Y Lộ Phong Hoa
-
Chương 90: Hết lòng tuân thủ hứa hẹn
" Song Hỉ cô nương thật là biết nói chuyện, thảo nào lão phu nhân thích như vậy đâu!" Diêu thị ở bên cạnh nói.
" Có nàng ở bên cạnh ta đỡ phải để các con quan tâm! Được rồi, gọi các bà tử bày cơm ra đi, đều đói cả rồi!" Cuối cùng, Thẩm lão phu nhân để Song Hỉ đỡ dậy.
Song Hỉ mồm miệng khéo léo nói đến làm lão phu nhân vui vẻ không ngớt, nhưng lại không làm mất lòng hai vị đại gia và một vị thiếu nãi nãi chút nào, còn uyển chuyển khen bọn họ một cái. Vô Ưu đứng ở một bên nhìn tình cảnh này liền biết Song Hỉ này được Thẩm lão phu nhân rất yêu thích, hơn nữa còn là một nha hoàn vô cùng thông minh lanh lợi, xem ra dường như các chủ tử nô tài trong phủ này đều phải cho nàng mặt mũi, dù sao nàng nói một câu trước mặt lão phu nhân còn hơn người khác nói mười câu!
Sau đó, tất cả mọi người di chuyển đến phòng khách bên cạnh, các bà tử đã sớm bày xong điểm tâm, sau khi mọi người đã vào ngồi, ánh mắt Vô Ưu đảo qua trên bàn cơm, chỉ thấy tuy rằng là điểm tâm, nhưng lại đặc biệt phong phú, nhiều loại dưa cải, thịt ướp, bánh màn thầu, bánh bột mì bánh xốp mọi thứ đều có, hơn nữa bánh màn thầu bánh bột mì gì đó trên bàn này đều có chữ hỉ màu đỏ thẫm, nhìn đẹp vô cùng lại còn trông vui vẻ hưng thịnh, làm người ta không nỡ ăn!
Thẩm lão phu nhân cũng nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, cảm thấy rất hứng thú với bánh màn thầu có chữ hỉ, Song Hỉ đứng bên cạnh phục vụ nhanh chóng cầm một cái đặt vào trong tay lão thái thái, Thẩm lão phu nhân nhìn bánh màn thầu trong lòng bàn tay cười nói: "Cái bánh màn thầu này làm thật là đủ vui vẻ hưng thịnh!"
Lúc này, Diêu thị cười nói: "Lão phu nhân, đã rất lâu nhà chúng ta cũng không có làm đám cưới, vì vậy khuôn bánh màn thầu có khắc chữ hỉ này đã lâu không dùng đến, hôm nay con đặc biệt để bọn họ tìm lại, cũng làm mấy lồng( lồng hấp) bánh màn thầu bánh bột mì các loại cũng mong được một mảnh vui vẻ hưng thịnh!"
"Ừ. Đúng vậy, chẳng qua làm một ngày quá ít, nói cho phòng bếp làm bánh màn thầu mang chữ hỉ này ba ngày liên tiếp, nhớ tặng cho chí thân của chúng ta một ít, để mọi người cùng dính không khí vui mừng!" Thẩm lão phu nhân cười nói.
"Vâng. Ăn xong điểm tâm con sẽ đi an bài ngay!" Diêu thị cười nói.
Lúc này, Tào di nương vẫn luôn đứng ở một bên cùng với hai nha hoàn chia nhau xới cơm hầu hạ mỗi người trên bàn cơm, Vô Ưu ngồi ở một bên ăn cơm trái lại cảm thấy không đành lòng. Nhưng cái này cũng không có cách nào, ở Đại Tề việc phân đích thứ vô cùng nghiêm khắc, chênh lệch giữa thiếp thất và chính thất quá lớn, ở thế gia vọng tộc khi ăn thiếp thất không thể ngồi bàn, phải đứng hầu hạ phu quân và chính thất ăn rồi mới có thể đi ăn, vì vậy rất nhiều người thà rằng gả con gái thấp một chút cũng tuyệt đối không bằng lòng cho con gái đi làm thiếp người ta. Hơn nữa nếu chính thất đối nhân xử thế khắc nghiệt. Cuộc sống của thiếp thất lại càng không dễ chịu, trừ khi là trượng phu vô cùng sủng ái tiểu thiếp, vậy vẫn còn phải xem chuyện khác!
Đang lúc ăn cơm, Thẩm lão phu nhân nói với Vô Ưu: "Vợ Quân nhi, con vẫn còn hai cháu trai không tới, bọn họ bây giờ đang ở trường học, vì hôm qua con và Quân nhi thành thân đã để bọn họ xin nghỉ một ngày rồi, hôm nay không thể để bọn họ lại nghỉ nữa, xem xem ngày nào bọn họ trở về sớm, để đại tẩu mang bọn họ đi qua cho bọn họ thỉnh an con!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng nói: "Tiểu hài tử bài vở và bài tập quan trọng hơn, đương nhiên là không thể chậm trễ. Không bằng xem ngày nào đó lúc bọn họ ở, con đi qua chỗ đại tẩu bên kia nhìn bọn hắn là được!" Thực ra, Diêu thị và Thẩm Trấn có hai đứa con trai nàng cũng biết, chỉ là vẫn chưa từng thấy qua mà thôi.
"Em dâu nói vậy sao được? Hai cháu trai của ngươi là vãn bối, vãn bối thì phải đi xem trưởng bối mới phải chứ! Vẫn là ta để ngày khác ta dẫn bọn họ đi thỉnh an ngươi mới đúng!" Diêu thị nhanh chóng từ chối nói.
Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu nghiêm trọng rồi, cái gì trưởng bối vãn bối, dù sao dù sao tiểu hài tử vẫn chưa chú ý nhiều như vậy, lại nói đây là lần đầu tiên gặp mặt, ta làm thím hẳn là nên qua nhìn cháu trước!"
Diêu thị còn muốn từ chối, nhưng lúc này Thẩm lão phu nhân lại lên tiếng: "Vợ Trấn nhi, con cũng không cần từ chối, thím thương yêu cháu cũng là phải, lại nói hai cháu trai bây giờ bài vở và bài tập rất nặng, cũng đừng để bọn họ chạy đi chạy lại nhiều. Vừa lúc em dâu con cũng qua chỗ con qua lại một chút!"
"Vâng, vậy cứ theo lời lão phu nhân nói, đành để em dâu vất vả một chuyến!" Diêu thị cười nói.
"Khoảng cách không xa, không vất vả gì cả." Vô Ưu rất lễ độ nói.
Lúc ăn cơm được một nửa, Thẩm lão phu nhân ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai và hai người con dâu, rất là xúc động nói: "Bây giờ các con đều đã thành gia lập nghiệp, cũng đều ở bên cạnh ta, nhưng lại thiếu mất một người là Sương nhi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Sương nhi là người nào? Nghe tên giống như là tên của một nữ nhân! Sau đó, Diêu thị nhân tiện nói: "Lão phu nhân, muội muội là một quý nhân có phúc, đương nhiên là không thể ở cùng chúng ta!"
"Nói là như vậy, nhưng người đã già vẫn muốn bọn nhỏ đều ở bên cạnh mới là tốt! Hơn nữa bây giờ nàng ở trong cung cũng không có một chỗ dựa vào, nếu cứ lẻ loi một mình như vậy làm sao tốt được?" Thẩm lão phu nhân xúc động bộc phát nói.
Thấy khuôn mặt u sầu của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Trấn vẫn luôn không nói lời nào khuyên nhủ: "Mẹ cũng không cần quá lo lắng, muội muội không có con cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không lo cây to đón gió!"
Nghe nói như thế, Diêu thị ngược lại là thông minh, đưa tay ra hiệu cho bọn nha đầu đều lui ra ngoài, chỉ có các chủ tử Thẩm gia và hai hạ nhân tâm phúc ở đây. Vô Ưu thấy thế, khẳng định là có lời bí mật gì muốn nói rồi. Mới vừa nghe thấy hai chữ trong cung, hơn nữa Diêu thị và Thẩm Trấn còn nói là muội muội, Sương nhi này hẳn là con gái Thẩm lão phu nhân đi! Còn nói là quý nhân, xem ra đây hẳn là người bên cạnh hoàng thượng. Cứ như vậy, Vô Ưu đột nhiên nghĩ đến trước đây đã từng nghe qua Thẩm gia có một cô nãi nãi làm nương nương trong cung! Chỉ là không biết phân vị như thế nào, có được hoàng thượng sủng ái hay không, cũng không biết tình hình gần đây như thế nào, xem ra là một nữ nhân vẫn chưa có con, chắc địa vị trong cung cũng không cao đi?
Thấy bốn phía đều là người mình, Thẩm lão phu nhân nói: "Ta biết Sương nhi không có con cũng không phải là chuyện xấu gì, dù sao hiện tại trong cung Tạ quý phi chủ trì công việc lục cung, nàng lại là cháu gái ruột của thái hậu, phụ huynh trong nhà đều nắm giữ thực quyền, mà dưới gối nàng chỉ có một cung nữ, vẫn luôn mong đợi có thể sinh một hoàng tử để trở thành chính vị trung cung, nàng và thái hậu sẽ không cho phép các cung phi khác sinh hạ hoàng tử trước! Ai, sớm biết như vậy thì trước đây không nên để Sương nhi vào cung, để chúng ta cốt nhục chia lìa nhiều năm như vậy , đều tại cha các con!"
Thấy mẹ thương cảm, Thẩm Trấn khuyên nhủ: "Mẹ, người có mệnh, trước đây muốn vào cung cũng không phải là ý của riêng cha, cũng vì muội muội ngưỡng mộ thánh thượng, là chính nàng bằng lòng, cũng không có người cố ép nàng!"
"Nói là như vậy, ta chỉ trách mình tại sao ban đầu không ngăn cản nàng! Hiện tại chính nàng sống có khổ hay không cũng chỉ có mình nàng biết thôi." Thẩm lão phu nhân mặt mang tự trách nói.
Lúc này, Thẩm Quân vẫn luôn trầm mặc ít nói cũng nói rồi: "Mẹ, chị gái còn trẻ, cuộc sống sau này vẫn còn rất dài, ai cũng không biết sau này sẽ như thế nào, ngài vẫn nên buông lỏng tinh thần một chút, chỉ có ngài sống lâu trăm tuổi chúng con làm con cái mới không lo không sầu!"
"Lão phu nhân, hai anh em bọn họ nói rất đúng, ngài đừng lo lắng, muội muội nghe nói nhị thúc đón dâu nên vui vẻ vô cùng, còn hận chính mình không thể ra khỏi cung không về nhà được, còn đặc biệt để thái giám đưa đến rất nhiều đồ, có thể thấy bây giờ nàng sống trong cung vô cùng tốt, ngài cứ yên tâm đi!" Diêu thị ở bên cạnh cũng nói giúp vào.
Nghe thấy các con trai và vợ khuyên bảo, Thẩm lão phu nhân chỉ gật đầu nói: "Ta không lo lắng còn có thể thế nào đươc? Được rồi, đừng nói nữa, cơm đều lạnh cả rồi, mau ăn đi!"
Sau đó, bầu không khí có chút nặng nề, tất cả mọi người cúi đầu ăn không nói. Sau thời gian một chén trà, lúc mọi người đã dùng gần hết cơm rồi, một nha hoàn ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Bẩm nhị gia, Thẩm Ngôn đã chuẩn bị xong ngựa rồi, bây giờ đang chờ ở cổng trong.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nói: "Để hắn chờ ở cửa chính đi!"
"Vâng." Nha đầu kia nhanh chóng lĩnh mệnh đi ra.
Lúc này, Thẩm lão phu nhân đột nhiên hỏi: "Quân nhi, vừa mới cưới con đã phải ra ngoài rồi sao?"
Trước tiên Thẩm Quân liếc mắt nhìn Vô Ưu bên cạnh, sau đó trả lời: "Mẹ, trong đại doanh có một số việc, con đi xử lý một chút!"
"Có chuyện gì cần phải để con tự mình đi? Chẳng phải con đón dâu thánh thượng đã cho con nghỉ một tháng rồi sao?" Thẩm lão phu nhân cau mày nói.
"Trong đại doanh binh sĩ cần thao luyện, con trai không đi bọn họ sẽ lười nhác rồi! Ngược lại con trai ở nhà cũng không có chuyện gì, con trai sẽ đi sớm về sớm!" Thẩm Quân nói.
Lúc này, Diêu thị ở bên cạnh cười nói: "Nhị thúc, ý của lão phu nhân người là nói đệ là một đại nam nhân đương nhiên không có chuyện gì, em dâu vừa mới gả tới, sợ ngươi ủy khuất nàng, đệ phải ở nhà bồi nàng nhiều một chút.
Nghe xong lời này, Vô Ưu biết trọng tâm câu chuyện đã kéo đến trên người mình rồi, cho nên nàng vội vàng nói: "Con không cần người bồi, lại nói nam nhân luôn luôn phải lấy sự nghiệp làm trọng, nhị gia xử lí công vụ quan trọng hơn, suy cho cùng lúc nữ nhân chúng ta ở nhà cũng dễ sắp xếp một chút!" Hiện tại nàng tuyệt đối là hiền thê lương mẫu rồi, chẳng qua nghĩ lại lời nói của hắn lúc ở nhà, nàng vẫn còn không được tự nhiên đó!
Diêu thị lại cười nói: "Lão phu nhân, ngài nhìn một chút, bây giờ bọn họ cứ không biết khiêm nhường như vậy, quả thật là phu xướng phụ tùy đó!"
Một câu nói làm cho tất cả mọi người bật cười, tuy rằng là vợ chồng giả, nhưng Vô Ưu vẫn cúi thấp đầu xuống, cảm thấy cả khuôn mặt đều có chút nóng lên, không biết là xấu hổ thật hay là bởi vì diễn trò. Vừa quay đầu nhìn một cái, ngược lại thấy Thẩm Quân ngồi ở chỗ kia dáng vẻ tự nhiên, trên mặt vẫn không có gì, giống như hắn không phải người trong cuộc vậy! Thấy Vô Ưu đã nhíu mày một chút, nghĩ thầm: Bộ mặt của người này là bắp thịt hay là bị tổn thương không thể lay động vậy?
Sau đó, Thẩm lão phu nhân cười nói: "Các ngươi có thể hỗ trợ lẫn nhau như vậy vô cùng tốt. Quân nhi là một tướng quân, sau này thời gian mang binh đánh giặc chắc chắn không thiếu được, đương nhiên là không thể thường xuyên bồi bên cạnh con, con sớm quen như vậy cũng tốt, nhưng mà Quân nhi, lời mặc dù nói như thế, nhưng đến cùng vẫn là tiệc tân hôn của con, con cố gắng ở nhà lâu một chút mới đúng!"
"Vâng." Thẩm Quân gật đầu.
Một bữa cơm ăn xong rất nhanh, Thẩm lão phu nhân trở về phòng mình nghỉ ngơi, cũng giải tán mọi người. Sau khi Thẩm lão phu nhân đi, Diêu thị cũng đỡ Thẩm Trấn rời khỏi, cuối cùng, Thẩm Quân và Vô Ưu cũng trước sau rời đi. Trước khi đi ra phòng khách. Thấy trước bàn cơm chỉ còn lại một người là Tào di nương, vài nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, nàng mới có thể ngồi xuống ăn điểm tâm, thức ăn trên bàn cũng đều là canh thừa thịt nguội vừa rồi mọi người còn dư lại. Thấy những thứ này, trong lòng Vô Ưu không khỏi dâng lên đồng tình sâu đậm! Cuộc sống của thiếp thất quả thật là quá đắng thật không có tôn nghiêm.
Từ trong nhà Thẩm lão phu nhân đi ra, Diêu thị đỡ Thẩm Trấn đi trước. Bên này, Thẩm Quân và Vô Ưu cùng nhau đi tới đường. Thấy Thẩm Quân không đi về hướng cửa chính, Vô Ưu không khỏi dừng bước, tò mò hỏi: "Không phải ngươi nói phải đi ra ngoài sao? Thẩm Ngôn vẫn còn đang chờ ngươi ở ngoài cửa chính đấy!"
"Ta đưa ngươi trở về trước!" Thẩm Quân nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức hiểu rõ là hắn sợ mình lạc đường. Diện tích Thẩm gia rất lớn, nơi này đình đài lầu các cũng rất gần, nếu là lần đầu tiên tới quả thật không chừng có thể lạc đường, chẳng qua mặc dù nàng chưa từng đi dạo qua nơi này, nhưng cũng đã tới nhiều lần, vì vậy sẽ không lạc đường. Nhưng người trước mắt rốt cuộc tâm vẫn rất tinh tế, không biết tại sao đáy lòng nàng bỗng nhiên lướt qua một chút rung động, gạt rung động do được quan tâm ra. Nhưng mà điều này cũng quá kỳ quái, nếu nói quan tâm vậy Tần Hiển quan tâm nàng từng chút một rất khiến người ta cảm động, vì sao nàng cũng không có nhiều cảm xúc giống như ngày hôm nay chứ?
"Ta biết đường trở về, ngươi mau đi đi!" Vô Ưu vội vàng nói.
"Đi thôi!" Thẩm Quân lại chỉ nói hai chữ đơn giản.
Thấy hắn nghi ngờ muốn dẫn nàng đi, nhưng nàng lại không muốn để hắn lãng phí thời gian, vì vậy đứng như cũ không đi, nói: "Ta thực sự nhớ kỹ đường lúc tới, vì vậy ngươi thực sự không cần phí công đưa ta về!"
Thế nhưng, Thẩm Quân lại rất cố chấp, kiên định nói: "Ta nói ta đưa ngươi về!" Ánh mắt của hắn là không thể nghi ngờ, căn bản cũng không cho phép Vô Ưu nói không.
Thấy gương mặt thối của hắn, căn bản cũng không cho phép người khác nói không, Vô Ưu trợn mắt nhìn Thẩm Quân, liền quay đầu rời đi. Trong lòng lại nghĩ: Thẩm Quân này, rõ ràng là có lòng tốt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất tức giận! Hắn cũng sợ hắn đi qua đi lại lãng phí thời gian nha, tại sao lại không biết mình cũng không muốn làm phiền hắn? Quả thật là quá bá đạo!
Sau đó, Thẩm Quân bước chân đi trước Vô Ưu. Thấy hắn vượt qua mình đi ở phía trước, Vô Ưu rất không phục, là dẫn đường cho mình, nhưng rõ ràng là nàng biết đường, vì vậy sau một lát, tính khí ương ngạnh của Vô Ưu cũng bộc phát, nhịp bước chân cũng nhanh hơn, tuy rằng nàng là con gái, nhưng đời này từ nhỏ đã nàng đã rèn luyện cơ thể, vì vậy cơ thể khỏe mạnh hơn các tiểu thư mềm yếu ở nơi này rất nhiều, nàng cũng thường xuyên đi ra ngoài, vì vậy bước chân cũng rất nhanh rất ổn định, sau đó, rất nhanh thì nàng đuổi kịp tốc độ của Thẩm Quân, đồng thời vẫn luôn đi trước hắn. Ý rất đơn giản, nàng vốn dĩ không cần hắn dẫn đường cho nàng.
Mà Thẩm Quân đi theo sau lưng Vô Ưu, thấy bước chân Vô Ưu nhanh nhẹn, không khỏi nhíu chân mày lại. Sau đó, đi một lát, khi đã quẹo hai khúc cong, hắn liền dừng lại! Mà lúc này, Vô Ưu đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy tiếng bước chân đằng sau của người kia đã không còn nữa, cho nên nàng liền bước chậm một chút, vừa nghiêng tai nghe, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Ngay sau đó, nàng lập tức quay người lại, chỉ thấy Thẩm Quân đang đứng ở chỗ cách nàng khoảng một trượng, thấy hắn đứng im không đến, Vô Ưu không khỏi cau mày hỏi: "Vì sao ngươi không đi?"
"Xem ra quả thật là ngươi biết đường trở về!" Thẩm Quân đứng ở nơi đó nói một câu.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười, nói: "Vì vậy ngươi không cần phải đưa ta, ngươi đi làm chuyện của mình nhanh đi!"
Vô Ưu vốn tưởng rằng hắn sẽ đi, nhưng mà, hắn cũng không nói gì làm nàng rất ngạc nhiên, lại tiếp tục cất bước đi về phía trước, cũng vượt qua nàng, đi thẳng về chỗ của bọn họ! Thấy thế, Vô Ưu quả thật là không hiểu nổi, người này có chuyện gì vậy? Không phải là đầu óc bị hỏng chứ? Rõ ràng là biết mình biết đường về, vì sao hắn còn về? Không kịp nghĩ nhiều, Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau Thẩm Quân, nàng cũng không muốn lại vượt lên trước hắn đi chọc giận người ta, bởi vì mục đích mới vừa rồi của nàng là để cho hắn biết nàng nhớ đường trở về mà thôi, bây giờ hắn đã biết, lại nói nhịp chân của nam nhân thực sự rất lớn, không phải nữ nhân bình thường có thể đuổi kịp, hơn nữa Thẩm Quân xuất thân là quân nhân, người mang một thân võ nghệ, cơ thể lại càng khỏe mạnh vạm vỡ, dù như thế nào nàng cũng không đuổi kịp!
Không bao lâu sau, Thẩm Quân liền đi tới nơi ở của bọn họ, đến cửa sân, hắn cũng không đi vào, mà dừng chân ở cửa, xoay người nhìn Vô Ưu khoan thai tới chậm đằng sau!
Thấy hắn đang đứng ở cửa sân nhìn mình, Vô Ưu biết hẳn là hắn đang chờ mình, vì vậy cố ý đi chậm một chút, nếu hắn có thời gian như thế, để hắn chờ lâu một chút là được rồi!
"Lực chân của ngươi cũng không tệ lắm!" Đến khi Vô Ưu đi đến trước mặt Thẩm Quân, bỗng nhiên Thẩm Quân nhìn nàng nói một câu.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi cười nhạt: "Ngươi ở đây chờ ta chính là vì nói với ta những lời này sao?"
Thẩm Quân cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà là nói: "Thẩm Quân ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ta nói muốn đưa ngươi trở về vậy thì nhất định sẽ đưa ngươi trở về!"
Lúc này, ánh mắt của hắn lấp lánh có thần dưới ánh mặt trời lúc bình minh, gió ngày xuân thổi qua gò má của hắn, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng giọng điệu lại rất nặng, làm cho tim Vô Ưu lập tức bị chấn động không rõ! Tuy rằng hắn chưa từng chứng minh với nàng hắn là người lời nói đáng tin, nhưng giờ khắc này Vô Ưu cũng không thể không tin tưởng hắn chính là một người vì tín nghĩa có thể xông pha khói lửa. Giờ khắc này, hắn thực sự giống như một tòa núi đồ sộ hùng vĩ, hình như còn để cho nàng cảm thấy một chút cảm giác an toàn, loại cảm giác này trước đây cho dù là ai cũng không thể cho nàng, tuy rằng nàng cũng biết thực ra bây giờ nàng cũng không phải người nào của hắn, mặc dù đã bái đường thành thân, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nếu như trong lòng một người không chấp nhận ngươi, không thừa nhận ngươi, cho dù người ngoài đều thấy như vậy, vậy cũng chỉ là một cái danh hào mà thôi!
"..." Nghe nói như thế, Vô Ưu há hốc mồm, đang không biết nên nói cái gì,
Lúc này, chỉ nghe trong nhà có một người hô: "Nhị gia và nhị nãi nãi đã trở về!"
Sau đó, liền nghe thấy trong nhà có rất nhiều giọng nói và nhịp bước chân, sau một lát, chỉ thấy Xuân Lan Thu Lan, Liên Kiều và Ngọc Trúc cùng tất cả bọn họ đi ra!
"Nhị gia, nhị nãi nãi!"
"Nhị tiểu thư, cô gia!" Vài nha hoàn lập tức chào bọn họ.
Vô Ưu và Thẩm Quân gật đầu một cái, sau đó Thẩm Quân liền phân phó nói: "Xuân Lan, Thu Lan, hầu hạ nhị nãi nãi cho tốt!"
Nghe nói như thế, hai nha hoàn nhanh chóng gật đầu cũng trả lời: "Vâng!"
Sau đó, đôi mắt Thẩm Quân quét một cái lên người Vô Ưu, mềm giọng nói một tiếng: "Ta đi đây, cơm tối sẽ quay về ăn cùng ngươi!" Thật giống như một vợ chồng son mới vừa tân hôn thông thường thực sự.
"Ừ." Nếu muốn đóng kịch, Vô Ưu cũng không thể không phối hợp, trên mặt lập tức lan tỏa nụ cười như ánh mặt trời ngày xuân, cũng gật đầu.
Sau đó, Thẩm Quân liền xoay người sải bước tiêu sái đi! Vô Ưu đứng ở cửa sân, nhìn theo bóng lưng của hắn mãi cho đến khi bóng lưng biến mất, mới xoay người vào sân. Trong lòng ngược lại là rất xúc động. Không nghĩ tới đến Thẩm gia rốt cuộc lại đổi nghề làm diễn viên, hơn nữa còn không biết kịch này phải đóng đến bao lâu?
Trở lại gian phòng, Xuân Lan liền phúc thân nói: "Nhị nãi nãi, nhị gia phân phó nói đợi buổi tối nhị gia trở về sẽ để các nô tài của viện này ra mắt nhị nãi nãi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu. Nghĩ thầm: hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả vào Thẩm gia, theo lý thuyết ít nhất người phục vụ bên cạnh nhị gia và người phục vụ trong phòng này đều bái kiến nàng mới được coi là danh chính ngôn thuận, hơn nữa nàng còn phải chuẩn bị một ít lễ gặp mặt từ nay về sau liền xác định ra danh phận chủ tử và nô tài. Xem ra tâm tư Thẩm Quân vẫn rất tinh tế, mặc dù hắn có việc đi ra ngoài không ở nhà, nhưng cũng lại nghĩ đến việc này. Phải biết rằng nếu như hắn không ngó ngàng đến cái gì vậy nàng ở chỗ này cũng không có mặt mũi, nhưng nhìn thấy hôm nay hắn làm được như vậy đã tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều, xem ra cuộc sống của nàng sau này cũng sẽ không quá khó khăn!
Liếc nhìn Xuân Lan và Thu Lan đứng ở một bên, Vô Ưu nói: "Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, tất cả đi xuống đi!"
"Vâng." Xuân Lan và Thu Lan lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Xuân Lan và Thu Lan đi rồi, Ngọc Trúc đi đến trước bàn bát tiên rót một chén trà mang đến trước mặt Vô Ưu, nói: "Nhị tiểu thư uống một ngụm trà đi!"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, đưa tay nâng chén trà lên uống hai ngụm.
Lúc này, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, hôm nay ra mắt lão phu nhân thế nào?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu liếc mắt nhìn Liên Kiều, cười nói: "Ta cũng biết nhất định là em không nín được tò mò!" Nói xong, liền móc ra ba cái bao lì xì từ trong ống tay áo, để lên bàn, nói: "Những thứ này là lễ gặp mặt lão phu nhân, đại gia và đại nãi nãi cho! Em thu vào đi."
Nhìn thoáng qua ba cái bao lì xì trên bàn, Liên Kiều cười cầm lên một cái đồng thời mở ra nói: "Để nô tỳ nhìn xem bên trong có bao nhiêu bạc?"
Ngoài miệng Vô Ưu không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ Thẩm lão phu nhân là một cáo mệnh phu nhân, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng bái kiến, khẳng định là không thể ít được, Diêu thị đó rất khôn khéo thông minh, chắc sẽ không quá nhiều, nhưng cũng sẽ không là quá ít để mất thể diện Hầu gia đi?
Quả nhiên, sau đó, Liên Kiều mở cả ba cái bao lì xì ra, cười nói: "Nhị tiểu thư, một trong số đó có hai trăm lượng ngân phiếu, hai cái còn lại đều là năm mươi lượng ngân phiếu!"
Vô Ưu nghe xong, cười không nói. Ngọc Trúc bên cạnh nói: "Xem ra hai trăm lượng là của lão phu nhân, đại gia và đại nãi nãi mỗi người năm mươi lượng. Phủ Hầu gia nay quả thật là không bình thường, ra tay cũng hào phóng như vậy!"
vui vẻ hưng thịnh: nguyên văn là 喜兴 (xǐ xīng), mình không tìm được từ nào tương tự nên dịch tạm như vậy.
chí thân: rất thân thiết.
Edit by LeeMon.
" Có nàng ở bên cạnh ta đỡ phải để các con quan tâm! Được rồi, gọi các bà tử bày cơm ra đi, đều đói cả rồi!" Cuối cùng, Thẩm lão phu nhân để Song Hỉ đỡ dậy.
Song Hỉ mồm miệng khéo léo nói đến làm lão phu nhân vui vẻ không ngớt, nhưng lại không làm mất lòng hai vị đại gia và một vị thiếu nãi nãi chút nào, còn uyển chuyển khen bọn họ một cái. Vô Ưu đứng ở một bên nhìn tình cảnh này liền biết Song Hỉ này được Thẩm lão phu nhân rất yêu thích, hơn nữa còn là một nha hoàn vô cùng thông minh lanh lợi, xem ra dường như các chủ tử nô tài trong phủ này đều phải cho nàng mặt mũi, dù sao nàng nói một câu trước mặt lão phu nhân còn hơn người khác nói mười câu!
Sau đó, tất cả mọi người di chuyển đến phòng khách bên cạnh, các bà tử đã sớm bày xong điểm tâm, sau khi mọi người đã vào ngồi, ánh mắt Vô Ưu đảo qua trên bàn cơm, chỉ thấy tuy rằng là điểm tâm, nhưng lại đặc biệt phong phú, nhiều loại dưa cải, thịt ướp, bánh màn thầu, bánh bột mì bánh xốp mọi thứ đều có, hơn nữa bánh màn thầu bánh bột mì gì đó trên bàn này đều có chữ hỉ màu đỏ thẫm, nhìn đẹp vô cùng lại còn trông vui vẻ hưng thịnh, làm người ta không nỡ ăn!
Thẩm lão phu nhân cũng nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, cảm thấy rất hứng thú với bánh màn thầu có chữ hỉ, Song Hỉ đứng bên cạnh phục vụ nhanh chóng cầm một cái đặt vào trong tay lão thái thái, Thẩm lão phu nhân nhìn bánh màn thầu trong lòng bàn tay cười nói: "Cái bánh màn thầu này làm thật là đủ vui vẻ hưng thịnh!"
Lúc này, Diêu thị cười nói: "Lão phu nhân, đã rất lâu nhà chúng ta cũng không có làm đám cưới, vì vậy khuôn bánh màn thầu có khắc chữ hỉ này đã lâu không dùng đến, hôm nay con đặc biệt để bọn họ tìm lại, cũng làm mấy lồng( lồng hấp) bánh màn thầu bánh bột mì các loại cũng mong được một mảnh vui vẻ hưng thịnh!"
"Ừ. Đúng vậy, chẳng qua làm một ngày quá ít, nói cho phòng bếp làm bánh màn thầu mang chữ hỉ này ba ngày liên tiếp, nhớ tặng cho chí thân của chúng ta một ít, để mọi người cùng dính không khí vui mừng!" Thẩm lão phu nhân cười nói.
"Vâng. Ăn xong điểm tâm con sẽ đi an bài ngay!" Diêu thị cười nói.
Lúc này, Tào di nương vẫn luôn đứng ở một bên cùng với hai nha hoàn chia nhau xới cơm hầu hạ mỗi người trên bàn cơm, Vô Ưu ngồi ở một bên ăn cơm trái lại cảm thấy không đành lòng. Nhưng cái này cũng không có cách nào, ở Đại Tề việc phân đích thứ vô cùng nghiêm khắc, chênh lệch giữa thiếp thất và chính thất quá lớn, ở thế gia vọng tộc khi ăn thiếp thất không thể ngồi bàn, phải đứng hầu hạ phu quân và chính thất ăn rồi mới có thể đi ăn, vì vậy rất nhiều người thà rằng gả con gái thấp một chút cũng tuyệt đối không bằng lòng cho con gái đi làm thiếp người ta. Hơn nữa nếu chính thất đối nhân xử thế khắc nghiệt. Cuộc sống của thiếp thất lại càng không dễ chịu, trừ khi là trượng phu vô cùng sủng ái tiểu thiếp, vậy vẫn còn phải xem chuyện khác!
Đang lúc ăn cơm, Thẩm lão phu nhân nói với Vô Ưu: "Vợ Quân nhi, con vẫn còn hai cháu trai không tới, bọn họ bây giờ đang ở trường học, vì hôm qua con và Quân nhi thành thân đã để bọn họ xin nghỉ một ngày rồi, hôm nay không thể để bọn họ lại nghỉ nữa, xem xem ngày nào bọn họ trở về sớm, để đại tẩu mang bọn họ đi qua cho bọn họ thỉnh an con!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng nói: "Tiểu hài tử bài vở và bài tập quan trọng hơn, đương nhiên là không thể chậm trễ. Không bằng xem ngày nào đó lúc bọn họ ở, con đi qua chỗ đại tẩu bên kia nhìn bọn hắn là được!" Thực ra, Diêu thị và Thẩm Trấn có hai đứa con trai nàng cũng biết, chỉ là vẫn chưa từng thấy qua mà thôi.
"Em dâu nói vậy sao được? Hai cháu trai của ngươi là vãn bối, vãn bối thì phải đi xem trưởng bối mới phải chứ! Vẫn là ta để ngày khác ta dẫn bọn họ đi thỉnh an ngươi mới đúng!" Diêu thị nhanh chóng từ chối nói.
Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu nghiêm trọng rồi, cái gì trưởng bối vãn bối, dù sao dù sao tiểu hài tử vẫn chưa chú ý nhiều như vậy, lại nói đây là lần đầu tiên gặp mặt, ta làm thím hẳn là nên qua nhìn cháu trước!"
Diêu thị còn muốn từ chối, nhưng lúc này Thẩm lão phu nhân lại lên tiếng: "Vợ Trấn nhi, con cũng không cần từ chối, thím thương yêu cháu cũng là phải, lại nói hai cháu trai bây giờ bài vở và bài tập rất nặng, cũng đừng để bọn họ chạy đi chạy lại nhiều. Vừa lúc em dâu con cũng qua chỗ con qua lại một chút!"
"Vâng, vậy cứ theo lời lão phu nhân nói, đành để em dâu vất vả một chuyến!" Diêu thị cười nói.
"Khoảng cách không xa, không vất vả gì cả." Vô Ưu rất lễ độ nói.
Lúc ăn cơm được một nửa, Thẩm lão phu nhân ngẩng đầu nhìn hai đứa con trai và hai người con dâu, rất là xúc động nói: "Bây giờ các con đều đã thành gia lập nghiệp, cũng đều ở bên cạnh ta, nhưng lại thiếu mất một người là Sương nhi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Sương nhi là người nào? Nghe tên giống như là tên của một nữ nhân! Sau đó, Diêu thị nhân tiện nói: "Lão phu nhân, muội muội là một quý nhân có phúc, đương nhiên là không thể ở cùng chúng ta!"
"Nói là như vậy, nhưng người đã già vẫn muốn bọn nhỏ đều ở bên cạnh mới là tốt! Hơn nữa bây giờ nàng ở trong cung cũng không có một chỗ dựa vào, nếu cứ lẻ loi một mình như vậy làm sao tốt được?" Thẩm lão phu nhân xúc động bộc phát nói.
Thấy khuôn mặt u sầu của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Trấn vẫn luôn không nói lời nào khuyên nhủ: "Mẹ cũng không cần quá lo lắng, muội muội không có con cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ không lo cây to đón gió!"
Nghe nói như thế, Diêu thị ngược lại là thông minh, đưa tay ra hiệu cho bọn nha đầu đều lui ra ngoài, chỉ có các chủ tử Thẩm gia và hai hạ nhân tâm phúc ở đây. Vô Ưu thấy thế, khẳng định là có lời bí mật gì muốn nói rồi. Mới vừa nghe thấy hai chữ trong cung, hơn nữa Diêu thị và Thẩm Trấn còn nói là muội muội, Sương nhi này hẳn là con gái Thẩm lão phu nhân đi! Còn nói là quý nhân, xem ra đây hẳn là người bên cạnh hoàng thượng. Cứ như vậy, Vô Ưu đột nhiên nghĩ đến trước đây đã từng nghe qua Thẩm gia có một cô nãi nãi làm nương nương trong cung! Chỉ là không biết phân vị như thế nào, có được hoàng thượng sủng ái hay không, cũng không biết tình hình gần đây như thế nào, xem ra là một nữ nhân vẫn chưa có con, chắc địa vị trong cung cũng không cao đi?
Thấy bốn phía đều là người mình, Thẩm lão phu nhân nói: "Ta biết Sương nhi không có con cũng không phải là chuyện xấu gì, dù sao hiện tại trong cung Tạ quý phi chủ trì công việc lục cung, nàng lại là cháu gái ruột của thái hậu, phụ huynh trong nhà đều nắm giữ thực quyền, mà dưới gối nàng chỉ có một cung nữ, vẫn luôn mong đợi có thể sinh một hoàng tử để trở thành chính vị trung cung, nàng và thái hậu sẽ không cho phép các cung phi khác sinh hạ hoàng tử trước! Ai, sớm biết như vậy thì trước đây không nên để Sương nhi vào cung, để chúng ta cốt nhục chia lìa nhiều năm như vậy , đều tại cha các con!"
Thấy mẹ thương cảm, Thẩm Trấn khuyên nhủ: "Mẹ, người có mệnh, trước đây muốn vào cung cũng không phải là ý của riêng cha, cũng vì muội muội ngưỡng mộ thánh thượng, là chính nàng bằng lòng, cũng không có người cố ép nàng!"
"Nói là như vậy, ta chỉ trách mình tại sao ban đầu không ngăn cản nàng! Hiện tại chính nàng sống có khổ hay không cũng chỉ có mình nàng biết thôi." Thẩm lão phu nhân mặt mang tự trách nói.
Lúc này, Thẩm Quân vẫn luôn trầm mặc ít nói cũng nói rồi: "Mẹ, chị gái còn trẻ, cuộc sống sau này vẫn còn rất dài, ai cũng không biết sau này sẽ như thế nào, ngài vẫn nên buông lỏng tinh thần một chút, chỉ có ngài sống lâu trăm tuổi chúng con làm con cái mới không lo không sầu!"
"Lão phu nhân, hai anh em bọn họ nói rất đúng, ngài đừng lo lắng, muội muội nghe nói nhị thúc đón dâu nên vui vẻ vô cùng, còn hận chính mình không thể ra khỏi cung không về nhà được, còn đặc biệt để thái giám đưa đến rất nhiều đồ, có thể thấy bây giờ nàng sống trong cung vô cùng tốt, ngài cứ yên tâm đi!" Diêu thị ở bên cạnh cũng nói giúp vào.
Nghe thấy các con trai và vợ khuyên bảo, Thẩm lão phu nhân chỉ gật đầu nói: "Ta không lo lắng còn có thể thế nào đươc? Được rồi, đừng nói nữa, cơm đều lạnh cả rồi, mau ăn đi!"
Sau đó, bầu không khí có chút nặng nề, tất cả mọi người cúi đầu ăn không nói. Sau thời gian một chén trà, lúc mọi người đã dùng gần hết cơm rồi, một nha hoàn ở ngoài cửa bẩm báo nói: "Bẩm nhị gia, Thẩm Ngôn đã chuẩn bị xong ngựa rồi, bây giờ đang chờ ở cổng trong.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nói: "Để hắn chờ ở cửa chính đi!"
"Vâng." Nha đầu kia nhanh chóng lĩnh mệnh đi ra.
Lúc này, Thẩm lão phu nhân đột nhiên hỏi: "Quân nhi, vừa mới cưới con đã phải ra ngoài rồi sao?"
Trước tiên Thẩm Quân liếc mắt nhìn Vô Ưu bên cạnh, sau đó trả lời: "Mẹ, trong đại doanh có một số việc, con đi xử lý một chút!"
"Có chuyện gì cần phải để con tự mình đi? Chẳng phải con đón dâu thánh thượng đã cho con nghỉ một tháng rồi sao?" Thẩm lão phu nhân cau mày nói.
"Trong đại doanh binh sĩ cần thao luyện, con trai không đi bọn họ sẽ lười nhác rồi! Ngược lại con trai ở nhà cũng không có chuyện gì, con trai sẽ đi sớm về sớm!" Thẩm Quân nói.
Lúc này, Diêu thị ở bên cạnh cười nói: "Nhị thúc, ý của lão phu nhân người là nói đệ là một đại nam nhân đương nhiên không có chuyện gì, em dâu vừa mới gả tới, sợ ngươi ủy khuất nàng, đệ phải ở nhà bồi nàng nhiều một chút.
Nghe xong lời này, Vô Ưu biết trọng tâm câu chuyện đã kéo đến trên người mình rồi, cho nên nàng vội vàng nói: "Con không cần người bồi, lại nói nam nhân luôn luôn phải lấy sự nghiệp làm trọng, nhị gia xử lí công vụ quan trọng hơn, suy cho cùng lúc nữ nhân chúng ta ở nhà cũng dễ sắp xếp một chút!" Hiện tại nàng tuyệt đối là hiền thê lương mẫu rồi, chẳng qua nghĩ lại lời nói của hắn lúc ở nhà, nàng vẫn còn không được tự nhiên đó!
Diêu thị lại cười nói: "Lão phu nhân, ngài nhìn một chút, bây giờ bọn họ cứ không biết khiêm nhường như vậy, quả thật là phu xướng phụ tùy đó!"
Một câu nói làm cho tất cả mọi người bật cười, tuy rằng là vợ chồng giả, nhưng Vô Ưu vẫn cúi thấp đầu xuống, cảm thấy cả khuôn mặt đều có chút nóng lên, không biết là xấu hổ thật hay là bởi vì diễn trò. Vừa quay đầu nhìn một cái, ngược lại thấy Thẩm Quân ngồi ở chỗ kia dáng vẻ tự nhiên, trên mặt vẫn không có gì, giống như hắn không phải người trong cuộc vậy! Thấy Vô Ưu đã nhíu mày một chút, nghĩ thầm: Bộ mặt của người này là bắp thịt hay là bị tổn thương không thể lay động vậy?
Sau đó, Thẩm lão phu nhân cười nói: "Các ngươi có thể hỗ trợ lẫn nhau như vậy vô cùng tốt. Quân nhi là một tướng quân, sau này thời gian mang binh đánh giặc chắc chắn không thiếu được, đương nhiên là không thể thường xuyên bồi bên cạnh con, con sớm quen như vậy cũng tốt, nhưng mà Quân nhi, lời mặc dù nói như thế, nhưng đến cùng vẫn là tiệc tân hôn của con, con cố gắng ở nhà lâu một chút mới đúng!"
"Vâng." Thẩm Quân gật đầu.
Một bữa cơm ăn xong rất nhanh, Thẩm lão phu nhân trở về phòng mình nghỉ ngơi, cũng giải tán mọi người. Sau khi Thẩm lão phu nhân đi, Diêu thị cũng đỡ Thẩm Trấn rời khỏi, cuối cùng, Thẩm Quân và Vô Ưu cũng trước sau rời đi. Trước khi đi ra phòng khách. Thấy trước bàn cơm chỉ còn lại một người là Tào di nương, vài nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ, nàng mới có thể ngồi xuống ăn điểm tâm, thức ăn trên bàn cũng đều là canh thừa thịt nguội vừa rồi mọi người còn dư lại. Thấy những thứ này, trong lòng Vô Ưu không khỏi dâng lên đồng tình sâu đậm! Cuộc sống của thiếp thất quả thật là quá đắng thật không có tôn nghiêm.
Từ trong nhà Thẩm lão phu nhân đi ra, Diêu thị đỡ Thẩm Trấn đi trước. Bên này, Thẩm Quân và Vô Ưu cùng nhau đi tới đường. Thấy Thẩm Quân không đi về hướng cửa chính, Vô Ưu không khỏi dừng bước, tò mò hỏi: "Không phải ngươi nói phải đi ra ngoài sao? Thẩm Ngôn vẫn còn đang chờ ngươi ở ngoài cửa chính đấy!"
"Ta đưa ngươi trở về trước!" Thẩm Quân nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn thoáng qua bốn phía, lập tức hiểu rõ là hắn sợ mình lạc đường. Diện tích Thẩm gia rất lớn, nơi này đình đài lầu các cũng rất gần, nếu là lần đầu tiên tới quả thật không chừng có thể lạc đường, chẳng qua mặc dù nàng chưa từng đi dạo qua nơi này, nhưng cũng đã tới nhiều lần, vì vậy sẽ không lạc đường. Nhưng người trước mắt rốt cuộc tâm vẫn rất tinh tế, không biết tại sao đáy lòng nàng bỗng nhiên lướt qua một chút rung động, gạt rung động do được quan tâm ra. Nhưng mà điều này cũng quá kỳ quái, nếu nói quan tâm vậy Tần Hiển quan tâm nàng từng chút một rất khiến người ta cảm động, vì sao nàng cũng không có nhiều cảm xúc giống như ngày hôm nay chứ?
"Ta biết đường trở về, ngươi mau đi đi!" Vô Ưu vội vàng nói.
"Đi thôi!" Thẩm Quân lại chỉ nói hai chữ đơn giản.
Thấy hắn nghi ngờ muốn dẫn nàng đi, nhưng nàng lại không muốn để hắn lãng phí thời gian, vì vậy đứng như cũ không đi, nói: "Ta thực sự nhớ kỹ đường lúc tới, vì vậy ngươi thực sự không cần phí công đưa ta về!"
Thế nhưng, Thẩm Quân lại rất cố chấp, kiên định nói: "Ta nói ta đưa ngươi về!" Ánh mắt của hắn là không thể nghi ngờ, căn bản cũng không cho phép Vô Ưu nói không.
Thấy gương mặt thối của hắn, căn bản cũng không cho phép người khác nói không, Vô Ưu trợn mắt nhìn Thẩm Quân, liền quay đầu rời đi. Trong lòng lại nghĩ: Thẩm Quân này, rõ ràng là có lòng tốt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất tức giận! Hắn cũng sợ hắn đi qua đi lại lãng phí thời gian nha, tại sao lại không biết mình cũng không muốn làm phiền hắn? Quả thật là quá bá đạo!
Sau đó, Thẩm Quân bước chân đi trước Vô Ưu. Thấy hắn vượt qua mình đi ở phía trước, Vô Ưu rất không phục, là dẫn đường cho mình, nhưng rõ ràng là nàng biết đường, vì vậy sau một lát, tính khí ương ngạnh của Vô Ưu cũng bộc phát, nhịp bước chân cũng nhanh hơn, tuy rằng nàng là con gái, nhưng đời này từ nhỏ đã nàng đã rèn luyện cơ thể, vì vậy cơ thể khỏe mạnh hơn các tiểu thư mềm yếu ở nơi này rất nhiều, nàng cũng thường xuyên đi ra ngoài, vì vậy bước chân cũng rất nhanh rất ổn định, sau đó, rất nhanh thì nàng đuổi kịp tốc độ của Thẩm Quân, đồng thời vẫn luôn đi trước hắn. Ý rất đơn giản, nàng vốn dĩ không cần hắn dẫn đường cho nàng.
Mà Thẩm Quân đi theo sau lưng Vô Ưu, thấy bước chân Vô Ưu nhanh nhẹn, không khỏi nhíu chân mày lại. Sau đó, đi một lát, khi đã quẹo hai khúc cong, hắn liền dừng lại! Mà lúc này, Vô Ưu đi ở phía trước bỗng nhiên cảm thấy tiếng bước chân đằng sau của người kia đã không còn nữa, cho nên nàng liền bước chậm một chút, vừa nghiêng tai nghe, vẫn không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau. Ngay sau đó, nàng lập tức quay người lại, chỉ thấy Thẩm Quân đang đứng ở chỗ cách nàng khoảng một trượng, thấy hắn đứng im không đến, Vô Ưu không khỏi cau mày hỏi: "Vì sao ngươi không đi?"
"Xem ra quả thật là ngươi biết đường trở về!" Thẩm Quân đứng ở nơi đó nói một câu.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười, nói: "Vì vậy ngươi không cần phải đưa ta, ngươi đi làm chuyện của mình nhanh đi!"
Vô Ưu vốn tưởng rằng hắn sẽ đi, nhưng mà, hắn cũng không nói gì làm nàng rất ngạc nhiên, lại tiếp tục cất bước đi về phía trước, cũng vượt qua nàng, đi thẳng về chỗ của bọn họ! Thấy thế, Vô Ưu quả thật là không hiểu nổi, người này có chuyện gì vậy? Không phải là đầu óc bị hỏng chứ? Rõ ràng là biết mình biết đường về, vì sao hắn còn về? Không kịp nghĩ nhiều, Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau Thẩm Quân, nàng cũng không muốn lại vượt lên trước hắn đi chọc giận người ta, bởi vì mục đích mới vừa rồi của nàng là để cho hắn biết nàng nhớ đường trở về mà thôi, bây giờ hắn đã biết, lại nói nhịp chân của nam nhân thực sự rất lớn, không phải nữ nhân bình thường có thể đuổi kịp, hơn nữa Thẩm Quân xuất thân là quân nhân, người mang một thân võ nghệ, cơ thể lại càng khỏe mạnh vạm vỡ, dù như thế nào nàng cũng không đuổi kịp!
Không bao lâu sau, Thẩm Quân liền đi tới nơi ở của bọn họ, đến cửa sân, hắn cũng không đi vào, mà dừng chân ở cửa, xoay người nhìn Vô Ưu khoan thai tới chậm đằng sau!
Thấy hắn đang đứng ở cửa sân nhìn mình, Vô Ưu biết hẳn là hắn đang chờ mình, vì vậy cố ý đi chậm một chút, nếu hắn có thời gian như thế, để hắn chờ lâu một chút là được rồi!
"Lực chân của ngươi cũng không tệ lắm!" Đến khi Vô Ưu đi đến trước mặt Thẩm Quân, bỗng nhiên Thẩm Quân nhìn nàng nói một câu.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi cười nhạt: "Ngươi ở đây chờ ta chính là vì nói với ta những lời này sao?"
Thẩm Quân cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà là nói: "Thẩm Quân ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, ta nói muốn đưa ngươi trở về vậy thì nhất định sẽ đưa ngươi trở về!"
Lúc này, ánh mắt của hắn lấp lánh có thần dưới ánh mặt trời lúc bình minh, gió ngày xuân thổi qua gò má của hắn, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng giọng điệu lại rất nặng, làm cho tim Vô Ưu lập tức bị chấn động không rõ! Tuy rằng hắn chưa từng chứng minh với nàng hắn là người lời nói đáng tin, nhưng giờ khắc này Vô Ưu cũng không thể không tin tưởng hắn chính là một người vì tín nghĩa có thể xông pha khói lửa. Giờ khắc này, hắn thực sự giống như một tòa núi đồ sộ hùng vĩ, hình như còn để cho nàng cảm thấy một chút cảm giác an toàn, loại cảm giác này trước đây cho dù là ai cũng không thể cho nàng, tuy rằng nàng cũng biết thực ra bây giờ nàng cũng không phải người nào của hắn, mặc dù đã bái đường thành thân, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, nếu như trong lòng một người không chấp nhận ngươi, không thừa nhận ngươi, cho dù người ngoài đều thấy như vậy, vậy cũng chỉ là một cái danh hào mà thôi!
"..." Nghe nói như thế, Vô Ưu há hốc mồm, đang không biết nên nói cái gì,
Lúc này, chỉ nghe trong nhà có một người hô: "Nhị gia và nhị nãi nãi đã trở về!"
Sau đó, liền nghe thấy trong nhà có rất nhiều giọng nói và nhịp bước chân, sau một lát, chỉ thấy Xuân Lan Thu Lan, Liên Kiều và Ngọc Trúc cùng tất cả bọn họ đi ra!
"Nhị gia, nhị nãi nãi!"
"Nhị tiểu thư, cô gia!" Vài nha hoàn lập tức chào bọn họ.
Vô Ưu và Thẩm Quân gật đầu một cái, sau đó Thẩm Quân liền phân phó nói: "Xuân Lan, Thu Lan, hầu hạ nhị nãi nãi cho tốt!"
Nghe nói như thế, hai nha hoàn nhanh chóng gật đầu cũng trả lời: "Vâng!"
Sau đó, đôi mắt Thẩm Quân quét một cái lên người Vô Ưu, mềm giọng nói một tiếng: "Ta đi đây, cơm tối sẽ quay về ăn cùng ngươi!" Thật giống như một vợ chồng son mới vừa tân hôn thông thường thực sự.
"Ừ." Nếu muốn đóng kịch, Vô Ưu cũng không thể không phối hợp, trên mặt lập tức lan tỏa nụ cười như ánh mặt trời ngày xuân, cũng gật đầu.
Sau đó, Thẩm Quân liền xoay người sải bước tiêu sái đi! Vô Ưu đứng ở cửa sân, nhìn theo bóng lưng của hắn mãi cho đến khi bóng lưng biến mất, mới xoay người vào sân. Trong lòng ngược lại là rất xúc động. Không nghĩ tới đến Thẩm gia rốt cuộc lại đổi nghề làm diễn viên, hơn nữa còn không biết kịch này phải đóng đến bao lâu?
Trở lại gian phòng, Xuân Lan liền phúc thân nói: "Nhị nãi nãi, nhị gia phân phó nói đợi buổi tối nhị gia trở về sẽ để các nô tài của viện này ra mắt nhị nãi nãi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu. Nghĩ thầm: hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả vào Thẩm gia, theo lý thuyết ít nhất người phục vụ bên cạnh nhị gia và người phục vụ trong phòng này đều bái kiến nàng mới được coi là danh chính ngôn thuận, hơn nữa nàng còn phải chuẩn bị một ít lễ gặp mặt từ nay về sau liền xác định ra danh phận chủ tử và nô tài. Xem ra tâm tư Thẩm Quân vẫn rất tinh tế, mặc dù hắn có việc đi ra ngoài không ở nhà, nhưng cũng lại nghĩ đến việc này. Phải biết rằng nếu như hắn không ngó ngàng đến cái gì vậy nàng ở chỗ này cũng không có mặt mũi, nhưng nhìn thấy hôm nay hắn làm được như vậy đã tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều, xem ra cuộc sống của nàng sau này cũng sẽ không quá khó khăn!
Liếc nhìn Xuân Lan và Thu Lan đứng ở một bên, Vô Ưu nói: "Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, tất cả đi xuống đi!"
"Vâng." Xuân Lan và Thu Lan lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
Xuân Lan và Thu Lan đi rồi, Ngọc Trúc đi đến trước bàn bát tiên rót một chén trà mang đến trước mặt Vô Ưu, nói: "Nhị tiểu thư uống một ngụm trà đi!"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, đưa tay nâng chén trà lên uống hai ngụm.
Lúc này, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, hôm nay ra mắt lão phu nhân thế nào?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu liếc mắt nhìn Liên Kiều, cười nói: "Ta cũng biết nhất định là em không nín được tò mò!" Nói xong, liền móc ra ba cái bao lì xì từ trong ống tay áo, để lên bàn, nói: "Những thứ này là lễ gặp mặt lão phu nhân, đại gia và đại nãi nãi cho! Em thu vào đi."
Nhìn thoáng qua ba cái bao lì xì trên bàn, Liên Kiều cười cầm lên một cái đồng thời mở ra nói: "Để nô tỳ nhìn xem bên trong có bao nhiêu bạc?"
Ngoài miệng Vô Ưu không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ Thẩm lão phu nhân là một cáo mệnh phu nhân, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng bái kiến, khẳng định là không thể ít được, Diêu thị đó rất khôn khéo thông minh, chắc sẽ không quá nhiều, nhưng cũng sẽ không là quá ít để mất thể diện Hầu gia đi?
Quả nhiên, sau đó, Liên Kiều mở cả ba cái bao lì xì ra, cười nói: "Nhị tiểu thư, một trong số đó có hai trăm lượng ngân phiếu, hai cái còn lại đều là năm mươi lượng ngân phiếu!"
Vô Ưu nghe xong, cười không nói. Ngọc Trúc bên cạnh nói: "Xem ra hai trăm lượng là của lão phu nhân, đại gia và đại nãi nãi mỗi người năm mươi lượng. Phủ Hầu gia nay quả thật là không bình thường, ra tay cũng hào phóng như vậy!"
vui vẻ hưng thịnh: nguyên văn là 喜兴 (xǐ xīng), mình không tìm được từ nào tương tự nên dịch tạm như vậy.
chí thân: rất thân thiết.
Edit by LeeMon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook