“Ngươi đừng kích động, thực ra có thể ngươi đã yêu hắn rồi. Nhìn phản ứng của ngươi như vậy, ngươi còn dám nói là mình đối với hắn không có chút cảm giác nào sao?” – Trịnh Quân Nghị đột nhiên cười nhẹ một cái nói.

Ngụy Nhu ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ y thực sự yêu người kia? Nhưng mà vì sao nhiều năm như vậy y cũng chưa từng phát hiện ra.

“Ngươi nghe ta nói một chút rồi quyết định cũng không muộn. Nếu ngươi thực sự yêu ta, ta sẽ cho ngươi một con đường, uống bầu rượu này, ngươi sẽ chết, sau đó sẽ mãi mãi là trắc quân của ta, nở mày nở mặt được chôn cất ở mộ địa của Trịnh gia. Còn nếu muốn sống, vậy thì từ nay về sau mai danh ẩn tích, trên đời sẽ không còn người trên Ngụy Nhu nữa. Còn người tên A Bình kia, hắn bây giờ đang đợi ở bên ngoài hậu viện, nếu như ngươi đồng ý ta có thể mang ngươi đến chỗ hắn.” – Trịnh Quân Nghị nói.

Ngụy Nhu trầm mặc rất lâu, trong đầu xuất hiện chính là những hình ảnh lúc mình chăm sóc Trịnh Quân Nghị. Sau đó, tại thời điểm y không phát giác, những hình đó được thay thế bởi hình ảnh lúc A Bình chăm sóc y lúc y bị thương. Y bị rắn độc cắn, người nam nhân kia không chê chân y bẩn, trực tiếp dùng miệng hút chất độc ra. Nguyên lai, đã từ lâu, trong lúc vô tình y đã yêu mến hắn rồi.

“Từ nay về sau trên đời sẽ không còn người tên Ngụy Nhu nữa.” – Qua một lúc Ngụy Nhu ngẩn đầu lên cười nói, thì ra biết rõ người mà mình yêu mến là ai lại là chuyện vui vẻ như vậy, có lẽ từ nay về sau y có thể hạnh phúc mãi mãi.

“Ngụy Nhu!” – Cửa đột nhiên bị mở ra, A Bình chạy vào, hắn thực sự không đợi kịp, hắn sợ tên ngốc này sẽ chọn uống rượu độc.

Lúc này Triệu Phượng Nghi và Tiểu Bảo mới từ trong một góc nhỏ đi ra, rõ ràng quái thúc thúc đồng ý với nó là sẽ cho ca nhi xấu kia chịu đói bụng, vậy mà vẫn cho y ăn cơm. Tiểu Bảo trong lòng bất mãn, mãi đến khi nhìn thấy thức ăn trên bàn mới cảm thấy khá hơn.

“Quái thúc thúc đáng ghét, rõ ràng đồng ý với Tiểu Bảo không để cho ca nhi xấu đó ăn cơm, vậy mà lại đem cơm cho y. Gạt người, gạt người, thúc thúc gạt người.” – Tiểu Bảo dùng chân nhỏ đá Trịnh Quân Nghị một cái.

“Ha ha ha, Trịnh Quân Nghị, ngươi vậy mà cũng có hôm nay. A Bình, chúng ta đi!” – Ngụy Nhu nhìn bộ dáng của Tiểu Bảo bèn cười lớn, tiểu tử này đúng là thù dai, ngày đó thực ra y chỉ để nó chịu đói có một bữa thôi, thế mà nó nhớ mãi đến bây giờ.

“Ngươi không được đi! Ngươi còn chưa bị bỏ đói sao có thể đi được, ca nhi xấu.” – Tiểu Bảo hai chân ngắn ngủn dậm mạnh xuống đất đuổi theo.

Ngụy Nhu nhanh chóng bị A Bình ôm lấy nhảy ra bên ngoài, đã rất lâu rồi y không có vui vẻ như vậy, thì ra có thể buông được hết thảy những thứ trong lòng xuống mới có thể chân chính khoái hoạt.

A Bình ôm lấy Ngụy Nhu ngồi trên mái khách *** mà bọn họ trụ lại mấy ngày nay, hắn si ngốc đợi năm năm, rút cuộc bây giờ đã có kết quả, mây mờ tan đi lại thấy trăng sáng hiện về.

“A Bình, Tiểu Bảo thật đáng yêu, nhưng mà tiểu tử đó thật là thù dai, ta mới để nó nhịn đói một bữa mà nó mãi không quên. Trên đường ngươi dẫn nó đến đây đã cho nó ăn biết bao là quà vặt, về sau để đền bù lại, nó muốn ăn tôm ra mua tôm, nó muốn ăn vịt ta mua vịt, nó muốn ăn cá ta còn sợ nó bị hóc xương phải ngồi gỡ cho nó từng miếng. Vậy mà thối tiểu tử chỉ nhớ mỗi việc ta bỏ đói nó, đúng là không có lương tâm mà. Có điều, dù như vậy ta vẫn rất thích nó.” – Ngụy Nhu khẽ cười, vừa cười vừa nói.

“Nếu thích thì chúng ta cũng sinh một đứa đi.” – A Bình ôm lấy Ngụy Nhu chạy nhanh vào phòng.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phượng Nghi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn còn đang mơ màng ngủ, Trịnh Quân Nghị ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo ba thân vệ, một người hầu, chuẩn bị xuất phát. Xe ngựa bề ngoài nhìn bình thường nhưng bên trong cực kỳ tiện nghi, có đệm da hổ, đệm tơ lụa, các loại đồ ăn, ngồi trên xe cũng không quá xóc, vì thế cho nên Tiểu Bảo ở trong vẫn cứ ngủ được ngon lành.

“A mỗ, chúng ta xuất phát thôi.” – Thấy Triệu Phượng Nghi kéo kéo màn xe ra, Trịnh Quân Nghị nói.

Triệu Phượng Nghi gật gật đầu, xe ngựa liền lăn bánh khởi hành, người hầu Tiểu Linh ngồi ở bên ngoài cùng với thân vệ đánh xe.

Trần Tĩnh ngày đêm đi gấp, trong tay đi có lệnh bài của trạm dịch, mỗi ngày đều có thể thay ngựa, đáng lẽ phải dùng bảy ngày thì chỉ năm ngày y đã về đến nơi.

Cột ngựa thật tốt, không thấy Dương Dật ở trước sân, y đi vào Thường Thanh Các liền thấy hai tiểu ca nhi đang yên lặng ngủ, chúng nó có phần béo hơn một chút. Đi vào hậu viện Ngạo Tùng Các y liền thấy A Lặc nửa ôm lấy Dương Dật, còn Dương Dật cũng đang yên tĩnh dựa trong ngực y.

“Tần đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi, Dương Dật lại nôn ra. Sao đến giờ Trần Tĩnh vẫn chưa trở lại? Tiểu ca nhi vẫn chưa tỉnh, huynh đi tìm Lý đại phu xem thử cho Dương Dật hỏi ông ấy xem vì sao hắn cứ cố ăn vào thì lại bị nôn. Bây giờ Dương Dật ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, cứ như vậy thì làm sao chống đỡ được đến khi Trần Tĩnh về chứ.” – A Lặc đang chuẩn bị đem Dương Dật không còn chút sức lực nào về phòng, nghe thấy động tĩnh phía sau bèn nói.

Trần Tĩnh từ phía sau A Lặc đi tới, dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy Dương Dật. Hắn thật gầy, một chút thịt khó khăn lắm mới dưỡng ra được cũng không còn thấy đâu nữa.

Thấy Trần Tĩnh trở về, cuối cùng A Lặc cũng có thể thở ra, y tốt nhất là tránh đi thì hơn, không nên quấy rầy phu phu bọn họ đoàn tụ. Tần Huy vẫn chưa trở lại, không biết tiểu ca nhi đã tỉnh chưa, từ lúc hắn đi đến giờ y cứ một mực thấp thỏm, chỉ sợ hai tiểu gia hỏa lại khóc, lại tè dầm.

“Trần Tĩnh! Trần Tĩnh! Có phải là ngươi đó không? A Tĩnh, ta rất nhớ ngươi.” – Thân thể Dương Dật vốn không còn chút khí lực nào đột nhiên trở lên tốt hơn rất nhiều, hắn vươn tay ôm chặt lấy Trần Tĩnh, khí tức trên thân thể y khiến hắn yên tâm vô cùng. Đã nhiều ngày như vậy, thứ hắn tìm chỉ có loại hương vị khiến mình cảm thấy an lòng này thôi.

“Ừ, là ta, ta đã về.” – Trần Tĩnh cần thận bước, sờ sờ đầu Dương Dật nói, trong lòng ẩn ẩn đau. Y mới đi chưa đến nửa tháng trời, sao hắn lại có thể gầy thành như vậy chứ.

“Ta rất nhớ ngươi, lúc nào cũng nhớ nhưng ngươi lại không trở về. Ta còn nằm mơ thấy ngươi vĩnh viễn không trở lại, không để ý đến ta và tiểu ca nhi, cứ thế đem Tiểu Bảo đi mất.” – Người ta lúc sinh bệnh luôn đặc biệt yếu ớt, Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh nói, mấy ngày nay hắn vẫn luôn một mực không an lòng.

Trần Tĩnh cúi đầu hôn lên trán hắn, y có thể cảm nhận rõ sự bất an của Dương Dật.

“A Tĩnh, Tiểu Bảo đâu rồi, Tiểu Bảo sao lại không trở về cùng với ngươi?” – Mãi một lúc lâu Dương Dật vẫn không nghe được thanh âm ríu rít của Tiểu Bảo, chẳng lẽ không tìm được sao?

“Đã tìm được Tiểu Bảo rồi, bởi vì ngươi sinh bệnh nên ta về trước, a mỗ và ca ca ta sẽ đưa nó về sau.” – Đem Dương Dật ôm vào phòng ngủ trên lầu Ngạo Tùng các, Trần Tĩnh cẩn thận đặt hắn lên giường.

“Cái gì? Ca ca và a mỗ ngươi muốn đến đây? Bộ dạng của ta hiện tại như thế này sao có thể gặp người được chứ?” – Dương Dật cả kinh kêu lên, hắn biết rõ mấy ngày nay cứ ăn vào là bị nôn ra, sắc mặt đã vô cùng kém rồi.

“Đừng lo lắng, a mỗ và Tiểu Bảo bọn họ cũng không đến nhanh như vậy được, mấy ngày nay dưỡng tốt thân thể là được rồi. Bây giờ quan trọng nhất là ngươi muốn ăn cái gì.” – Trước khi bị mất trí nhớ Dương Dật bị chứng kén ăn, có một khoảng thời gian không ăn được thứ gì, sau này thật vất vả mới vượt qua được, không ngờ hiện tại lại tái phát.

“Nhắm mắt lại ngủ trước một giấc đi, ta đi rửa mặt rồi lát sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn, được không.” – Trần Tĩnh xoa xoa tóc Dương Dật nói.

“Ta muốn nhìn ngươi một lát.” – Dương Dật gật gật đầu, đã rất nhiều ngày hắn không ngủ yên ổn, cứ hễ nằm xuống ngủ là lại nằm mơ, trong mơ luôn thấy Trần Tĩnh không cần hắn nữa.

Thời điểm Dương Dật nhắm mắt, Trần Tĩnh điểm huyệt ngủ của hắn, cẩn thận đem nội lực truyền vào trong thân thể Dương Dật, qua hơn nửa canh giờ y mới thu tay.

Trong cơn mơ màng, Dương Dật cảm thấy toàn thân mình được một dòng khí ấm áp bao lấy, thân thể trở nên vô cùng thoải mái, ngay cả cái dạ dày khiến người căm hận kia rút cuộc cũng yên tĩnh lại.

Trần Tĩnh vội vàng đi tắm rửa, cho một ít gạo vào trong nồi nấu cháo, lại thêm một chút đường đỏ, cắt vài miêng nhân sâm, y không cho quá nhiều thứ vì sợ Dương Dật sẽ không thích.

Hai hài tử trắng nõn được bao lại như cái bao nhỏ vừa được Trần Tĩnh ôm lấy thì lập tức ha ha cười rộ lên.

“Trần Tĩnh, ta cảm thấy tiểu gia hỏa hình như béo lên đấy. Ngươi không biết đâu, lúc vừa mới trông bọn nó, bọn nó còn làm ầm ĩ lên một hồi.” – A Lặc cười nói.

“A Lặc, cám ơn ngươi, đoạn thời gian này một mực làm phiền ngươi và Tần đại ca vất vả rồi.” Trần Tĩnh một bên cho Quân An ăn một bên nói lời cảm tạ.

“Cám ơn gì chứ, ta rất thích bọn chúng, cũng rất thích chăm sóc cho chúng.” – A Lặc cười.

Tần Huy cầm đồ ăn tới, là đồ ăn đầu bếp trong quán rượu làm, mặc dù đối với nấu ăn rất lành nghề nhưng hắn không thích nấu, còn A Lặc thì ngoài làm được thịt nướng khá ngon ra những thứ khác cũng không có gì đặc biệt. Hiện tại những thứ Dương Dật ăn đều là từ quán rượu đem đến.

“Trần Tĩnh, ngươi về là tốt rồi, nếu còn không trở về ta cũng đành phải đến đó bắt ngươi về thôi, thân thể của Dương Dật không có ngươi thì tuyệt đối không ổn.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, chỉ cần Trần Tĩnh trở về Dương Dật khẳng định sẽ nhanh khỏe.

“Vừa nhận được thư của huynh, biết A Dật bị bệnh ta lập tức về luôn.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Quân An nói.

“Dương Dật thế nào rôi? Ngươi trở về rồi thì cái quái bệnh đó chắc cũng khỏi rồi đi?” – Tần Huy vẫn luôn cảm thấy bệnh kia của Dương Dật chính là do tương tư mà ra.

“Đã ngủ rồi, đợi lát nữa cháo nấu xong sẽ đem qua cho hắn ăn. Mấy ngày nay đành phải nhờ hai người giúp đỡ chăm sóc tiểu ca nhi vậy.” – Trần Tĩnh nói.

Nhìn Dương Dật ngủ có chút bất an, Trần Tĩnh đem cháo đặt ở trên tủ, cởi áo ngoài nằm xuống bên người hăn. Vốn dĩ ban đầu còn cau mày, vừa được Trần Tĩnh ôm Dương Dật lập tức vùi đầu vào trong ngực y, lông mày nhíu lại cũng giãn ra, an an ổn ngủ ngủ ở trong ngực Trần Tĩnh.

Nhờ có nội lực của Trần Tĩnh, bệnh cũ tái phát của Dương Dật rất nhanh khá lên, sắc mặt khó coi cũng hồng hào hơn không ít.

Ngay sau hôm trở về Trần Tĩnh đã đến chỗ Lý đại phu hốt một ít thuốc dược tính ôn hòa cho Dương Dật. Hắn bời vì buổi tối nghỉ ngơi không tốt, lại vì suy nghĩ quá độ mà bị hàn khí xâm nhập mới gây ra chứng kén ăn.

“A Tĩnh, ngươi nói xem bao giờ thì a mỗ và Tiểu Bảo bọn họ mới tới, ta nhớ Tiểu Bảo muốn chết rồi.” – Dương Dật một bên cho vịt ăn một bên hỏi. Thời điểm Trần Tĩnh vừa mới đi, hắn trở nên cuồng làm việc, ở chỗ nuôi gà trong trang viên, Dương Dật dùng phên trúc vây lấy một khoảng đất trống khác nuôi thêm chừng mười con vịt.

“Ít nhất cũng phải mười ngày, bọn họ nhiều người, lại đi xe ngựa. Đúng rồi, A Dật, ngươi đừng cố đi theo ta, mau vào trông tiểu ca nhi đi, coi chừng chúng nó tỉnh, ta lấy sữa dê xong vào ngay.” – Từ sau khi trở về, Dương Dật giống y như cái đuôi nhỏ, mỗi ngày đều chạy theo sau lưng y.

“Ta muốn nhìn thấy ngươi, nhiều như vậy cũng đủ cho tiểu ca nhi ăn rồi, chúng ta đi vào đi.” – Dương Dật nói.

“Không chỉ có tiểu ca nhi đâu, còn cả phần của ngươi nữa. Mấy ngày nay phải để ngươi ăn nhiều chút, đem số thịt đã mất dưỡng trở về.” – Trần Tĩnh nói, hiện tại mỗi ngày Dương Dật đều bị y thúc giục ăn.

Qua nửa tháng bôn ba, hưng phấn ban đầu của Tiểu Bảo cũng biến mất, nó mỗi ngày đều hỏi Trịnh Quân Nghị xem khi nào thì đến, một ngày ít nhất cũng phải hỏi vài chục lượt.

“A mỗ, Tiểu Bảo, chúng ta đến Bình Nhạc trấn rồi. Tiểu Bảo, rất nhanh sẽ đến nhà của ngươi, rất nhanh sẽ được nhìn thấy đệ đệ.” – Trịnh Quân Nghị cao hứng nói, cái lỗ tai của hắn cũng sắp bị Tiểu Bảo mài cho thành kén, lời của tiểu gia hỏa coi vậy mà rất có uy lực đấy.

“Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, a ma, đến nhà Tiểu Bảo rồi. Lại đây, Tiểu Bảo biết đường, thúc thúc cứ đi theo đường này rất nhanh sẽ đến nhà Tiểu Bảo.” – Nguyên bản đang buồn ngủ nghe được những lời đó, lại để nó nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, tiểu gia hỏa hết sức hưng phấn.

Xe ngựa lọc cọc căn bánh trên đường, chưa tới một khắc đã nhìn thấy một tường viện hơi cũ, bên cửa lớn còn treo một cái biển đề “Hồng Tửu trang viên”.

“Tiểu thiếu gia, cẩn thận!” – Thân vệ vừa mới xuống xe liền ôm được Tiểu Bảo đang hấp tấp nhảy xuống, hắn cẩn thận đem tiểu thiếu gia đang vô cùng hưng phấn đặt xuống đất.

“Cha, a mỗ, cha, a mỗ mau mở cửa! Tiểu Bảo trở về rồi! Tiểu Bảo trở về rồi này!” – Hai nắm tay nhỏ của tiểu gia hỏa không ngừng gõ lên cổng.

“A Tĩnh, ta nghe được tiếng của Tiểu Bảo. A Tĩnh, nhanh lên một chút, ta nghe được thanh âm của Tiểu Bảo.” – Dương Dật nói xong vội vàng mặc quần áo.

Trần Tĩnh nguyên bản đã ngủ, nghe Dương Dật nói vậy cũng cẩn thận nghe lại, xác thực là nghe thấy xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu của Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, ngươi xác định là nơi này có người ở sao?” – Trịnh Quân Nghị nhìn thấy bên ngoài trang viên ngoại trừ tấm biển tương đối mới ra, những thứ khác xem ra đều có chút cũ.

“Đúng vậy, đây là nhà Tiểu Bảo, đệ đệ của Tiểu Bảo đang ở bên trong.” – Tiểu Bảo cao hứng nói, bàn tay nhỏ bé vẫn không ngừng gõ.

Rất nhanh Trần Tĩnh đã ra đến cổng, y đây là trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, vừa rồi bởi vì Dương Dật quá mức hưng phấn cho nên đã đánh thức Quân Hạo, bây giờ còn đang mặc quần áo cho nó. Dương Dật càng nóng vội thì lại càng mắc nhiều lỗi, quần áo càng mặc càng rối.

“A mỗ, a mỗ, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết!” – Tiểu Bảo thấy Trần Tĩnh vừa mới mở cửa đã trực tiếp nhào vào lòng y.

“A mỗ cũng rất nhớ Tiểu Bảo. A mỗ, Tiểu Bảo mau vào trong đi.” – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo hướng Triệu Phượng Nghi và Trịnh Quân Nghị nói.

Triệu Phượng Nghi đi vào trang viên, nơi này đã nhỏ lại còn cũ, sau khi đi vào thậm chí ngay cả chút hoa cỏ cũng không thấy, lọt vào trong mắt ông cũng chỉ có một ít rau quả. Chẳng lẽ những năm nay con ông đều là sống như vậy sao, trong lòng Triệu Phượng Nghi bắt đầu ê ẩm.

Càng đi sâu vào trong mày Triệu Phượng Nghi lại càng nhíu chặt, sao từ nãy đến giờ không hề có một người hầu nào đi ra? Chẳng lẽ nơi này ngay cả một người hầu cũng không có?

“A mỗ, bên này là chủ các, con và phu quân ở đây. Bên kia là Vọng Nguyệt Các, a mỗ, tối nay người qua đó nghỉ tạm vậy.” – Trần Tĩnh chỉ vào bên tay phải chủ các, Vọng Nguyệt Các nói. Dòng suối trong trang viên nằm gần Vọng Nguyệt các, nước suối từ bên kia chảy tới.

“Gian này cũng khá tinh xảo xinh xắn.” – Chỉ duy đối với trúc lâu dựng cạnh dòng suối này mới khiến Triệu Phượng Nghi khá hài lòng.

“Tiểu đệ, chỗ này của ngươi không phải là không có người hầu đó chứ? Sao từ này đến giờ ngay cả một người hầu cũng không nhìn thấy?” – Trịnh Quân Nghị hỏi, đó cũng là thắc mắc trong lòng Triệu Phượng Nghi suốt từ nãy đến giờ.

“Ca, a mỗ, chỗ này của con cũng không lớn cho nên không cần phải thuê người hầu.” – Trần Tĩnh không thể nói là y không thích người khác nhìn thấy phu quân mình được.

“Trần Tĩnh, ngươi sao lại đi nhanh vậy chứ. Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, cha nhớ ngươi muốn chết!!!” – Dương Dật cuối cùng cũng mặc xong quần áo cho Quân Hạo, chạy ra.

“Cha!!! Cha!!!” – Tiểu Bảo lập tức từ trên người Trần Tĩnh tụt xuống chạy về phía Dương Dật.

Triệu Phượng Nghi và Trịnh Quân Nghị vốn đang nhìn về Vọng Nguyệt Các nghe thấy vậy liền nhìn sang, trước khi đến đây bọn họ đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nhưng đến giờ nhìn thấy lại cảm thấy người này thực sự là khác quá xa với suy nghĩ của bọn họ.

“Tiểu đệ, hắn, hắn, hắn là phu quân của ngươi??? Ta thực sự không phải đang nằm mơ đó chứ?” – Trịnh Quân Nghị chỉ vào Dương Dật lắp bắp hỏi.

Nhìn Dương Dật bộ dáng xinh đẹp tuấn tú, Triệu Phượng Nghi nhíu mày. Sao lại có thể như vậy chứ? Ông vốn tưởng rằng phu quân của Tiểu Di dù thế nào cũng sẽ cao lớn hơn nó, vậy mà cái người này lại thấp bé như vậy, vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho ca nhi nhà ông.

Ngoại trừ tướng mạo của Dương Dật ra, tất cả những thứ khác của hắn đều khiến Triệu Phượng Nghi không vừa mắt, thân thể như vậy làm sao thỏa mãn được ca nhi người ta.

Tiểu Bảo và Dương Dật thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn ngồi xổm xuống, một tay ôm Quân Hạo, một tay ôm lấy Tiểu Bảo. Vừa nhìn thấy Tiểu Bảo Dương Dật mừng rỡ vô cùng cho nên hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hai người kia.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật ngồi xuống vội vàng đi qua đỡ lấy Quân Hạo trong lòng hắn, y biết a mỗ và ca ca nhất định sẽ không có ấn tượng tốt với Dương Dật, thời điểm a mỗ nói muốn đến y đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Bất quá, trong nhà còn có ba đứa nhỏ có thể làm a mỗ vui vẻ, như thế thì Dương Dật cũng được hưởng lây một chút, chỉ cần a mỗ đồng ý là được, còn về phần ca ca, thôi bỏ qua, dù sao cũng không đáng kể.

“A mỗ, ngài xem, đây chính là tiểu ca nhi của con, nó gọi là Quân Hạo. Vừa rồi tiểu gia hỏa bị đánh thức, phu quân con phải mặc quần áo cho nó nên mới ra muộn.” – Trần Tĩnh đem Quân Hạo ôm đến bên ng Triệu Phượng Nghi vẫn đang cau mày, quả nhiên đúng như y dự đoán, hàng lông mày đang nhíu chặt của ông từ từ dãn ra. Kỳ thực, Triệu Phượng Nghi sớm đã bị tiểu ca nhi mập mạp trắng trẻo này hấp dẫn, đây cũng là lý do vì sao lúc nãy Trần Tĩnh không kéo Dương Dật đi ra cùng.

Trịnh Quân Nghị vẫn bị phu quân của đệ đệ làm cho kinh ngạc không nhỏ, người này so với ca nhi xinh đẹp nhất Thượng Kinh còn đẹp hơn ba phần, nhưng mà sao lại là hán tử chứ, thực sự không phải là ca nhi giả trang thành sao? Hơn nữa, tiểu tử này tay chân yếu ớt như vậy sao có thể thỏa mãn được đệ đệ của hắn, hai người giống y như đổi ngược vị trí cho nhau ấy, còn có, đừng có nói là hài tử cũng là do hán tử này sinh nhá. Trịnh Quân Nghị nhìn hai người bộ dạng trái ngược nhau bắt đầu bổ não.

“Ngươi thực sự là phu quân của Tiểu Di?” – Trịnh Quân Nghị đi đến trước mặt Dương Dật từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Dương Dật từ trong niềm vui được gặp lại Tiểu Bảo phục hồi lại, hắn thực sự muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi, sao bản thân lại có thể quên mất việc hôm nay có cả a mỗ và ca ca Trần Tĩnh cùng đến chứ, hắn thật đúng là quá mất mặt mà.

“Đây là ca ca của ta, ngươi cũng gọi hắn ca ca đi. Ta và ca ca cũng giống như tiểu ca nhi nhà chúng ta, đều là song sinh tử.” – Trần Tĩnh chỉ vào Trịnh Quân Nghị nói.

“Chào ca ca, ta gọi là Dương Dật.” – Dương Dật lập tức nhìn về phía Trịnh Quân Nghị nói. Người này bộ dáng đúng là giống Trần Tĩnh, có điều A Tĩnh của hắn vẫn đẹp trai hơn.

“Tiểu tử này, ngươi bộ dáng so với ca nhi còn đẹp hơn mấy phần, thật sự có thể thỏa mãn đệ đệ ta sao? Tiểu Di, hay là để ca ca giới thiệu cho ngươi mấy người cường tráng hơn.” – Trịnh Quân Nghị nói, lại còn cố ý định vỗ một cái lên vai Dương Dật, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã bị Trần Tĩnh ngăn lại, đẩy tay ra.

Dương Dật bị hành động của Trịnh Quân Nghị dọa sợ, cũng may là có Trần Tĩnh đỡ cho, nếu không hắn nhất định sẽ bị ngã.

“Ca, ngươi đừng có mà ăn nói hàm hồ. Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu dám khi dễ hắn, ta nhất định sẽ không để yên, đến lúc đó để coi nắm đấm của ngươi mạnh hay tay của ta cứng, ngươi cứ từ từ nghĩ đi.” – Trần Tĩnh nhỏ giọng ở bên tai ca ca mình uy hiếp.

Mặt Dương Dật đầy hắc tuyến, nào có ông anh vợ nào lần đầu gặp em rể lại nói vậy chứ, xem ra con đường hắn phải đi khả năng không được thuận lợi rồi. Có điều, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không rời bỏ Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ có thể là của mình hắn mà thôi.

“Đúng vậy, thúc thúc, ngươi nếu dám khi dễ cha ta, coi chừng Tiểu Bảo cũng đánh ngươi.” – Tiểu Bảo cũng vung vẩy nắm tay nhỏ nói với Trịnh Quân Nghị.

“Càn quấy, sao có thể nói chuyện với thúc thúc như vậy, còn không mau xin lỗi thúc thúc?” – Dương Dật nhỏ giọng mắng Tiểu Bảo dù rằng hắn cũng cảm thấy người đúng là thiếu đánh, tốt nhất là để cho Trần Tĩnh hung hăng giáo huấn cho một trận. Như vậy thì hắn cũng không cần phải nhìn thấy khuôn mặt người mình thích bày ra cái biểu tình đáng ăn đòn đó.

Triệu Phượng Nghi nhìn hài tử trắng nõn trong tay đột nhiên nhớ ra ca nhi này là song sinh tử, như vậy thì còn một đứa nữa đâu? Không phải là bị hán tử kia ném ở trong nhà đó chứ? Sao có thể như vậy được, lại một lần nữa Triệu Phượng Nghi bất mãn với Dương Dật.

“Tiểu Di, còn một ca nhi nữa đâu? Các ngươi sao có thể để nó ở trong nhà một mình chứ.” – Triệu Phượng Nghi không vui nói.

“Quân An vẫn còn đang ngủ.” – Trần Tĩnh nói, y lại một lần nữa nhìn thấy a mỗ mình cau mày.

“Mau dẫn ta đi, sao lại có thể để hài tử ở trong nhà một mình, đúng là không xứng làm cha mà.” – Triệu Phượng Nghi lập tức trách mắng, ánh mắt bất mãn liếc Dương Dật, đem toàn bộ lỗi lầm đều đổ lên đầu hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương