EDIT + BETA: Jeong

———————–

Lập tức sẽ phải rời kinh thành, nghĩ đến nhiều ngày kế tiếp sẽ không được gặp hắn, Ôn Thần Húc còn chưa phát hiện mình dưới tình huống này mình càng trở nên dính người.

Đối với chuyện này Sở Thịnh Thần tất nhiên trong lòng rất cao hứng, thậm chí còn dời việc sửa tấu chương qua Tử Thần cung.

Trong chính điện, chiếc bàn thật dài chia làm hai nửa, Sở Thịnh Thần ngồi ở một bên xử lý tấu chương, Ôn Thần Húc ở bên cạnh bồi hắn hoặc là đọc sách hoặc là luyện chữ.

Đem cây bút trong tay đặt qua chỗ khác, Ôn Thần Húc đưa tay xuống bàn lót cằm, ngẩng đầu nhìn về phía người đang xử lý tấu chương.

Huyên Nghiêu lớn lên thật đẹp!

Dư quang quét nhìn cậu một cái, trong mắt Sở Thịnh Thần lướt qua một tia cười, ngay sau đó đẩy nhanh tốc độ.

“Nhàm chán sao?”

Ôn Thần Húc đang nhìn sườn mặt hắn đến phát ngốc, không biết lúc nào hắn đã đi đến trước mặt mình.

Lắc lắc đầu tỏ vẻ không nhàm chán, Ôn Thần Húc nói:

“Anh bận xong chưa?”

“Không sai biệt lắm.”

Sở Thịnh Thần bế cậu từ trên ghế lên, sau đó ngồi xuống đặt cậu ngồi trên đùi mình.

Duỗi tay lấy chồng giấy ở bàn bên kia, quét nhìn tờ trên cùng Sở Thịnh Thần liền mỉm cười nhìn cậu một cái.

Ôn Thần Húc phát hiện, vươn tay muốn đoạt lại mấy tờ giấy đó.

Vươn thẳng cánh tay làm cậu không với tới, Sở Thịnh Thần nói:

“Để ta nhìn xem chữ của em có tiến bộ hay không.”

Nói là luyện chữ, kết quả Ôn Thần Húc căn bản không viết mấy chữ, cho dù có viết thì chữ trên giấy cũng là…….

Vừa lật, phát hiện trên giấy không phải là bức vẽ thì cũng là tên mình, Sở Thịnh Thần cười khẽ.

Lưng dán vào lồng ngực hắn cảm giác được ngực hắn chấn động, Ôn Thần Húc trợn tròn đôi mắt hạnh nhìn hắn.

Cúi đầu đem một nụ hôn dừng trên mắt cậu, cảm nhận được mắt cậu không tự chủ được mà nhắm lại, lông mi lướt qua môi mình, trong lòng một mảnh mềm nhũn Sở Thịnh Thần đem môi dán lên giữa lông mày cậu, ngay sau đó nói:

“Ta chỉ là quá vui mừng.”

Nghe được lời hắn nói, không vui trong lòng Ôn Thần Húc biến mất, chỉ còn có chút ngượng ngùng.

Duỗi tay sờ sờ mặt cậu, Sở Thịnh Thần cầm lấy bút ở bên một bên lên, trên bức họa mình đang ngồi trên giường trên tay cầm quyển sách vẽ thêm vài nét bút.

Nhìn thấy giữa bức tranh là hắn đang ngồi đọc sách giờ lại nhiều thêm mình, tựa hồ giống như mình đang ngồi trong lồng ngực hắn, Ôn Thần Húc nhấp môi cười, chờ hắn vẽ xong liền cầm lấy nhìn nhìn, lại đem một bức phác họa khác kéo qua.

Nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, Sở Thịnh Thần quẹt bút đem mấy bức họa chỉ vẽ mình vẽ nhiều thêm một thiếu niên đang tươi cười.

Mặt mang tươi cười đem bức tranh cầm lại nhìn một lần, Ôn Thần Húc gấp lại, sau đó nói:

“Chờ anh nhớ em thì liền ngắm bức họa này.”

“Vậy lúc em nhớ ta thì phải làm sao bây giờ?”

Sở Thịnh Thần dùng cằm cọ cọ trán cậu.

“Lúc em nhớ anh thì sẽ vẽ anh.”

Ôn Thần Húc nói.

“Tranh so ra vẫn kém người thật, chờ thời điểm em rất nhớ ta liền trở về, hửm?”

Sở Thịnh Thần sờ sờ trán cậu.

“Được!”

Duỗi tay ôm lấy hắn, Ôn Thần Húc gật gật đầu.

“Đúng rồi.”

Sở Thịnh Thần từ trong tay áo lấy ra một cái còi bạc tinh xảo được xuyên bằng dây tuyến đeo vào cổ cậu.

“Đây là cái còi?”

Ôn Thần Húc nắm nắm thứ hắn đeo cho mình hiếu kỳ hỏi.

“Em thổi một chút đi.”

Đem cái đầu còi hơi lớn đưa tới bên miệng cậu, Sở Thịnh Thần nói.

Ôn Thần Húc vâng lời thổi một hơi, trong điện vang lên tiếng huýt réo rắt.

Thổi xong, Ôn Thần Húc ngẩng đầu càng thêm nghi hoặc nhìn hắn.

“Nhìn.”

Sở Thịnh Thần chỉ ra ngoài cửa nói.

Ôn Thần Húc nhìn qua, liền thấy một cái bóng đen từ phía ngoài cửa sổ bay vào, dừng lại đứng trên bàn.

“Thật là con chim xinh đẹp!”

“Bu đông”

Con chim màu xanh trắng đan xen kia kêu một tiếng, đem cánh thu lại.

“Loài chim này được người ta gọi chúng là ‘chim không hiểu’, nó bay rất nhanh, em viết thư cho ta có thể dùng nó để gửi đi.”

Sở Thịnh Thần nói.

“Khoảng cách rất xa nó cũng có thể đưa sao?”

Ôn Thần Húc nói.

“Khoảng cách từ biên cương đến kinh thành đối với nó cũng không vấn đề gì.”

Sở Thịnh Thần nói.

Loài chim này rất khó thấy, cũng rất khó bắt được, nhưng nếu huấn luyện tốt thì nó rất hữu dụng.

Ôn Thần Húc cao hứng cười, duỗi tay sờ sờ con chim kia.

“Em đây phải nuôi nó thế nào?”

“Không cần nuôi, ngày thường nó sẽ hoạt động ở nơi gần với em, nếu muốn gọi nó thì thổi cái còi này.”

Sở Thịnh Thần nói, giơ tay lên con chim kia liền bay ra ngoài.

Nhìn theo con chim kia rời đi, Ôn Thần Húc cảm thấy rất thú vị, cậu cúi đầu nắm nắm đánh giá cái còi một hồi, chỉ vào một đầu khác nói:

“Bên này cũng có thể thổi sao?”

“Có thể, nhưng ngày thường không cần thổi, sau khi rời đi nếu gặp nguy hiểm hoặc có khó khăn gì thì em thổi bên đó.”

Sở Thịnh Thần nói.

Nếu thiếu niên này muốn ra ngoài, phải an bài đến vạn vô nhất thất (1) mới làm hắn yên tâm

(1): Vạn sự không thất bại.

Nghe hắn nói, trong lòng Ôn Thần Húc ấm áp, đem cái còi bỏ vào trong quần áo, đem dầu dựa vào lồng ngực hắn. Mình chẳng qua chỉ đi ra ngoài một chuyến, hắn lại an bài không biết bao nhiêu chuyện.

Xoa xoa đầu cậu, Sở Thịnh Thần nhớ tới mấy bữa nay thời tiết biến hóa, vì thế nói:

“Trời dần trở lạnh, ở bên ngoài buổi tối nhớ đắp chăn cho đàng hoàng, còn nữa…..”

Thời gian trôi qua cực nhanh, hai ngày rất nhanh đã qua, buổi sáng ngày mai Ôn Thần Húc liền phải lên đường rời kinh.

Dùng xong cơm tối, Ôn Thần Húc vẫn luôn dính ở trong lồng ngực Sở Thịnh Thần, duỗi tay ôm lấy eo hắn.

Vuốt ve đỉnh đầu cậu, Sở Thịnh Thần không hề mệt mỏi dặn cậu những chuyện sau khi rời kinh.

Ôn Thần Húc gật gật đầu nhất nhất đáp lời, trong lòng đột nhiên trào ra một trận không nỡ.

“Nếu không ngày mốt em lại đi!”

Nghe được lời cậu nói, Sở Thịnh Thần vui mừng đồng thời nhịn không được sờ sờ mặt cậu.

“Chỉ là tốn một ngày, em vẫn là đi sớm về sớm đi!”

“Ừm.”

Ngẫm lại cũng đúng, Ôn Thần Húc lên tiếng, chỉ là tay lại không nhịn được đem hắn ôm chặt thêm một chút.

“Kim bài lúc trước ta cho em đâu?”

Sở Thịnh Thần đột nhiên nhớ tới vật đó nói.

Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ sau đó nói:

“Ở trong rương gỗ.”

“Em ngày mai nhớ rõ phải mang theo bên người, vạn nhất có chuyện gì, có thể dùng nó để điều động quan phủ địa phương.”

Sở Thịnh Thần nói.

“Em biết rồi.”

Ôn Thần Húc gật đầu.

Nhìn lại canh giờ một chút, Sở Thịnh Thần ôm cậu đứng lên nói:

“Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, miễn cho ngày mai lên đường lại không có tinh thần.”

Rửa mặt xong, hai người nằm trên giường, Ôn Thần Húc lại có chút không ngủ được.

Cậu nghiêng đầu nhìn người giống như đã ngủ rồi, nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai tạm thời sẽ không gặp được hắn, không khỏi ngẩng đầu đem môi mình dán lên.

Trong bóng đêm, Sở Thịnh Thần mở mắt ra, hôn lên đôi môi chủ động đưa tới kia.

Nụ hôn kết thúc, vỗ về người đang dựa vào trước ngực mình thở dốc, Sở Thịnh Thần nói:

“Ngoan, nhanh ngủ đi!”

“Ngủ không được, không muốn ngủ.”

Ôn Thần Húc ngẩng đầu đem mặt chôn vào hõm cổ hắn.

Thiếu niên khi nói chuyện đem dòng khí ấm áp đánh vào sau cổ và tai của hắn, hơi thở Sở Thịnh Thần loạn cả lên, bàn tay đang vỗ về sau lưng thiếu niên nhẹ nhàng trượt xuống.

Khi tay sờ vào cái eo hơi lõm của cậu, Sở Thịnh Thần nhắm mắt lại áp xuống lửa nóng đang dâng lên trong lòng, sau đó cùng cậu trao đổi một cái hôn sâu, mãi đến khi cảm giác thiếu niên hô hấp không được mới buông cậu ra.

Bàn tay đang đặt trên hông cậu di chuyển lên đầu, Sở Thịnh Thần thuận tay vuốt tóc cậu.

Chờ hơi thở bình phục lại, Ôn Thần Húc dựa vào trên người hắn cuối cùng cũng chậm rãi ngủ.

Chờ  Ôn Thần Húc ngủ say, Sở Thịnh Thần lại có chút không ngủ được, cúi đầu sờ sờ mặt cậu, nhưng vẫn là nhắm mắt lại làm mình nhanh chóng ngủ.

Buổi sáng ngày kế tiếp, trời vừa sáng Phúc An liền phóng thấp âm thanh hướng vào trong điện nhẹ hô vài tiếng.

Sở Thịnh Thần mở mắt ra, cẩn thận đem người trong lồng ngực chỉnh nằm ngay ngắn trên giường xong mới đứng dậy xuống giường.

Rửa mặt xong mặc long bào vào, Sở Thịnh Thần đi đến mép giường xoa xoa đầu người trên giường, hôn hôn môi cậu.

“Ưm, Huyên Nghiêu….”

Ôn Thần Húc mở mắt ra, mơ mơ màng màng không thấy rõ bộ dáng người ngồi bên mép giường nhưng cũng biết hắn là ai.

“Ngoan, tiếp tục ngủ đi.”

Trấn an vỗ vỗ lưng cậu, chờ cậu ngủ lại Sở Thịnh Thần mới xoay người đi ra tẩm điện.

Trên Kim Loan Điện, Sở Thịnh Thần bày một khuôn mặt lạnh vô biểu tình nhìn xuống phía dưới.

Đại thần trên điện đoán Hoàng thượng hôm nay tâm tình chẳng ra gì, cũng không dám nói nhảm, tấu hai đại sự tương đối gấp xong liền an tĩnh lại.

Nếu không còn việc gì để nói nữa, Phúc An tự nhiên đứng ra hô bãi triều.

Sở Thịnh Thần vội vàng trở về Tử Thần cung, thấy Ôn Thần Húc đã thức dậy, đang ngồi trước bàn bày bữa sáng chờ hắn.

Ôn Thần Húc vốn dĩ cho rằng còn phải chờ thêm một hồi, nhìn thấy hắn tiến vào liền cười cười.

“Anh hôm nay hạ triều thật sớm.”

“Không có chuyện gì tất nhiên liền kết thúc sớm một chút.”

Sở Thịnh Thần ngồi vào bên cạnh cậu.

Hai người kẹp điểm tâm cho nhau, một bữa sáng ăn thật sự rất thân mật.

Buông đũa, Sở Thịnh Thần lấy khăn giúp cậu lau lau miệng, bế cậu lên ở trong hoa viên dạo một vòng, mới dẫn cậu ngồi xe ngựa ra cung.

Ôn Thần Húc ngày hôm qua đã nói tạm biệt với Sở Duệ, không muốn bé phải luyến tiếc nên hôm nay không đi tìm bé.

Xe ngựa đi từ Tử Thần cung trực tiếp chạy ra hoàng cung, một đường lại chạy không ngừng ra khỏi của thành tới ngoài thành.

Ngoài thành, Từ Kinh Thương mang theo hai tùy tùng cùng Bàng Trí đang đứng chờ ở đó.

Sở Thịnh Thần xốc màn xe lên, Ôn Thần Húc liền ló đầu ra hô:

“Cữu cữu, Bàng Trí!”

Từ Kinh Thương cười tiến lên đón, hướng Sở Thịnh Thần chắp tay hành lễ, rồi hướng cháu trai nhà mình vươn tay.

“Tới, cữu cữu ôm ngươi đến xe ngựa, chúng ta hiện tại liền đi.”

“Hắn dùng xe ngựa này.”

Sở Thịnh Thần nói.

Nghe vậy, Từ Kinh Thương đánh giá chiếc xe ngựa kia một lần, từ bên ngoài nhìn qua rất đơn giản, nhưng bên trong bố trí thập phần thoải mái, so với xe ngựa mà mình chuẩn bị, tuyệt đối chỉ tốt hơn không kém.

Có thể làm cháu trai ở trên đường dễ chịu hơn một chút, Từ Kinh Thương tự nhiên không cự tuyệt, vì thế đè thấp âm thanh nói:

“Tạ Hoàng thượng.”

Quét mắt nhìn hai tùy tùng của y, Sở Thịnh Thần nói:

“Nhậm Giai Lâm, Lục Diệc, hai người này đối với Hân Hữu tương đối thân thuộc, bọn họ sẽ cùng đi.”

Bọn họ chỉ là đi du ngoạn, quá nhiều người cũng không tốt, Từ Kinh Thương gật gật đầu quyết định đợi lát nữa kêu hai người tùy tùng kia không cần phải đi.

“Phía sau chiếc xe ngựa là đồ vật Hân Hữu quen thuộc, sẽ có người lái xe đi theo phía sau các ngươi.”

Sở Thịnh Thần nói xong, buông màn xe đem người bên cạnh ôm vào trong ngực, bảo:

“Nhớ viết thư, sớm một chút trở về.”

Ôn Thần Húc gật gật đầu.

“Vậy anh cũng nhớ hồi âm cho em.”

“Đương nhiên.”

Những thứ nên dặn hai ngày trước đã nói, Sở Thịnh Thần hôn hôn cậu, lẳng lặng ôm cậu một hồi mới buông cậu ra đi xuống xe ngựa.

Cơ hồ lúc hắn đi xuống, Ôn Thần Húc liền xốc màn xe lên, thấy hắn nhìn mình mỉm cười, liền cũng đáp lại một nụ cười qua.

Đồ vật mang quá nhiều cũng không tốt, vậy nên, đồ đạc mà Từ Kinh Thương tốn hai ngày chuẩn bị cho cháu trai đặt lên một xe để tùy tùng lái về.

Cuối cùng, hai chiếc xe ngựa chở đồ vật do Sở Thịnh Thần an bài đi phía sau, Ôn Thần Húc, Bàng Trí ngồi ở xe đằng trước, Từ Kinh Thương, Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc cưỡi ngựa.

“Tiểu Húc, chúng ta xuất phát thôi.”

Đánh ngựa tới một bên xe, Từ Kinh Thương nói.

“Ừm.”

Ôn Thần Húc gật gật đầu, hướng Sở Thịnh Thần đang đứng bên cạnh phất phất tay.

“Huyên Nghiêu gặp lại!”

Ba con ngựa đi trước, ba chiếc xe ngựa chạy ở phía sau, rất nhanh đã đi xa khỏi cửa thành.

Nhìn thiếu niên còn đang ló đầu ra cửa sổ xe hướng mình phất phất tay, Sở Thịnh Thần cũng học theo cậu giơ tay vẫy vẫy.

Lúc này, dưới ánh mắt trời đỏ rực mới vừa dâng lên chiếu rọi xuống phía dưới, cuối cùng chiếc xe ngựa kia cũng đã biến mất ở phía chân trời.

“Hoàng thượng, trở về đi!”

Thấy bóng dáng xe ngựa đã không còn, người lui tới cửa thành cũng nhiều hơn, Phúc An tiến lên nhắc nhở nói.

Nhìn thoáng qua phương hướng cậu vừa đi lần cuối, Sở Thịnh Thần xoay người rời đi.

–0–

“Thần Húc, ngươi cùng Hoàng thượng quan hệ cũng thật tốt.”

Nhìn trên đỉnh xe có gắn dạ minh châu, phía dưới trải da lông màu trắng mềm mại, trên vách xe còn có không ít ám cách để cất giữ đồ ăn, Bàng Trí nhịn không được nói.

Đã không còn nhìn thấy người đằng sau, Ôn Thần Húc buông cửa sổ xe xuống lơ đãng ờ một tiếng.

“Ngươi không cao hứng sao?”

Bàng Trí thấy cảm xúc của cậu không được cao, không khỏi hỏi.

“Không có, chỉ là có chút không nỡ.”

Ôn Thần Húc nói.

“Ngây người ở kinh thành lâu như vậy rồi, còn có cái gì không nỡ chứ, dù sao cũng rất nhanh sẽ trở về.”

Bàng Trí nói, từ một ngăn ám cách lấy ra bàn cờ nói:

“Tới tới tới, chúng ta cùng chơi ngũ tinh liên châu(1).”

(1): Cờ caro dạng sử dụng mấy con cờ chơi cờ vây á:V

Thấy hắn rất cao hứng, dù sao cũng đã rời đi, Ôn Thần Húc cũng không muốn mất hứng, vì thế cầm cờ trắng cùng hắn chơi cờ.

Hạ mấy chục màn cờ, hai người có thắng có thua, dừng tay lại, Bàng Trí dẹp bàn cờ mở cửa sổ xe ra nhìn bên ngoài.

Xuyên qua bên kia cửa sổ mới phát hiện phong cảnh cũng không tệ lắm, Ôn Thần Húc cũng mở cửa sổ phía mình ra.

Trời dần dần chuyển lạnh, lá cây ven đường đã rụng gần hết trở nên trụi lủi, nhưng dưới tàng cây lại có những vại hoa dại trắng vàng không tên.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, những bông hoa dại lắc lư theo làn gió, mang đến từng hương hoa nhàn nhạt, tâm tình Ôn Thần Húc có chút hạ xuống lại không khỏi tốt hơn một ít, môi hơi nhấp mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Từ trong hộp dưới bàn gỗ lấy giấy bút ra, Ôn Thần Húc đem phiến hoa dại đó vẽ vào, lại lấy thuốc màu mà Sở Thịnh Thần tìm người làm ra tô lên.

“Vẽ rất giống.”

Bàng Trí nhìn thoáng qua nói.

Ôn Thần Húc nhìn hắn cười cười, móc một cái còi bạc tinh xảo treo trên cổ ra thổi một hơi.

Lúc Bàng Trí đang nghi hoặc, một con chim lớn kêu “bu đông” bay đến cửa sổ.

“Đây là chim không hiểu.”

Ôn Thần Húc quay đầu nói với hắn một câu, cẩn thận đem bức họa cuộn tròn cột vào trên đùi nó, sau đó sờ sờ cánh nó.

“Bu đông.”

Con chim kia kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay đi.

“Đây là chim của ngươi? Ngươi lúc nào thì nuôi chim thế?”

Bàng Trí hiếu kì hỏi.

“Huyên Nghiêu đưa cho ta.”

Ôn Thần Húc cười nói.

Thấy tâm tình của cậu hiện tại đã khá hơn nhiều, Bàng Trí gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa

END CHAPTER 56.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương