“Daddy, bên ngoài có tuyết rơi!” Từ trong phòng ngủ nhìn ra cửa sổ thấy hoa tuyết bay lả tả, Ian vốn còn có chút buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, vén chăn sang một bên bịch bịch bịch chạy xuống lầu vọt tới nhà bếp ôm chầm lấy chân Trình Trì kêu lên.

“Này, Ian, daddy đang làm bữa sáng.” Trình Trì có chút bất đắc dĩ nhìn Ian vẻ mặt hưng phấn, nếu hắn không nhanh tay, bữa sáng của hôm nay sẽ vì Ian ‘tấn công’ mà ngâm nước nóng.

“Úc, xin lỗi daddy.” Thấy ánh mắt Trình Trì có chút bất đắc dĩ, Ian xấu hổ thè đầu lưỡi, dùng đuôi nhẹ nhàng mà khều khều Trình Trì một chút, sau đó lại hưng phấn mà chỉ ra ngoài cửa sổ, “Daddy, ngươi xem, bên ngoài có tuyết rơi, hoa tuyết cả một mảng thật lớn!”

Trình Trì theo ngón tay Ian chỉ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên tuyết đã rơi, hoa tuyết như lông ngỗng lả tả bay, chỉ một lát sau bên ngoài đã bị phủ một tầng trắng thuần.

Người trưởng thành như Trình Trì đối với chuyện tuyết rơi không kích động như Ian, hắn nhìn một chốc rồi quay đầu xoa xoa đầu Ian, “Được rồi, nhanh đi rửa mặt, daddy đã làm xong điểm tâm.”

“Nga.” Thu hồi ánh mắt, Ian ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chạy tới phòng tắm, vừa đi vừa tính toán trong lòng lát nữa sẽ tìm Jerome đi chơi.

.

“Daddy, papa đâu?” Rửa mặt xong ngồi trước bàn, Ian nhìn quanh bốn phía hỏi Trình Trì đang dọn bữa sáng.

“Daddy cũng không biết, chắc là có việc.” Trình Trì đẩy đĩa thịt hầm tới trước mặt Ian.

“Nga.” Ian bắt đầu cầm lấy đĩa ăn điểm tâm, không tiếp tục hỏi nữa.

Thật ra hai ngày nay Ian vô cùng hài lòng, vì papa và daddy của mình rốt cuộc đã ở cùng một nhà, tuy rằng không giống như Al thúc thúc và Rupert thúc thúc, hoặc như papa và daddy của Jerome ngủ cùng một phòng, nằm cùng một giường, nhưng cũng so với việc cả hai mỗi người một nơi thì tốt hơn rất nhiều, Ian tin tưởng papa và daddy của nó, vào một ngày nào đó cũng sẽ như papa và daddy của các bạn khác trong trấn, sinh hoạt cùng nhau, ở cùng một chỗ.

Trình Trì bên này cũng không biết Ian trong ngực đang suy nghĩ cái gì, hắn chừa phần cho Claude, đồng thời đặt vào nồi hâm nóng, sau đó mới ngồi vào bàn cùng Ian ăn điểm tâm.

“Daddy, lát nữa ta ra ngoài chơi với Jerome có được không?” Ian uống một ngụm canh thịt, hỏi Trình Trì đối diện.

Trình Trì liếc nhìn hoa tuyết không có chút dấu hiệu dừng lại, lắc đầu, “Không được, tuyết bên ngoài rơi nhiều lắm, lỡ như trượt ngã thì sao bây giờ?”

“Vậy, sẽ không đi rất xa, chỉ chơi trong sân cũng không được sao?” Bị Trình Trì cự tuyệt, Ian không bỏ cuộc, nhượng bộ hỏi.

Trình Trì ngẩng đầu nhìn Ian mang vẻ mặt cầu xin, vừa định cự tuyệt, Ian liền vươn bàn tay nhỏ bé, dùng ngón cái và ngón trỏ dang ra một đoạn, vô cùng thương cảm nói, “Daddy, ta chỉ chơi một lát thôi, một lát được không, bảo đảm sẽ không trượt ngã, được không?”

Biết rõ Ian giả vờ đáng thương, nhưng Trình Trì vẫn không thể cứng rắn với nó, cân nhắc một hồi, liền gật đầu, “Vậy chỉ chơi một lát thôi đó.”

“Woa, thật tốt, daddy ta yêu ngươi!” Được cho phép, Ian vứt bỏ nét đáng thương mà bật dậy hoan hô.

Trình Trì bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Bên này Ian còn đang chìm đắm trong hưng phấn được đi chơi tuyết, bên kia cửa phòng khách đã mở, Trình Trì và Ian quay đầu nhìn, Claude trên người dính đầy hoa tuyết còn tỏa ra khí lạnh đi tới.

Ian vừa thấy papa của mình trở về, vội vàng oạch một tiếng nhảy xuống ghế bổ nhào qua, “Papa, ta muốn cùng Jerome chơi ném tuyết trong sân, ngươi muốn chơi cùng không?”

Claude cười một tay ôm lấy Ian, dùng cái mũi lạnh cứng cọ cọ mũi nó, “Đương nhiên là được, Ian của ta!”

“Thật là vui quá!” Bị chiếc mũi lạnh của Claude cọ, Ian cười khanh khách.

Trình Trì nhìn Claude ôm Ian đi tới bàn ăn bên này, mở miệng nói, “Trong nồi có thịt hầm, còn nóng, ngươi dọn ra ăn đi.”

Claude nghe được mang vẻ mặt nhu hòa gật đầu, tiện tay đem một cái bao bằng lá cây thật to đặt vào tay Trình Trì, “Vừa hái trong rừng.”

Trình Trì sửng sốt một chút, liếc nhìn Claude, sau đó vươn tay mở lá cây ra, khi thấy được vật bên trong Trình Trì kinh ngạc, “Sơn tra?”

Claude có chút mờ mịt, sau đó hỏi, “Sơn tra cái gì? Đây là toan quả (quả chua), mùa thu nở hoa mùa đông kết trái.”

Trình Trì vươn tay cầm một quả cây đỏ rực bỏ vào miệng nếm thử một chút, vị chua chua hơi chát đặc trưng của sơn tra lan ra, Trình Trì càng khẳng định đây là sơn tra, chỉ bất quá thú nhân không gọi như vậy mà thôi.

Trình Trì nhìn những quả sơn tra nhỏ nhỏ đỏ rực đầy cả bao, ngẩng đầu nói với Claude, “Hái được nhiều như vậy, có thể làm thành kẹo hồ lô.”

Claude không biết kẹo hồ lô mà Trình Trì nói là cái gì, chỉ gật đầu nói, “Tốt.”

Nhưng Ian đã trở lại chỗ ngồi hiếu kỳ hỏi thăm, “Daddy, kẹo hồ lô là cái gì nha?”

“Chính là dùng cái ghim bằng gỗ xâu toan quả lại, sau đó bọc bằng nước đường chờ chúng nó đông cứng lại là thành kẹo hồ lô.” Trình Trì giải thích đơn giản.

Ian nghe xong trước mắt sáng ngời, “Vậy không phải chua chua ngọt ngọt sao?”

“Đương nhiên.” Trình Trì gật đầu nói.

“Woa, daddy, ngươi thật là lợi hại, biết làm nhiều thứ ăn ngon như vậy.” Ian nhìn về phía Trình Trì ánh mắt có chút sùng bái.

“Không như vậy thì làm sao làm daddy của ngươi hả?” Trình Trì cố ý làm ra dáng vẻ đắc ý, chọc Ian cười toe.

Claude từ trong nhà bếp bưng thịt hầm ra, nhìn bầu không khí hòa hợp trong phòng khách, bỗng nhiên cảm thấy trong ngực có chút ấm áp.

.

Ăn điểm tâm xong, chưa tới chốc lát, Jerome quả nhiên đã tìm tới Ian rủ nó đi chơi.

Nhìn Jerome quần áo đơn bạc, Trình Trì phải cảm thán một câu, trẻ con của nhân loại vừa tới mùa đông đã bị người lớn bao bọc thành một viên tròn quả nhiên không thể so sánh với trẻ con ở thế giới thú nhân.

Vốn Jerome muốn rủ Ian tới quảng trường chơi ném tuyết, nhưng nghe Ian nói chỉ được chơi trong sân thì nó cũng không phản đối, nhìn khoảng sân do Trình Trì làm hầm băng mà mở rộng không ít, lại được Trình Trì đồng ý liền xoay người ra ngoài, tập hợp đám trẻ tới cùng nhau chơi đùa.

Mặc dù thể chất của trẻ con ở hai thế giới không giống nhau, nhưng sự hưng phấn khi được chơi đùa dưới tuyết thì lại như nhau, lục tục kéo tới sân nhà Trình Trì, bọn nhỏ bắt đầu hỉ hả nặn tuyết ném nhau, trong khoảnh khắc, sân nhà Trình Trì tràn ngập tiếng hoan hô nói cười của bọn trẻ, rất giống một khu vui chơi trẻ em.

Trình Trì nhìn qua cửa sổ thấy Ian bởi vì chơi ném tuyết mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đem papa của mình trở thành tấm chắn, mà nhìn dáng vẻ Claude tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng vui cười hớn hở vì con cưng của mình mà chắn những quả cầu tuyết, Trình Trì nhịn không được lắc đầu, đây quả thực là đôi cha con dở hơi!

Nhìn một hồi, Trình Trì xoay người xắn tay áo đi làm kẹo hồ lô, nghĩ hay là vừa lúc làm cho bọn trẻ này ăn.

Bị Ian chỉ huy chuyển đông chuyển tây, Claude thỉnh thoảng quay đầu nhìn qua cửa sổ của nhà bếp, ngắm bóng lưng đang bận rộn của Trình Trì, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

.

Trình Trì nói là chỉ cho Ian chơi một lát, nhưng sau đó lại thấy dù sao cũng là chơi trong sân, Trình Trì cũng không gọi Ian vào nhà, Ian cũng vui vì không bị gọi, buổi sáng ném tuyết xong buổi chiều lại tiếp tục lôi kéo nhóm bạn nhỏ đắp người tuyết giữa sân, triệt để chơi cho tận hứng.

Đợi cho Ian chơi đùa đến nóng cả người, bị papa mình bế vào nhà, thì mới phát hiện Trình Trì không biết từ khi nào đã tựa ở trên ghế đang ngủ, mà trong nhà bếp bày ra một loạt kẹo hồ lô đỏ rực bởi vì bọc đường mà trong suốt.

Phát hiện Trình Trì đang ngủ, Claude vô thức bước đi thật nhẹ chân, cùng Ian rón rén đi vào phòng khách, Ian vươn tay nhỏ bé làm một động tác “Suỵt” với papa mình, sau đó nhẹ chân đi vào phòng tắm rửa tay, mà Claude thì nhẹ tay nhẹ chân cầm lấy cái thảm đắp lên người Trình Trì.

Trình Trì vốn đang chờ những quả sơn tra bọc đường đông lại, không biết tại sao mình lại ngủ quên, khi Trình Trì tỉnh lại thì phát hiện trời đã sắp tối, mà trong phòng cũng tràn ngập mùi thịt nướng.

Trình Trì xoa xoa mặt từ trên ghế ngồi dậy, thấy trên người được đắp cái thảm thì hơi ngạc nhiên một chút, kéo thảm sang một bên rồi đi tới nhà bếp, nhìn qua thì thấy Claude vóc người khôi ngô đang nướng thịt, mà Ian cũng nỗ lực chuyển vật liệu cho papa bận rộn của mình.

Nhìn một lớn một nhỏ vội vội vàng vàng, Trình Trì không đi ra, chỉ là vẻ mặt ôn hòa tựa bên khung cửa mà nhìn.

Ian lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy Trình Trì đứng cách đó không xa, bèn đặt cái khay trên tay xuống, chạy tới đòi Trình Trì bế, “Daddy, sao ngươi ngủ lâu như vậy nha?”

Trình Trì ôm lấy Ian hôn lên khuôn mặt phì phì nhỏ nhỏ của nó, “Daddy cũng không biết nha, vốn chỉ muốn chợp mắt một chút, không ngờ lại ngủ lâu như vậy. Hôm nay Ian chơi vui không?”

Ian gắng sức gật đầu, “Dạ, buổi chiều Ian cùng papa còn có Jerome bọn họ đắp một người tuyết thật lớn thật lớn, lát nữa ta dẫn daddy đi xem được không?”

Trình Trì cùng Claude dùng ánh mắt trao đổi, sau đó cười gật đầu, “Đương nhiên.”

Trình Trì nói hết, nghĩ tới kẹo hồ lô vừa làm xong lúc chiều, bèn bế Ian vào phòng, “Để daddy xem kẹo hồ lô làm thế nào rồi.”

Thấy thành phẩm đỏ đỏ tròn tròn bày đầy ra đó, trong lòng Trình Trì âm thầm đắc ý, tay nghề của mình rất không tệ.

Trình Trì cầm lấy một xâu đưa cho Ian, “Ian lúc nãy không nếm thử sao?”

Ian tiếp nhận kẹo hồ lô lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ, “Ian còn tưởng chưa có làm xong chứ!” Ngụ ý là nếu như biết thì đã sớm ăn rồi.

Trình Trì khì khì cười, bóp cái mũi nhỏ của nó, “Vậy bây giờ nếm thử đi.”

Ian gật đầu, đầu tiên là vươn đầu lưỡi liếm liếm lớp đường bên ngoài, sau đó cười híp mắt, “Thực ngọt.” Liên tục liếm vài lần, sau đó mới há mồm cắn sơn tra, đợi cho vị chua chua ngọt ngọt tràn đầy khoang miệng, đôi mắt to của Ian trở nên sáng lấp lánh, “Ăn ngon ngon.”

Trình Trì nhìn Ian ăn vương vãi vụn đường, cười cười vươn tay quệt xuống cho nó, “Vậy lát nữa lấy một ít chia cho các bạn có được hay không?”

Ian phồng má gật đầu, “Dạ, hôm nay Jerome cho ta quà mừng năm mới!” Nói xong vươn tay móc ra một chiếc khuyên nhỏ cho Trình Trì xem, nhưng vẻ mặt của Ian có chút khổ não, “Jerome nói đây là ta, nhưng ta thấy chẳng giống chút nào.”

Trình Trì nhìn chiếc khuyên hình con báo nhỏ mập mạp không biết được khắc từ loại gỗ gì, nhịn cười đến đau cả bụng.

.

Sau khi ăn cơm tối, Claude cùng Ian mang theo một giỏ kẹo hồ lô mà Trình Trì đã chuẩn bị đi ra cửa, đây là lần đầu tiên Ian tặng quà cho bạn bè, cho nên có vẻ vô cùng hưng phấn.

Trình Trì đứng bên cửa nhìn Claude và Ian rời đi, rồi xoay người vào nhà.

Trẻ con trong trấn tuy rằng không phải rất nhiều, nhưng không sống tập trung một chỗ, hơn nữa Trình Trì còn dặn dò Claude và Ian nhớ tặng cho Al và Rupert một ít, cho nên trong thời gian ngắn Claude và Ian cũng chưa thể trở về, Trình Trì đơn giản thừa dịp này ngâm mình tắm rửa.

Chờ Trình Trì ngâm nước đến hồng hồng cả thân mình, Claude và Ian vẫn chưa trở về, Trình Trì nhíu nhíu mày, sớm biết vậy thì để ban ngày hãy đi, trễ như vậy đường thật không dễ đi.

Vừa lau tóc vừa đi ra phòng khách, Trình Trì đang chuẩn bị trải đệm giường ra cho Claude, thì nghe ngoài cửa truyền tới tiếng cào, bèn ngừng bước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương