Tần Nguyệt Miên gắt gao nhìn y: “Ngươi… Ngươi…” Chần chờ nửa ngày, nhưng vẫn không biết nên nói cái gì. Ý muốn ly khai của Tiêu Di kiên quyết như vậy, ngay cả một cuộc triền miên kia của hai người cũng không có chút nào làm y lưu luyến. Tới tình trạng này, còn có cái gì có thể nói đây? Chính mình ngoại trừ buông tay, đâu còn con đường thứ hai?

Tiêu Di không nhìn tới hắn, tự mình xuống giường. Hai chân vừa chạm đất, phút chốc phía sau truyền đến một trận đau nhức khiến y dưới chân mềm nhũn, lung lay vài cái, liền vịn mép giường, mới có thể đứng vững. Y đi về phía trước hai bước, mỗi một bước đều tác động đến vết thương phía sau, làm y vặn vẹo đôi lông mày.

Tần Nguyệt Miên phía sau y nói: “Tiểu di, ngươi sao vậy? Có đúng hay không rất đau? Ngày hôm nay trước tiên tiên ở trên núi nghỉ tạm một ngày đi, ngày mại hạ sơn cũng không trễ.”

Tiêu Di quay đầu trừng mắt nhìn hắn: “Cái này không phải cũng do ngươi hại sao?”

Tần Nguyệt Miên không nói lời nào, một đôi mắt đẹp quyến luyến mà dừng lại ở trên một thân lõa thể của Tiêu Di nhìn không sót lại gì, tuy rằng không thể động đậy, nhưng phản ứng của cơ thể cũng không khống chế được.

Tiêu Di cũng phát hiện mục quang hỏa nhiệt (ánh mắt lửa nóng) của hắn, cả giận nói: “Ngươi nhắm mắt lại.” Thân thủ lấy y vật rơi trên sàn nhà, bắt đầu mặc lên. Khẩu tử (khuy áo) trên ngoại bào có vài khỏa (viên) vì đêm qua dây dưa mà đã bị đứt ra, bất quá may là bố liêu (vải vóc => quần áo) vẫn nguyên vẹn, miễn cưỡng cũng có thể mặc.

Y sửa sang lại quần áo, xoay người lại, đối diện Tần Nguyệt Miên. Dương quang sáng sớm chiếu trên da thịt khiết bạch (trẵng nõn) như ngọc của Tần Nguyệt Miên, đem ấn ký (dấu vết) của tình cảm mãnh liệt đêm qua rõ ràng đập vào tầm mắt Tiêu Di, khiến y không khỏi lại có chốc lát thất thần.

Nhưng y rất nhanh trấn định, nói: “Tần tông chủ, ta giờ sẽ đi. Dù sao chúng ta cũng quen biết một hồi, có vật này, ta dự định tặng cho ngươi.” Nói xong, y từ trong tay áo lấy ra mảnh ngọc khấu, ở trước mặt Tần Nguyệt Miên lay động một chút, rồi nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Tần Nguyệt Miên vốn đã quyết tâm tái không mở miệng giữ y lại, lúc này nhưng cũng buột miệng hỏi: “Cái này sao lại ở trên tay ngươi?”

“Vật này vốn là vật của ta, vì cái gì không thể ở trong tay ta?”

Tần Nguyệt Miên cúi đầu nói: “Nói như thế, ngươi là đã biết mọi chuyện.”

“Sự tình trước kia, ta hầu như đều không còn nhớ rõ. Bất quá, đêm qua Mộ Dung tiền bối đem chuyện của ngươi nói cho ta, ta thực sự phi thường xúc động.”

Tần Nguyệt Miên trong lòng đau xót, nhắm lại mắt, điều hắn mong muốn cho đến tận bây giờ cũng không phải là sự cảm động của Tiêu Di.

Tần Nguyệt Miên bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Tiêu Di: “Ngươi là bởi vì cảm động, mới cùng ta thượng sàng (trên giường) sao?”

Điều này sao có thể là cảm động? Tiêu Di trong lòng tự vấn, này chẳng lẽ chỉ là sự cảm động sao? Đương nhiên tuyệt đối không phải. Nếu như không phải vì yêu thích, nếu như không phải vì yêu đến sâu sắc như vậy, yêu đến tuyệt vọng như vậy, y sao có khả năng can tâm bị người đặt dưới thân?

Thế nhưng, những điều này cũng không tất yếu để Tần Nguyệt Miên biết. Sau khi hắn biết, nhất định sẽ không thả y đi. Mà loại kết quả này chính là bản thân thiên phương bách kế (trăm phương nghìn kế) muốn trốn tránh.

Tiêu Di nhìn một chút ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn. Y cũng có thể đi.

Để Tần Nguyệt Miên cho rằng tất cả chẳng qua là hắn nhất sương tình nguyện cũng tốt. Khiến hắn chết tâm, không nên tái đem tâm tư đặt ở trên một người không đáng như y. Y là một nam nhân, lại chứa quá nhiều điều bận tâm không bỏ xuống được, không phải là người phù hợp với Tần Nguyệt Miên, hà tất làm lỡ cả đời hắn? Yêu, không nhất định phải chiếm giữ.

Tiêu Di nói: “Không chỉ là bởi vì cảm động, mà cũng là vì dục vọng của ta. Tần tông chủ, ngươi ở đây một lúc, chắc cũng không sao.”

Nói xong, y cầm lấy mảnh ngọc khấu phỉ thúy, dùng hồng tuyến (sợi dây đỏ) xâu qua, đi tới bên giường, thân thủ đeo trước ngực Tần Nguyệt Miên. Sau đó, y không dám nhìn sắc mặt Tần Nguyệt Miên, mang theo hành nang (bọc hành lí) ngày hôm qua đã chuẩn bị tốt, hướng Tần Nguyệt Miên cúi chào: “Tần tông chủ, vậy xin cáo biệt.”

Y cuối cùng nhìn Tần Nguyệt Miên một cái, liền quay đầu lại, bước ra khỏi phòng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương