Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành
-
Chương 19
“Ngươi nghĩ người kia theo dõi ta với mục đích gì?” Trình Trì nhấp một ngụm trà nóng hỏi Claude đã biến thành hình người đang ngồi ở sofa đối diện.
Claude trầm mặc một hồi, nhìn củi lửa đang bừng cháy trong lò sưởi ở góc tường, “Ta… Ta không thể xác định, nhưng ta nghĩ mọi chuyện còn chưa kết thúc.”
“Ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Là về quá khứ của Lance, lúc trước đã có người nói gặp hắn ở thành Lodan. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn đề cập tới, thì có thể cự tuyệt.” Trình Trì nghĩ nghĩ rồi hỏi sang chuyện khác.
Claude ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhu hòa của Trình Trì, mấp máy miệng gật đầu.
Được Claude đồng ý, Trình Trì dừng lại một chút, mở miệng hỏi, “Ngươi có biết Lance đã trải qua chuyện gì tại nơi đó hay không?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu hỏi của Trình Trì thì hồi ức lại hiện lên, Claude nhớ lại khoảng thời gian đó, trong mắt hiện lên một tia đau xót, một tia mờ mịt.
Trình Trì cũng không hối thúc Claude, chỉ là an tĩnh ngồi một bên dùng cái thìa khuấy nước, nhất thời toàn bộ căn phòng ngoại trừ tiếng vang lách cách thanh thúy của thìa và tách chạm nhau thỉnh thoảng vang lên, thì cũng chỉ còn lại tiếng nổ nhỏ lép bép của củi cháy bập bùng.
“Lúc đó, ta nghe nói Lance xuất hiện tại chủ thành, cho nên ta liền đến đó tìm hắn, mà ta thực sự đã tìm được hắn, lúc đó hắn vẻ mặt phấn khởi, quần áo sang trọng, không giống chút nào với khi còn ở trấn Topaz, khi đó ta mới biết hắn cùng một… một thanh niên quý tộc ở cùng nhau. Ta cầu hắn theo ta quay về, nhưng hắn cự tuyệt, hắn nói sinh hoạt ở trấn Topaz không phải là điều hắn muốn, hắn sẽ không quay về lại nơi đây. Hắn yêu cầu ta giải trừ khế ước, lúc đó ta rất tức giận, cự tuyệt, rồi rời khỏi đó, sau đó nữa, ta cũng không gặp lại Lance, lại sau đó, thì ngươi xuất hiện…” Thanh âm của Claude vẫn cứ trầm ấm thuần hậu, nhưng Trình Trì có thể nghe ra trong đó ẩn chứa đau lòng, mặc dù nói Claude đang trả lời vấn đề của mình, lại giống như đang kể lại đoạn tâm sự chôn thật sâu tận đáy lòng.
“Như vậy, ngươi nghĩ, Lance còn sống không?” Trình Trì hỏi ra vấn đề mà đáp án đã quá rõ ràng.
Claude tỉnh lại trong hồi ức, vẻ mặt hắn trở nên trầm tĩnh, nói ra điều mà trong lòng đã nghĩ tới cả trăm nghìn lần nhưng chưa từng bật ra khỏi miệng, “Lance đã chết.”
“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?” Trình Trì nghĩ Lance có thể đã lên thiên đường, nhưng hắn thực sự có chút hoài nghi đối với hiệu lực của mai tín bội kia.
Claude nhìn thoáng qua Trình Trì, đáp, “Còn nhớ mai tín bội kia không? Ta đã nói với ngươi, trừ phi hai bên tự nguyện hoặc là một người tử vong, bằng không sẽ không thể lấy xuống.”
Trình Trì lắc đầu, “Ta không thể lý giải điều này, đây không phải chỉ là một vật trang sức bình thường thôi sao? Vì sao lại có năng lực lớn như vậy? Các ngươi thực sự đã thử lấy nó xuống chưa?”
“Nếu nói tín bội có năng lực, không bằng nói khế ước mà khi xưa ta và Lance ký hạ có thì đúng hơn, đó là một loại lực lượng cường đại, cụ thể thì ta không thể nói rõ, nhưng nếu ngươi không tin, lần sau gặp Al, ngươi có thể xem tín bội của hắn có thể lấy xuống được hay không.” Claude nói.
Trình Trì cái hiểu cái không gật đầu, Claude chắc chắn như vậy, hắn cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt lấy vấn đề này, tổng hợp lại về tình huống mà Claude vừa nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Claude, “Ta nói chỉ là suy đoán, ngươi nghe thử một chút, được không?”
“Đương nhiên.” Claude gật đầu đáp.
“Giả thiết thanh niên quý tộc kia biết chuyện Lance mất, mà không biết bằng cách nào hắn lại biết đến sự tồn tại của ta, cho nên hắn mới phái người kiểm tra. Nhưng về phần vì sao muốn giám thị ta, có thể, ta đoán Lance biết được bí mật không thể để lộ ra của thanh niên quý tộc kia? Cho nên hắn muốn ra tay trừ khử Lance, mà ta xuất hiện khiến hắn khủng hoảng? Nếu như vậy, có thể bước tiếp theo của hắn là ——” Sắc mặt Trình Trì trở nên ngưng trọng, “Giết ta.”
“Không, ta sẽ không để chuyện này xảy ra.” Claude trầm giọng nói.
“Vậy nên ngươi mới ôm trách nhiệm bảo vệ ta sao.” Trình Trì không hề do dự mà cướp lời Claude, “Ta đây chính là chịu nạn giùm cho Lance.”
Không ngờ Trình Trì lại nói như vậy, Claude sửng sốt một chút, mấp máy miệng, “Những chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không nên gánh trên lưng, ta muốn đi tìm Warren, nói cho hắn biết ngươi không phải Lance.”
“Warren? Ai?” Trình Trì nghe được cái tên này vô thức hỏi ngược một câu, lập tức phản ứng, “Là thanh niên quý tộc kia? Ngươi biết tên của hắn?”
Claude gật đầu, lập tức hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Trình Trì, “Hắn, là đệ đệ của ta.”
“Hả?” Trình Trì cho rằng mình nghe nhầm.
“Warren, Warren là đệ đệ của ta.” Khi đã bật ra khỏi miệng, Claude liền cảm thấy mọi việc sau đó đều có thể nói ra dễ dàng, “Chúng ta tuy rằng không cùng daddy, nhưng có cùng một papa —— Aubrey.”
Không ngờ lại nghe được chuyện về người lãnh đạo tối cao đương thời, Trình Trì quả thực không biết nên phản ứng như thế nào.
Bạn lữ cùng đệ đệ của mình trộn lẫn một nơi, sau đó đệ đệ này lại rất có thể đã giết chết Lance không may kia, chuyện này thực đúng là nhàm tạp a?!
Trình Trì ngửa đầu tựa vào sofa, lấy tay che hai mắt, rên rỉ, “Ông trời của ta ơi, rối loạn quá a.”
“Ngày mai ta sẽ đi tìm Warren, nói chuyện phải trái với hắn.” Claude nghiêm túc nói.
“Không được.” Trình Trì không chút nghĩ ngợi liền phản đối.
“Vì sao?” Claude không rõ tại sao Trình Trì lại phản đối.
“Ngươi chắc chắn người theo dõi ta là do Warren phái tới sao? Ngươi chắc chắn Lance là do Warren hại chết sao? Cứ coi như là vậy đi, ngươi làm sao nói chuyện với hắn? ‘Lance đã chết rồi, người này không phải là Lance, ngươi đừng tốn công nữa’? Khuôn mặt của ta tương tự như Lance, ngươi nghĩ hắn sẽ tin sao?” Trình Trì trả lời, mắt của Claude nổi lên một tia thất bại.
Lúc này, Trình Trì mới cảm giác được, Claude chỉ là lớn lên ở một trấn nhỏ bình thường, trong cuộc sống, chưa từng trải qua bất luận chuyện gì lục đục, rắc rối với người khác.
Tuy rằng cuộc sống khiến hắn trưởng thành sớm, nhưng thôn trấn đơn giản này không có chuyện gì để khiến Claude phải có nhiều cảnh giác, ngoại trừ thân phận của hắn có chút bí ẩn. Ngay cả Trình Trì tuy rằng từ nhỏ gia cảnh bình thường nhưng cũng biết được nhiều chuyện, nhiều hoàn cảnh nhờ tìm hiểu trên internet, hiểu những chuyện mờ ám của người hiện đại, nếu muốn Trình Trì có thể lừa Claude đến mức cùng đường.
Trình Trì đứng dậy rót thêm chút trà nóng vào tách của Claude, dịu dàng nói, “Bây giờ cái gì cũng không rõ, nhất động không bằng nhất tĩnh, cứ xem chuyện này sau này biến hóa như thế nào đã. Đối phương trong tối chúng ta ngoài sáng, bất luận một hành động lỗ mãng nào cũng không nên làm.”
Claude ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hiện tại vẫn còn mơ hồ chưa rõ, Trình Trì đứng lên, “Muộn quá rồi, ta đi ngủ trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Đừng quá lo lắng, con đường phía trước tuy rằng không rõ, nhưng còn chưa tới, chúng ta cứ lặng lẽ chờ đợi, tới lúc đó chúng ta bình tĩnh đối mặt, không có gì đáng ngại đâu.”
Claude cũng đứng lên, “Ngủ ngon.”
Trình Trì gật đầu, “Ngủ ngon.”
Nhìn theo Trình Trì lên lầu, Claude liền biến thành hình thú, nằm úp sấp trên đệm giường mà Trình Trì chuẩn bị, ánh mắt thanh minh.
.
“Papa, chúng ta còn phải chờ bao lâu?” Amber lại hỏi cha mình một lần nữa, chuyện Lance chưa chết đối với Amber mà nói giống như con giòi nằm dưới mu bàn chân, ngọ nguậy khiến hắn nhiều ngày không an, hắn không thể tưởng tượng được lần thứ hai Lance đến thành Lodan sẽ mang đến bao nhiêu đả kích cho mình, hắn thua không gượng dậy nổi.
Felix nhìn biểu tình rõ ràng có chút nôn nóng của Amber, trong lòng thầm than con mình còn quá trẻ, hắn bước lên phía trước dìu Amber ngồi xuống ghế, “Con của ta, ngươi hãy tin tưởng papa, papa của ngươi sẽ đưa cho ngươi một kết quả mỹ mãn, ngươi cần học cách nhẫn nại và chờ đợi.”
Amber cau mày vô thức giơ tay khảy một cái thìa trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía papa mình, “Thú nhân mà ngài chọn có thể tin được không?”
“Đương nhiên.” Nghe Amber hỏi, trên mặt Felix hiện ra một tia đắc ý, “Đó là một đám điên do những kẻ hạ lưu hư hỏng, cường đạo, ác đồ tạo thành, chỉ cần có đủ tiền, bọn chúng dám giết bất kỳ kẻ nào trên đời này.” Nói, vẻ của Felix trở nên bí hiểm, “Bao quát vị nào đó.”
Nghe được hàn ý trong lời của Felix, trong lòng Amber chợt cảm thấy lạnh run.
Felix làm như không phát giác, hắn đem hai tay khoác lên vai con mình, nắm chặt vai hắn thấp giọng nói, “Thân thể hắn càng ngày càng không ổn, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, thuận tiện, trước tiên hãy bảo Warren không nên tiếp tục hoang đường!” Câu nói cuối cùng rõ ràng mang theo bất mãn.
Amber mấp máy miệng, gật đầu.
.
Nửa đêm, trong một phủ đệ xa hoa, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo gấm trắng thêu hoa văn kim tuyến, vẻ mặt thờ ơ nghe một thú nhân toàn thân che kín hồi báo, mặc dù thần thái mệt mỏi, nhưng cũng khó nén khí chất quý phái.
Một lát hắn mới lắc lắc chiếc đuôi đen trắng xen kẽ của mình, phì cười một tiếng, “Lão Felix bây giờ làm việc càng ngày càng mờ ám, đúng là làm mất mặt của quý tộc.”
Thú nhân kia chỉ cúi đầu, không nói gì.
Chàng trai nọ nghĩ nghĩ, vươn tay gõ gõ mặt bàn, “Trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, xem động tác kế tiếp của hắn, khi cần thiết, chúng ta có thể giúp đỡ họ một chút, nhưng đừng để Felix phạm quy quá đáng, trò chơi kết thúc sớm quá không thú vị.”
“Dạ, chủ nhân.” Thú nhân kia ồm ồm đáp.
Chàng trai còn muốn nói gì đó, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói ôn nhuận, “Arthur, ngươi có ở bên trong không?”
Nghe giọng nói đó, vẻ mặt của chàng trai nhất thời trở nên nhu hòa, hắn làm một động tác, thú nhân kia thi lễ rồi lặng yên không tiếng động rời đi.
Thú nhân kia vừa mới đi khuất, cửa đã mở, một thiếu niên mặt mày như tranh vẽ còn có chút ngây ngô từ bên ngoài ló đầu vào tươi cười, “Arthur, ngươi có ở đây a, sao không để ý tới ta?”
Arthur đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên kéo hắn vào lòng, “Vừa ngủ gật, có chuyện gì không?”
Người hầu bên ngoài thấy được ánh mắt ra hiệu của hắn, tiến lên đóng cửa lại.
Claude trầm mặc một hồi, nhìn củi lửa đang bừng cháy trong lò sưởi ở góc tường, “Ta… Ta không thể xác định, nhưng ta nghĩ mọi chuyện còn chưa kết thúc.”
“Ta hỏi ngươi một vấn đề được không? Là về quá khứ của Lance, lúc trước đã có người nói gặp hắn ở thành Lodan. Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn đề cập tới, thì có thể cự tuyệt.” Trình Trì nghĩ nghĩ rồi hỏi sang chuyện khác.
Claude ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhu hòa của Trình Trì, mấp máy miệng gật đầu.
Được Claude đồng ý, Trình Trì dừng lại một chút, mở miệng hỏi, “Ngươi có biết Lance đã trải qua chuyện gì tại nơi đó hay không?”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe câu hỏi của Trình Trì thì hồi ức lại hiện lên, Claude nhớ lại khoảng thời gian đó, trong mắt hiện lên một tia đau xót, một tia mờ mịt.
Trình Trì cũng không hối thúc Claude, chỉ là an tĩnh ngồi một bên dùng cái thìa khuấy nước, nhất thời toàn bộ căn phòng ngoại trừ tiếng vang lách cách thanh thúy của thìa và tách chạm nhau thỉnh thoảng vang lên, thì cũng chỉ còn lại tiếng nổ nhỏ lép bép của củi cháy bập bùng.
“Lúc đó, ta nghe nói Lance xuất hiện tại chủ thành, cho nên ta liền đến đó tìm hắn, mà ta thực sự đã tìm được hắn, lúc đó hắn vẻ mặt phấn khởi, quần áo sang trọng, không giống chút nào với khi còn ở trấn Topaz, khi đó ta mới biết hắn cùng một… một thanh niên quý tộc ở cùng nhau. Ta cầu hắn theo ta quay về, nhưng hắn cự tuyệt, hắn nói sinh hoạt ở trấn Topaz không phải là điều hắn muốn, hắn sẽ không quay về lại nơi đây. Hắn yêu cầu ta giải trừ khế ước, lúc đó ta rất tức giận, cự tuyệt, rồi rời khỏi đó, sau đó nữa, ta cũng không gặp lại Lance, lại sau đó, thì ngươi xuất hiện…” Thanh âm của Claude vẫn cứ trầm ấm thuần hậu, nhưng Trình Trì có thể nghe ra trong đó ẩn chứa đau lòng, mặc dù nói Claude đang trả lời vấn đề của mình, lại giống như đang kể lại đoạn tâm sự chôn thật sâu tận đáy lòng.
“Như vậy, ngươi nghĩ, Lance còn sống không?” Trình Trì hỏi ra vấn đề mà đáp án đã quá rõ ràng.
Claude tỉnh lại trong hồi ức, vẻ mặt hắn trở nên trầm tĩnh, nói ra điều mà trong lòng đã nghĩ tới cả trăm nghìn lần nhưng chưa từng bật ra khỏi miệng, “Lance đã chết.”
“Vì sao ngươi khẳng định như vậy?” Trình Trì nghĩ Lance có thể đã lên thiên đường, nhưng hắn thực sự có chút hoài nghi đối với hiệu lực của mai tín bội kia.
Claude nhìn thoáng qua Trình Trì, đáp, “Còn nhớ mai tín bội kia không? Ta đã nói với ngươi, trừ phi hai bên tự nguyện hoặc là một người tử vong, bằng không sẽ không thể lấy xuống.”
Trình Trì lắc đầu, “Ta không thể lý giải điều này, đây không phải chỉ là một vật trang sức bình thường thôi sao? Vì sao lại có năng lực lớn như vậy? Các ngươi thực sự đã thử lấy nó xuống chưa?”
“Nếu nói tín bội có năng lực, không bằng nói khế ước mà khi xưa ta và Lance ký hạ có thì đúng hơn, đó là một loại lực lượng cường đại, cụ thể thì ta không thể nói rõ, nhưng nếu ngươi không tin, lần sau gặp Al, ngươi có thể xem tín bội của hắn có thể lấy xuống được hay không.” Claude nói.
Trình Trì cái hiểu cái không gật đầu, Claude chắc chắn như vậy, hắn cũng sẽ không tiếp tục quấn quýt lấy vấn đề này, tổng hợp lại về tình huống mà Claude vừa nói, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Claude, “Ta nói chỉ là suy đoán, ngươi nghe thử một chút, được không?”
“Đương nhiên.” Claude gật đầu đáp.
“Giả thiết thanh niên quý tộc kia biết chuyện Lance mất, mà không biết bằng cách nào hắn lại biết đến sự tồn tại của ta, cho nên hắn mới phái người kiểm tra. Nhưng về phần vì sao muốn giám thị ta, có thể, ta đoán Lance biết được bí mật không thể để lộ ra của thanh niên quý tộc kia? Cho nên hắn muốn ra tay trừ khử Lance, mà ta xuất hiện khiến hắn khủng hoảng? Nếu như vậy, có thể bước tiếp theo của hắn là ——” Sắc mặt Trình Trì trở nên ngưng trọng, “Giết ta.”
“Không, ta sẽ không để chuyện này xảy ra.” Claude trầm giọng nói.
“Vậy nên ngươi mới ôm trách nhiệm bảo vệ ta sao.” Trình Trì không hề do dự mà cướp lời Claude, “Ta đây chính là chịu nạn giùm cho Lance.”
Không ngờ Trình Trì lại nói như vậy, Claude sửng sốt một chút, mấp máy miệng, “Những chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không nên gánh trên lưng, ta muốn đi tìm Warren, nói cho hắn biết ngươi không phải Lance.”
“Warren? Ai?” Trình Trì nghe được cái tên này vô thức hỏi ngược một câu, lập tức phản ứng, “Là thanh niên quý tộc kia? Ngươi biết tên của hắn?”
Claude gật đầu, lập tức hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Trình Trì, “Hắn, là đệ đệ của ta.”
“Hả?” Trình Trì cho rằng mình nghe nhầm.
“Warren, Warren là đệ đệ của ta.” Khi đã bật ra khỏi miệng, Claude liền cảm thấy mọi việc sau đó đều có thể nói ra dễ dàng, “Chúng ta tuy rằng không cùng daddy, nhưng có cùng một papa —— Aubrey.”
Không ngờ lại nghe được chuyện về người lãnh đạo tối cao đương thời, Trình Trì quả thực không biết nên phản ứng như thế nào.
Bạn lữ cùng đệ đệ của mình trộn lẫn một nơi, sau đó đệ đệ này lại rất có thể đã giết chết Lance không may kia, chuyện này thực đúng là nhàm tạp a?!
Trình Trì ngửa đầu tựa vào sofa, lấy tay che hai mắt, rên rỉ, “Ông trời của ta ơi, rối loạn quá a.”
“Ngày mai ta sẽ đi tìm Warren, nói chuyện phải trái với hắn.” Claude nghiêm túc nói.
“Không được.” Trình Trì không chút nghĩ ngợi liền phản đối.
“Vì sao?” Claude không rõ tại sao Trình Trì lại phản đối.
“Ngươi chắc chắn người theo dõi ta là do Warren phái tới sao? Ngươi chắc chắn Lance là do Warren hại chết sao? Cứ coi như là vậy đi, ngươi làm sao nói chuyện với hắn? ‘Lance đã chết rồi, người này không phải là Lance, ngươi đừng tốn công nữa’? Khuôn mặt của ta tương tự như Lance, ngươi nghĩ hắn sẽ tin sao?” Trình Trì trả lời, mắt của Claude nổi lên một tia thất bại.
Lúc này, Trình Trì mới cảm giác được, Claude chỉ là lớn lên ở một trấn nhỏ bình thường, trong cuộc sống, chưa từng trải qua bất luận chuyện gì lục đục, rắc rối với người khác.
Tuy rằng cuộc sống khiến hắn trưởng thành sớm, nhưng thôn trấn đơn giản này không có chuyện gì để khiến Claude phải có nhiều cảnh giác, ngoại trừ thân phận của hắn có chút bí ẩn. Ngay cả Trình Trì tuy rằng từ nhỏ gia cảnh bình thường nhưng cũng biết được nhiều chuyện, nhiều hoàn cảnh nhờ tìm hiểu trên internet, hiểu những chuyện mờ ám của người hiện đại, nếu muốn Trình Trì có thể lừa Claude đến mức cùng đường.
Trình Trì đứng dậy rót thêm chút trà nóng vào tách của Claude, dịu dàng nói, “Bây giờ cái gì cũng không rõ, nhất động không bằng nhất tĩnh, cứ xem chuyện này sau này biến hóa như thế nào đã. Đối phương trong tối chúng ta ngoài sáng, bất luận một hành động lỗ mãng nào cũng không nên làm.”
Claude ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hiện tại vẫn còn mơ hồ chưa rõ, Trình Trì đứng lên, “Muộn quá rồi, ta đi ngủ trước, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Đừng quá lo lắng, con đường phía trước tuy rằng không rõ, nhưng còn chưa tới, chúng ta cứ lặng lẽ chờ đợi, tới lúc đó chúng ta bình tĩnh đối mặt, không có gì đáng ngại đâu.”
Claude cũng đứng lên, “Ngủ ngon.”
Trình Trì gật đầu, “Ngủ ngon.”
Nhìn theo Trình Trì lên lầu, Claude liền biến thành hình thú, nằm úp sấp trên đệm giường mà Trình Trì chuẩn bị, ánh mắt thanh minh.
.
“Papa, chúng ta còn phải chờ bao lâu?” Amber lại hỏi cha mình một lần nữa, chuyện Lance chưa chết đối với Amber mà nói giống như con giòi nằm dưới mu bàn chân, ngọ nguậy khiến hắn nhiều ngày không an, hắn không thể tưởng tượng được lần thứ hai Lance đến thành Lodan sẽ mang đến bao nhiêu đả kích cho mình, hắn thua không gượng dậy nổi.
Felix nhìn biểu tình rõ ràng có chút nôn nóng của Amber, trong lòng thầm than con mình còn quá trẻ, hắn bước lên phía trước dìu Amber ngồi xuống ghế, “Con của ta, ngươi hãy tin tưởng papa, papa của ngươi sẽ đưa cho ngươi một kết quả mỹ mãn, ngươi cần học cách nhẫn nại và chờ đợi.”
Amber cau mày vô thức giơ tay khảy một cái thìa trên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía papa mình, “Thú nhân mà ngài chọn có thể tin được không?”
“Đương nhiên.” Nghe Amber hỏi, trên mặt Felix hiện ra một tia đắc ý, “Đó là một đám điên do những kẻ hạ lưu hư hỏng, cường đạo, ác đồ tạo thành, chỉ cần có đủ tiền, bọn chúng dám giết bất kỳ kẻ nào trên đời này.” Nói, vẻ của Felix trở nên bí hiểm, “Bao quát vị nào đó.”
Nghe được hàn ý trong lời của Felix, trong lòng Amber chợt cảm thấy lạnh run.
Felix làm như không phát giác, hắn đem hai tay khoác lên vai con mình, nắm chặt vai hắn thấp giọng nói, “Thân thể hắn càng ngày càng không ổn, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, thuận tiện, trước tiên hãy bảo Warren không nên tiếp tục hoang đường!” Câu nói cuối cùng rõ ràng mang theo bất mãn.
Amber mấp máy miệng, gật đầu.
.
Nửa đêm, trong một phủ đệ xa hoa, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo gấm trắng thêu hoa văn kim tuyến, vẻ mặt thờ ơ nghe một thú nhân toàn thân che kín hồi báo, mặc dù thần thái mệt mỏi, nhưng cũng khó nén khí chất quý phái.
Một lát hắn mới lắc lắc chiếc đuôi đen trắng xen kẽ của mình, phì cười một tiếng, “Lão Felix bây giờ làm việc càng ngày càng mờ ám, đúng là làm mất mặt của quý tộc.”
Thú nhân kia chỉ cúi đầu, không nói gì.
Chàng trai nọ nghĩ nghĩ, vươn tay gõ gõ mặt bàn, “Trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ, xem động tác kế tiếp của hắn, khi cần thiết, chúng ta có thể giúp đỡ họ một chút, nhưng đừng để Felix phạm quy quá đáng, trò chơi kết thúc sớm quá không thú vị.”
“Dạ, chủ nhân.” Thú nhân kia ồm ồm đáp.
Chàng trai còn muốn nói gì đó, ngoài cửa liền truyền tới một giọng nói ôn nhuận, “Arthur, ngươi có ở bên trong không?”
Nghe giọng nói đó, vẻ mặt của chàng trai nhất thời trở nên nhu hòa, hắn làm một động tác, thú nhân kia thi lễ rồi lặng yên không tiếng động rời đi.
Thú nhân kia vừa mới đi khuất, cửa đã mở, một thiếu niên mặt mày như tranh vẽ còn có chút ngây ngô từ bên ngoài ló đầu vào tươi cười, “Arthur, ngươi có ở đây a, sao không để ý tới ta?”
Arthur đứng dậy đi tới trước mặt thiếu niên kéo hắn vào lòng, “Vừa ngủ gật, có chuyện gì không?”
Người hầu bên ngoài thấy được ánh mắt ra hiệu của hắn, tiến lên đóng cửa lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook