Xuyên Việt Chi Thần Húc
-
Chương 55
EDIT + BETA: Jeong
—————————–
Tuy rằng buổi tối không muốn quấy rầy cháu trai nghỉ ngơi, nên chờ đến ngày hôm sau lúc trời mới vừa sáng, ở trong phòng Bàng Trí chấp vá một đêm Từ Kinh Thương liền nhanh chóng thức dậy.
Đi vào trong viện lấy nước rửa mặt, y đánh thức người trên giường nói:
“Dậy nhanh lên, ta ra cửa chờ ngươi.”
Nói xong, cũng không đợi hắn đáp lời, Từ Kinh Thương liền lắc mình ra khỏi phủ Thái phó.
So với ngủ, hiển nhiên là chuyện có thể cùng huynh đệ tốt rời kinh đi chơi càng có lực hấp dẫn hơn, nghe được giọng nói của y Bàng Trí nháy mắt từ trên giường giựt bắn dậy, mặc quần áo rửa mặt xong liền chạy ra ngoài phủ.
–0–
Ôn Thần Húc đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe được âm thanh gõ cửa, nhíu mày nói đi vào, sau đó trượt xuống dưới tiếp tục ngủ.
Từ Kinh Thương đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cháu trai còn đang ngủ, không khỏi dừng lại bước chân cảm thấy mình quá vội vàng.
Đang lúc y đang muốn kéo Bàng Trí ra ngoài, Ôn Thần Húc nghe được âm thanh mở của cùng tiếng bước chân quay đầu mở nửa mắt.
Nhìn thấy cữu cữu cùng Bàng Trí, cậu đầu tiên là bị kinh ngạc một chút, chờ phản ứng lại thì biết Sở Thịnh Thần trước khi thượng triều đã đưa mình về, cho nên cậu hiện tại không ở trong cung mà là ở trong phòng mình, nghĩ xong cậu cũng bình tĩnh lại.
Xoa xoa đôi mắt nửa ngồi dậy, Ôn Thần Húc nói:
“Cữu cữu, Bàng Trí, các ngươi có chuyện gì sao?”
“Có a! Ta…..”
Bàng Trí hưng phần vừa chạy đến mép giường cậu vừa muốn nói ý đồ của mình khi đến, lại bị Từ Kinh Thương giữ chặt gáy không thể không dừng lại.
“Chờ ăn sáng xong chúng ta chậm rãi nói.”
Thấy cậu nhìn qua, Từ Kinh Thương buông tay nói.
Nghe y nói, Bàng Trí có chút đói bụng cười nói:
“Cũng đúng, ta đây đi lấy bữa sáng tới!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện Ôn Thần Húc đã sớm cầm lấy xiêm y mặc xong, chờ Bàng Trí chạy về đã thấy cậu tự mình ngồi lên xe lăn.
Nhìn thấy cháu trai tự mình cột tóc, Từ Kinh Thương liền đi ra ngoài giúp cậu múc nước.
Y thật ra cũng muốn giúp cháu trai cột tóc, chỉ là lần trước chân tay vụng về mới chải được một chút mà đã có không ít tóc bị xả xuống, y cũng không dám nếm thử lại lần nữa.
Ba người cùng nhau dùng xong bữa sáng, Từ Kinh Thưởng đẩy Ôn Thần Húc đến trong sân viện.
“Thần Húc, ngươi lúc trước không phải nói muốn du sơn ngoạn thủy sao?”
Ở trong sân ngồi ổn định xong, Bàng Trí thiếu kiên nhẫn nói.
Ôn Thần Húc gật gật đầu, có chút không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên nhắc tới cái này.
Thấy bản thân quả nhiên nhớ không lầm, Bàng Trí cao hứng nói:
“Vậy chúng ta đây bây giờ liền rời kinh đi du ngoạn đi!”
Nghe thấy được ra kinh đi chơi, Ôn Thần Húc đầu tiên có chút kinh hỉ, sau đó nhấp môi.
“Sao lại đột nhiên muốn rời kinh đi chơi?”
“Ở trong kinh thành chơi chán rồi, tự nhiên muốn đi ra ngoài đi một chút, hơn nữa ta tốt xấu gì cũng đã về quê hai lần, Thần Húc, ngươi còn chưa lần nào rời kinh đâu!”
Hắn vừa nói xong, Từ Kinh Thương nói tiếp:
“Đúng vậy, nói đến việc này, cữu cữu còn chưa dẫn ngươi ra kinh, vừa lúc rảnh có thể mang ngươi cùng Bàng Trí cùng nhau đi ra ngoài trao dồi kiến thức.”
Có thể đi ra ngoài chơi Ôn Thần Húc rất động tâm, chính là thân là Hoàng đế, Sở Thịnh Thần tất nhiên không thể tùy tiện rời kinh, nghĩ đến việc đi ra ngoài đồng dạng với việc tạm thời không thể gặp được Sở Thịnh Thần, điểm này làm cậu có chút rối rắm.
Thấy cháu trai rõ ràng động tâm nhưng vẫn không đáp ứng, từ vẻ mặt của cậu Từ Kinh Thương mơ hồ hiểu được cái gì đó, vì thế lại nói:
“Dù sao chúng ta cũng không đi xa, không bao lâu là có thể trở về.”
“A?”
Nghe thấy không đi xa, Bàng Trí không khỏi nhìn về phía y.
Tối hôm qua không phải nói như vậy đi?
Từ Kinh Thương không để ý tới hắn, mà tiếp tục nói”
“Cũng không biết khi nào cữu cữu sẽ phải tiếp tục rời kinh thành, vừa dịp bây giờ có thời gian, Tiểu Húc coi như bồi cữu cữu đi ra ngoài chơi được không?”
Lời này của y không phải là thuận miệng nói, rốt cuộc trừ bỏ người Hạ(?) có rất nhiều người ở các nước khác nhau, biên cương cũng không bình định. Nói không chừng một lúc nào đó, y liền phải trở về biên cương. Trước kia, chân cháu trai không có chuyện gì y còn luyến tiếc mang theo đi biên cương chịu khổ, càng đừng nói đến tình huống của cháu trai hiện tại, cho nên Từ Kinh Thương chỉ hi vọng bây giờ còn thời gian nhanh chóng giải quyết chuyện này(1).
(1): Ý chỉ chuyện của Thần Húc và Thịnh Thần
Theo y nhìn ra, bọn họ không cần phải rời kinh thành thật lâu, chỉ cần chờ hai tháng sau, Hoàng thượng ra hiếu, đến đó cũng không rảnh lại đi chú ý đến cháu trai mình.
Nghe cữu cữu nói, nghĩ đến y không chừng một ngày nào đó sẽ phải rời đi, Ôn Thần Húc lại cảm thấy chính mình có chút không đúng.
Mình cùng Huyên Nghiêu về sau sẽ có thời gian thật lâu để ở bên nhau, nhưng cữu cữu thì lại không nhất định.
Nhớ đến từ lúc mình và Huyên Nghiêu thích nhau, bản thân mình đều đem tất cả sự chú ý lên trên người Huyên Nghiêu, mặc dù có cùng cữu cữu đi ra ngoài chơi nhưng kỳ thực đều là thất thần suy nghĩ đến hắn, Ôn Thần Húc nhịn không được thở dài trong lòng.
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, cũng là lần đầu tiên biết cảm giác thích là như thế nào, cậu thích những lúc cùng Huyên Nghiêu ở bên nhau, thích cái loại cảm giác ấm áp ngọt ngào, khó có từ nào có thể hình dung được đó xuất hiện, bất quá, nếu bởi vì thích một người mà bỏ qua người nhà thì cũng không tốt lắm.
“Chúng ta khi nào đi?”
Ôn Thần Húc hỏi.
“Bây giờ!”
Thấy cậu đáp ứng, Bàng Trí có chút hưng phấn ngẩng đầu không chút do dự nói.
Nghe thấy cháu trai đồng ý rời kinh, trong lòng Từ Kinh Thương nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Bàng Trí không đáng tin cậy kia trả lời, chụp một phát ở trên đầu hắn quay đầu nói:
“Cũng không cần gấp như vậy, thu thập đồ đạt cũng mất thời gian, chúng ta ba ngày sau liền đi.”
Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ, dù muốn đi ra ngoài cũng phải đi nói cho Sở Thịnh Thần một tiếng, sau đó còn vào cung thăm Sở Duệ, ba ngày có chút ít nhưng cũng không sai biệt lắm.
“A? Còn phải đợi ba ngày…..”
Bàng Trí nắm nắm tóc nói.
“Không muốn chờ thì ngươi cũng đừng đi!”
Từ Kinh Thương nói.
“Được a, ta chờ không được sao!”
Bàng Trí nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế nói:
“Chúng ta đây có thể đi chuẩn bị đồ đạt bây giờ được không?”
“Đúng rồi!”
Bàng Trí đột nhiên nhớ hắn còn chưa nói chuyện này với người nhà đâu, chụp chân một cái sau đó lôi kéo Từ Kinh Thương đứng dậy nói:
“Cữu cữu đi đi đi, ngươi trước cùng ta trở về nhà một chuyến, bằng không cha ta không đáp ứng, nương ta cũng sẽ không giúp ta chuẩn bị đồ đạt đâu.”
Thấy Từ Kinh Thương quay đầu lại nhìn mình, Ôn Thần Húc cười nói:
“Cữu cữu người bồi hắn đi đi.”
Chờ đến khi bọn họ đi rồi, Ôn Thần Húc ngồi ở trong sân một hồi, nghĩ nghĩ sau đó trở về phòng.
–0–
Người trong Tử Thần cung đã sớm bị gõ qua, hơn nữa lúc trước Ôn Thần Húc có ở chỗ này lâu như vậy, nên lúc nhìn thấy cậu từ trong tẩm điện đi ra cũng không quá giật mình.
Biết được Sở Thịnh Thần còn đang bận, Ôn Thần Húc liền cầm lễ vật đi đến thiên điện, rồi kêu người giúp cậu đi kêu Sở Duệ.
Lúc thấy Ôn Thần Húc ở Tử Thần cung, Sở Duệ có vẻ thập phần vui vẻ, tươi cười trên khuôn mặt nhỏ vẫn chưa biến mất.
Kéo cậu nói rất nhiều lại hỏi cậu nhiều vấn đề xong, Sở Duệ mới cầm lễ vật của cậu cho mình an tĩnh lại.
Lễ vật Ôn Thần Húc đưa cho bé là một mô hình con thuyền được làm từ mấy khối gỗ nhỏ lắp lại, Sở Duệ rất thích.
Bất quá, sau khi tò mò đùa nghịch một hồi, bé liền cùng Ôn Thần Húc cùng nhau tháo mô hình con thuyền ra.
Trong ngự thư phòng, nghe Phúc An nói cậu lại đây, Sở Thịnh Thần cảm thấy có chút kinh hỉ, đem tấu chương trong tay xử lý xong liền trở về Tử Thần cung.
“Hoàng thúc!”
“Huyên Nghiêu!”
Nghe thấy âm thanh cung nhân quỳ xuống hành lễ, một lớn một nhỏ ngồi ở trên giường đồng thời quay đầu lại.
Sở Thịnh Thần cười đi qua.
“Em sao đột nhiên lại đến đây?”
Đem khối gỗ trong tay đưa cho Sở Duệ, Ôn Thần Húc cười nói:
“Tới thăm Duệ Duệ.”
Nhìn trên bàn bọn họ thấy bày một đống khối gỗ nhỏ tựa hồ đang lắp thứ gì đó, Sở Thịnh Thần tùy tay cầm một khối.
Nhìn thấy động tác của hắn, Ôn Thần Húc nói:
“Bọn em đang lắp một con thuyền.”
Mô hình này là Ôn Thần Húc tìm người đặc biệt làm riêng cho Sở Duệ, bất quá tay nghề của người nọ quá tốt, làm được mô hình so với tưởng tượng của cậu còn tinh tế hơn, sau khi tháo ra, mấy khối gỗ lớn nhỏ ước tính có một ngàn khối, hai người bọn họ khó có thể lắp lại được.
Thấy cháu trai nhăn mày nhỏ, mà bên người thì có một con thuyền miễn cưỡng có thể nhìn được còn có một đống khối gỗ ở bên cạnh, bày ra bộ dáng rất buồn rầu, Sở Thịnh Thần cẩn thận đánh giá con thuyền kia, sau đó đem khối gỗ trong tay lắp lên.
Mấy khối gỗ dư lại bọn họ không thấy chỗ để lắp chúng lên, thấy hắn tùy tay đã lắp được một khối, Ôn Thần Húc nhìn nhìn phát hiện không lắp sai, tức khắc trước mắt sáng ngời.
Kéo kéo hắn ngồi xuống bên mình, Ôn Thần Húc cầm lấy một khối gỗ đưa cho hắn.
Thấy cậu chờ mong nhìn mình, Sở Thịnh Thần cẩn thận chuyện động con thuyền nhìn một lần, tháo ra không ít khối gỗ lắp sai.
“Hoàng thúc!”
Ôn Thần Húc cũng đoán được khả năng bọn họ lắp sai lại chưa nói gì, nhưng Sở Duệ nhìn thấy mấy khối gỗ vừa vặn bọn họ vất vả lắm mới lắp lên được lại bị tháo đi, nhịn không được hô một tiếng.
“Chúng ta vừa nãy lắp sai rồi, Hoàng thúc ngươi đang giúp chúng ta lắp lại.”
Nghe cậu nói, Sở Duệ gật gật đầu, nghiêm túc nhìn tay Hoàng thúc.
Bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt, Sở Thịnh Thần có chút buồn cười, ngay sau đó nói:
“Một mình ta quá chậm, các ngươi lấy khối gỗ đến, ta chỉ điểm.”
Chính mình tự động thủ so với nhìn còn thú vị hơn, Ôn Thần Húc cùng Sở Duệ cầm lấy khối gỗ khác nhau chờ Sở Thịnh Thần nói hướng nào liền lắp lên.
Nơi này một khối nơi đó một khối bận rộn một hồi lâu, nhìn thấy chiếc thuyền của họ chậm rãi khôi phục, đôi mắt của một lớn một nhỏ càng ngày càng sáng.
Chờ đến khi còn một cái khối gỗ cuối cùng, Sở Thịnh Thần không hề mở miệng, mà là mặc cho hai người quan sát.
Nỗ lực quan sát đến cuối cùng cũng đem một khối gỗ đó lắp lên, nhìn con thuyền đã khôi phục hoàn chỉnh bộ dáng, Ôn Thần Húc cùng Sở Duệ nhìn nhau thỏa mãn cười lên.
Nhìn tươi cười của bọn họ, Sở Thịnh Thần giơ tay trực tiếp chụp đổ con thuyền lần nữa.
Một lớn một nhỏ đang cười lập tức ngây người, ngay sau đó cơ hồ động tác cả hai đều tương đồng quay lại nhìn hắn.
Sở Thịnh Thần xoa nhẹ đầu Ôn Thần Húc, sau đó nhìn Sở Duệ nói:
“Vừa mới dạy một lần, ngươi hiện tại tự mình lắp nó về lại.”
Nói xong, hắn liền trực tiếp ôm người lên rời đi.
Nhìn đống gỗ rơi rụng trên bàn, ánh mắt Sở Duệ dần dần trở nên kiên định.
Hoàng thúc có thể lắp được thì ta cũng có thể làm được!
–0–
Ôm người đi đến chính điện, Sở Thịnh Thần ôm cậu ngồi xuống giường sau đó nói:
“Giờ này tới đây có phải có chuyện gì không?”
“Ừm.”
Ôn Thần Húc gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
“Hơn hai ngày nữa em sẽ rời kinh đi chơi.”
“Sao lại đột nhiên muốn rời kinh?”
Bàn tay Sở Thịnh Thần đang vuốt ve đỉnh đầu cậu dừng lại một chút.
“Em lúc trước có muốn đi ra ngoài một chút nhìn xem, vừa lúc cữu cữu nhắc tới, em hiện tại liền muốn đi.”
Ôn Thần Húc nói xong, liếc mắt nhìn hắn một cái bổ sung nói:
“Nhưng mà em rất nhanh sẽ trở về.”
Trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, Sở Thịnh Thần nói:
“Em rất muốn đi sao?”
Ôn Thần Húc nhìn hắn gật đầu, có chút sợ hắn không cao hứng.
Thấy cậu nhấp miệng duỗi tay ôm lấy eo mình, Sở Thịnh Thần cân nhắc một hồi, cúi đầu hôn hôn môi cậu.
“Nếu em muốn đi, vậy liền đi.”
Tâm tư của Từ Kinh Thương hắn đại khái cũng có thể đoán được một ít, nhưng hắn đối với thiếu niên này vốn là thật tâm, căn bản sẽ không vì xa nhau trong khoảng thời gian ngắn mà thay đổi.
Lời này có đôi khi đích xác là có chút đơn bạc, nhưng thấy y là thân nhân duy nhất quan tâm đến thiếu niên, hắn mới tạm thời buông tay, chờ bọn họ trở về, liền nói cho y biết rằng thật sự hắn đối với thiếu niên này có cảm tình.
Thấy hắn dễ dàng đáp ứng như vậy, Ôn Thần Húc không những không thở ra một hơi ngược lại trong lòng có chút không nỡ.
Nhéo nhéo mặt cậu, Sở Thịnh Thần cười nói:
“Đã đáp ứng em sao lại không cao hứng?”
“Không có không cao hứng.”
Ôn Thần Húc nhấp môi nói.
Nghĩ đến cậu rời kinh cũng tốt, Sở Thịnh Thần hôn hôn cậu sau đó dặn dò nói:
“Nhiều nhất là một tháng phải nhớ rõ trở về, mỗi ngày phải viết thư cho ta, trên đường không được ăn đồ ăn vặt thay cho bữa ăn, buổi phải nghỉ ngơi sớm một chút……. Nếu bên ngoài chơi không vui liền nhanh chóng trở về.”
Nghe hắn nói, Ôn Thần Húc môi giơ lên một chút, chờ hắn nói xong thì đáp lại:
“Nhiều như vậy em nhớ không hết, hay là em đem anh thu nhỏ lại cất vào trong lồng ngực mang theo ra ngoài.”
Sở Thịnh Thần cười khẽ một tiếng, ngay sau đó thở dài nói:
“Nếu được thì quá tốt.”
Duỗi tay ôm chặt hắn, Ôn Thần Húc ngẩng đầu thò lại gần hôn hôn hắn.
“Em sẽ rất nhớ anh.”
“Lại nghĩ nhiều?”
Mặc cậu hôn loạn trên khóe môi và cằm của mình, Sở Thịnh Thần nói.
“Rất muốn rất muốn, chiếu tam cơm tưởng(2).”
(2): Mình không biết nghĩa của câu này là gì, chắc là ngày ba bữa đều nhớ nhau, tưởng (想) ở đây là nhớ, nghĩ, tưởng tượng. Dịch theo nghĩa mặt chữ luôn á.:v
“Nếu nhớ như vậy, dứt khoát liền không đi cũng tốt.”
Sở Thịnh Thần xoa xoa tóc cậu nói.
Nghe ra hắn không phải nghiêm túc, Ôn Thần Húc cười cắn cắn cằm hắn.
Quay đầu phủ lên đôi môi không an phận của cậu, hôn đến lúc cậu không thở nổi Sở Thịnh Thần mới buông cậu ra, vuốt vẻ khuôn mặt ửng đỏ của cậu, nghĩ: Tạm thời ra ngoài cũng tốt, bằng không nếu tiếp tục mỗi ngày đều thân mật như vậy, chính mình chỉ sợ cũng chờ không nổi.
“Nếu muốn đi ra ngoài, hai ngày này liền lưu lại trong cung bồi ta, hửm?”
Sở Thịnh Thần nói.
Ôn Thần Húc thật ra rất nguyện ý, chỉ là.
“Vậy phải nói với cữu cữu thế nào?”
“Liền nói em cùng Sở Duệ hợp ý, lưu lại ở trong cung bồi hắn.”
Sở Thịnh Thần thuận miệng nói.
Còn chưa biết cữu cữu của mình đã biết chuyện của bọn họ, Ôn Thần Húc cảm thấy lý do này không tồi, hơn nữa cũng có một phần là thật, vì thế gật đầu nói:
“Được, vậy em mấy ngày này sẽ không về.”
Mặc dù trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, Sở Thịnh Thần vẫn theo như lời Ôn Thần Húc nói, sai người đem nguyên nhân cậu ở lại trong cung nói cho Từ Kinh Thương biết.
–0–
Sau khi trở lại viện thấy trong sân không có người, sau đó được người báo cho biết cháu trai đang ở trong cung, trước khi rời kinh sẽ không về, Từ Kinh Thương trầm mặc sau đó cũng không nói gì.
Vốn dĩ y còn sợ Hoàng thượng không đồng ý, hiện giờ chỉ ở trong cung ngốc hai ngày y miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Đương nhiên, dù y không tiếp thu cũng không có biện pháp, y cũng không thể đi vào trong cung đoạt người.
Cháu trai không có ở đây, Từ Kinh Thương liền bắt đầu liền kế hoạch đi đâu chơi cùng chuẩn bị mấy thứ để đi ra ngoài.
END CHAPTER 55
—————————–
Tuy rằng buổi tối không muốn quấy rầy cháu trai nghỉ ngơi, nên chờ đến ngày hôm sau lúc trời mới vừa sáng, ở trong phòng Bàng Trí chấp vá một đêm Từ Kinh Thương liền nhanh chóng thức dậy.
Đi vào trong viện lấy nước rửa mặt, y đánh thức người trên giường nói:
“Dậy nhanh lên, ta ra cửa chờ ngươi.”
Nói xong, cũng không đợi hắn đáp lời, Từ Kinh Thương liền lắc mình ra khỏi phủ Thái phó.
So với ngủ, hiển nhiên là chuyện có thể cùng huynh đệ tốt rời kinh đi chơi càng có lực hấp dẫn hơn, nghe được giọng nói của y Bàng Trí nháy mắt từ trên giường giựt bắn dậy, mặc quần áo rửa mặt xong liền chạy ra ngoài phủ.
–0–
Ôn Thần Húc đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe được âm thanh gõ cửa, nhíu mày nói đi vào, sau đó trượt xuống dưới tiếp tục ngủ.
Từ Kinh Thương đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cháu trai còn đang ngủ, không khỏi dừng lại bước chân cảm thấy mình quá vội vàng.
Đang lúc y đang muốn kéo Bàng Trí ra ngoài, Ôn Thần Húc nghe được âm thanh mở của cùng tiếng bước chân quay đầu mở nửa mắt.
Nhìn thấy cữu cữu cùng Bàng Trí, cậu đầu tiên là bị kinh ngạc một chút, chờ phản ứng lại thì biết Sở Thịnh Thần trước khi thượng triều đã đưa mình về, cho nên cậu hiện tại không ở trong cung mà là ở trong phòng mình, nghĩ xong cậu cũng bình tĩnh lại.
Xoa xoa đôi mắt nửa ngồi dậy, Ôn Thần Húc nói:
“Cữu cữu, Bàng Trí, các ngươi có chuyện gì sao?”
“Có a! Ta…..”
Bàng Trí hưng phần vừa chạy đến mép giường cậu vừa muốn nói ý đồ của mình khi đến, lại bị Từ Kinh Thương giữ chặt gáy không thể không dừng lại.
“Chờ ăn sáng xong chúng ta chậm rãi nói.”
Thấy cậu nhìn qua, Từ Kinh Thương buông tay nói.
Nghe y nói, Bàng Trí có chút đói bụng cười nói:
“Cũng đúng, ta đây đi lấy bữa sáng tới!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện Ôn Thần Húc đã sớm cầm lấy xiêm y mặc xong, chờ Bàng Trí chạy về đã thấy cậu tự mình ngồi lên xe lăn.
Nhìn thấy cháu trai tự mình cột tóc, Từ Kinh Thương liền đi ra ngoài giúp cậu múc nước.
Y thật ra cũng muốn giúp cháu trai cột tóc, chỉ là lần trước chân tay vụng về mới chải được một chút mà đã có không ít tóc bị xả xuống, y cũng không dám nếm thử lại lần nữa.
Ba người cùng nhau dùng xong bữa sáng, Từ Kinh Thưởng đẩy Ôn Thần Húc đến trong sân viện.
“Thần Húc, ngươi lúc trước không phải nói muốn du sơn ngoạn thủy sao?”
Ở trong sân ngồi ổn định xong, Bàng Trí thiếu kiên nhẫn nói.
Ôn Thần Húc gật gật đầu, có chút không hiểu hắn vì sao lại đột nhiên nhắc tới cái này.
Thấy bản thân quả nhiên nhớ không lầm, Bàng Trí cao hứng nói:
“Vậy chúng ta đây bây giờ liền rời kinh đi du ngoạn đi!”
Nghe thấy được ra kinh đi chơi, Ôn Thần Húc đầu tiên có chút kinh hỉ, sau đó nhấp môi.
“Sao lại đột nhiên muốn rời kinh đi chơi?”
“Ở trong kinh thành chơi chán rồi, tự nhiên muốn đi ra ngoài đi một chút, hơn nữa ta tốt xấu gì cũng đã về quê hai lần, Thần Húc, ngươi còn chưa lần nào rời kinh đâu!”
Hắn vừa nói xong, Từ Kinh Thương nói tiếp:
“Đúng vậy, nói đến việc này, cữu cữu còn chưa dẫn ngươi ra kinh, vừa lúc rảnh có thể mang ngươi cùng Bàng Trí cùng nhau đi ra ngoài trao dồi kiến thức.”
Có thể đi ra ngoài chơi Ôn Thần Húc rất động tâm, chính là thân là Hoàng đế, Sở Thịnh Thần tất nhiên không thể tùy tiện rời kinh, nghĩ đến việc đi ra ngoài đồng dạng với việc tạm thời không thể gặp được Sở Thịnh Thần, điểm này làm cậu có chút rối rắm.
Thấy cháu trai rõ ràng động tâm nhưng vẫn không đáp ứng, từ vẻ mặt của cậu Từ Kinh Thương mơ hồ hiểu được cái gì đó, vì thế lại nói:
“Dù sao chúng ta cũng không đi xa, không bao lâu là có thể trở về.”
“A?”
Nghe thấy không đi xa, Bàng Trí không khỏi nhìn về phía y.
Tối hôm qua không phải nói như vậy đi?
Từ Kinh Thương không để ý tới hắn, mà tiếp tục nói”
“Cũng không biết khi nào cữu cữu sẽ phải tiếp tục rời kinh thành, vừa dịp bây giờ có thời gian, Tiểu Húc coi như bồi cữu cữu đi ra ngoài chơi được không?”
Lời này của y không phải là thuận miệng nói, rốt cuộc trừ bỏ người Hạ(?) có rất nhiều người ở các nước khác nhau, biên cương cũng không bình định. Nói không chừng một lúc nào đó, y liền phải trở về biên cương. Trước kia, chân cháu trai không có chuyện gì y còn luyến tiếc mang theo đi biên cương chịu khổ, càng đừng nói đến tình huống của cháu trai hiện tại, cho nên Từ Kinh Thương chỉ hi vọng bây giờ còn thời gian nhanh chóng giải quyết chuyện này(1).
(1): Ý chỉ chuyện của Thần Húc và Thịnh Thần
Theo y nhìn ra, bọn họ không cần phải rời kinh thành thật lâu, chỉ cần chờ hai tháng sau, Hoàng thượng ra hiếu, đến đó cũng không rảnh lại đi chú ý đến cháu trai mình.
Nghe cữu cữu nói, nghĩ đến y không chừng một ngày nào đó sẽ phải rời đi, Ôn Thần Húc lại cảm thấy chính mình có chút không đúng.
Mình cùng Huyên Nghiêu về sau sẽ có thời gian thật lâu để ở bên nhau, nhưng cữu cữu thì lại không nhất định.
Nhớ đến từ lúc mình và Huyên Nghiêu thích nhau, bản thân mình đều đem tất cả sự chú ý lên trên người Huyên Nghiêu, mặc dù có cùng cữu cữu đi ra ngoài chơi nhưng kỳ thực đều là thất thần suy nghĩ đến hắn, Ôn Thần Húc nhịn không được thở dài trong lòng.
Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, cũng là lần đầu tiên biết cảm giác thích là như thế nào, cậu thích những lúc cùng Huyên Nghiêu ở bên nhau, thích cái loại cảm giác ấm áp ngọt ngào, khó có từ nào có thể hình dung được đó xuất hiện, bất quá, nếu bởi vì thích một người mà bỏ qua người nhà thì cũng không tốt lắm.
“Chúng ta khi nào đi?”
Ôn Thần Húc hỏi.
“Bây giờ!”
Thấy cậu đáp ứng, Bàng Trí có chút hưng phấn ngẩng đầu không chút do dự nói.
Nghe thấy cháu trai đồng ý rời kinh, trong lòng Từ Kinh Thương nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Bàng Trí không đáng tin cậy kia trả lời, chụp một phát ở trên đầu hắn quay đầu nói:
“Cũng không cần gấp như vậy, thu thập đồ đạt cũng mất thời gian, chúng ta ba ngày sau liền đi.”
Ôn Thần Húc nghĩ nghĩ, dù muốn đi ra ngoài cũng phải đi nói cho Sở Thịnh Thần một tiếng, sau đó còn vào cung thăm Sở Duệ, ba ngày có chút ít nhưng cũng không sai biệt lắm.
“A? Còn phải đợi ba ngày…..”
Bàng Trí nắm nắm tóc nói.
“Không muốn chờ thì ngươi cũng đừng đi!”
Từ Kinh Thương nói.
“Được a, ta chờ không được sao!”
Bàng Trí nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế nói:
“Chúng ta đây có thể đi chuẩn bị đồ đạt bây giờ được không?”
“Đúng rồi!”
Bàng Trí đột nhiên nhớ hắn còn chưa nói chuyện này với người nhà đâu, chụp chân một cái sau đó lôi kéo Từ Kinh Thương đứng dậy nói:
“Cữu cữu đi đi đi, ngươi trước cùng ta trở về nhà một chuyến, bằng không cha ta không đáp ứng, nương ta cũng sẽ không giúp ta chuẩn bị đồ đạt đâu.”
Thấy Từ Kinh Thương quay đầu lại nhìn mình, Ôn Thần Húc cười nói:
“Cữu cữu người bồi hắn đi đi.”
Chờ đến khi bọn họ đi rồi, Ôn Thần Húc ngồi ở trong sân một hồi, nghĩ nghĩ sau đó trở về phòng.
–0–
Người trong Tử Thần cung đã sớm bị gõ qua, hơn nữa lúc trước Ôn Thần Húc có ở chỗ này lâu như vậy, nên lúc nhìn thấy cậu từ trong tẩm điện đi ra cũng không quá giật mình.
Biết được Sở Thịnh Thần còn đang bận, Ôn Thần Húc liền cầm lễ vật đi đến thiên điện, rồi kêu người giúp cậu đi kêu Sở Duệ.
Lúc thấy Ôn Thần Húc ở Tử Thần cung, Sở Duệ có vẻ thập phần vui vẻ, tươi cười trên khuôn mặt nhỏ vẫn chưa biến mất.
Kéo cậu nói rất nhiều lại hỏi cậu nhiều vấn đề xong, Sở Duệ mới cầm lễ vật của cậu cho mình an tĩnh lại.
Lễ vật Ôn Thần Húc đưa cho bé là một mô hình con thuyền được làm từ mấy khối gỗ nhỏ lắp lại, Sở Duệ rất thích.
Bất quá, sau khi tò mò đùa nghịch một hồi, bé liền cùng Ôn Thần Húc cùng nhau tháo mô hình con thuyền ra.
Trong ngự thư phòng, nghe Phúc An nói cậu lại đây, Sở Thịnh Thần cảm thấy có chút kinh hỉ, đem tấu chương trong tay xử lý xong liền trở về Tử Thần cung.
“Hoàng thúc!”
“Huyên Nghiêu!”
Nghe thấy âm thanh cung nhân quỳ xuống hành lễ, một lớn một nhỏ ngồi ở trên giường đồng thời quay đầu lại.
Sở Thịnh Thần cười đi qua.
“Em sao đột nhiên lại đến đây?”
Đem khối gỗ trong tay đưa cho Sở Duệ, Ôn Thần Húc cười nói:
“Tới thăm Duệ Duệ.”
Nhìn trên bàn bọn họ thấy bày một đống khối gỗ nhỏ tựa hồ đang lắp thứ gì đó, Sở Thịnh Thần tùy tay cầm một khối.
Nhìn thấy động tác của hắn, Ôn Thần Húc nói:
“Bọn em đang lắp một con thuyền.”
Mô hình này là Ôn Thần Húc tìm người đặc biệt làm riêng cho Sở Duệ, bất quá tay nghề của người nọ quá tốt, làm được mô hình so với tưởng tượng của cậu còn tinh tế hơn, sau khi tháo ra, mấy khối gỗ lớn nhỏ ước tính có một ngàn khối, hai người bọn họ khó có thể lắp lại được.
Thấy cháu trai nhăn mày nhỏ, mà bên người thì có một con thuyền miễn cưỡng có thể nhìn được còn có một đống khối gỗ ở bên cạnh, bày ra bộ dáng rất buồn rầu, Sở Thịnh Thần cẩn thận đánh giá con thuyền kia, sau đó đem khối gỗ trong tay lắp lên.
Mấy khối gỗ dư lại bọn họ không thấy chỗ để lắp chúng lên, thấy hắn tùy tay đã lắp được một khối, Ôn Thần Húc nhìn nhìn phát hiện không lắp sai, tức khắc trước mắt sáng ngời.
Kéo kéo hắn ngồi xuống bên mình, Ôn Thần Húc cầm lấy một khối gỗ đưa cho hắn.
Thấy cậu chờ mong nhìn mình, Sở Thịnh Thần cẩn thận chuyện động con thuyền nhìn một lần, tháo ra không ít khối gỗ lắp sai.
“Hoàng thúc!”
Ôn Thần Húc cũng đoán được khả năng bọn họ lắp sai lại chưa nói gì, nhưng Sở Duệ nhìn thấy mấy khối gỗ vừa vặn bọn họ vất vả lắm mới lắp lên được lại bị tháo đi, nhịn không được hô một tiếng.
“Chúng ta vừa nãy lắp sai rồi, Hoàng thúc ngươi đang giúp chúng ta lắp lại.”
Nghe cậu nói, Sở Duệ gật gật đầu, nghiêm túc nhìn tay Hoàng thúc.
Bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt, Sở Thịnh Thần có chút buồn cười, ngay sau đó nói:
“Một mình ta quá chậm, các ngươi lấy khối gỗ đến, ta chỉ điểm.”
Chính mình tự động thủ so với nhìn còn thú vị hơn, Ôn Thần Húc cùng Sở Duệ cầm lấy khối gỗ khác nhau chờ Sở Thịnh Thần nói hướng nào liền lắp lên.
Nơi này một khối nơi đó một khối bận rộn một hồi lâu, nhìn thấy chiếc thuyền của họ chậm rãi khôi phục, đôi mắt của một lớn một nhỏ càng ngày càng sáng.
Chờ đến khi còn một cái khối gỗ cuối cùng, Sở Thịnh Thần không hề mở miệng, mà là mặc cho hai người quan sát.
Nỗ lực quan sát đến cuối cùng cũng đem một khối gỗ đó lắp lên, nhìn con thuyền đã khôi phục hoàn chỉnh bộ dáng, Ôn Thần Húc cùng Sở Duệ nhìn nhau thỏa mãn cười lên.
Nhìn tươi cười của bọn họ, Sở Thịnh Thần giơ tay trực tiếp chụp đổ con thuyền lần nữa.
Một lớn một nhỏ đang cười lập tức ngây người, ngay sau đó cơ hồ động tác cả hai đều tương đồng quay lại nhìn hắn.
Sở Thịnh Thần xoa nhẹ đầu Ôn Thần Húc, sau đó nhìn Sở Duệ nói:
“Vừa mới dạy một lần, ngươi hiện tại tự mình lắp nó về lại.”
Nói xong, hắn liền trực tiếp ôm người lên rời đi.
Nhìn đống gỗ rơi rụng trên bàn, ánh mắt Sở Duệ dần dần trở nên kiên định.
Hoàng thúc có thể lắp được thì ta cũng có thể làm được!
–0–
Ôm người đi đến chính điện, Sở Thịnh Thần ôm cậu ngồi xuống giường sau đó nói:
“Giờ này tới đây có phải có chuyện gì không?”
“Ừm.”
Ôn Thần Húc gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
“Hơn hai ngày nữa em sẽ rời kinh đi chơi.”
“Sao lại đột nhiên muốn rời kinh?”
Bàn tay Sở Thịnh Thần đang vuốt ve đỉnh đầu cậu dừng lại một chút.
“Em lúc trước có muốn đi ra ngoài một chút nhìn xem, vừa lúc cữu cữu nhắc tới, em hiện tại liền muốn đi.”
Ôn Thần Húc nói xong, liếc mắt nhìn hắn một cái bổ sung nói:
“Nhưng mà em rất nhanh sẽ trở về.”
Trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, Sở Thịnh Thần nói:
“Em rất muốn đi sao?”
Ôn Thần Húc nhìn hắn gật đầu, có chút sợ hắn không cao hứng.
Thấy cậu nhấp miệng duỗi tay ôm lấy eo mình, Sở Thịnh Thần cân nhắc một hồi, cúi đầu hôn hôn môi cậu.
“Nếu em muốn đi, vậy liền đi.”
Tâm tư của Từ Kinh Thương hắn đại khái cũng có thể đoán được một ít, nhưng hắn đối với thiếu niên này vốn là thật tâm, căn bản sẽ không vì xa nhau trong khoảng thời gian ngắn mà thay đổi.
Lời này có đôi khi đích xác là có chút đơn bạc, nhưng thấy y là thân nhân duy nhất quan tâm đến thiếu niên, hắn mới tạm thời buông tay, chờ bọn họ trở về, liền nói cho y biết rằng thật sự hắn đối với thiếu niên này có cảm tình.
Thấy hắn dễ dàng đáp ứng như vậy, Ôn Thần Húc không những không thở ra một hơi ngược lại trong lòng có chút không nỡ.
Nhéo nhéo mặt cậu, Sở Thịnh Thần cười nói:
“Đã đáp ứng em sao lại không cao hứng?”
“Không có không cao hứng.”
Ôn Thần Húc nhấp môi nói.
Nghĩ đến cậu rời kinh cũng tốt, Sở Thịnh Thần hôn hôn cậu sau đó dặn dò nói:
“Nhiều nhất là một tháng phải nhớ rõ trở về, mỗi ngày phải viết thư cho ta, trên đường không được ăn đồ ăn vặt thay cho bữa ăn, buổi phải nghỉ ngơi sớm một chút……. Nếu bên ngoài chơi không vui liền nhanh chóng trở về.”
Nghe hắn nói, Ôn Thần Húc môi giơ lên một chút, chờ hắn nói xong thì đáp lại:
“Nhiều như vậy em nhớ không hết, hay là em đem anh thu nhỏ lại cất vào trong lồng ngực mang theo ra ngoài.”
Sở Thịnh Thần cười khẽ một tiếng, ngay sau đó thở dài nói:
“Nếu được thì quá tốt.”
Duỗi tay ôm chặt hắn, Ôn Thần Húc ngẩng đầu thò lại gần hôn hôn hắn.
“Em sẽ rất nhớ anh.”
“Lại nghĩ nhiều?”
Mặc cậu hôn loạn trên khóe môi và cằm của mình, Sở Thịnh Thần nói.
“Rất muốn rất muốn, chiếu tam cơm tưởng(2).”
(2): Mình không biết nghĩa của câu này là gì, chắc là ngày ba bữa đều nhớ nhau, tưởng (想) ở đây là nhớ, nghĩ, tưởng tượng. Dịch theo nghĩa mặt chữ luôn á.:v
“Nếu nhớ như vậy, dứt khoát liền không đi cũng tốt.”
Sở Thịnh Thần xoa xoa tóc cậu nói.
Nghe ra hắn không phải nghiêm túc, Ôn Thần Húc cười cắn cắn cằm hắn.
Quay đầu phủ lên đôi môi không an phận của cậu, hôn đến lúc cậu không thở nổi Sở Thịnh Thần mới buông cậu ra, vuốt vẻ khuôn mặt ửng đỏ của cậu, nghĩ: Tạm thời ra ngoài cũng tốt, bằng không nếu tiếp tục mỗi ngày đều thân mật như vậy, chính mình chỉ sợ cũng chờ không nổi.
“Nếu muốn đi ra ngoài, hai ngày này liền lưu lại trong cung bồi ta, hửm?”
Sở Thịnh Thần nói.
Ôn Thần Húc thật ra rất nguyện ý, chỉ là.
“Vậy phải nói với cữu cữu thế nào?”
“Liền nói em cùng Sở Duệ hợp ý, lưu lại ở trong cung bồi hắn.”
Sở Thịnh Thần thuận miệng nói.
Còn chưa biết cữu cữu của mình đã biết chuyện của bọn họ, Ôn Thần Húc cảm thấy lý do này không tồi, hơn nữa cũng có một phần là thật, vì thế gật đầu nói:
“Được, vậy em mấy ngày này sẽ không về.”
Mặc dù trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, Sở Thịnh Thần vẫn theo như lời Ôn Thần Húc nói, sai người đem nguyên nhân cậu ở lại trong cung nói cho Từ Kinh Thương biết.
–0–
Sau khi trở lại viện thấy trong sân không có người, sau đó được người báo cho biết cháu trai đang ở trong cung, trước khi rời kinh sẽ không về, Từ Kinh Thương trầm mặc sau đó cũng không nói gì.
Vốn dĩ y còn sợ Hoàng thượng không đồng ý, hiện giờ chỉ ở trong cung ngốc hai ngày y miễn cưỡng có thể tiếp thu.
Đương nhiên, dù y không tiếp thu cũng không có biện pháp, y cũng không thể đi vào trong cung đoạt người.
Cháu trai không có ở đây, Từ Kinh Thương liền bắt đầu liền kế hoạch đi đâu chơi cùng chuẩn bị mấy thứ để đi ra ngoài.
END CHAPTER 55
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook