Dương Dật co rút khóe miệng nhìn a mỗ của Trần Tĩnh, lão nhân gia hiện tại đang cẩn thận ôm lấy hài tử đút sữa cho chúng nó, còn chuẩn phụ thân này thì đã bị ném ra xa vạn dặm rồi.
Trần Tĩnh ôm Quân Hạo, Triệu Phượng Nghi cẩn thận giúp Quân An mặc quần áo. Tiểu ca nhi cũng không sợ người lạ, thời điểm ông từ trên giường nhỏ ôm xuống xi cho nó đi tè nó cũng rất ngoan, lúc mặc quần áo còn thỉnh thoảng túm lấy tóc của Triệu Phượng Nghi rồi cười khanh khách, bày ra bộ dáng rất vui vẻ.
“A, a, a, mỗ.” – Sau khi được Triệu Phượng Nghi mặc quần áo tử tế cho xong, tiểu gia hỏa liền giơ giơ tay nói một câu.
“A Tĩnh, Quân An có thể thế nói kìa, nó lại còn gọi a mỗ nữa.” – Dương Dật cao hứng nói, tuy bình thường hai tiểu ca nhi đều sẽ kêu a a, nhưng chưa bao giờ gọi được hai chữ “a mỗ”, cũng chưa từng giơ tay nói với Trần Tĩnh như vậy.
Dương Dật thấy vậy kích động, trực tiếp chạy đến, từ trong ngược Triệu Phượng Nghi ôm lấy hài tử, ở trên khuôn mặt trắng nõn của con mình hạ xuống vài dấu nước miếng.
Thấy Dương Dật như vậy, Triệu Phượng Nghi không khỏi nhìn nhiều hơn một chút. Trên mặt Dương Dật hiện lên hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, trong mắt tất cả đều là vui mừng, đây là một loại vui vẻ mà khó có ca nhi ở Thượng Kinh nào có thể lộ ra, cứ vô tư mà tươi cười như thế khiến ông nhìn thôi cũng không khỏi yêu thích huống chi là Tiểu Di nhà mình. Cũng khó trách Tiểu Di lại thích đứa nhỏ này, con ông hiện tại trong nhà nuôi chính là bốn hài tử mới đúng.
Trịnh Quân Nghị đứng ở bên cạnh nhìn một màn ấy thì cau mày, đệ đệ mình yêu thích kiểu hình gì vậy, hoàn toàn không có chút khí tức thành thục nào, nhìn thế nào cũng giống như một đứa trẻ.
“A Tĩnh, Quân An biết gọi a mỗ rồi này.” – Gương mặt Dương Dật bởi vì hưng phấn mà hiện lên một mạt ửng đỏ, hắn thực sự không muốn đoạt hài tử từ tay nhạc mỗ, nhưng mà thực sự là hắn phấn khích quá.
“A mỗ lại đây uống chút canh đi, A Dật có làm chút điểm tâm, ngài nếm thử xem. Thời điểm nghe nói các ngươi muốn tới, hắn mỗi ngày đều nghĩ xem phải làm ra món gì ngon để hiếu kính ngài.” – Trần Tĩnh đem bánh mật đã chuẩn bị tốt lấy ra. Hai ngày nay bọn họ có xay một ít bột đậu nành, Trần Tĩnh thật không ngờ là bỏ thêm thứ đó vào bánh mật sẽ càng thơm như vậy.
Trên đời này có thứ gì mà Triệu Phượng Nghi chưa ăn qua chứ, ngay cả điểm tâm cao cấp nhất cũng đã từng hưởng qua rồi, nhìn cái thứ đen sì này chắc là làm ra từ gạo thô, cầm lên ngửi ngửi, cũng là hương vị của gạo thô. Lúc trước, thời điểm theo phu quân đi đánh trận, khi đó trong quân thiếu lương thực, ông cũng đã từng ăn qua gạo thô rồi. Thứ đó tuy có thể ăn no bụng nhưng vị lại vô cùng thô ráp. Đưa lên miệng cắn một miếng, tuy đoán rằng ăn không ngon nhưng mà dù thế nào cũng phải nếm thử một chút, nếu không ăn chỉ sợ Tiểu Di sẽ buồn, cũng phải cấp cho con mình chút mặt mũi chứ.
Triệu Phượng Nghi nhíu mày, mùi vị không sai, nhưng mà sao một chút cảm giác thô ráp cũng không có, ngược lại lại rất mềm. Cũng không biết có phải tiểu tử họ Dương kia làm hay không, hay là lại bắt ca nhi nhà mình làm giúp, Dương Dật này tay chân mảnh khảnh như vậy thì có thể làm được gì chứ.
“A mỗ, chấm cái này ăn ngon này.” – Trịnh Quân Nghị đã sớm cầm lấy một khối bánh mật đen sì chấm bột đậu nành ăn hết, thứ này đúng là ăn rất ngon. Trước kia ở trong quân doanh hắn đã từng ăn qua gạo thô rồi, cái loại hương vị đó phỏng chừng là không bao giờ quên được. Có điều, thứ trong tay này tuy rằng có vị của gạo thô nhưng mà so ra thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Dương Dật đấm đấm vai, hắn thực sự là mệt gần chết, quả nhiên nhạc vỗ và đại cữu là khó hầu hạ nhất, hắn chỉ mới đứng cùng một lúc đã thấy đau lưng rồi, cứ thế này thì không cần đoán cũng biết mấy ngày tiếp theo sẽ trôi qua ra sao.
“A Tĩnh, ta mệt quá đi mất!” – Lúc Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã ngủ, hắn liền trực tiếp nằm sấp lên giường than.
“Đừng lo lắng, a mỗ chỉ là chưa hiểu ngươi mà thôi. Cứ yên tâm đi, A Dật nhà chúng ta khả ái như vậy sao lại có người không thích được chứ, đợi đến khi bọn họ hiểu ngươi rồi sẽ lại thích ngươi thôi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ cái mông đang vểnh lên của Dương Dật, tuy rằng thịt trên mặt chưa có bổ về, nhưng cái nơi này đúng là đã khôi phục không ít, y nhéo nhéo thử, cảm giác đúng là không tồi.
Đêm đó Dương Dật ngủ rất không yên ổn, hắn lúc thì mơ thấy đại cữu ca mang A Tĩnh đi mất, lúc lại mơ thấy a mỗ của A Tĩnh đem toàn bộ hài tử đi, để lại một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngốc ở trang viên này, gió thu thổi qua khiến lá nho rơi rụng đầy đất.
“A!!!” – Dương Dật giật mình tỉnh dậy.
“Ngươi sao vậy A Dật? Gặp ác mộng sao? Không có việc gì, ta ở đây, ngoan, mau ngủ đi.” – Trần Tĩnh đem Dương Dật ôm vào trong ngực, rất nhanh y lại ngủ mất.
Dương Dật nghe được tiếng hô hấp vững vàng của Trần Tĩnh mới an tâm, hắn tin rằng Trần Tĩnh nhất định sẽ không nỡ rời bỏ hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” – Dương Dật đẩy Trịnh Quân Nghị đang dựa sát vào người mình ra, cái tên này không có việc gì làm sao chứ, từ lúc ngủ dậy đến giờ hắn cứ bám sát theo mình.
“A, Dương Dật, thân thể này của ngươi thực sự có thể thỏa mãn được Tiểu Di sao?” – Trịnh Quân Nghị dùng ánh mắt mang theo thật lớn nghi hoặc cùng không dám tin nhìn Dương Dật.
“Ngươi có phải là đầu có vấn đề không? Nếu không thỏa mãn được A Tĩnh y còn có thể ở cùng ta sao?” – Dương Dật dùng ánh mắt như nhìn kẻ nhược trí nhìn Trịnh Quân Nghị, hắn thực sự là chịu quá đủ cái bộ dáng khinh thường này của ca ca Trần Tĩnh rồi, nếu có thể hắn còn muốn đấm cho người này một đấm. Có biết là quá đáng lắm không, sao có thể hoài nghi bản lĩnh đàn ông của hắn kia chứ, bất cứ nam nhân nào bị hoài nghi là không được đều rất tức gì có biết không hả.
Trịnh Quân Nghị mạc danh kỳ diệu nhìn Dương Dật, người này không phải là cả ngày hôm nay đều rất ẩn nhẫn đó sao, như thế nào bây giờ tự nhiên lại lớn mật như thế, cũng không sợ bị hắn đánh nữa hả.
“Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi tốt nhất là nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi chỉ cần chạm nhẹ là có thể lưu lại dấu vết hơn hai ngày, ngươi nếu dám làm gì ta ta sẽ nói cho A Tĩnh biết. A Tĩnh nói ngươi đánh không lại y, nếu dám khi dễ ta y sẽ đánh cho ngươi thành đầu heo luôn.” – Dương Dật giơ cánh tay trắng nõn bị mình niết thành ứ thanh cho Trịnh Quân Nghị xem, muốn đánh hắn mà không để lại dấu vết gì là không có khả năng, hừ hừ.
Trịnh Quân Nghị gặp phải trở ngại, tâm tư gì cũng không dám làm, đệ đệ bảo bối kia của hắn ngay cả chuyện mất mặt như vậy cũng nói ra, xem ra muốn đánh người là không thể rồi. Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Dật, Trịnh Quân Nghị phi thường muốn thu thập hắn, hơi bị quá đáng rồi đấy, cướp đệ đệ lại còn không chịu nịnh bợ mình, đã thế còn dám uy hiếp người làm ca ca này, quả thực không thể kiên nhẫn mà sống được nữa.
“Thúc thúc, ngươi không được khi dễ cha ta, nếu không Tiểu Bảo nói với a ma là ngươi khi dễ Tiểu Bảo.” – Tiểu gia hỏa từ phía sau cái cây thò đầu nhỏ ra nói, nó không thể để thúc thúc khi dễ cha mình được.
“Ngươi cái tên tiểu tử thối này, uổng công ta thương ngươi như vậy, ngươi muốn cái gì ta mua cho cái đó, vậy mà báo đáp ta thế đó hả.” – Trịnh Quân Nghị một chưởng bắt được Tiểu Bảo, hai tay cắp nách nó giơ lên cao lại còn ném lên ném xuống.
“A ha ha ha a a ha ha ha…” – Tiểu Bảo tuyệt đối không sợ, lại còn cười ha ha, có thể thấy được hai người vẫn thường xuyên chơi đùa như vậy. Dương Dật nhìn lại cánh tay của mình, thôi được rồi, hắn có thể đem Tiểu Bảo ném lên ném xuống nhưng mà tuyệt đối sẽ không an toàn, tốt xấu gì đại cữu này của hắn là dân luyện võ, sẽ không để Tiểu Bảo rơi xuống đất.
“Mấy người các ngươi đừng đùa nữa, mau vào ăn cơm đi.” – Trần Tĩnh đi ra khỏi bếp kêu, y còn phải đi qua bên kia gọi a mỗ, có Tiểu Linh hỗ trợ bữa tối cũng nấu nhanh hơn rất nhiều.
Trần Tĩnh đi vào phòng của a mỗ mình, Triệu Phượng Nghi đem đến rất nhiều vải vóc để làm quần áo cho hai tiểu ca nhi. Số quần áo mà Trần Tĩnh và Dương Dật mua cho chúng đều bị lão nhân gia vô cùng ghét bỏ, nào là vải sờ vào thô ráp, nào là màu sắc không đẹp, chỉ có mấy bộ mà Tần Huy đem từ Thượng Kinh tới mới được ông tạm gật đầu thông qua.
“A mỗ, đi ăn cơm trước đi, quần áo tạm thời cũng không cần gấp, hơn nữa bọn nó cũng mặc quen rồi.” – Trần Tĩnh ngồi đối diện Triệu Phượng Nghi nói.
“Ngươi đứa nhỏ này nói cái gì vậy chứ, ca nhi nhà chúng ta trắng nõn mềm mềm như vậy sao có thể mặc thứ vải đó được. Vẫn là a mỗ nhìn xa đem theo không ít vải tốt, ngươi xem, loại này màu sắc đẹp đẽ, lại còn mềm mại, để cho hai tiểu ca nhi mặc khẳng định sẽ rất thoải mái.” – Triệu Phượng Nghi cao hứng nói, số vải này đều là Ngô quản gia nhắc nhở ông mang theo, nếu không thì trong lúc vội vàng như vậy ông cũng không thể nhớ ra nổi. Lão Ngô ấy mà, làm chuyện gì cũng thật chu đáo.
Mọi người trong nhà ngồi quanh bàn nhỏ ăn cơm, Tiểu Linh cũng bị kéo ngồi xuống ăn cùng khiến y cảm động vô cùng, y và Ngô quản gia giống nhau đều là thiếp thân người hầu mà Triệu Phượng Nghi mang từ nhà mình đến.
“Ta nói, tiểu đệ, đây là thịt gì vậy, ăn vào rất đặc biệt, lại còn rất thơm.” – Trịnh Quân Nghị gắp một miếng thịt trộn tỏi phi, đây là lần đầu tiên hắn được ăn món như vậy.
“Là A Dật dùng trứng đất làm ra đấy, hương vị rất không tồi. Đúng rồi, loại đồ ăn này ở Thượng Kinh không có sao?” – Trần Tĩnh tò mò hỏi. Món ăn như vậy đáng lẽ ra ở Thượng Kinh phải sớm có mới đúng chứ, y nhớ là Tần đại ca cũng mở một cái Mãn Nguyệt Lâu ở Thượng Kinh kia mà.
“Ta mới về Thượng Kinh có vài ngày, còn chưa có ra ngoài thăm thú.” – Trịnh Quân Nghị vừa cười vừa nói.
Triệu Phượng Nghi nhìn Dương Dật ở một biên yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tiểu Bảo, còn cho nó ăn rau, chỉ có người thường xuyên làm như vậy thì mới có thể ngay lúc hài tử chưa có mở miệng đã đem thứ nó thích ăn gắp đến cho nó. Vốn dĩ ông vẫn không hài lòng Dương Dật, thấy một màn như vậy rút cuộc cũng lộ ra chút tươi cười. Tuy rằng hán tử kia điều kiện không tốt lắm, nhưng mà chăm sóc hài tử lại vô cùng cẩn thận, đối với hai tiểu ca nhi cũng rất tốt. Triệu Phượng Nghi cũng nhìn ra, lúc hắn chăm sóc mấy đứa nhỏ bộ dáng rất thành thục. Dương Dật của chúng ta rút cuộc cũng chiếm được chút ấn tượng tốt trong lòng nhạc mỗ đại nhân.
“Thật không ngờ tiểu tử ngươi vậy mà cũng khá phết.” – Vừa thấy đệ đệ rời khỏi phòng, Trịnh Quân Nghị lập tức lẻn vào. Ngày hôm qua hắn đứng ở bên ngoài rình trộm, thật không ngờ đệ đệ lợi hại hơn cả mình vậy mà cũng không phát hiện.
“A! Ngươi! Ngươi tự tiện chạy vào phòng của ta là muốn làm gì!?” – Dương Dật kinh ngạc hô lên một tiếng rồi lập tức giữ chặt chăn mền, vội vàng đè thấp thanh âm, Tiểu Bảo và hai tiểu ca nhi còn đang ngủ, hắn không thể vì cái tên hỗn đản này mà khiến hài tử bị đánh thức.
“Không muốn làm gì hết, ngươi là hán tử, bị ta thấy gì gì đó thì có sao đâu. Ta đến thăm Tiểu Bảo và tiểu ca nhi không được sao.” – Trịnh Quân Nghị cười tủm tỉm nói, rõ ràng trong lòng hắn vẫn tràn ngập tò mò với Dương Dật.
“Ta phải rời giường rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” – Dương Dật nhỏ giọng nói, tuy rằng cái tên này rất giống Trần Tĩnh nhưng mà hắn vẫn không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.
Trịnh Quân Nghị nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Dương Dật cảm thán, khó trách đệ đệ lại thích hắn như vậy, cái chấm đỏ kia hẳn là do đệ đệ làm ra đi. Dương Dật hắn không muốn để Trịnh Quân Nghị ta xem thì ta lại càng muốn nhìn một chút thử xem bộ dạng này còn có chỗ nào hấp dẫn đệ đệ mình nữa.
“Chúng ta đều là đàn ông có gì mà phải ngại ngùng, ở trong quân tất cả mọi người bất kể là đen hay trắng đều cùng nhau tắm rửa. Được rồi, được rồi, cứ vậy đi, ta đi nhìn Tiểu Bảo, ngươi cứ mặc y phục của ngươi.” – Trịnh Quân Nghị ra vẻ không để ý nói.
Dương Dật nhìn cái người mặt dày không chịu đi kia, đáng lẽ hắn phải thức dậy cùng với Trần Tĩnh mới đúng, giờ thì tốt rồi, thật xui xẻo, cái tên đáng ghét đó đúng là không có chỗ nào là không xuất hiện. Nhân lúc Trịnh Quân Nghị không để ý, Dương Dật mới chuẩn bị đi mặc quần áo.
Đè chặt chăn mền che đi cảnh xuân bên dưới, thế nhưng phần phía sau mông vẫn để lộ một mảng trắng nõn, tối hôm qua chỗ bị Trần Tĩnh niết vẫn còn để lại dấu tay cứ thế bị lộ ra.
“Ai nha! Dương Dật ngươi vậy mà còn bị đệ đệ ta niết mông nữa nha.” – thanh âm của Trịnh Quân Nghị đột nhiên xuất hiện bên tai Dương Dật, cái tên kia vậy mà còn ngay tại chỗ dấu tay Trần Tĩnh lưu lại niết thêm một cái. Đúng là cảm giác thoải mái vô cùng, Trịnh Quân Nghị cảm thán, rút cuộc thì hắn cũng hiểu lý do vì sao đệ đệ mình lại sủng tiểu tử này như vậy, loại xúc cảm này ngay cả hoa khôi đẹp nhất Thượng Kinh so ra cũng còn kém.
“A a a!!! Ngươi hỗn đản, còn chưa chịu cút ra ngoài sao, hỗn đản!!!” – Dương Dật rút cuộc nổi cáu đem chăn mền ném lên đầu Trịnh Quân Nghị sau đó luống cuống mặc quần áo vào.
Tiếng thét của Dương Dật làm cho tiểu ca nhi và Tiểu Bảo tỉnh dậy. Tiểu Bảo dụi dụi mắt, cha đang làm cái gì không biết, mới sáng sớm đã kêu ầm lên, chẳng những đánh thức nó lại còn khiến đệ đệ cũng tỉnh. Vừa vỗ vỗ hai đệ đệ đang gào khóc Tiểu Bảo vừa oán tầm. Cha bị làm sao vậy? Sao lại dùng gối ném a mỗ thế kia? Cái tình cảnh này từ trước đến giờ nó chưa có nhìn thấy qua bao giờ đâu.
Trần Tĩnh nghe thấy tiếng động ở trên lầu hình như là tiếng kêu của Dương Dật. Lúc nãy y thấy hắn ngủ ngon nên không có gọi dậy bèn đi xuống dưới làm điểm tâm trước, thật không ngờ mới chưa được bao lâu đã truyền đến tiếng thét, ngay cả tiểu ca nhi cũng oa oa khóc lớn lên.
Không biết Dương Dật đã xảy ra chuyện gì, không phải là nhìn thấy chuột đó chưa? Lần trước nhìn thấy gián cũng vậy. Đã là ngươi lớn rồi ấy thế mà vẫn còn sợ mấy con vật nhỏ.
Lảm nhảm: Bởi vì dạo gần đây mới mở cửa tiệm cho nên còn nhiều việc quá, ngâm truyện thật là lâu, mn thông cảm nhé!!! Ta sẽ cố gắng nhanh nhanh trở lại.
Trần Tĩnh ôm Quân Hạo, Triệu Phượng Nghi cẩn thận giúp Quân An mặc quần áo. Tiểu ca nhi cũng không sợ người lạ, thời điểm ông từ trên giường nhỏ ôm xuống xi cho nó đi tè nó cũng rất ngoan, lúc mặc quần áo còn thỉnh thoảng túm lấy tóc của Triệu Phượng Nghi rồi cười khanh khách, bày ra bộ dáng rất vui vẻ.
“A, a, a, mỗ.” – Sau khi được Triệu Phượng Nghi mặc quần áo tử tế cho xong, tiểu gia hỏa liền giơ giơ tay nói một câu.
“A Tĩnh, Quân An có thể thế nói kìa, nó lại còn gọi a mỗ nữa.” – Dương Dật cao hứng nói, tuy bình thường hai tiểu ca nhi đều sẽ kêu a a, nhưng chưa bao giờ gọi được hai chữ “a mỗ”, cũng chưa từng giơ tay nói với Trần Tĩnh như vậy.
Dương Dật thấy vậy kích động, trực tiếp chạy đến, từ trong ngược Triệu Phượng Nghi ôm lấy hài tử, ở trên khuôn mặt trắng nõn của con mình hạ xuống vài dấu nước miếng.
Thấy Dương Dật như vậy, Triệu Phượng Nghi không khỏi nhìn nhiều hơn một chút. Trên mặt Dương Dật hiện lên hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, trong mắt tất cả đều là vui mừng, đây là một loại vui vẻ mà khó có ca nhi ở Thượng Kinh nào có thể lộ ra, cứ vô tư mà tươi cười như thế khiến ông nhìn thôi cũng không khỏi yêu thích huống chi là Tiểu Di nhà mình. Cũng khó trách Tiểu Di lại thích đứa nhỏ này, con ông hiện tại trong nhà nuôi chính là bốn hài tử mới đúng.
Trịnh Quân Nghị đứng ở bên cạnh nhìn một màn ấy thì cau mày, đệ đệ mình yêu thích kiểu hình gì vậy, hoàn toàn không có chút khí tức thành thục nào, nhìn thế nào cũng giống như một đứa trẻ.
“A Tĩnh, Quân An biết gọi a mỗ rồi này.” – Gương mặt Dương Dật bởi vì hưng phấn mà hiện lên một mạt ửng đỏ, hắn thực sự không muốn đoạt hài tử từ tay nhạc mỗ, nhưng mà thực sự là hắn phấn khích quá.
“A mỗ lại đây uống chút canh đi, A Dật có làm chút điểm tâm, ngài nếm thử xem. Thời điểm nghe nói các ngươi muốn tới, hắn mỗi ngày đều nghĩ xem phải làm ra món gì ngon để hiếu kính ngài.” – Trần Tĩnh đem bánh mật đã chuẩn bị tốt lấy ra. Hai ngày nay bọn họ có xay một ít bột đậu nành, Trần Tĩnh thật không ngờ là bỏ thêm thứ đó vào bánh mật sẽ càng thơm như vậy.
Trên đời này có thứ gì mà Triệu Phượng Nghi chưa ăn qua chứ, ngay cả điểm tâm cao cấp nhất cũng đã từng hưởng qua rồi, nhìn cái thứ đen sì này chắc là làm ra từ gạo thô, cầm lên ngửi ngửi, cũng là hương vị của gạo thô. Lúc trước, thời điểm theo phu quân đi đánh trận, khi đó trong quân thiếu lương thực, ông cũng đã từng ăn qua gạo thô rồi. Thứ đó tuy có thể ăn no bụng nhưng vị lại vô cùng thô ráp. Đưa lên miệng cắn một miếng, tuy đoán rằng ăn không ngon nhưng mà dù thế nào cũng phải nếm thử một chút, nếu không ăn chỉ sợ Tiểu Di sẽ buồn, cũng phải cấp cho con mình chút mặt mũi chứ.
Triệu Phượng Nghi nhíu mày, mùi vị không sai, nhưng mà sao một chút cảm giác thô ráp cũng không có, ngược lại lại rất mềm. Cũng không biết có phải tiểu tử họ Dương kia làm hay không, hay là lại bắt ca nhi nhà mình làm giúp, Dương Dật này tay chân mảnh khảnh như vậy thì có thể làm được gì chứ.
“A mỗ, chấm cái này ăn ngon này.” – Trịnh Quân Nghị đã sớm cầm lấy một khối bánh mật đen sì chấm bột đậu nành ăn hết, thứ này đúng là ăn rất ngon. Trước kia ở trong quân doanh hắn đã từng ăn qua gạo thô rồi, cái loại hương vị đó phỏng chừng là không bao giờ quên được. Có điều, thứ trong tay này tuy rằng có vị của gạo thô nhưng mà so ra thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Dương Dật đấm đấm vai, hắn thực sự là mệt gần chết, quả nhiên nhạc vỗ và đại cữu là khó hầu hạ nhất, hắn chỉ mới đứng cùng một lúc đã thấy đau lưng rồi, cứ thế này thì không cần đoán cũng biết mấy ngày tiếp theo sẽ trôi qua ra sao.
“A Tĩnh, ta mệt quá đi mất!” – Lúc Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã ngủ, hắn liền trực tiếp nằm sấp lên giường than.
“Đừng lo lắng, a mỗ chỉ là chưa hiểu ngươi mà thôi. Cứ yên tâm đi, A Dật nhà chúng ta khả ái như vậy sao lại có người không thích được chứ, đợi đến khi bọn họ hiểu ngươi rồi sẽ lại thích ngươi thôi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ cái mông đang vểnh lên của Dương Dật, tuy rằng thịt trên mặt chưa có bổ về, nhưng cái nơi này đúng là đã khôi phục không ít, y nhéo nhéo thử, cảm giác đúng là không tồi.
Đêm đó Dương Dật ngủ rất không yên ổn, hắn lúc thì mơ thấy đại cữu ca mang A Tĩnh đi mất, lúc lại mơ thấy a mỗ của A Tĩnh đem toàn bộ hài tử đi, để lại một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngốc ở trang viên này, gió thu thổi qua khiến lá nho rơi rụng đầy đất.
“A!!!” – Dương Dật giật mình tỉnh dậy.
“Ngươi sao vậy A Dật? Gặp ác mộng sao? Không có việc gì, ta ở đây, ngoan, mau ngủ đi.” – Trần Tĩnh đem Dương Dật ôm vào trong ngực, rất nhanh y lại ngủ mất.
Dương Dật nghe được tiếng hô hấp vững vàng của Trần Tĩnh mới an tâm, hắn tin rằng Trần Tĩnh nhất định sẽ không nỡ rời bỏ hắn.
“Ngươi làm gì vậy?” – Dương Dật đẩy Trịnh Quân Nghị đang dựa sát vào người mình ra, cái tên này không có việc gì làm sao chứ, từ lúc ngủ dậy đến giờ hắn cứ bám sát theo mình.
“A, Dương Dật, thân thể này của ngươi thực sự có thể thỏa mãn được Tiểu Di sao?” – Trịnh Quân Nghị dùng ánh mắt mang theo thật lớn nghi hoặc cùng không dám tin nhìn Dương Dật.
“Ngươi có phải là đầu có vấn đề không? Nếu không thỏa mãn được A Tĩnh y còn có thể ở cùng ta sao?” – Dương Dật dùng ánh mắt như nhìn kẻ nhược trí nhìn Trịnh Quân Nghị, hắn thực sự là chịu quá đủ cái bộ dáng khinh thường này của ca ca Trần Tĩnh rồi, nếu có thể hắn còn muốn đấm cho người này một đấm. Có biết là quá đáng lắm không, sao có thể hoài nghi bản lĩnh đàn ông của hắn kia chứ, bất cứ nam nhân nào bị hoài nghi là không được đều rất tức gì có biết không hả.
Trịnh Quân Nghị mạc danh kỳ diệu nhìn Dương Dật, người này không phải là cả ngày hôm nay đều rất ẩn nhẫn đó sao, như thế nào bây giờ tự nhiên lại lớn mật như thế, cũng không sợ bị hắn đánh nữa hả.
“Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi tốt nhất là nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi chỉ cần chạm nhẹ là có thể lưu lại dấu vết hơn hai ngày, ngươi nếu dám làm gì ta ta sẽ nói cho A Tĩnh biết. A Tĩnh nói ngươi đánh không lại y, nếu dám khi dễ ta y sẽ đánh cho ngươi thành đầu heo luôn.” – Dương Dật giơ cánh tay trắng nõn bị mình niết thành ứ thanh cho Trịnh Quân Nghị xem, muốn đánh hắn mà không để lại dấu vết gì là không có khả năng, hừ hừ.
Trịnh Quân Nghị gặp phải trở ngại, tâm tư gì cũng không dám làm, đệ đệ bảo bối kia của hắn ngay cả chuyện mất mặt như vậy cũng nói ra, xem ra muốn đánh người là không thể rồi. Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Dật, Trịnh Quân Nghị phi thường muốn thu thập hắn, hơi bị quá đáng rồi đấy, cướp đệ đệ lại còn không chịu nịnh bợ mình, đã thế còn dám uy hiếp người làm ca ca này, quả thực không thể kiên nhẫn mà sống được nữa.
“Thúc thúc, ngươi không được khi dễ cha ta, nếu không Tiểu Bảo nói với a ma là ngươi khi dễ Tiểu Bảo.” – Tiểu gia hỏa từ phía sau cái cây thò đầu nhỏ ra nói, nó không thể để thúc thúc khi dễ cha mình được.
“Ngươi cái tên tiểu tử thối này, uổng công ta thương ngươi như vậy, ngươi muốn cái gì ta mua cho cái đó, vậy mà báo đáp ta thế đó hả.” – Trịnh Quân Nghị một chưởng bắt được Tiểu Bảo, hai tay cắp nách nó giơ lên cao lại còn ném lên ném xuống.
“A ha ha ha a a ha ha ha…” – Tiểu Bảo tuyệt đối không sợ, lại còn cười ha ha, có thể thấy được hai người vẫn thường xuyên chơi đùa như vậy. Dương Dật nhìn lại cánh tay của mình, thôi được rồi, hắn có thể đem Tiểu Bảo ném lên ném xuống nhưng mà tuyệt đối sẽ không an toàn, tốt xấu gì đại cữu này của hắn là dân luyện võ, sẽ không để Tiểu Bảo rơi xuống đất.
“Mấy người các ngươi đừng đùa nữa, mau vào ăn cơm đi.” – Trần Tĩnh đi ra khỏi bếp kêu, y còn phải đi qua bên kia gọi a mỗ, có Tiểu Linh hỗ trợ bữa tối cũng nấu nhanh hơn rất nhiều.
Trần Tĩnh đi vào phòng của a mỗ mình, Triệu Phượng Nghi đem đến rất nhiều vải vóc để làm quần áo cho hai tiểu ca nhi. Số quần áo mà Trần Tĩnh và Dương Dật mua cho chúng đều bị lão nhân gia vô cùng ghét bỏ, nào là vải sờ vào thô ráp, nào là màu sắc không đẹp, chỉ có mấy bộ mà Tần Huy đem từ Thượng Kinh tới mới được ông tạm gật đầu thông qua.
“A mỗ, đi ăn cơm trước đi, quần áo tạm thời cũng không cần gấp, hơn nữa bọn nó cũng mặc quen rồi.” – Trần Tĩnh ngồi đối diện Triệu Phượng Nghi nói.
“Ngươi đứa nhỏ này nói cái gì vậy chứ, ca nhi nhà chúng ta trắng nõn mềm mềm như vậy sao có thể mặc thứ vải đó được. Vẫn là a mỗ nhìn xa đem theo không ít vải tốt, ngươi xem, loại này màu sắc đẹp đẽ, lại còn mềm mại, để cho hai tiểu ca nhi mặc khẳng định sẽ rất thoải mái.” – Triệu Phượng Nghi cao hứng nói, số vải này đều là Ngô quản gia nhắc nhở ông mang theo, nếu không thì trong lúc vội vàng như vậy ông cũng không thể nhớ ra nổi. Lão Ngô ấy mà, làm chuyện gì cũng thật chu đáo.
Mọi người trong nhà ngồi quanh bàn nhỏ ăn cơm, Tiểu Linh cũng bị kéo ngồi xuống ăn cùng khiến y cảm động vô cùng, y và Ngô quản gia giống nhau đều là thiếp thân người hầu mà Triệu Phượng Nghi mang từ nhà mình đến.
“Ta nói, tiểu đệ, đây là thịt gì vậy, ăn vào rất đặc biệt, lại còn rất thơm.” – Trịnh Quân Nghị gắp một miếng thịt trộn tỏi phi, đây là lần đầu tiên hắn được ăn món như vậy.
“Là A Dật dùng trứng đất làm ra đấy, hương vị rất không tồi. Đúng rồi, loại đồ ăn này ở Thượng Kinh không có sao?” – Trần Tĩnh tò mò hỏi. Món ăn như vậy đáng lẽ ra ở Thượng Kinh phải sớm có mới đúng chứ, y nhớ là Tần đại ca cũng mở một cái Mãn Nguyệt Lâu ở Thượng Kinh kia mà.
“Ta mới về Thượng Kinh có vài ngày, còn chưa có ra ngoài thăm thú.” – Trịnh Quân Nghị vừa cười vừa nói.
Triệu Phượng Nghi nhìn Dương Dật ở một biên yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tiểu Bảo, còn cho nó ăn rau, chỉ có người thường xuyên làm như vậy thì mới có thể ngay lúc hài tử chưa có mở miệng đã đem thứ nó thích ăn gắp đến cho nó. Vốn dĩ ông vẫn không hài lòng Dương Dật, thấy một màn như vậy rút cuộc cũng lộ ra chút tươi cười. Tuy rằng hán tử kia điều kiện không tốt lắm, nhưng mà chăm sóc hài tử lại vô cùng cẩn thận, đối với hai tiểu ca nhi cũng rất tốt. Triệu Phượng Nghi cũng nhìn ra, lúc hắn chăm sóc mấy đứa nhỏ bộ dáng rất thành thục. Dương Dật của chúng ta rút cuộc cũng chiếm được chút ấn tượng tốt trong lòng nhạc mỗ đại nhân.
“Thật không ngờ tiểu tử ngươi vậy mà cũng khá phết.” – Vừa thấy đệ đệ rời khỏi phòng, Trịnh Quân Nghị lập tức lẻn vào. Ngày hôm qua hắn đứng ở bên ngoài rình trộm, thật không ngờ đệ đệ lợi hại hơn cả mình vậy mà cũng không phát hiện.
“A! Ngươi! Ngươi tự tiện chạy vào phòng của ta là muốn làm gì!?” – Dương Dật kinh ngạc hô lên một tiếng rồi lập tức giữ chặt chăn mền, vội vàng đè thấp thanh âm, Tiểu Bảo và hai tiểu ca nhi còn đang ngủ, hắn không thể vì cái tên hỗn đản này mà khiến hài tử bị đánh thức.
“Không muốn làm gì hết, ngươi là hán tử, bị ta thấy gì gì đó thì có sao đâu. Ta đến thăm Tiểu Bảo và tiểu ca nhi không được sao.” – Trịnh Quân Nghị cười tủm tỉm nói, rõ ràng trong lòng hắn vẫn tràn ngập tò mò với Dương Dật.
“Ta phải rời giường rồi, ngươi đi ra ngoài đi.” – Dương Dật nhỏ giọng nói, tuy rằng cái tên này rất giống Trần Tĩnh nhưng mà hắn vẫn không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.
Trịnh Quân Nghị nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Dương Dật cảm thán, khó trách đệ đệ lại thích hắn như vậy, cái chấm đỏ kia hẳn là do đệ đệ làm ra đi. Dương Dật hắn không muốn để Trịnh Quân Nghị ta xem thì ta lại càng muốn nhìn một chút thử xem bộ dạng này còn có chỗ nào hấp dẫn đệ đệ mình nữa.
“Chúng ta đều là đàn ông có gì mà phải ngại ngùng, ở trong quân tất cả mọi người bất kể là đen hay trắng đều cùng nhau tắm rửa. Được rồi, được rồi, cứ vậy đi, ta đi nhìn Tiểu Bảo, ngươi cứ mặc y phục của ngươi.” – Trịnh Quân Nghị ra vẻ không để ý nói.
Dương Dật nhìn cái người mặt dày không chịu đi kia, đáng lẽ hắn phải thức dậy cùng với Trần Tĩnh mới đúng, giờ thì tốt rồi, thật xui xẻo, cái tên đáng ghét đó đúng là không có chỗ nào là không xuất hiện. Nhân lúc Trịnh Quân Nghị không để ý, Dương Dật mới chuẩn bị đi mặc quần áo.
Đè chặt chăn mền che đi cảnh xuân bên dưới, thế nhưng phần phía sau mông vẫn để lộ một mảng trắng nõn, tối hôm qua chỗ bị Trần Tĩnh niết vẫn còn để lại dấu tay cứ thế bị lộ ra.
“Ai nha! Dương Dật ngươi vậy mà còn bị đệ đệ ta niết mông nữa nha.” – thanh âm của Trịnh Quân Nghị đột nhiên xuất hiện bên tai Dương Dật, cái tên kia vậy mà còn ngay tại chỗ dấu tay Trần Tĩnh lưu lại niết thêm một cái. Đúng là cảm giác thoải mái vô cùng, Trịnh Quân Nghị cảm thán, rút cuộc thì hắn cũng hiểu lý do vì sao đệ đệ mình lại sủng tiểu tử này như vậy, loại xúc cảm này ngay cả hoa khôi đẹp nhất Thượng Kinh so ra cũng còn kém.
“A a a!!! Ngươi hỗn đản, còn chưa chịu cút ra ngoài sao, hỗn đản!!!” – Dương Dật rút cuộc nổi cáu đem chăn mền ném lên đầu Trịnh Quân Nghị sau đó luống cuống mặc quần áo vào.
Tiếng thét của Dương Dật làm cho tiểu ca nhi và Tiểu Bảo tỉnh dậy. Tiểu Bảo dụi dụi mắt, cha đang làm cái gì không biết, mới sáng sớm đã kêu ầm lên, chẳng những đánh thức nó lại còn khiến đệ đệ cũng tỉnh. Vừa vỗ vỗ hai đệ đệ đang gào khóc Tiểu Bảo vừa oán tầm. Cha bị làm sao vậy? Sao lại dùng gối ném a mỗ thế kia? Cái tình cảnh này từ trước đến giờ nó chưa có nhìn thấy qua bao giờ đâu.
Trần Tĩnh nghe thấy tiếng động ở trên lầu hình như là tiếng kêu của Dương Dật. Lúc nãy y thấy hắn ngủ ngon nên không có gọi dậy bèn đi xuống dưới làm điểm tâm trước, thật không ngờ mới chưa được bao lâu đã truyền đến tiếng thét, ngay cả tiểu ca nhi cũng oa oa khóc lớn lên.
Không biết Dương Dật đã xảy ra chuyện gì, không phải là nhìn thấy chuột đó chưa? Lần trước nhìn thấy gián cũng vậy. Đã là ngươi lớn rồi ấy thế mà vẫn còn sợ mấy con vật nhỏ.
Lảm nhảm: Bởi vì dạo gần đây mới mở cửa tiệm cho nên còn nhiều việc quá, ngâm truyện thật là lâu, mn thông cảm nhé!!! Ta sẽ cố gắng nhanh nhanh trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook