhỏ chật hẹp, liếm hết mật ngọt còn dính lại bên ngoài và bên trong vào miệng, dùng răng cắn nhè nhẹ hạt trân châu sưng cứng, ngậm lấy, xoay tròn.
"A…ưm…"
Dục vọng khiến Từ Oánh căng thẳng, thân thể cong lên như muốn chiếc lưỡi kia vào tận cùng bên trong.
Trong phòng ngoài tiếng rên rỉ của cô, còn vọng lại tiếng chùm chụp ở phía dưới thân xen lẫn tiếng nước đang tuôn ra ngày càng nhiều, âm thanh này thật sự rất dê nghe, nghe xong liền phát hỏa.
"A Châu…." - Từ Oánh thật sự không thể chịu nổi nữa, phần dưới ngứa ngáy nhột nhạt không ngừng, cô nóng nảy đẩy anh ra.
"Bảo bối, nên gọi anh là gì?"
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trên bờ môi đang cười kia vẫn còn sáng bóng mật ngọt, ngón tay giữa một lần nữa cắm vào cơ thể cô, ra vào từng nhịp không nhanh không chậm.
Từ Oánh nũng nịu, ánh mắt ướt át, giọng nói mềm mại đầy câu dẫn:"Chồng… chồng ơi."
"Rất ngoan, thưởng cho em."
Tầng Hải Châu hài lòng mỉm cười, lần này dùng hai ngón tay tiến vào, động tác trở nên gấp gáp, khoái cảm lập tức tăng lên mấy phần.
Từ Oánh lúc này toàn thân run rẩy, hô hấp nặng nề, bị ngón tay của anh kích thích điểm G nhạy cảm nhất, không được bao lâu lập tức đi đến cực hạn, cơ thể giẫy lên đạt khoải cảm.

Từ cửa động nhỏ, mật ngọt tuôn ra như thác, toàn thân co rút, mồ hôi chảy thành giọt ở trán, toàn thân nóng lên.
"Em thật nhạy cảm." - Tầng Hải Châu rút hai ngón tay ra, mật ngọt sáng long lanh còn dính trên ngón tay kéo thành tơ chỉ, đưa hai ngón tay vào trong miệng mút sạch.
Từ Oánh thở hổn hển, bị anh trêu chọc có chút tức giận… vì cái gì anh dám làm cô ra hai lần mà anh vẫn còn bình tĩnh như vậy?
Đợi đến lúc hơi thở bình ổn lại, khuôn mặt Từ Oánh xinh đẹo nhìn anh, đôi môi mỉm cười nguy hiểm tà mị.
Đôi môi cô hôn lên môi anh, bên dưới cái vật nam tính đã bị cô tóm lấy, bắt đầu rời môi từ từ hôn lên cổ anh, ngực anh, bụng anh, cho đến khi cô quỳ dưới chân anh, vật nam tính căng cứng đối diện gương mặt cô.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn từ từ nắm phía trong, từ từ phủ lên trên, cuối cùng ôm toàn bộ đầu rùa, móng tay khiều nhẹ nhè vào khe rãnh.
"A… tiểu yêu tinh, em đúng là muốn chết sao?"
Tầng Hải Châu không ngờ Từ Oánh có thể chủ động như vậy liền sung sướng như điên.
"Chồng yêu, anh cũng rất nhạy cảm nha."
A…thì ra tiểu yêu tinh của anh muốn ăn thua với anh, haha… nhưng ăn thua theo cách này thật sự quá kích thích.
Từ Oánh không ngừng dùng tay kích thích vật nam tính lên xuống không ngừng khiến anh vừa sung sướng vừa tham lam, muốn cô ôm chặt hơn, tốc độ nhanh hơn chút nữa.
Lòng bàn tay của cô cọ lên đỉnh đầu tròn khiến nó tiết ra chất nhơn trơn trượt, Từ Oánh đưa mắt nhìn nó, sau đó dùng ánh mắt ma mị nhìn anh, dùng chiếc lượi liếm lấy tất cả chất nhờn vào miệng, mút lấy phần đầu.
A… bộ dáng này, là đang câu dẫn anh động.
Tầng Hải Châu thở gấp một hồi, không thể để Từ Oánh đùa giỡn nữa.

Anh ôm chầm lấy cô xoay người lại, cho cô hai tay chống đỡ lên thành ghế sôpha.

Anh đưa tay thăm dò phía dưới, tách hai cánh hoa đang đóng lại, một tay cầm vật thô to căng cứng đâm sau tách hai cánh hoa mềm mại, tiến thật sâu vào bên trong cho đến khi đụng phải vật cản, cái mông dùng sức thẳng tấp đâm vào.
"Ưm…sâu quá… ưm… chồng ơi."
Cô ngửa đầu lên, mái tóc đen nhánh rơi xuống vai, ngón tay dùng sức bám lấy sopha.
"Oánh Oánh, nghịch đủ kiểu mà em thật chặt… thả lỏng một chút, được không?"
Toàn thân anh đè lên lưng cô, vừa nói vừa phả hơi nóng vào tai cô, bàn tay đưa về phía trước, ôm trọn bờ ngực, mạnh mẽ xoa nắn bờ ngực vừa tay, cầm thật thích.
Loại tư thế từ phía sau này càng khiến cô kẹp chặt hơn, anh lại tham lam đâm sâu và mạnh mẽ, khiến toàn thân anh thật sự khó kiểm soát.
Khoái cảm tê dại từ đầu ngực truyền tới, kèm sự ra vào không ngừng lại ở dưới, hang động một lần nữa chảy ra đầy mật ngọt, đi theo dục vọng của anh nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Anh rút ra, hai cánh hoa còn chưa kịp khép lại đã một lần nữa bị đâm sâu vào bên trong, động tác cứ lập đi lập lại.
"Ưm… anh nhẹ chút… nhẹ một chút.."
Tiếng rên rỉ cùng giọng nói này chỉ khiến đàn ông càng thêm kích động hơn, Tầng Hải Châu động không ngưngd nghĩ ở phía dưới, hai tay vân vê hạt ngọc xoa nắn, càng lúc càng mạnh tay…
Bị đau đớn, nhưng không ngờ hang động lại bị kích thích, bất chợt kẹp mạnh ở dưới…
"A.." - Tầng Hải Châu nhăn mày lại, một chút nữa thì phun mất rồi…cô gái này thật dám chọc nhầm chổ rồi.

Mặc kệ cho cô kẹp chặt, anh hung hăn ra vào không ngừng, mật ngọt bên trong không ngừng tuông ra, chẳng mấy chóc dưới sàn nhà đã động thành vũng.
Từ Oánh lại thêm một lần nữa lên đỉnh điểm, cô mệt đến ngã quỵ nằm lên thành ghế, thân thể mềm yếu vô lực.
Tầng Hải Châu rút vật nam tính ra khỏi cơ thể cô, bế cô lại giường lớn, nâng hai chân cô lên vác qua vai, vật căng cứng tiếp tục tiến vào hang động chưa kịp đóng.
"Ưm… mệt chết em rồi… tên biến thái này… anh là quỷ sao?"
Làm cho cô ra mấy lần, hắn vẫn căng cứng chưa hề có ý định muốn phun.
Hạ thể lúc này đã rất trơn trượt, anh rút ra đẩy vào phá nát cánh hoa, cửa động chật hẹp nhưng không kẹp cứng nữa khiến anh vô cùng thỏa mãn và sung sương,mạnh mẽ không dứt ra vào.
"Chồng ơi… chồng ơi… sướng quá… mạnh hơn a… làm chết em đi, chồng ơi…"
A… tiểu yêu tinh, muốn dùng cách này để anh không chịu nổi đây mà…
Tầng Hải Châu rút ra, kéo mông cô nâng lên xoay người cô lại.


Ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào nơi hai dục vọng đang ma sát, càng nhìn càng thích thú, càng ngày càng tăng tốc ở giữa hai chân cô.
"Mạnh như vậy, nhanh như vậy đã hài lòng em chưa, tiểu yêu tinh…"
Từ Oánh cảm giác vật kia ra vào ngày càng lúc phòng to hơn trong cô, cho đến khi sự mãnh mẽ mấy chục lần động liền dừng lại, Tầng Hải Châu đè nặng cơ thể lên người cô, bên trong cô nóng lên vì lực bắn của anh.
Tầng Hải Châu lật người cô lại, nhìn toàn thân cô mềm nhũn, cửa hang động tuôn ra chất màu đục kèm theo mật ngọt không ngừng chảy ra ngoài.

Cửa hang lộ ra màu hồng nhạt bên trong dính đầt chất lỏng màu trắng một cảnh tượng xinh đẹp khiến toàn thân Tầng Hải Châu cảm giác quá chân thật…
Lúc này, Từ Oánh thật sự mệt muốn chết, nhắm nghiền mắt lại thiếp đi sau cơn sung sướng khó quên.
Lúc này, bụng dưới của Tầng Hải Châu lại nóng lên… muốn có em bé anh phải cực lực cầy cấy.
Lục Vũ Thần và Vân Phàm đều đã có em bé, hắn cũng muốn mà, hắn còn vội hơn bọn họ.
Nghĩ vậy liền tiếp tục động, cho đến khi cảm giác bên trong cô không còn chổ chứa, chắc chắn lần này Từ Oánh sẽ mang thai…
Mấy tháng sau…
Trong bệnh viện tập hợp rất nhiều người bên ngoài phòng sinh.
Bụng của Hàn Dĩnh cũng rất lớn, chỉ còn mấy tuần nữa cũng trải qua việc sinh con.
Từ Oánh lúc này cái bụng cũng nhô lên không ít, việc cày cấy của Tầng Hải Châu cuối cùng cũng có kết quả.
Lục Vũ Thần ngồi bên ngoài, cố gắng giữ cho mình lý trí sáng suốt, anh muốn ở bên cạnh cô lúc cô sinh con, nhưng Doãn Mộ Tư lại không muốn, cô không muốn anh đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó…
Nhìn thấy sự lo lắng của Lục Vũ Thần, Tầng Hải Châu vỗ vai anh an ủi:"Đừng lắng, họ sẽ bình an thôi."
Sau một loạt nổ lực, Doãn Mộ Tư gần như kiệt sức cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc vang lên trước khi bản thân kiệt sức đến mức thiếp đi.
"Đây là con của tôi sao?" - Doãn Mộ Tư yếu ớt hỏi nhân viên y tế.
"Chúc mừng Lục phu nhân, là một tiểu thái tử."
Con trai?
Doãn Mộ Tư nhìn khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, đôi mắt sâu thẳm, trông như một Lục Vũ Thần thu nhỏ.
Vào lúc này, người mới làm mẹ như cô, dường như bỏ lại tất cả nổi đau vừa trải qua ở phía sau.
Doãn Mộ Tư ôm lấy tiểu thái tử trong tay, cưng chiều ngắm nhìn.
"Lục phu nhân, dáng dấp của tiểu thái tử thật giống Lục tổng, cô nghĩ ngơi một chút, tôi bế em bé ra cho Lục tổng nhìn một chút."
Tuy không nỡ xa bảo bối, nhưng nghĩ đến Lục Vũ Thần bên ngoài cũng đang nóng lòng mong chờ nên miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi nhân viên bế đi, Doãn Mộ Tư cũng kiệt sức chìm vào giấc ngủ.
Y tá ôm bé trai ra ngoài, vui mừng đi đến trước mặt Lục Vũ Thần.
"Chúc mừng Lục tổng, Lục phu nhân hạ sinh một bé trai, ba ký chín."
Đây là đứa bé mà anh ngày đêm mong chờ suốt mười tháng?
Nếu là một người đàn ông khác, Lục Vũ Thần đã ôm chầm lấy đứa con mới sinh của mình, sau đó vui mừng khọe khoang với tất cả mọi người.
"Mộ Mộ, cô ấy sao rồi."
Lục Vũ Thần đưa mắt liếc đứa trẻ trên tay y tá, sau đó lại nhìn về phía phòng sinh.
"Lục phu nhân sau khi sinh vì dùng nhiều sức lực nên đã thiếp đi, khoảng hai giờ nữa sẽ ổn định lại."
Lục Vũ Thần nhíu mày, nghĩ đến Doãn Mộ Tư dùng hết khí lực đến mức ngất đi liền căng thẳng.
"Sao lại ngất đi rồi, cô ấy chẳng phải đã tiêm thuốc không đau rồi."
Tầng Hải Châu vỗ vai Lục Vũ Thần:"Phụ nữ sinh xong ai ai cũng vậy, không phải nói hai giờ sẽ ổn định sao.

Anh hiện tại nhìn qua tiểu tử này một chút… tôi thấy nó thật giống anh."
Hàn Dĩnh và Từ Oánh đưa tay trêu chọc chiếc má mềm mịn của em bé cưng chiều.
Lục Vũ Thần đưa tay đón nhận em bé, đúng là giống hệt anh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Tiểu thái tử mới sinh ra thèm ngủ, lúc này đang rụt vào lòng Lục Vũ Thần ngủ say.
Đúng là rất đáng yêu.
Sau hai giờ Doãn Mộ Tư thật sự tỉnh lại, biết mẹ tròn con vuông mọi người cũng quay về, trong phòng chỉ còn Lục Vũ Thần ngồi đó nắm lấy tay cô.
"Mộ Mộ, cảm ơn em."
Doãn Mộ Tư mỉm cười:"Anh nhìn con của chúng ta chưa, rất giống anh."
Lục Vũ Thần đứng lên hôn lên trán cô:"Anh xem rồi… Mộ Mộ, em vất vả rồi, còn đau không?"
Doãn Mộ Tư cảm thấy bụng còn âm ỉ, lại có Lục Vũ Thần quan tâm liền làm nũng:"Đau… vẫn còn đau."
Không ngờ ánh mắt Lục Vũ Thần tràn đầy sắc bén nhìn đứa con trai mới sinh được vài giờ đang ngủ ngoan nói:"Tiểu tử này dám làm vợ của ta đau đớn, đợi lớn một chút cho qua nước A đào mỏ."
Doãn Mộ Tư:"..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương