Yêu Anh Bang Chủ Ác Ma
194: Song Hôn


Từ Oánh và Tầng Hải Châu đi chụp ảnh cưới sau hai tuần tỏ tình.

Từ Oánh liền đăng một bức ảnh lên trang cá nhân còn trực tiếp @Tầng Bác Sĩ.
Tin tức này nhận được hàng loạt lời chúc mừng từ cư dân mạng.
Cố Hải Ninh bị Long Đường trực tiếp chèn ép, hầu hết các công ty ở Nam Sơn đều không muốn đắc tội Lục Vũ Thần cũng như Nhất Đường.
Lục Vũ Thần ngồi trong phòng làm việc, Tô Ngôn báo Cố Hải Ninh đang ở bên ngoài muốn gặp.
Hắn đã không thể chịu nổi nửa, hắn phải trực tiếp gặp Lục Vũ Thần làm rõ ân oán giữa bọn họ.
Nhưng Lục Vũ Thần không gặp, trực tiếp để Cố Hải Ninh ngồi ngoài đợi ba tiếng.
Đến khi Lục Vũ Thần ra ngoài, tinh thần của Cố Hải Ninh đã giảm đi nhiều, trong ba giờ này hắn nhận ra nhiều thứ.
Lục Vũ Thần ngồi ở ghế sopha, lưng dựa nghiêng về phía sau, toàn thân tỏa ra sự cao quý không thể giấu đi được.
"Cố tổng, tôi chỉ cho anh 5 phút."
Cố Hải Ninh mặt đỏ bừng, để hắn đợi ba giờ lại chỉ cho hắn năm phút.
"Lục tổng, vậy tôi hỏi thẳng… chúng ta trước nay không thù oán dù là cá nhân hay thương trường.

Tại sao Lục tổng dùng mọi thủ đoạn nhắm vào Hải Ninh tập đoàn."
Lục Vũ Thần cười lạnh:"Phải không?"
Cố Hải Ninh nhíu mày, việc của Hoàng Châu hắn đã đền bù một khoảng rất lớn, ngoài ra hắn nào có thù oán gì với Lục Vũ Thần.
"Lục tổng, xin nói rõ."
Lục Vũ Thần hất tư liệu trong tay về phía Cố Hải Ninh.
Bên trong là bằng chứng Hoàng Châu thả Lục Hàn và tương kế cùng Lục Hàn muốn giết anh và Doãn Mộ Tư.
Còn có kế hoạch đổ nước bẩn lên cả Cố Hải Ninh và Từ Oánh của Hoàng Châu bằng chứng rõ ràng.
Toàn thân Cố Hải Ninh run lên vì giận, hắn đã cưới phải loại nữ nhân gì?
"Lục tổng… đây là Hoàng Châu gây ra, không liên quan đến tôi và Hải Ninh tập đoàn.

Anh có ý gì khi tấn công tôi?"
Lục Vũ Thần vân vê chiếc nhẫn trước mắt:"Hoàng Châu dựa vào đâu có cái gan lớn như vậy, không phải là vì được chồng che chồng chở sao?"
Hoàng Châu ỷ vào bản thân là vợ của Cố Hải Ninh, dùng tiền của Cố Hải Ninh thực hiện kế hoạch, nên hắn dù không biết cũng không khỏi liên quan.
"Lục tổng, tôi sẽ ly hôn với cô ta… việc của cô ta tôi sẽ không quản nữa."
"Việc nhà của Cố tổng tôi không quản."
Cố Hải Ninh đứng lên, hắn biết Lục Vũ Thần đã nhắm vào hắn vì Hoàng Châu, chỉ cần hắn tách cô ta ra, Lục Vũ Thần mới có thể tha cho công ty của hắn.
Hắn cũng không thể ngờ, Hoàng Châu có thể lòng dạ rắn rết như vậy, cô ta dám cấu kết với tội phạm giết người.
Cố Hải Ninh quay về biệt thự, sai gia nhân thu dọn hành lý đuổi Hoàng Châu quay về nhà họ Hoàng, sau đó liền liên hệ luật sư làm giấy tờ ly hôn ngay trong ngày.
Hoàng Châu từ đầu đến cuối không biết được lý do vì cái gì mà Cố Hải Ninh lại tuyệt tình với cô như vậy?
Rõ ràng Từ Oánh đã chuẩn bị kết hôn, Cố Hải Ninh lại muốn cái gì?
Bên này, tin tức Hoàng Châu và Cố Hải Ninh ly hôn lan truyền khắp Nam Sơn.
Tô Ngôn mang tin tức này báo với Lục Vũ Thần, lúc này Tầng Hải Châu và Vân Phàm đang chuẩn bị cho hôn lễ nên Lục Vũ Thần cũng không kéo họ vào việc này.
"Tô Ngôn, đừng để đêm dài lắm mộng.

Đêm nay khiến Hải Ninh tập đoàn biến mất khỏi sàn chứng khoán, ngày mai giải quyết cô ta, ngày mốt là đến ngày cưới họ rồi."
Tô Ngôn gật đầu:"Vâng, tôi hiểu rồi."
Nhưng Lục Vũ Thần không ngờ, sự thù hân của Hoàng Châu đã lên đỉnh điểm, cô ta muốn trả thù ngay lập tức.
Buổi tối, Hoàng Châu ngồi trên xe hơi, ánh mắt đỏ hoe long lên sự thù hận.

Chiếc xe đang lạnh lẽo cách biệt thự nhà họ Từ không xa.
Hoàng Châu gọi cho Cố Hải Ninh, nhưng hắn không nghe máy, cuộc đời của cô tài giỏi, thông minh, xinh đẹp không kém gì Doãn Mộ Tư, vậy vì cái lý gì ngay cả một Cố Hải Ninh kém cỏi cũng dám từ bỏ cô.
Chỉ vì Từ Oánh, vì con tiện nhân đó.
Cố Hải Ninh phiền muộn ngồi trên máy tính nhìn cổ phiếu như một quả núi, trượt từ trên cao xuống dưới đáy không phanh.

Hắn ôm đầu, chính là do Hoàng Châu, cô ta đã phá nát tất cả những cố gắng của hắn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ta vẫn dai dẳng đeo bám không buông.
Cuối cùng, Cố Hải Ninh cũng nghe máy.
"Cô hại tôi chưa đủ sao?" - Giọng nói của Cố Hải Ninh mang theo sự trách móc và lạnh lẽo.
Hoàng Châu trong lòng đầy oán hận không còn bình tĩnh:"Cố Hải Ninh, tôi đã làm gì mà khiến anh tuyệt tình với tôi như vậy.

Chẳng phải vì con tiện nhân kia, tôi không cam tâm, tôi có chết cũng sẽ kéo nó chết cùng tôi… Cố Hải Ninh, anh sẽ phải hối hận?"
Cố Hải Ninh nheo mắt lại… cảm giác trong lòng tràn đầy lo lắng.
Điện thoại Cố Hải Ninh tắt đen… hắn ta nhớ lại Hoàng Châu từng ghen tuông cài định vị điện thoại của hắn và cô ta… hai bên có thể nhìn thấy nhau.
Hắn vội vàng mở điện thoại ra, phát hiện vị trí của Hoàng Châu chính là gần nhà của Từ Oánh.
Hắn vội gọi cho Từ Oánh nhưng cô đã chặn liên lạc với anh.
Hắn nhắn lại một tin, cầm chìa khóa xe nhanh chóng lao xe ra khỏi biệt thự.
Tầng Hải Châu sau buổi tổng duyệt tại nhà hàng, đưa Từ Oánh đi ăn tối xong liền lái xe đưa cô về nhà.
Tầng Hải Châu ôm Từ Oánh trong lòng không muốn chia tay:"Tiểu Oánh, hay là đêm nay em qua nhà anh."
Từ Oanh đỏ mặt, đẩy Cố Hải Ninh ra:"Còn ba ngày nữa thôi, anh gấp cái gì?"
Ánh mắt Tầng Hải Châu thâm thúy:"Tiểu cô nương đen tối, anh chỉ muốn ôm ôm hôn hôn thôi, em lại nghĩ chuyện đó… haha nhưng anh thích nha."
Từ Oánh đẩy cửa xe đi xuống, hai tai như bốc hỏa:"Đáng ghét."
"Anh về đi, em vào nhà đây."
Tầng Hải Châu bật cười, vẫy tay chào Từ Oánh sau đó cho xe rời đi.
Khi anh lái đi không xa, liền thấy một chiếc xe phóng theo hướng ngược lại rất nhanh.

Tầng Hải Châu cảm thấy không đúng, đây là gã tư đoạn đường, lấy tốc độ này chính là muốn gây tai nạn.
Anh không khỏi tò mò nhìn vào gương, chiếc xe kia nhanh chóng lao về phía Từ Oánh đang đứng.
Tốc độ chiếc xe nhanh đến mức Tầng Hải Châu chỉ kịp nhìn, không kịp phản ứng cái gì để cứu vợ sắp cưới.
Từ Oánh nghe tiếng xe lao tới quay đầu lại bị đèn xe chiếu thẳng vào mắt nên nhòe đi, cô không đủ thời gian né tránh.
"Ầm…"
Tiếng động rất lớn vang lên, chiếc xe bị hất vào thành đường đột nhiên dừng lại, cả người Hoàng Châu choáng váng.
Cô ta muốn đâm thẳng vào người Từ Oánh để giết cô ấy.
Nhưng tình trạng hiện tại rất không đúng.
Từ Oánh toàn thân mất hồn đứng hoảng sợ nhưng không có chút bị thương nào.
Tầng Hải Châu vội xuống xe chạy đến.
Nhìn thấy chiếc xe vừa phóng nhanh lao đến Từ Oánh đã bị một chiếc xe khác đâm vào hông xe, khiến nó bị ép vào một góc, còn chưa kịp chạm đến Từ Oánh.
Trên xe, Cố Hải Ninh choáng váng một chút, sau đó lắc đầu một cái bước xuống xe.
Hoàng Châu lúc này cũng trấn tỉnh lại, mở cốp lấy môt khẩu súng bước xuống xe.
Cô ta không do dự liền hướng về phía Từ Oánh mà nổ súng.
"Đoàng."
Tầng Hải Châu kịp chạy đến kéo Từ Oánh đang hoảng loạn nhìn cảnh tượng trước mắt không thể nhúc nhích.
Hai người té ngã xuống nền đất, Tầng Hải Châu dùng thân che chắn cho cô toàn bộ.
Hoàng Châu phát đầu tiên bị né tránh, cô không cho rằng Tầng Hải Châu nhanh hơn tốc độ của viên đạn bắn ra.
"Đoàng."
Thêm một tiếng súng vang lên, kèm theo tiếng "cạch" của khẩu súng rơi xuống đất.
Hoàng Châu nhìn bả vai bên phải đau nhói, máu từ bên trong phun ra.
Hoàng Châu đưa mắt nhìn về phía hướng súng, phát hiện Cố Hải Ninh đang chĩa súng về hướng cô.
Thâm tâm cô ta lạnh lẽo, Hoàng Châu dùng tay trái nhặt khẩu súng lên, hướng về phía bóng lưng Tầng Hải Châu nổ súng.
"Đoàng… Đoàng."
Tiếng súng thêm lần nữa vang lên, Cố Hải Ninh nhìn Hoàng Châu nâng súng lên liền bắn thêm hai phát vào người Hoàng Châu.
Hai phát trúng tay trái và chân của cô ta khiến cô ta gục xuống nền đất, máu thấm ướt cả chiếc váy trắng, như những cánh hoa nở rộ trong tuyết.

Hoàng Châu đau đớn gào thét:"Cố Hải Ninh, vì cái gì, vì cái gì anh lại kết hôn với tôi rồi biến cuộc đời tôi bi thảm như vậy? Anh nói anh yêu tôi, anh nói anh cả đời bao bọc tôi, anh đã quên rồi sao?"
Tầng Hải Châu đỡ Từ Oánh đứng lên, cô nhìn thấy cảnh tượng này có chút khiếp sợ, được Tầng Hải Châu ôm vào lòng an ủi.
Cố Hải Ninh từng bước tiến lại gần Hoàng Châu, khẩu súng cũng đã quăng xuống đất:"Hoàng Châu, cô có tư cách để oán trách tôi sao, vì cô mà tôi đã mất hết tất cả.

Mất người tôi yêu, mất gia sản, mất công ty, điều ân hận nhất cuộc đời của tôi chính là yêu và kết hôn với cô."
Trái tim cô ta lạnh lẽo, bàn tay đau nhức nhưng không đau bằng tâm của cô ta.

Cô ta cúi người nhặt khẩu súng dưới đất, bắn vào người Cố Hải Ninh, cười lớn:"Ân hận sao, vậy anh đi chết đi."
Viên đạn xuyên thẳng vào lòng ngực của Cố Hải Ninh, khiến hắn lùi lại mấy bước.

Lòng ngực truyền đến cơn đau nhói, máu phun ra ướt đẫm ngực.

Hắn gục xuống đất, máu từ khóe môi tuông ra.
Từ Oánh toàn thân phát run, cô chưa từng nghĩ đến kết quả mọi việc lại bi thảm như vậy.
Tiếng xe cảnh sát vang lên, những viên cảnh sát nhanh chóng khống chế được Hoàng Châu khi toàn thân cô ghim đầy vết đạn.
Từ Oánh bước về phía Cố Hải Ninh, nước mắt cô không kìm được mà tuôn rơi… cô ghét hắn, nhưng cô chưa từng muốn hắn phải chết.
Cố Hải Ninh vươn tay về phía Từ Oánh, lại thấy bàn tay dính đầy máu liền lau nó vào quần áo, nhưng lau mãi cũng không thể sạch sẽ được, hắn bất lực nắm chặt gấu quần.
"Tiểu Oánh, anh xin lỗi… vì anh mà gây cho em bao nhiêu rắc rối.

Oánh Oánh, có thể đừng ghét anh được không? Xin lỗi em, vì anh là một kẻ thất hứa, vì anh là một tên ngu ngốc… Oánh Oánh, anh xin lỗi..

xin lỗi… xin lỗi em.."
Từ Oánh giờ phút này không biết nói gì, cô chỉ bật khóc nắm tay Cố Hải Ninh lắc đầu.
Tầng Hải Châu bước đến, nhìn vết thương của Cố Hải Ninh, đạn xuyên qua tim, máu tuôn không ngừng, thần tiên cũng không thể cứu.
Cố Hải Ninh kéo bàn tay của Tầng Hải Châu, sau đó kéo bàn tay Từ Oánh đang nắm lấy tay anh đặt vào nhau, mỉm cười:"Bác sĩ Tầng, hãy chăm sóc và yêu thương cô ấy… đừng giống như tôi, đến cuối cùng khi chết đi cũng là lúc bản thân mất hết tất cả."
Từ Oánh bật khóc:"Cố Hải Ninh, tôi đã không hận anh từ lâu rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh… Cố Hải Ninh, anh đừng chết… chúng tôi đưa anh đi bệnh viện."
Cố Hải Ninh lắc đầu, siết chặt tay Từ Oánh, hình ảnh người con gái hắn từng yêu ngày càng mờ nhạt, ngày càng xa xôi.

"Oánh Oánh… cảm ơn…vì đã… tha lỗi… cho anh…"
Cố Hải Ninh buông lỏng bàn tay, hai mắt nhắm lại, hơi thở không còn.
Từ Oánh ngồi xổm xuống đất… tựa vào lòng Tầng Hải Châu khóc ngất.
Ba ngày sau, đám cưới của Từ Oánh và Hàn Dĩnh vẫn diễn ra theo kế hoạch, hoành tráng và thu hút toàn bộ Nam Sơn.
Ba mẹ của Từ Oánh, Tầng Hải Châu và Vân Phàm đều đứng ở cửa đón khách, trên mặt đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Doãn Mộ Tư nhìn hai người bạn trong gương, nở một nụ cười ấm áp.
"Hôm nay hai cậu chính là xinh đẹp nhất.

Hôm nay chính là ngày các cậu đặc biệt nhất, có hưng phấn không?"
Hàn Dĩnh sắc mặt có chút ửng hồng, ngại ngùng nói:"Tớ cũng cảm thấy có chút hồi hộp thôi, dù sao cũng không phải lần đầu haha."
Từ Oánh toàn thân có chút run, nắm lấy tay Doãn Mộ Tư:"Tớ sợ, cũng không phải là kích động mà thật sự rất sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên kết hôn, bên ngoài lại có rất nhiều người sẽ nhìn tớ… thật là..".
Doãn Mộ Tư bật cười nhéo má bánh bao của Từ Oánh, đùa giỡn:"Không cần phải sợ, không cần khẩn trương, xong hôm nay hai người chính thức trở thành vợ chồng, ba mẹ hai bên đều mong chờ tin vui của cậu và bác sĩ Tầng."
Từ Oánh không khỏi băn khoăn:"Nhưng tớ lại kích động quá… đây là lần đầu tiên kêt hôn, nếu như tớ và Tầng Hải Châu chung sống không tốt, liệu chúng tớ có phải ly hôn không?"
Hàn Dĩnh bật cười:"Oánh Oánh, chỉ cần hai người không gặp chuyện như tớ và Cố Triết, hai người nhất định sẽ không ly hôn."

Doãn Mộ Tư lại nói:"Cậu xem Tầng Hải Châu yêu cậu như vậy, anh ấy có thể bỏ rơi cậu sao?"
Từ Oánh lắc đầu:"Không thể đâu."
Cô và Tầng Hải Châu trải qua bao nhiêu chuyện, anh luôn dùng tất cả lý trí để tin tưởng cô.
Doãn Mộ Tư mỉm cười:"Đúng vậy, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ rơi em, hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi, cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Từ Oánh vẫn cảm thấy có chút lo sợ trong lòng, Doãn Mộ Tư vẫn luôn nắm tay cô.
Lúc này Từ Oánh nhìn Hàn Dĩnh nói:"Dĩnh Dĩnh, tớ nghĩ cậu và Vân Phàm chắc là đã tu thành chính quả rồi, không gì có thể chia cắt được."
Hàn Dĩnh cười cười:"Mình cũng hy vọng không đạp vào vết xe đổ.

Vân Phàm thật sự đối với mình tốt hơn cả chữ tốt, anh ấy nấu cơm, anh ấy chăm sóc mình từng li từng tí, mình cảm thấy rất may mắn, giống như gặp được một tri kỷ."
Doãn Mộ Tư mỉm cười, dùng bàn tay còn lại nắm lấy tay Hàn Dĩnh nói:"Mình cũng tin Vân Phàm, anh ấy sẽ là một người chồng và người cha tốt."
Đám cưới nhanh chóng bắt đầu, hai cặp vợ chồng cùng nhau bước lên sân khấu, bên dưới là tràn pháo tay nồng nhiệt từ khách mời tham dự.
Quang cảnh đám cưới của họ rất hoành tráng, dù sao Lục Vũ Thần và Doãn Mộ Tư cùng có mặt, điều này khiến bữa tiệc trở nên đông đúc.
Vô số máy ảnh tập trung vào hai cặp đôi và các hoạt động bắt đầu.
Cha mẹ hai bên đang ngồi phía dưới, vô số cặp mắt đang hướng về bọn họ.
Người chủ trì bữa tiệc liền lên tiếng:"Cô dâu chú rể có nguyện ý ở bên cạnh nhau đến vĩnh hằng hay không?"
Từ Oánh sắc mặt đỏ bừng, cô nhìn Tầng Hải Châu đứng đối diện, trực tiếp gật đầu:"Tôi nguyện ý."
Tầng Hải Châu mừng rỡ, nắm lấy tay Từ Oánh cười rất tươi:"Tôi nguyện ý."
Hàn Dĩnh nhìn sâu vào mắt Vân Phàm mỉm cười xinh đẹp:"Tôi cũng nguyện ý."
"Thế nhưng tôi không đồng ý."
Hàn Dĩnh vừa dứt lời, bên dưới truyền đến một thanh âm khác.
Vô số người quay đầu lại, liền thấy hai người xuất hiện ở trước cửa ra vào.
Hàn Duật và Hàn Sở Nguyên nghênh ngang từ cửa chính đi vào.
Hàn Duật giọng nói lạnh lùng uy quyền:"Việc kết hôn của con gái không phải là do cha mẹ quyết hay sao.

Ta có đồng ý cho con kết hôn chưa?"
Hàn Dĩnh hơi nheo mắt lại, lập tức toàn thân phát ra hơi lạnh.
Doãn Mộ Tư không thể ngờ rằng Hàn Duật và Hàn Sở Nguyên sẽ đến ngày hôm nay.
Lục Vũ Thần đứng bên cạnh Doãn Mộ Tư, ánh mắt anh hiện lên sự oán hận.
Hàn Dĩnh muốn bước lên nói chuyện, vừa định mở miệng, Vân Phàm đã nắm chặt tay cô.
"Bác Hàn, chú Hàn.

Tôi vì mặt mũi của Hàn Dĩnh mà kính cẩn gọi một tiếng Bác Hàn.

Bác Hàn, người đã quên khi cháu đến nhà họ Hàn cầu hôn Hàn Dĩnh, các người cự tuyệt ở ngoài cổng, người đã quên rồi sao? Hiện tại Hàn Dĩnh và cháu ở bên nhau tổ chức hôn lễ này, các người đến quấy rối và có mục đích gì?"
Hàn Dĩnh có chút kinh ngạc, hóa ra anh đã đến Hàn gia cầu hôn và bị đuổi đi.

Sự ủy khuất này anh vẫn luôn không nói ra, Hàn Dĩnh hiện trong lòng cảm thấy rất an toàn.
Vân Phàm đứng trước mặt cô, che chắn cho cô trước ống kính của phóng viên và sự công kích của người nhà cô.
Các cô gái chẳng phải luôn cần một người đàn ông như thế này để bảo vệ mình trong cuộc sống này sao?
Vậy nên, cô biết bản thân đã không sai, bàn tay cô siết chặt tay anh.
Vân Phàm tựa hồ nhận ra, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt ôn nhu cương quyết, như muốn cô hãy tin tưởng anh.
Hàn Sở Nguyên liền lên tiếng:"Hàn Dĩnh dù sao cũng là người nhà họ Hàn.

Con bé không nói tiếng nào liền cùng cậu kết hôn thì còn ra thể thống gì nữa? Hàn Dĩnh, chẳng lẽ không thể cùng con chia sẽ sao? Con có còn xem chúng ta là người nhà hay không?"
Doãn Mộ Tư đúng mực bước ra:"Hàn gia có xem cô ấy là người nhà hay không? Lúc cậu ấy khó khăn và đau khổ nhất liền bị Hàn lão gia khi dễ, vì sự ích kỉ và lòng đố kỵ của người mà chia cắt cậu ấy và Vân Phàm.

Họ không làm gì sai cả, thật vất vả mới đi được cùng nhau đến hôm nay, Hàn lão gia cô ấy là con gái của ông, tại sao ông lại muốn phá hạnh phúc của cậu ấy.

Vân Phàm đến cầu hôn, người không cho vào, hiện tại lại đảo ngược lại, hai người đến đây đúng là không có ý định tốt."
Doãn Mộ Tư hiện tại là đệ nhất phu nhân ở Nam Sơn, tiếng nói của cô ở Nam Sơn lớn hơn nhiều so với những người khác.
Hàn Dĩnh là bạn thân của cô, cô không thể để cô ấy bị ức hiếp.
Lúc này Doãn Mộ Tư cũng đứng lên che chắn cho Hàn Dĩnh.
Mà bên cạnh cô luôn có Lục Vũ Thần, một người khiến những người xung quanh nhìn thấy liền khiếp sợ.
Từ Oánh nắm tay Tầng Hải Châu tiến lên một bước.
Hàn Dĩnh mỉm cười nhìn những người bên cạnh cô, trong đời cô chỉ cần bọn họ là đủ rồi.

Hàn Duật nhìn thấy cảnh này, nắm chặt tay:"Hàn Dĩnh, chuyện kết hôn của con thật sự không nói cho ta biết, ta không cho phép con gả cho hắn ta."
Hàn Dĩnh bước lên một bước, ánh mắt sắc bén:"Từ trước đến nay ba luôn không quan tâm đến con, luôn muốn dùng con để nâng lên vị trí của người.

Hôm nay là hôn lễ của con, người dựa vào cái gì đến nơi này để ra lệnh cho con."
Hàn Duật tức giận đến mức chỉ vào những người trên sân khấu:"Con là con gái của ta, con dám nói ra những lời này với cha của con sao?"
Hàn Dĩnh liền nói:"Ba… ba đã quên ba đã đoạn tuyệt quan hệ với con sao? Hôm nay, chúng ta trước mặt mọi người nói cho xong chuyện này."
Nói xong, cô nhìn người dẫn chương trình nói:"Ở đây có giấy bút không?"
Người dẫn chương trình có chút bối rối nhưng vẫn gật đầu:"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị."
Sau khi có giấy bút, Hàn Dĩnh không nói một lời trực tiếp ghi vào giấy.
Viết xong, cô lập tức cắn ngón tay và dùng ngón cái ấn chỉ.
Vân Phàm không biết cô viết cái gì, nhưng nhìn hành động táo bạo này liền không vui.
Hàn Dĩnh ấn chỉ xong, vén váy đi về phía Hàn Duật, đem tờ giấy đưa về phía ông ta.
"Ông ký đi.

Hôm nay trước mặt mọi người, chúng ta hãy giải quyết tất cả những mâu thuẫn của hai người, trước nay ông đối với tôi không giống như con gái, trong lòng ông biết rõ."
Hàn Duật nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy nội dung trong tờ giấy liền hung tơn ngước lên nhìn Hàn Dĩnh:"Mày… mày dám viết giấy cắt đứt quan hệ với ta."
Hàn Dĩnh gật đầu.
"Đúng vậy, không phải chính ông đói cắt đứt với tôi trước sao.

Hôm nay, tôi cũng muốn cắt đứt với ông, ông ký đi, cả tôi và ông đều tốt."
Hàn Duật tức giận vung tay tát Hàn Dĩnh.
"Hàn Dĩnh, đứa con gái không biết xấu hổ, người không xứng đáng làm con gái nhà họ Hàn, Hàn gia nuôi dưỡng mày lớn như vậy, đây là báo đáp của mày."
Hàn Dĩnh che nữa mặt, Vân Phàm lập tức lao ra, kéo cô bảo vệ phía sau.
"Nói chuyện đàng hoàng và đừng nên đánh người.

Nếu không, tôi cũng không ngại đánh trả."
Hàn Sở Nguyên tức giận nói:"Hàn Dĩnh, con bây giờ đã lớn rồi, con còn dám đoạn tuyệt với Hàn gia, con sao có thể làm như vậy?"
Hàn Dĩnh thở ra:"Ông ký đi, hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi không muốn náo loạn."
Hàn Duật gật đầu một cái, ánh mắt phát ra oán hận:"Được, đây chính là cho mày quyết.

Từ nay trở đi, hai cha con ta quyết định đoạn tuyệt quan hệ, Hàn Dĩnh không còn là con gái nhà họ Hàn của ta."
Hàn Duật cầm ly rượu, đập nát xuống đất lấy một mảnh sành cắt ngón tay, ấn chỉ vào tờ giấy xong liền quay đầu rời đi.
Tờ giấy được đưa về phía Hàn Dĩnh.
Trong lòng thở dài đầy bất đắc dĩ.
Nhưng cô cũng nhẹ nhõm…
Trò hề kết thúc, đám cưới vẫn tiếp tục như thường lệ.
Kết thúc hôn lễ, trên internet lan truyền tức đám cưới đoạn tuyệt cha con khiến chủ đề nóng hơn.
Cuối tiệc, mọi người đều thấm mệt, Hàn Dĩnh đang mang thai nên cũng hạn chế di chuyển.
Hàn Dĩnh ngồi trong phòng thay đồ, gương mặt có chút suy sụp.
Từ Oánh đã thay đồ xong, đứng bên cạnh Doãn Mộ Tư nhìn Hàn Dĩnh.
Từ Oánh liền nói:"Hàn Dĩnh nhất định cảm thấy không vui."
Doãn Mộ Tư gật đầu:"Đúng vậy, đáng ra hôm nay cậu ấy phải có một niềm vui trọn vẹn mới đúng, thật là…"
Hàn Dĩnh cũng không đáp, đưa tay kéo khóa muốn thay váy cưới ra.
Lúc này cánh cửa phòng mở ra, Từ Oánh và Doãn Mộ Tư thức thời rời đi.
Toàn bộ phòng thay đồ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hàn Dĩnh còn đang thay quần áo, không hề phát hiện hai người bạn đã rời đi thay bằng Vân Phàm.
"Đợi tới thay đồ một chút, chúng ta sẽ cùng rời đi."
Phía sau lưng không có giọng trả lời.
Hàn Dĩnh tò mò quay đầu lại, cô đột nhiên cảm giác được đôi môi mình có sự mềm mại, eo cũng bị siết lấy.
Vốn định đá anh ta một cái, nhưng ngửi được mùi hương quen thuộc khiến cô trong giây lát cảm thấy trong lòng vô cùng mềm mại.
Không biết nụ hôn kéo dài được bao lâu, Hàn Dĩnh và Vân Phàm mới buông ra.

Vân Phàm nhìn cô nói:"Ở đây chỉ có hai người chúng ta."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương