Y Lộ Phong Hoa
-
Chương 89: Ngoan ngoãn phục tùng
Lúc này, Ngọc Trúc đã dựa theo phân phó của Vô Ưu lấy ra một bộ bối tử màu đỏ thẫm thêu hình con dơi cùng với một cái váy màu thạch anh, sau khi cài tốt đồ trang sức, hai nha đầu hầu hạ Vô Ưu mặc quần áo.
Rất nhanh, bên này Vô Ưu thu thập xong xuôi, Thẩm Quân cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Hai người liếc nhau một cái, chỉ thấy hôm nay Thẩm Quân đã đổi hỉ phục màu đỏ, vẫn mặc áo choàng màu đen như cũ. Vô Ưu không khỏi nhíu mày lại, tại sao người này lại thích màu đen như vậy? Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành hôn, chẳng lẽ không thể đổi màu khác được sao?
Chắc là nhìn ra thắc mắc của Vô Ưu, Thẩm Quân không khỏi nói: "Mặc trang phục màu đen quen rồi, nếu ngươi không thích, ta đổi lại một bộ màu khác!"
Xuân Lan và Thu Lan bên cạnh nghe thấy lời nói của chủ tử, không khỏi đều ngẩn ra! Bởi vì chủ nhân của bọn họ hầu như chưa bao giờ mặc y phục màu nào khác, ngoại trừ quan phục và khôi giáp bên ngoài, vẫn chưa có người nào có thể thay đổi thói quen này của chủ nhân bọn họ! Hơn nữa hôm nay Thẩm Quân nói cũng rất nhu hòa, nhớ rõ chủ nhân của nàng chưa từng nói với người khác giọng nói nhẹ nhàng như vậy ngoại trừ lão phu nhân. Liên Kiều và Ngọc Trúc ở bên cạnh nghe thấy cô gia nói với nhị tiểu thư rất khách khí, vì vậy trong lòng hai người cũng thoáng thả lỏng rất nhiều, bởi vì thấy tình hình hôm qua như vậy các nàng còn tưởng rằng cô gia không hài lòng nhị tiểu thư. Hôm nay nhìn ra cô gia mềm giọng ôn nhu với tiểu thư hơn nữa còn rất quan tâm, vì vậy cũng đều hé miệng hài lòng nở nụ cười!
Nghe vậy, Vô Ưu cười: "Không cần phiền toái, lão phu nhân vẫn chờ chúng ta đấy, ngày đầu tiên đi ra mắt mẹ chồng, quá muộn tóm lại là không tốt!"
"Ừ." Nghe Vô Ưu nói, Thẩm Quân gật đầu, sau đó liền đi ra khỏi phòng.
Thấy Thẩm Quân đi ra, Vô Ưu cũng đi theo sau Thẩm Quân đi ra khỏi tân phòng. Đương nhiên ánh mắt của nàng vừa rồi cũng thấy vẻ mặt của hai nha đầu hầu hạ Thẩm Quân, dường như thấy Thẩm Quân nói chuyện với nàng các nàng đều vô cùng kinh ngạc! Chẳng lẽ có gì không đúng hay sao?
Đi ra tân phòng, bước chân Thẩm Quân chậm lại, cố ý chờ Vô Ưu, Vô Ưu bọn họ đi tới, Thẩm Quân liền giới thiệu phương hướng chỗ ở của lão phu nhân cho nàng. Chỉ vào một chỗ hành lang gấp khúc trước mặt nói: "Từ nơi này đi về phía nam là nơi ở của đại ca và đại tẩu, nếu ngươi buồn bực có thể tìm đại tẩu nói chuyện, hướng bắc là hoa viên, ngươi cũng có thể đi du ngoạn, bên kia là tiền thính, bên này chúng ta đi là nơi ở của lão phu nhân!"
Vô Ưu vừa nghe Thẩm Quân giới thiệu, vừa ngắm toàn bộ Thẩm gia, nói thật nàng cũng không xa lạ gì Thẩm gia, trước kia đã tới nhiều lần, chỉ là chỉ đi qua nơi ở của Thẩm Trấn, cũng nhìn thấy qua hoa viên, nhà bọn họ còn trồng rất nhiều hoa mai đó, nơi khác nàng chỉ là liếc mắt đảo qua, cũng không có đi qua. Nhìn quanh bốn phía một cái, Vô Ưu quay đầu thấy cách đó không xa đằng sau còn hai nha đầu đi theo Thẩm Quân. Vô Ưu không khỏi cau mày nói: "Sao các nàng lại đi theo?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân quay đầu vừa nhìn, quả nhiên thấy Xuân Lan và Thu Lan đi theo đằng sau bọn họ, sắc mặt Thẩm Quân lạnh lại: "Các ngươi không đi làm việc? Đi theo làm gì?"
Thu Lan và Xuân Lan chạy nhanh tới nói: "Hồi nhị gia, hôm qua đại nãi nãi phân phó để chúng nô tỳ hầu hạ nhị gia và nhị nãi nãi, thư phòng đã dọn dẹp xong, tân phòng có hai nha đầu của nhị nãi nãi dọn dẹp, chúng nô tỳ sợ nhị gia và nhị nãi nãi có phân phó khác, vì vậy vẫn hầu hạ ở phía sau!"
"Chúng ta không cần hầu hạ, đều trở về đi!" Thẩm Quân khoát tay về phía các nàng.
"Vâng." Xuân Lan và Thu Lan không dám nói nữa, nhanh chóng lui xuống.
Thấy Xuân Lan và Thu Lan quay trở về, Vô Ưu cười nói: "Các nàng là nha hoàn chuyên môn hầu hạ ngươi?"
"Từ nhỏ các nàng đã hầu hạ bên cạnh ta!" Thẩm Quân trả lời.
Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu đột nhiên chợt có một ý nghĩ: Hầu hạ từ nhỏ? Là nha hoàn thông thường hay là nha hoàn thông phòng? Nha hoàn hầu hạ bên người của rất nhiều công tử nhà giàu đều là nha hoàn thông phòng, Thẩm gia cũng là cao môn đại hộ chuyện như vậy chẳng phải là rất thường gặp. Nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy rất buồn nôn, nha hoàn trong nhà ban ngày hầu hạ hắn, buổi tối bồi ngủ, ai, cái này chính cổ đại cực kì độc ác!
Thẩm Quân vừa đi về phía trước vừa liếc mắt nhìn Vô Ưu, chắc là nhìn ra nàng đang nghiêng đầu suy nghĩ đi? Liền hỏi một câu: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"A? Không có gì! Được rồi hình như vừa rồi ánh mắt của các nàng nhìn ngươi rất kỳ lạ." Vô Ưu đột nhiên hỏi.
Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm Quân kéo ra, nói một câu: "Nếu như ta không nói với ngươi như vậy, sau này ngươi ở trong nhà này sẽ rất khó chịu!"
Nghe vậy, Vô Ưu sửng sốt một chút! Sau đó lập tức liền hiểu ý Thẩm Quân, thì ra vừa rồi hắn quan tâm và ôn nhu mềm giọng với mình đều là cố ý giả vờ, thảo nào vừa rồi nàng cứ cảm thấy không được tự nhiên như vậy? Từ trước tới nay nàng chỉ nhìn thấy hắn lạnh như băng, nói năng thận trọng, bộ dáng hắn hỏi ý kiến của mình vừa rồi vẫn rất kỳ lạ, thì ra là hắn cố ý. Chẳng qua nghĩ lại Thẩm Quân người này tuy rằng bề ngoài lạnh nhạt, nhưng vẫn là rất cẩn thận, ngay cả điều này hắn cũng nghĩ tới rồi. Cũng phải, ở trong đại trạch môn này nếu một nữ nhân mà nhà mẹ đẻ không có bất cứ quyền thế gì gả đến lại không được chồng yêu thương mà nói, như vậy sẽ không có ai coi trọng nàng. Chỉ bằng điều này nàng liền tiến đến cảm ơn hắn!
"Cảm ơn ngươi!" Vô Ưu từ sâu trong lòng nói với Thẩm Quân phía trước một câu.
Đột nhiên nghe nói như thế, Thẩm Quân dừng bước, xoay người nhìn phía sau, nói một câu: "Ngươi và ta là người cùng phe, ngươi không cần cảm ơn ta, bởi vì ta cũng có rất nhiều chuyện cần ngươi hỗ trợ!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu thật là hận bản thân mình tại sao lại ngây thơ như vậy? Người ta chỉ là cũng muốn mình phối hợp hắn mà thôi! Vì vậy, sau một lát, nàng thu lại mỉm cười trên mặt, nói: "Ta đây liền cho rằng là đương nhiên rồi!" Nói xong, nàng liền tiếp tục đi về phía trước, cũng không để ý Thẩm Quân đằng sau.
Lúc họ đi đến phía trước một tiểu viện, Vô Ưu dừng bước, bởi vì nàng thực sự không biết là Thẩm lão phu nhân đang ở nơi nào. Sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân theo sau, không có nhiều lời, kéo tay nàng vào trong viện! Lúc tay hắm chạm vào tay nàng, nàng thật là muốn hất tay của hắn ra, nhưng nhìn thấy trong nhà nhiều nha hoàn bà tử đang đứng, nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này, bởi vì mắt của những người đó đều đang nhìn bọn họ đó!
Lúc này, tại chính đường Thẩm lão phu nhân đang nghe Diêu thị đứng ở bên người nàng hồi báo, ngồi trên ghế bên cạnh là An Định Hầu Thẩm Trấn.
"Lão phu nhân, lúc đầu chúng ta còn lo lắng nhị thúc hắn không hài lòng việc hôn sự này đấy, nhưng mà ai biết được lúc nãy con vừa mới qua thấy nhị thúc quan tâm tân nương tử đó, con vào cửa cũng đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngài, còn không thấy hắn ôn hòa với ai như vậy!" Diêu thị ở trước mặt Thẩm lão phu nhân cười nói.
Nghe nói như thế, trên mặt của Thẩm lão phu nhân ngoại trừ có chút kinh ngạc trái lại ở ngoài cũng không có lộ ra vẻ gì khác, chỉ hỏi một câu: "Vật đó đã mang đến chưa?"
Vừa nghe lời này, Diêu thị biết rõ lão phu nhân hỏi cái gì, vội vàng nói: "Đã mang đến, đã mang đến!" Dứt lời, liền phất tay với Xuân Hoa bên cạnh một cái.
"Mời lão phu nhân xem qua!" Xuân Hoa lập tức nhận lấy cái khay từ trong tay một tiểu nha đầu, nhanh chóng trình lên cho Thẩm lão phu nhân xem.
Đôi mắt Thẩm lão phu nhân nhìn vào trên cái khay đó, chỉ thấy trong khay để một cái khăn thêu hoa, hoa văn uyên ương hí thủy mang theo vết máu loang lổ, vừa nhìn thấy cái này, đôi mắt nàng ngay tức khắc sáng ngời, nếp nhăn trên mặt cũng vì vậy mà nhiều hơn. Sau đó gật đầu: "Ừ." Vẫn coi như là hài lòng đi!
"Thu đi!" Sau khi Thẩm lão phu nhân xem qua, Diêu thị phất tay với Xuân Hoa, Xuân Hoa nhanh chóng bưng khay đi ra ngoài.
Lúc này, sắc mặt Thẩm lão phu nhân dần dần hòa hoãn nói: "Như thế này cũng không phải là sai lầm lớn, chắc bên ngoài có người cố ý phá hỏng danh tiếng con gái nhà người ta. Chẳng qua sau này phải để ý nhiều hơn, ta già rồi, không còn dùng được, tất cả còn phải dựa vào con mới đúng, đừng để cho mặt mũi phủ Hầu gia chúng ta bị mất mới phải!"
"Vâng, con dâu nhớ kỹ!" Diêu thị nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, Thẩm lão phu nhân lại nói: "Tuy rằng dòng dõi cao một chút, nhưng nếu sau này có thể buộc trái tim của Quân nhi ngược lại cũng là một chuyện tốt. Con đó cũng biết nhị đệ con toàn tâm toàn ý ở trên chiến trường, lòng ta vẫn luôn căng thẳng, những năm gần đây cũng ít ở nhà, ở bên ngoài nhiều, ta cũng thực sự lo lắng, nếu như không may có mệnh hệ gì giống như Trấn nhi, sao ta có thể chịu được?" Nói xong, vành mắt Thẩm lão phu nhân cũng có chút đỏ, dù sao năm đó Thẩm Trấn đã khiến nàng và lão gia sợ hãi, nhưng ít ra tính mạng vẫn không có chuyện gì.
Nhìn thấy lão phu nhân có chút thương cảm, Thẩm Trấn ngồi ở một bên vội vàng nói: "Là hài nhi để cho mẫu thân lo lắng!"
"Cái khác đều không quan trọng, chỉ cần các con bình an là an ủi lớn nhất của mẫu thân rồi!" Thẩm lão phu nhân nói.
Thấy bầu không khí có chút sầu khổ, Diêu thị bên cạnh nhanh chóng cười theo nói: "Lão phu nhân, theo con thấy vị em dâu này thật đúng là có thể buộc trái tim nhị đệ. Ngài không biết đâu, vừa rồi lúc con đi tân phòng, vài nha hoàn đã bưng chậu nước ở ngoài cửa chờ lâu, vợ chồng son đó ở bên trong thật lâu mới mở cửa ra, hơn nữa nhị đệ và đệ muội đều mặc quần áo trong đấy!" Nói xong, Diêu thị liền cầm khăn tay che miệng cười.
"Thật sao?" Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó cũng thoải mái cười.
"Còn không phải sao!" Diêu thị cười nói.
Thẩm lão phu nhân cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Ta vẫn còn đang vì chuyện này rầu rĩ đấy, đàn ông bình thường nào có ai không thích nữ sắc, cho dù là một chính nhân quân tử cũng không phải không gần nữ sắc. Mấy năm nay bởi vì tuổi tác của hắn không nhỏ lại không thành thân, vì vậy cố ý không để hai đại nha hoàn Xuân Lan Thu Lan hầu hạ hắn từ nhỏ phát ra ngoài, chính là để các nàng hầu hại hắn thật tốt, bọn họ thực sự có khuôn mặt trời ban, trước tiên để các nàng làm nha hoàn thông phòng, chờ chính thức đón dâu, nhìn người nào trang trọng chút liền phong làm di nương, nhưng mà đã nhiều năm rồi, một chút hắn cũng không chạm qua. Còn có Ngọc quận chúa đó mỹ nhân như hoa như ngọc hắn ngay cả nhìn thẳng liếc mắt cũng không có, ta còn tưởng rằng trên người hắn có tật xấu gì đấy, thì ra đều là ta lo bò trắng răng!"
Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Lão phu nhân, ngài liền đem tim đặt ở trong bụng, bây giờ mới chỉ là hai tháng, tục ngữ nói hài nhi ba tháng không qua năm, nói không chừng cuối năm bọn họ lại để ngài được ôm cháu đấy!"
"Ha ha... Nếu thật giống như lời chúc lành của con, ta sẽ thưởng tầng tầng lớp lớp!" Diêu thị nói câu đầu tiên làm cho Thẩm lão phu nhân vui vẻ lại tràn đầy mong mỏi.
"Con dâu khả năng liền cảm ơn lão phu nhân trước rồi, đến lúc đó lão phu nhân chớ quên không thừa nhận, đến lúc đó các ngươi đều phải làm chứng đó!"
"Không có việc gì, một hai xâu tiền ta còn không có dễ giận như vậy!" Thẩm lão phu nhân cũng cười nói!" Trên mặt cũng dần dần phấn chấn lên.
"Một hai xâu cũng là tiền đúng không? Con cũng sẽ không ngại ít!" Diêu thị cũng ha ha vui sướng.
Đang nói đùa, một nha hoàn vào bẩm báo nói: "Lão phu nhân, nhị gia và nhị nãi nãi đến thỉnh an ngài!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân không khỏi ngồi ngay ngắn lên, phải biết rằng ở cổ đại uống trà của tân nương tử là chuyện rất trịnh trọng, nói rõ là chính thức xác định ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Diêu thị ở bên cạnh cười nói: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi!"
Sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân và Vô Ưu vai sóng vai đi đến, bước chân hai người đều nhau, bộ dạng rất tương xứng. Nhìn hai người bọn họ cũng coi như là hài hòa. Vì vậy Thẩm lão phu nhân cũng coi như vui vẻ. Trước bởi vì cửa hôn sự này không như ý tâm trạng bị phá hỏng cũng vơi đi một chút!
Vô Ưu vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trên chỗ ngồi ở chính giữa, vị Thẩm lão phu nhân này nàng cũng đã gặp mấy lần, đương nhiên không xa lạ gì, cũng biết là người đức cao vọng trọng nhất Thẩm gia. Bên cạnh chỗ ngồi chính giữa là người nàng đã gặp nhiều lần An Định Hầu Thẩm Trấn, đứng bên cạnh Diêu thị đương nhiên không cần phải nói, đứng hầu hạ còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc tốt hơn so với bọn nha đầu rất nhiều nàng cũng biết là thiếp thất của Thẩm Trấn Tào di nương, chỉ khác nha đầu bà tử một ít mà thôi. Lúc này, trong lòng nàng có chút bồn chồn không thể nói, dù sao lúc đầu là nàng nữ giả nam trang chữa bệnh cho An Định Hầu, không biết bọn họ có thể nhận ra nàng hay không? Hay là nhân lúc bọn họ chưa nhận ra nàng thừa nhận trước? Trong chốc lát còn không quyết định chắc chắn được, vì vậy xem tình hình rồi lại tính đi!
"Hài nhi thỉnh an mẫu thân!" Thẩm Quân hướng về phía Thẩm lão phu nhân chắp tay thi lễ nói.
"Ừ." Thẩm lão phu nhân gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vô Ưu. Tuy rằng mắt có chút mờ, nhưng nhìn thì tính ra vẫn được coi là một cô gái mi thanh mục tú, mặc dù không bằng Ngọc quận chúa minh diễm động lòng người, nhưng dáng vẻ lại rất dễ nhìn!
Diêu thị thấy thế, nhanh chóng đi đến gần nói với Vô Ưu: "Em dâu, đây là lão phu nhân, mau kính trà lão phu nhân đi!"
Lúc này, có một bà tử đã sớm đặt một cái đệm màu đỏ trước chân của lão phu nhân, Vô Ưu gật đầu với Diêu thị một cái, liền cất bước đi qua, quỳ ở trên đệm, đưa tay nhận lấy bát trà một nha hoàn đưa đến, hai tay nâng qua đỉnh đầu, dùng giọng nói thanh thúy nhu hòa nói: "Vô Ưu bái kiến lão phu nhân, mời lão phu nhân uống trà!"
Đến cùng cũng phải cưới vợ, Thẩm lão phu nhân thấy thế, khóe miệng cũng vểnh lên cười cười, đưa tay nhận lấy nước trà Vô Ưu dâng, cúi đầu uống một ngụm, sau đó liền đưa một bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị cho Vô Ưu, nói: "Kể từ hôm nay con và ta là mẹ chồng nàng dâu, con chính là người của Trầm gia ta rồi, sau này con chính là một phần tử của Trầm gia, nhớ kỹ vinh nhục sau này cũng là vinh nhục của Thẩm gia, chỉ cần con giữ đúng bổn phận, Thẩm gia đương nhiên là sẽ không bạc đãi con! Đương nhiên nếu sau này con làm Thẩm gia hổ thẹn, Thẩm gia cũng sẽ để cho con vạn kiếp bất phục, hiểu chưa?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, nghĩ thầm: Lời này của Thẩm lão phu nhân dường như là ý tại ngôn ngoại, theo lý thuyết hôm nay mẹ chồng nàng dâu gặp mặt lần đầu tiên, là quỳ trên mặt đất kính trà cho mẹ chồng, đối với con dâu mới như nàng không khỏi có chút nặng nề đi. Lần này, Vô Ưu biết chắc là Thẩm lão phu nhân có khúc mắc gì đó với mình rồi! Không kịp nghĩ nhiều đến cái khác, Vô Ưu nhanh chóng đưa hai tay ra nhận lấy tiền lì xì Thẩm lão phu nhân đưa tới, đồng thời ngoan ngoãn nói một câu: "Sau này Vô Ưu sẽ cẩn tuân giáo huấn của lão phu nhân, nhất định giữ đúng bổn phận của mình!" Nàng biết lúc này nàng vẫn phải vâng lời một chút mới tốt.
Trên chỗ ngồi chính giữa Thẩm lão phu nhân thấy dáng vẻ Vô Ưu một bộ thuận theo, ngược lại cũng mãn ý gật đầu. Lúc này, Thẩm Quân bước đến một bước tự tay nâng Vô Ưu lên, Vô Ưu cho hắn một ý cười cảm ơn. Lúc này, Diêu thị bên cạnh lại cười nói: "Lão phu nhân, ngài nhanh nhìn một chút, lúc này nhị thúc mới vừa thành hôn liền quan tâm đệ muội như vậy, sớm biết thế này chúng ta còn lo lắng cái gì?"
Lời nói của Diêu thị làm mọi người đều cười, Thẩm lão phu nhân nói: "Nếu không thì nói là cưới rồi quên mẹ đấy!"
"Mẫu thân nghiêm trọng rồi, hài nhi thực sự không dám!" Thẩm Quân nhanh chóng cúi đầu nói.
"Phải, phải, lão phu nhân, nhị thúc cho dù yêu thương lão bà, cũng không thể bằng yêu thương ngài!" Diêu thị ở bên cạnh chỉ sợ lão phu nhân tức giận, vội vàng nói.
Ai ngờ, Thẩm lão phu nhân lại nói: "Cái này đương nhiên ta biết, con trai của mình ta hiểu rõ nhất, cưới vợ đã quên mẹ hắn còn không đến mức đó, nhưng mà hắn cùng vợ ân ân ái ái, ta nhìn cũng phải thích, gia hòa vạn sự hưng, nhà có hiền thê mới là nhà có phúc đấy!"
"Lão phu nhân đương nhiên là rất độ lượng!" Mọi người nhanh chóng phụ họa nói.
Sau đó, Diêu thị liền bước đến nói với Vô Ưu: "Em dâu, đây là đại ca ngươi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu liền đi ra phía trước, giương mắt nhìn thấy Thẩm Trấn đang tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, ở Thẩm gia biết nàng nữ giả nam trang cũng chỉ có Thẩm Trấn, chẳng qua mặc dù hắn biết mình là thân con gái, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy mình mặc nữ trang, nhưng bây giờ dường như ánh mắt của hắn đã nhìn rõ tất cả! Sau đó Vô Ưu bất chấp phúc thân, nói: "Vô Ưu bái kiến đại ca! Bái kiến đại tẩu!"
"Sau này đều là người một nhà, em dâu không cần khách khí!" Thẩm Trấn cũng móc ra bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong từ trong ống tay áo. Thấy thế, Diêu thị cũng nhanh chóng móc ra bao lì xì của mình nói: "Cái này là của đại tẩu, mau nhận!" Diêu thị nhét bao lì xì của mình và Thẩm Trấn vào trong tay Vô Ưu.
Nhìn thoáng qua hai bao lì xì trong tay, Vô Ưu phúc thân nói: "Đa tạ đại ca và đại tẩu!"
"Đã nói không nên khách khí rồi, ngươi còn như vậy đại tẩu ta sẽ phải tức giận?" Diêu thị nhanh chóng lôi kéo không cho Vô Ưu lại hành lễ.
"Vâng." Vô Ưu không còn cách nào, chỉ đành phải gật đầu. Chẳng qua trong lòng lại cảm thấy Diêu thị này không phải là quá nhiệt tình, nhiệt tình khiến nàng có chút không chịu nổi.
Trong chốc lát, chủ tử Thẩm gia nên bái kiến Vô Ưu đều đã gặp rồi, lúc này, Tào di nương vẫn luôn khoanh tay ở một bên đi đến, phúc thân nói: "Thiếp Tào thị bái kiến nhị nãi nãi, nguyện nhị gia và nhị nãi nãi vĩnh kết đồng tâm, phu xướng phụ tùy!"
Nghe thấy một giọng nói mềm yếu, Vô Ưu vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy vị kia vẫn luôn bị Diêu thị đề phòng nói cũng không dám cao giọng nói Tào di nương, nghĩ lại nàng cũng thật là đáng thương, vì vậy Vô Ưu liền cười nói: "Thì ra là Tào tỷ tỷ..."
Nhưng mà, lúc này, Diêu thị lại cắt đứt lời nói của Vô Ưu: "Cái gì Tào tỷ tỷ? Nàng là thiếp thất của đại ca ngươi, ngươi đương nhiên sẽ không gọi nàng là tỷ tỷ? Tên của nàng là Ngân Bình, sau này ngươi cứ gọi tên của nàng là được rồi, đây cũng là cấp bậc lễ nghĩa, cũng đừng để người khác chê cười ngươi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không biết nói gì. Nàng cũng biết cấp bậc lễ nghĩa quả thật là như thế. Lại nói nàng cũng là thấy Tào di nương lớn hơn nàng vài tuổi nên mới lễ phép gọi một tiếng, nhưng mà Diêu thị này phản ứng cũng lớn quá rồi đó? Nàng đề phòng Tào di nương này sợ nàng đoạt trượng phu của nàng ngược lại cũng không có gì đáng trách, nhưng ngay cả một tiếng xưng hô cũng không cho Tào di nương mặt mũi cũng quá mức một chút đi? Có thể thấy được Diêu thị này cũng không phải là một người có thể chứa chấp người khác, đừng thấy nàng thân thiện cũng quá mức với mình như vậy, xem ra sau này vẫn phải cẩn thận một chút!
Trái lại Tào di nương vẫn mỉm cười như cũ, cũng không để lời nói của Diêu thị ở trong lòng, chắc là cũng không có sức phản kháng đi? Ngoan ngoãn như cũ nói: "Đại nãi nãi nói phải, nhị nãi nãi ngài là chủ tử, thiếp... Cũng không hơn nô tài bao nhiêu, vì vậy thực sự là không đảm đương nổi một tiếng tỷ tỷ này của ngài!"
Nghe thấy Tào di nương nói như thế, trong lòng Vô Ưu ngược lại có chút khó chịu làm thiếp cho người ta cũng vô cùng ngột ngạt, không biết mấy năm nay nàng làm sao nhịn được. Lúc này, trái lại Thẩm lão phu nhân lên tiếng: "Vợ Quân nhi, đại tẩu con nói phải, cấp bậc lễ nghĩa nên là như vậy, lại nói nhà chúng ta từ trên xuống dưới chủ tử nô tài rất nhiều người, không so sánh được với tiểu gia nhà nghèo, ngươi gọi sai một tiếng, đi sai một bước, tuy rằng trước mặt các nô tài này sẽ không nói ngươi cái gì, nhưng sau lưng đều sẽ châm biếm ngươi. Sau này quy củ trong này đại tẩu con biết đều dạy cho con, có chuyện gì con liền nghe đại tẩu con là được rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu đương nhiên là không cần nhiều lời, chỉ đành phải gật đầu một cái nói: "Vô Ưu cẩn tuân giáo huấn của lão phu nhân!"
Thấy Vô Ưu rất nhu thuận nghe lời, Thẩm lão phu nhân rất là hài lòng gật đầu: "Ừ." Sau đó quay đầu hỏi nha hoàn Song Hỉ bên cạnh nói: "Nói chuyện này nửa ngày, cũng có chút đói bụng, điểm tâm đã chuẩn bị xong chưa?"
Song Hỉ bên người lão phu nhân nhanh chóng cười nói: "Lão phu nhân, đã sớm chuẩn bị xong, vừa rồi bà tử phòng bếp đã tới hỏi hai lần rồi, chỉ là nô tỳ thấy lão phu nhân và hai vị nãi nãi đang nói chuyện, vì vậy vẫn luôn không dám quấy nhiễu, chỉ có thể lặng lẽ để cho bà tử trước tiên đặt thức ăn ở bên cạnh lò sưởi nóng!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân rất vui mừng, mặt mày hớn hở nhìn Song Hỉ nói: "Cũng là ngươi biết làm việc, còn quan tâm ta hơn hai đứa con bò từ trong bụng ta ra nữa!"
"Lão phu nhân chê cười rồi, Song Hỉ chỉ là một nô tỳ, làm sao có thể so sánh với hai vị gia đây? Lại nói hai vị gia bình thường cũng bận rộn, lại là đại nam nhân, vì vậy tâm hơi thô một chút, nhưng lòng hiếu thuận lão phu nhân đều là giống nhau, ngay cả đại nãi nãi cũng hết sức hiếu thuận ngài, chỉ là sự tình trong nhà chúng ta nhiều, làm phiền đại nãi nãi vẫn luôn lo liệu, mới quản lý nhà chúng ta ngay ngắn rõ ràng, đại nãi nãi cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể lúc nào cũng ở trước mặt lão phu nhân tẫn hiếu mỗi giây mỗi phút đều là xử lí chuyện của nhà chúng ta!" Song Hỉ cười nói.
ý tại ngôn ngoại: ý ngoài lời nói, lời nói mang thâm ý khác.
Edit by LeeMon.
Rất nhanh, bên này Vô Ưu thu thập xong xuôi, Thẩm Quân cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Hai người liếc nhau một cái, chỉ thấy hôm nay Thẩm Quân đã đổi hỉ phục màu đỏ, vẫn mặc áo choàng màu đen như cũ. Vô Ưu không khỏi nhíu mày lại, tại sao người này lại thích màu đen như vậy? Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi thành hôn, chẳng lẽ không thể đổi màu khác được sao?
Chắc là nhìn ra thắc mắc của Vô Ưu, Thẩm Quân không khỏi nói: "Mặc trang phục màu đen quen rồi, nếu ngươi không thích, ta đổi lại một bộ màu khác!"
Xuân Lan và Thu Lan bên cạnh nghe thấy lời nói của chủ tử, không khỏi đều ngẩn ra! Bởi vì chủ nhân của bọn họ hầu như chưa bao giờ mặc y phục màu nào khác, ngoại trừ quan phục và khôi giáp bên ngoài, vẫn chưa có người nào có thể thay đổi thói quen này của chủ nhân bọn họ! Hơn nữa hôm nay Thẩm Quân nói cũng rất nhu hòa, nhớ rõ chủ nhân của nàng chưa từng nói với người khác giọng nói nhẹ nhàng như vậy ngoại trừ lão phu nhân. Liên Kiều và Ngọc Trúc ở bên cạnh nghe thấy cô gia nói với nhị tiểu thư rất khách khí, vì vậy trong lòng hai người cũng thoáng thả lỏng rất nhiều, bởi vì thấy tình hình hôm qua như vậy các nàng còn tưởng rằng cô gia không hài lòng nhị tiểu thư. Hôm nay nhìn ra cô gia mềm giọng ôn nhu với tiểu thư hơn nữa còn rất quan tâm, vì vậy cũng đều hé miệng hài lòng nở nụ cười!
Nghe vậy, Vô Ưu cười: "Không cần phiền toái, lão phu nhân vẫn chờ chúng ta đấy, ngày đầu tiên đi ra mắt mẹ chồng, quá muộn tóm lại là không tốt!"
"Ừ." Nghe Vô Ưu nói, Thẩm Quân gật đầu, sau đó liền đi ra khỏi phòng.
Thấy Thẩm Quân đi ra, Vô Ưu cũng đi theo sau Thẩm Quân đi ra khỏi tân phòng. Đương nhiên ánh mắt của nàng vừa rồi cũng thấy vẻ mặt của hai nha đầu hầu hạ Thẩm Quân, dường như thấy Thẩm Quân nói chuyện với nàng các nàng đều vô cùng kinh ngạc! Chẳng lẽ có gì không đúng hay sao?
Đi ra tân phòng, bước chân Thẩm Quân chậm lại, cố ý chờ Vô Ưu, Vô Ưu bọn họ đi tới, Thẩm Quân liền giới thiệu phương hướng chỗ ở của lão phu nhân cho nàng. Chỉ vào một chỗ hành lang gấp khúc trước mặt nói: "Từ nơi này đi về phía nam là nơi ở của đại ca và đại tẩu, nếu ngươi buồn bực có thể tìm đại tẩu nói chuyện, hướng bắc là hoa viên, ngươi cũng có thể đi du ngoạn, bên kia là tiền thính, bên này chúng ta đi là nơi ở của lão phu nhân!"
Vô Ưu vừa nghe Thẩm Quân giới thiệu, vừa ngắm toàn bộ Thẩm gia, nói thật nàng cũng không xa lạ gì Thẩm gia, trước kia đã tới nhiều lần, chỉ là chỉ đi qua nơi ở của Thẩm Trấn, cũng nhìn thấy qua hoa viên, nhà bọn họ còn trồng rất nhiều hoa mai đó, nơi khác nàng chỉ là liếc mắt đảo qua, cũng không có đi qua. Nhìn quanh bốn phía một cái, Vô Ưu quay đầu thấy cách đó không xa đằng sau còn hai nha đầu đi theo Thẩm Quân. Vô Ưu không khỏi cau mày nói: "Sao các nàng lại đi theo?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân quay đầu vừa nhìn, quả nhiên thấy Xuân Lan và Thu Lan đi theo đằng sau bọn họ, sắc mặt Thẩm Quân lạnh lại: "Các ngươi không đi làm việc? Đi theo làm gì?"
Thu Lan và Xuân Lan chạy nhanh tới nói: "Hồi nhị gia, hôm qua đại nãi nãi phân phó để chúng nô tỳ hầu hạ nhị gia và nhị nãi nãi, thư phòng đã dọn dẹp xong, tân phòng có hai nha đầu của nhị nãi nãi dọn dẹp, chúng nô tỳ sợ nhị gia và nhị nãi nãi có phân phó khác, vì vậy vẫn hầu hạ ở phía sau!"
"Chúng ta không cần hầu hạ, đều trở về đi!" Thẩm Quân khoát tay về phía các nàng.
"Vâng." Xuân Lan và Thu Lan không dám nói nữa, nhanh chóng lui xuống.
Thấy Xuân Lan và Thu Lan quay trở về, Vô Ưu cười nói: "Các nàng là nha hoàn chuyên môn hầu hạ ngươi?"
"Từ nhỏ các nàng đã hầu hạ bên cạnh ta!" Thẩm Quân trả lời.
Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu đột nhiên chợt có một ý nghĩ: Hầu hạ từ nhỏ? Là nha hoàn thông thường hay là nha hoàn thông phòng? Nha hoàn hầu hạ bên người của rất nhiều công tử nhà giàu đều là nha hoàn thông phòng, Thẩm gia cũng là cao môn đại hộ chuyện như vậy chẳng phải là rất thường gặp. Nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy rất buồn nôn, nha hoàn trong nhà ban ngày hầu hạ hắn, buổi tối bồi ngủ, ai, cái này chính cổ đại cực kì độc ác!
Thẩm Quân vừa đi về phía trước vừa liếc mắt nhìn Vô Ưu, chắc là nhìn ra nàng đang nghiêng đầu suy nghĩ đi? Liền hỏi một câu: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
"A? Không có gì! Được rồi hình như vừa rồi ánh mắt của các nàng nhìn ngươi rất kỳ lạ." Vô Ưu đột nhiên hỏi.
Nghe nói như thế, khóe miệng Thẩm Quân kéo ra, nói một câu: "Nếu như ta không nói với ngươi như vậy, sau này ngươi ở trong nhà này sẽ rất khó chịu!"
Nghe vậy, Vô Ưu sửng sốt một chút! Sau đó lập tức liền hiểu ý Thẩm Quân, thì ra vừa rồi hắn quan tâm và ôn nhu mềm giọng với mình đều là cố ý giả vờ, thảo nào vừa rồi nàng cứ cảm thấy không được tự nhiên như vậy? Từ trước tới nay nàng chỉ nhìn thấy hắn lạnh như băng, nói năng thận trọng, bộ dáng hắn hỏi ý kiến của mình vừa rồi vẫn rất kỳ lạ, thì ra là hắn cố ý. Chẳng qua nghĩ lại Thẩm Quân người này tuy rằng bề ngoài lạnh nhạt, nhưng vẫn là rất cẩn thận, ngay cả điều này hắn cũng nghĩ tới rồi. Cũng phải, ở trong đại trạch môn này nếu một nữ nhân mà nhà mẹ đẻ không có bất cứ quyền thế gì gả đến lại không được chồng yêu thương mà nói, như vậy sẽ không có ai coi trọng nàng. Chỉ bằng điều này nàng liền tiến đến cảm ơn hắn!
"Cảm ơn ngươi!" Vô Ưu từ sâu trong lòng nói với Thẩm Quân phía trước một câu.
Đột nhiên nghe nói như thế, Thẩm Quân dừng bước, xoay người nhìn phía sau, nói một câu: "Ngươi và ta là người cùng phe, ngươi không cần cảm ơn ta, bởi vì ta cũng có rất nhiều chuyện cần ngươi hỗ trợ!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu thật là hận bản thân mình tại sao lại ngây thơ như vậy? Người ta chỉ là cũng muốn mình phối hợp hắn mà thôi! Vì vậy, sau một lát, nàng thu lại mỉm cười trên mặt, nói: "Ta đây liền cho rằng là đương nhiên rồi!" Nói xong, nàng liền tiếp tục đi về phía trước, cũng không để ý Thẩm Quân đằng sau.
Lúc họ đi đến phía trước một tiểu viện, Vô Ưu dừng bước, bởi vì nàng thực sự không biết là Thẩm lão phu nhân đang ở nơi nào. Sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân theo sau, không có nhiều lời, kéo tay nàng vào trong viện! Lúc tay hắm chạm vào tay nàng, nàng thật là muốn hất tay của hắn ra, nhưng nhìn thấy trong nhà nhiều nha hoàn bà tử đang đứng, nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này, bởi vì mắt của những người đó đều đang nhìn bọn họ đó!
Lúc này, tại chính đường Thẩm lão phu nhân đang nghe Diêu thị đứng ở bên người nàng hồi báo, ngồi trên ghế bên cạnh là An Định Hầu Thẩm Trấn.
"Lão phu nhân, lúc đầu chúng ta còn lo lắng nhị thúc hắn không hài lòng việc hôn sự này đấy, nhưng mà ai biết được lúc nãy con vừa mới qua thấy nhị thúc quan tâm tân nương tử đó, con vào cửa cũng đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngài, còn không thấy hắn ôn hòa với ai như vậy!" Diêu thị ở trước mặt Thẩm lão phu nhân cười nói.
Nghe nói như thế, trên mặt của Thẩm lão phu nhân ngoại trừ có chút kinh ngạc trái lại ở ngoài cũng không có lộ ra vẻ gì khác, chỉ hỏi một câu: "Vật đó đã mang đến chưa?"
Vừa nghe lời này, Diêu thị biết rõ lão phu nhân hỏi cái gì, vội vàng nói: "Đã mang đến, đã mang đến!" Dứt lời, liền phất tay với Xuân Hoa bên cạnh một cái.
"Mời lão phu nhân xem qua!" Xuân Hoa lập tức nhận lấy cái khay từ trong tay một tiểu nha đầu, nhanh chóng trình lên cho Thẩm lão phu nhân xem.
Đôi mắt Thẩm lão phu nhân nhìn vào trên cái khay đó, chỉ thấy trong khay để một cái khăn thêu hoa, hoa văn uyên ương hí thủy mang theo vết máu loang lổ, vừa nhìn thấy cái này, đôi mắt nàng ngay tức khắc sáng ngời, nếp nhăn trên mặt cũng vì vậy mà nhiều hơn. Sau đó gật đầu: "Ừ." Vẫn coi như là hài lòng đi!
"Thu đi!" Sau khi Thẩm lão phu nhân xem qua, Diêu thị phất tay với Xuân Hoa, Xuân Hoa nhanh chóng bưng khay đi ra ngoài.
Lúc này, sắc mặt Thẩm lão phu nhân dần dần hòa hoãn nói: "Như thế này cũng không phải là sai lầm lớn, chắc bên ngoài có người cố ý phá hỏng danh tiếng con gái nhà người ta. Chẳng qua sau này phải để ý nhiều hơn, ta già rồi, không còn dùng được, tất cả còn phải dựa vào con mới đúng, đừng để cho mặt mũi phủ Hầu gia chúng ta bị mất mới phải!"
"Vâng, con dâu nhớ kỹ!" Diêu thị nhanh chóng gật đầu.
Sau đó, Thẩm lão phu nhân lại nói: "Tuy rằng dòng dõi cao một chút, nhưng nếu sau này có thể buộc trái tim của Quân nhi ngược lại cũng là một chuyện tốt. Con đó cũng biết nhị đệ con toàn tâm toàn ý ở trên chiến trường, lòng ta vẫn luôn căng thẳng, những năm gần đây cũng ít ở nhà, ở bên ngoài nhiều, ta cũng thực sự lo lắng, nếu như không may có mệnh hệ gì giống như Trấn nhi, sao ta có thể chịu được?" Nói xong, vành mắt Thẩm lão phu nhân cũng có chút đỏ, dù sao năm đó Thẩm Trấn đã khiến nàng và lão gia sợ hãi, nhưng ít ra tính mạng vẫn không có chuyện gì.
Nhìn thấy lão phu nhân có chút thương cảm, Thẩm Trấn ngồi ở một bên vội vàng nói: "Là hài nhi để cho mẫu thân lo lắng!"
"Cái khác đều không quan trọng, chỉ cần các con bình an là an ủi lớn nhất của mẫu thân rồi!" Thẩm lão phu nhân nói.
Thấy bầu không khí có chút sầu khổ, Diêu thị bên cạnh nhanh chóng cười theo nói: "Lão phu nhân, theo con thấy vị em dâu này thật đúng là có thể buộc trái tim nhị đệ. Ngài không biết đâu, vừa rồi lúc con đi tân phòng, vài nha hoàn đã bưng chậu nước ở ngoài cửa chờ lâu, vợ chồng son đó ở bên trong thật lâu mới mở cửa ra, hơn nữa nhị đệ và đệ muội đều mặc quần áo trong đấy!" Nói xong, Diêu thị liền cầm khăn tay che miệng cười.
"Thật sao?" Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân sửng sốt một chút, sau đó cũng thoải mái cười.
"Còn không phải sao!" Diêu thị cười nói.
Thẩm lão phu nhân cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Ta vẫn còn đang vì chuyện này rầu rĩ đấy, đàn ông bình thường nào có ai không thích nữ sắc, cho dù là một chính nhân quân tử cũng không phải không gần nữ sắc. Mấy năm nay bởi vì tuổi tác của hắn không nhỏ lại không thành thân, vì vậy cố ý không để hai đại nha hoàn Xuân Lan Thu Lan hầu hạ hắn từ nhỏ phát ra ngoài, chính là để các nàng hầu hại hắn thật tốt, bọn họ thực sự có khuôn mặt trời ban, trước tiên để các nàng làm nha hoàn thông phòng, chờ chính thức đón dâu, nhìn người nào trang trọng chút liền phong làm di nương, nhưng mà đã nhiều năm rồi, một chút hắn cũng không chạm qua. Còn có Ngọc quận chúa đó mỹ nhân như hoa như ngọc hắn ngay cả nhìn thẳng liếc mắt cũng không có, ta còn tưởng rằng trên người hắn có tật xấu gì đấy, thì ra đều là ta lo bò trắng răng!"
Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Lão phu nhân, ngài liền đem tim đặt ở trong bụng, bây giờ mới chỉ là hai tháng, tục ngữ nói hài nhi ba tháng không qua năm, nói không chừng cuối năm bọn họ lại để ngài được ôm cháu đấy!"
"Ha ha... Nếu thật giống như lời chúc lành của con, ta sẽ thưởng tầng tầng lớp lớp!" Diêu thị nói câu đầu tiên làm cho Thẩm lão phu nhân vui vẻ lại tràn đầy mong mỏi.
"Con dâu khả năng liền cảm ơn lão phu nhân trước rồi, đến lúc đó lão phu nhân chớ quên không thừa nhận, đến lúc đó các ngươi đều phải làm chứng đó!"
"Không có việc gì, một hai xâu tiền ta còn không có dễ giận như vậy!" Thẩm lão phu nhân cũng cười nói!" Trên mặt cũng dần dần phấn chấn lên.
"Một hai xâu cũng là tiền đúng không? Con cũng sẽ không ngại ít!" Diêu thị cũng ha ha vui sướng.
Đang nói đùa, một nha hoàn vào bẩm báo nói: "Lão phu nhân, nhị gia và nhị nãi nãi đến thỉnh an ngài!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân không khỏi ngồi ngay ngắn lên, phải biết rằng ở cổ đại uống trà của tân nương tử là chuyện rất trịnh trọng, nói rõ là chính thức xác định ra quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Diêu thị ở bên cạnh cười nói: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến rồi!"
Sau đó, chỉ thấy Thẩm Quân và Vô Ưu vai sóng vai đi đến, bước chân hai người đều nhau, bộ dạng rất tương xứng. Nhìn hai người bọn họ cũng coi như là hài hòa. Vì vậy Thẩm lão phu nhân cũng coi như vui vẻ. Trước bởi vì cửa hôn sự này không như ý tâm trạng bị phá hỏng cũng vơi đi một chút!
Vô Ưu vừa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh trên chỗ ngồi ở chính giữa, vị Thẩm lão phu nhân này nàng cũng đã gặp mấy lần, đương nhiên không xa lạ gì, cũng biết là người đức cao vọng trọng nhất Thẩm gia. Bên cạnh chỗ ngồi chính giữa là người nàng đã gặp nhiều lần An Định Hầu Thẩm Trấn, đứng bên cạnh Diêu thị đương nhiên không cần phải nói, đứng hầu hạ còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc tốt hơn so với bọn nha đầu rất nhiều nàng cũng biết là thiếp thất của Thẩm Trấn Tào di nương, chỉ khác nha đầu bà tử một ít mà thôi. Lúc này, trong lòng nàng có chút bồn chồn không thể nói, dù sao lúc đầu là nàng nữ giả nam trang chữa bệnh cho An Định Hầu, không biết bọn họ có thể nhận ra nàng hay không? Hay là nhân lúc bọn họ chưa nhận ra nàng thừa nhận trước? Trong chốc lát còn không quyết định chắc chắn được, vì vậy xem tình hình rồi lại tính đi!
"Hài nhi thỉnh an mẫu thân!" Thẩm Quân hướng về phía Thẩm lão phu nhân chắp tay thi lễ nói.
"Ừ." Thẩm lão phu nhân gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vô Ưu. Tuy rằng mắt có chút mờ, nhưng nhìn thì tính ra vẫn được coi là một cô gái mi thanh mục tú, mặc dù không bằng Ngọc quận chúa minh diễm động lòng người, nhưng dáng vẻ lại rất dễ nhìn!
Diêu thị thấy thế, nhanh chóng đi đến gần nói với Vô Ưu: "Em dâu, đây là lão phu nhân, mau kính trà lão phu nhân đi!"
Lúc này, có một bà tử đã sớm đặt một cái đệm màu đỏ trước chân của lão phu nhân, Vô Ưu gật đầu với Diêu thị một cái, liền cất bước đi qua, quỳ ở trên đệm, đưa tay nhận lấy bát trà một nha hoàn đưa đến, hai tay nâng qua đỉnh đầu, dùng giọng nói thanh thúy nhu hòa nói: "Vô Ưu bái kiến lão phu nhân, mời lão phu nhân uống trà!"
Đến cùng cũng phải cưới vợ, Thẩm lão phu nhân thấy thế, khóe miệng cũng vểnh lên cười cười, đưa tay nhận lấy nước trà Vô Ưu dâng, cúi đầu uống một ngụm, sau đó liền đưa một bao tiền lì xì đã sớm chuẩn bị cho Vô Ưu, nói: "Kể từ hôm nay con và ta là mẹ chồng nàng dâu, con chính là người của Trầm gia ta rồi, sau này con chính là một phần tử của Trầm gia, nhớ kỹ vinh nhục sau này cũng là vinh nhục của Thẩm gia, chỉ cần con giữ đúng bổn phận, Thẩm gia đương nhiên là sẽ không bạc đãi con! Đương nhiên nếu sau này con làm Thẩm gia hổ thẹn, Thẩm gia cũng sẽ để cho con vạn kiếp bất phục, hiểu chưa?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, nghĩ thầm: Lời này của Thẩm lão phu nhân dường như là ý tại ngôn ngoại, theo lý thuyết hôm nay mẹ chồng nàng dâu gặp mặt lần đầu tiên, là quỳ trên mặt đất kính trà cho mẹ chồng, đối với con dâu mới như nàng không khỏi có chút nặng nề đi. Lần này, Vô Ưu biết chắc là Thẩm lão phu nhân có khúc mắc gì đó với mình rồi! Không kịp nghĩ nhiều đến cái khác, Vô Ưu nhanh chóng đưa hai tay ra nhận lấy tiền lì xì Thẩm lão phu nhân đưa tới, đồng thời ngoan ngoãn nói một câu: "Sau này Vô Ưu sẽ cẩn tuân giáo huấn của lão phu nhân, nhất định giữ đúng bổn phận của mình!" Nàng biết lúc này nàng vẫn phải vâng lời một chút mới tốt.
Trên chỗ ngồi chính giữa Thẩm lão phu nhân thấy dáng vẻ Vô Ưu một bộ thuận theo, ngược lại cũng mãn ý gật đầu. Lúc này, Thẩm Quân bước đến một bước tự tay nâng Vô Ưu lên, Vô Ưu cho hắn một ý cười cảm ơn. Lúc này, Diêu thị bên cạnh lại cười nói: "Lão phu nhân, ngài nhanh nhìn một chút, lúc này nhị thúc mới vừa thành hôn liền quan tâm đệ muội như vậy, sớm biết thế này chúng ta còn lo lắng cái gì?"
Lời nói của Diêu thị làm mọi người đều cười, Thẩm lão phu nhân nói: "Nếu không thì nói là cưới rồi quên mẹ đấy!"
"Mẫu thân nghiêm trọng rồi, hài nhi thực sự không dám!" Thẩm Quân nhanh chóng cúi đầu nói.
"Phải, phải, lão phu nhân, nhị thúc cho dù yêu thương lão bà, cũng không thể bằng yêu thương ngài!" Diêu thị ở bên cạnh chỉ sợ lão phu nhân tức giận, vội vàng nói.
Ai ngờ, Thẩm lão phu nhân lại nói: "Cái này đương nhiên ta biết, con trai của mình ta hiểu rõ nhất, cưới vợ đã quên mẹ hắn còn không đến mức đó, nhưng mà hắn cùng vợ ân ân ái ái, ta nhìn cũng phải thích, gia hòa vạn sự hưng, nhà có hiền thê mới là nhà có phúc đấy!"
"Lão phu nhân đương nhiên là rất độ lượng!" Mọi người nhanh chóng phụ họa nói.
Sau đó, Diêu thị liền bước đến nói với Vô Ưu: "Em dâu, đây là đại ca ngươi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu liền đi ra phía trước, giương mắt nhìn thấy Thẩm Trấn đang tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, ở Thẩm gia biết nàng nữ giả nam trang cũng chỉ có Thẩm Trấn, chẳng qua mặc dù hắn biết mình là thân con gái, nhưng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy mình mặc nữ trang, nhưng bây giờ dường như ánh mắt của hắn đã nhìn rõ tất cả! Sau đó Vô Ưu bất chấp phúc thân, nói: "Vô Ưu bái kiến đại ca! Bái kiến đại tẩu!"
"Sau này đều là người một nhà, em dâu không cần khách khí!" Thẩm Trấn cũng móc ra bao lì xì đã sớm chuẩn bị xong từ trong ống tay áo. Thấy thế, Diêu thị cũng nhanh chóng móc ra bao lì xì của mình nói: "Cái này là của đại tẩu, mau nhận!" Diêu thị nhét bao lì xì của mình và Thẩm Trấn vào trong tay Vô Ưu.
Nhìn thoáng qua hai bao lì xì trong tay, Vô Ưu phúc thân nói: "Đa tạ đại ca và đại tẩu!"
"Đã nói không nên khách khí rồi, ngươi còn như vậy đại tẩu ta sẽ phải tức giận?" Diêu thị nhanh chóng lôi kéo không cho Vô Ưu lại hành lễ.
"Vâng." Vô Ưu không còn cách nào, chỉ đành phải gật đầu. Chẳng qua trong lòng lại cảm thấy Diêu thị này không phải là quá nhiệt tình, nhiệt tình khiến nàng có chút không chịu nổi.
Trong chốc lát, chủ tử Thẩm gia nên bái kiến Vô Ưu đều đã gặp rồi, lúc này, Tào di nương vẫn luôn khoanh tay ở một bên đi đến, phúc thân nói: "Thiếp Tào thị bái kiến nhị nãi nãi, nguyện nhị gia và nhị nãi nãi vĩnh kết đồng tâm, phu xướng phụ tùy!"
Nghe thấy một giọng nói mềm yếu, Vô Ưu vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy vị kia vẫn luôn bị Diêu thị đề phòng nói cũng không dám cao giọng nói Tào di nương, nghĩ lại nàng cũng thật là đáng thương, vì vậy Vô Ưu liền cười nói: "Thì ra là Tào tỷ tỷ..."
Nhưng mà, lúc này, Diêu thị lại cắt đứt lời nói của Vô Ưu: "Cái gì Tào tỷ tỷ? Nàng là thiếp thất của đại ca ngươi, ngươi đương nhiên sẽ không gọi nàng là tỷ tỷ? Tên của nàng là Ngân Bình, sau này ngươi cứ gọi tên của nàng là được rồi, đây cũng là cấp bậc lễ nghĩa, cũng đừng để người khác chê cười ngươi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không biết nói gì. Nàng cũng biết cấp bậc lễ nghĩa quả thật là như thế. Lại nói nàng cũng là thấy Tào di nương lớn hơn nàng vài tuổi nên mới lễ phép gọi một tiếng, nhưng mà Diêu thị này phản ứng cũng lớn quá rồi đó? Nàng đề phòng Tào di nương này sợ nàng đoạt trượng phu của nàng ngược lại cũng không có gì đáng trách, nhưng ngay cả một tiếng xưng hô cũng không cho Tào di nương mặt mũi cũng quá mức một chút đi? Có thể thấy được Diêu thị này cũng không phải là một người có thể chứa chấp người khác, đừng thấy nàng thân thiện cũng quá mức với mình như vậy, xem ra sau này vẫn phải cẩn thận một chút!
Trái lại Tào di nương vẫn mỉm cười như cũ, cũng không để lời nói của Diêu thị ở trong lòng, chắc là cũng không có sức phản kháng đi? Ngoan ngoãn như cũ nói: "Đại nãi nãi nói phải, nhị nãi nãi ngài là chủ tử, thiếp... Cũng không hơn nô tài bao nhiêu, vì vậy thực sự là không đảm đương nổi một tiếng tỷ tỷ này của ngài!"
Nghe thấy Tào di nương nói như thế, trong lòng Vô Ưu ngược lại có chút khó chịu làm thiếp cho người ta cũng vô cùng ngột ngạt, không biết mấy năm nay nàng làm sao nhịn được. Lúc này, trái lại Thẩm lão phu nhân lên tiếng: "Vợ Quân nhi, đại tẩu con nói phải, cấp bậc lễ nghĩa nên là như vậy, lại nói nhà chúng ta từ trên xuống dưới chủ tử nô tài rất nhiều người, không so sánh được với tiểu gia nhà nghèo, ngươi gọi sai một tiếng, đi sai một bước, tuy rằng trước mặt các nô tài này sẽ không nói ngươi cái gì, nhưng sau lưng đều sẽ châm biếm ngươi. Sau này quy củ trong này đại tẩu con biết đều dạy cho con, có chuyện gì con liền nghe đại tẩu con là được rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu đương nhiên là không cần nhiều lời, chỉ đành phải gật đầu một cái nói: "Vô Ưu cẩn tuân giáo huấn của lão phu nhân!"
Thấy Vô Ưu rất nhu thuận nghe lời, Thẩm lão phu nhân rất là hài lòng gật đầu: "Ừ." Sau đó quay đầu hỏi nha hoàn Song Hỉ bên cạnh nói: "Nói chuyện này nửa ngày, cũng có chút đói bụng, điểm tâm đã chuẩn bị xong chưa?"
Song Hỉ bên người lão phu nhân nhanh chóng cười nói: "Lão phu nhân, đã sớm chuẩn bị xong, vừa rồi bà tử phòng bếp đã tới hỏi hai lần rồi, chỉ là nô tỳ thấy lão phu nhân và hai vị nãi nãi đang nói chuyện, vì vậy vẫn luôn không dám quấy nhiễu, chỉ có thể lặng lẽ để cho bà tử trước tiên đặt thức ăn ở bên cạnh lò sưởi nóng!"
Nghe nói như thế, Thẩm lão phu nhân rất vui mừng, mặt mày hớn hở nhìn Song Hỉ nói: "Cũng là ngươi biết làm việc, còn quan tâm ta hơn hai đứa con bò từ trong bụng ta ra nữa!"
"Lão phu nhân chê cười rồi, Song Hỉ chỉ là một nô tỳ, làm sao có thể so sánh với hai vị gia đây? Lại nói hai vị gia bình thường cũng bận rộn, lại là đại nam nhân, vì vậy tâm hơi thô một chút, nhưng lòng hiếu thuận lão phu nhân đều là giống nhau, ngay cả đại nãi nãi cũng hết sức hiếu thuận ngài, chỉ là sự tình trong nhà chúng ta nhiều, làm phiền đại nãi nãi vẫn luôn lo liệu, mới quản lý nhà chúng ta ngay ngắn rõ ràng, đại nãi nãi cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể lúc nào cũng ở trước mặt lão phu nhân tẫn hiếu mỗi giây mỗi phút đều là xử lí chuyện của nhà chúng ta!" Song Hỉ cười nói.
ý tại ngôn ngoại: ý ngoài lời nói, lời nói mang thâm ý khác.
Edit by LeeMon.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook