Yên Vũ Nguyệt Sắc
-
Chương 31
Sắc mặt Tần Nguyệt Miên đột nhiên trở nên tái nhợt, run giọng nói: “Tiểu Di, ngươi đây là có ý gì?”
“Ý tứ trên từng chữ, Tần tông chủ, ngươi đừng nói với ta là ngươi không hiểu.”
Tần Nguyệt Miên kích động, xông lên phía trước, liền muốn kéo tay Tiêu Di, Tiêu Di hướng bên cạnh nghiêng người, lập tức tránh né. Tần Nguyệt Miên đau lòng nói: “Ta xác thực là không rõ. Tiểu Di, ngươi…ngươi thực sự hận ta như vậy sao?”
Tiêu Di nhíu mày: “Tần tông chủ, ngươi sao lại nói ra lời đó? Ta cũng không hận ngươi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.”
Tần Nguyệt Miên nhắm nhắm mắt: “Tiểu Di, người hà tất như vậy? Ta ngày hôm qua đối với ngươi làm ra sự tình kia, ta biết, ngươi hiện tại nhất định đối với ta hận thấu xương, quyết không thể tha thứ cho ta.”
Tiêu Di quay đầu lại, thấy Tần Nguyệt Miên vẻ mặt tuyệt vọng, không khỏi mềm lòng: “Tần tông chủ, việc đêm qua, ta chính là cũng có trách nhiệm, nhưng ta cũng không phải nữ nhân, cũng không quan trọng cái gì trinh tiết, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Tần Nguyệt Miên nghe y nói như vậy, nhất thời lộ ra tiếu dung mừng rỡ: “Tiểu Di, ngươi thực sự không trách ta?”
Tiêu Di gật đầu nói: “Thực sự.”
Tần Nguyệt Miên ngồi dậy, hướng bên cạnh Tiêu Di nhích lại gần, Tiêu Di thối không thể thối, vẫn bị hắn dồn tới góc tường. Tần Nguyệt Miên nói: “Ngươi nếu như không trách ta, vậy vì cái gì phải đi? Trải qua đêm qua, quan hệ của chúng ta đã không còn đồng nhất, ngươi thực tại muốn đối với ta tuyệt tình vậy sao?”
Tiêu Di thấy hắn vẫn hướng trên người mình cọ cọ, nhịn không được nhíu nhíu mày, tuy rằng Tần Nguyệt Miên nửa thân trên đang trần trụi còn lưu lại trảo ngân (vết cào) cùng vẫn ngân (vết hôn) đêm qua, thoạt nhìn phá lệ mê người, thế nhưng lý trí y không cho phép y thuận theo dục vọng đang dâng lên của mình.
Tiêu Di đẩy đẩy hắn, nói: “Đêm qua xảy ra cái gì? Ta đã quên đến nhất kiền nhị tịnh (không còn một mảnh). Tần tông chủ nếu là không muốn ta hận ngươi, tốt nhất cũng nên quên đi. Còn có, ngươi cũng không cần phải thân cận ta thế này.”
Tần Nguyệt Miên thân thủ bắt được song kiên (hai vai) Tiêu Di, đưa y kéo vào trong lòng, gắt gao chế trụ: “Loại sự tình này nói quên là có thể quên sao? Ngươi nói ta làm sao quên đây? Đừng nói ta ngày hôm nay không thể quên, mà là ngày mai, ngày sau, mãi cho đến chết, sợ rằng ta cũng sẽ không cách nào quên được.”
Tiêu Di ở trong lòng hắn, cảm thụ da thịt hai người kề sát ấm áp, bên tai nghe hắn nỉ non, suýt nữa lại lần thứ hai chìm đắm. Y miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh nói: “Ngươi hiện tại buông ta đã.”
Tần Nguyệt Miên vẫn không chịu buông tay, vươn đầu lưỡi tại viền tai y khẽ liếm, nói: “Tiểu Di, thân thể chúng ta ăn ý như vậy, loại vui thích chìm ngập đêm qua, lẽ nào ngươi đều quên? Quên cũng không sao, chúng ta tái làm một lần nữa, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại. Nếu như còn nghĩ không ra, chúng ta liền từ từ làm tiếp.”
Song thủ hắn ở trên da thịt toàn thân Tiêu Di nhào nặn vuốt ve, nỗ lực khơi mào dục hỏa của y. Qủa nhiên, Tiêu Di ở bên tai hắn phát ra một tiếng rên rỉ như nức nở, toàn bộ thân thể đều nhuyễn xuống.
Tần Nguyệt Miên trong lòng vui vẻ, một tay theo sống lưng Tiêu Di quét xuống, ở phía sau y khiêu khích mà xoa vòng.
Đột nhiên, Tần Nguyệt Miên cảm thấy trước ngực một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, tiếp theo, khí lực toàn bộ đều bị mất đi. Tiêu Di đẩy hắn ra, giúp hắn tựa ở đầu giường.
Tần Nguyệt Miên chấn kinh mà nhìn Tiêu Di: “Ngươi… Ngươi vậy mà lại điểm huyệt ta?”
Tiêu Di trên mặt một mảnh đỏ bừng, trước ngực vẫn che kín những vết hôn của Tần Nguyệt Miên đêm qua và vừa lưu lại lúc nãy, phản ứng của hạ thân vẫn chưa biến mất, nhưng thần sắc y lại dị thường kiên định. Y thở gấp, khẩu khí nói: “Tần tông chủ, chúng ta là không thể lại tái phạm lỗi lầm. Mặc kệ ngươi có hay không quên, ta hiện tại nhất định phải đi.”
“Ý tứ trên từng chữ, Tần tông chủ, ngươi đừng nói với ta là ngươi không hiểu.”
Tần Nguyệt Miên kích động, xông lên phía trước, liền muốn kéo tay Tiêu Di, Tiêu Di hướng bên cạnh nghiêng người, lập tức tránh né. Tần Nguyệt Miên đau lòng nói: “Ta xác thực là không rõ. Tiểu Di, ngươi…ngươi thực sự hận ta như vậy sao?”
Tiêu Di nhíu mày: “Tần tông chủ, ngươi sao lại nói ra lời đó? Ta cũng không hận ngươi, ngươi không nên suy nghĩ nhiều.”
Tần Nguyệt Miên nhắm nhắm mắt: “Tiểu Di, người hà tất như vậy? Ta ngày hôm qua đối với ngươi làm ra sự tình kia, ta biết, ngươi hiện tại nhất định đối với ta hận thấu xương, quyết không thể tha thứ cho ta.”
Tiêu Di quay đầu lại, thấy Tần Nguyệt Miên vẻ mặt tuyệt vọng, không khỏi mềm lòng: “Tần tông chủ, việc đêm qua, ta chính là cũng có trách nhiệm, nhưng ta cũng không phải nữ nhân, cũng không quan trọng cái gì trinh tiết, ngươi không cần để ở trong lòng.”
Tần Nguyệt Miên nghe y nói như vậy, nhất thời lộ ra tiếu dung mừng rỡ: “Tiểu Di, ngươi thực sự không trách ta?”
Tiêu Di gật đầu nói: “Thực sự.”
Tần Nguyệt Miên ngồi dậy, hướng bên cạnh Tiêu Di nhích lại gần, Tiêu Di thối không thể thối, vẫn bị hắn dồn tới góc tường. Tần Nguyệt Miên nói: “Ngươi nếu như không trách ta, vậy vì cái gì phải đi? Trải qua đêm qua, quan hệ của chúng ta đã không còn đồng nhất, ngươi thực tại muốn đối với ta tuyệt tình vậy sao?”
Tiêu Di thấy hắn vẫn hướng trên người mình cọ cọ, nhịn không được nhíu nhíu mày, tuy rằng Tần Nguyệt Miên nửa thân trên đang trần trụi còn lưu lại trảo ngân (vết cào) cùng vẫn ngân (vết hôn) đêm qua, thoạt nhìn phá lệ mê người, thế nhưng lý trí y không cho phép y thuận theo dục vọng đang dâng lên của mình.
Tiêu Di đẩy đẩy hắn, nói: “Đêm qua xảy ra cái gì? Ta đã quên đến nhất kiền nhị tịnh (không còn một mảnh). Tần tông chủ nếu là không muốn ta hận ngươi, tốt nhất cũng nên quên đi. Còn có, ngươi cũng không cần phải thân cận ta thế này.”
Tần Nguyệt Miên thân thủ bắt được song kiên (hai vai) Tiêu Di, đưa y kéo vào trong lòng, gắt gao chế trụ: “Loại sự tình này nói quên là có thể quên sao? Ngươi nói ta làm sao quên đây? Đừng nói ta ngày hôm nay không thể quên, mà là ngày mai, ngày sau, mãi cho đến chết, sợ rằng ta cũng sẽ không cách nào quên được.”
Tiêu Di ở trong lòng hắn, cảm thụ da thịt hai người kề sát ấm áp, bên tai nghe hắn nỉ non, suýt nữa lại lần thứ hai chìm đắm. Y miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh nói: “Ngươi hiện tại buông ta đã.”
Tần Nguyệt Miên vẫn không chịu buông tay, vươn đầu lưỡi tại viền tai y khẽ liếm, nói: “Tiểu Di, thân thể chúng ta ăn ý như vậy, loại vui thích chìm ngập đêm qua, lẽ nào ngươi đều quên? Quên cũng không sao, chúng ta tái làm một lần nữa, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại. Nếu như còn nghĩ không ra, chúng ta liền từ từ làm tiếp.”
Song thủ hắn ở trên da thịt toàn thân Tiêu Di nhào nặn vuốt ve, nỗ lực khơi mào dục hỏa của y. Qủa nhiên, Tiêu Di ở bên tai hắn phát ra một tiếng rên rỉ như nức nở, toàn bộ thân thể đều nhuyễn xuống.
Tần Nguyệt Miên trong lòng vui vẻ, một tay theo sống lưng Tiêu Di quét xuống, ở phía sau y khiêu khích mà xoa vòng.
Đột nhiên, Tần Nguyệt Miên cảm thấy trước ngực một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, tiếp theo, khí lực toàn bộ đều bị mất đi. Tiêu Di đẩy hắn ra, giúp hắn tựa ở đầu giường.
Tần Nguyệt Miên chấn kinh mà nhìn Tiêu Di: “Ngươi… Ngươi vậy mà lại điểm huyệt ta?”
Tiêu Di trên mặt một mảnh đỏ bừng, trước ngực vẫn che kín những vết hôn của Tần Nguyệt Miên đêm qua và vừa lưu lại lúc nãy, phản ứng của hạ thân vẫn chưa biến mất, nhưng thần sắc y lại dị thường kiên định. Y thở gấp, khẩu khí nói: “Tần tông chủ, chúng ta là không thể lại tái phạm lỗi lầm. Mặc kệ ngươi có hay không quên, ta hiện tại nhất định phải đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook