"Tuy nhiên, Lưu Đông Đông thậm chí còn nhớ những gì Lâm Tư Tư đã nói, nhưng lại không nhớ ngày hôm đó trời mưa to, và cũng không nhận ra Lâm Tư Tư đã rời khỏi nhà vào buổi chiều chứ không phải buổi sáng ..."

cô vừa nói ra lời này, hai người đều chấn động đến da đầu tê dại!

"Niệm, Niệm Niệm , ý của con là gì, ba nghìn tệ biến mất thật sự có quan hệ với Tư Tư sao?"

"Mẹ, Lâm Tư Tư, mẹ đã thấy cô ấy lớn lên từ khi còn nhỏ, mẹ biết cô ấy có quan hệ tốt với ai và quan hệ không tốt với ai, mẹ biết rõ hơn con."

Tư Niệm nhàn nhạt nói.

Đúng.

Nếu Lâm Tư Tư thực sự có mối quan hệ tốt với Lưu Đông Đông, làm sao họ có thể không biết?

Cho dù quan hệ giữa hai người thực sự tốt, tại sao Lưu Đông Đông thậm chí không biết Lâm Tư Tư đến gặp cô ta vào buổi sáng hay buổi chiều?

Tại sao cô ta lại giúp Lâm Tư Tư nói dối?

Chẳng lẽ, ba ngàn tệ biến mất hoàn toàn là do Lâm Tư Tư chỉ đạo?

Nghĩ đến khả năng này, mẹ Lâm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Tư Niệm nhàn nhạt nói: "Chân tướng sắp bại lộ, bất quá chúng ta còn cần một thời điểm thích hợp."

Lâm Tư Tư đã lấy 3.000 tệ khiến cô phải kết hôn với Chu Việt Thâm, khiến gia đình Lâm đã nuôi nấng cô ta hơn mười năm mang tiếng xấu và chịu nhiều đau khổ.

Làm sao Tư Niệm có thể để cho cô ta sống tốt một cách dễ dàng như vậy.

"Mẹ, chúng ta đi cục công an đi."

**

Thị trấn.


Vì đã đính ước nên nhà họ Tư hiện đang chuẩn bị cho hôn lễ.

Cuối cùng, họ sẽ kết hôn với Phó gia, vị trí của nhà họ Tư trong khu quân sự ngay lập tức được cải thiện.

Ngày càng có nhiều người đến thăm.

Cha mẹ Tư rất vui và hào phóng cho Lưu Đông Đông rất nhiều tiền, yêu cầu cô làm thêm đồ ăn cho khách.

Vì có người nấu nướng và dọn dẹp nên hai vợ chồng tận hưởng thời gian rảnh rỗi và đưa Lâm Tư Tư đi khắp nơi để mua đồ cưới.

Lưu Đông Đông chuẩn bị bữa tối, bưng bát canh đi vào phòng, lấy quần áo mới mua ra thay, nhìn kiểu tóc mới trong gương, cô cắn môi, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lưu Đông Đông là một người rất thông minh, cô ta có khả năng hoà nhập cao, tuy xuất thân từ nông thôn nhưng học rất giỏi, sau khi vào thị trấn đã rất hay để ý đến quần áo của người khác, mỗi khi có tiền là cô ấy sẽ đầu tư vào bản thân và nhanh chóng tìm ra hướng đi cho riêng mình.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tư Niệm ngày hôm nay, cô đã biết thế nào là một vẻ đẹp thực sự.

Vì vậy, cô đã phạm phải một sai lầm kỳ lạ, hôm nay cô đặc biệt bỏ tiền ra mua một bộ cùng kiểu dáng với Tư Niệm, hơn nữa mái tóc xoăn lúc trước của cô cũng được duỗi thẳng, y hệt Tư Niệm.

Chắc chắn, phong cách này phù hợp với cô ta hơn.

Cô ta chải thẳng tóc và đi ra ngoài với món súp.

Lúc này là lúc Phó Dạng đi làm về.

Chú Lưu lái xe vào khu nhà.

Từ khoé mắt, ông nhìn Phó Dạng qua gương chiếu hậu.

Mấy ngày nay thiếu gia bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, trong đội tựa hồ liều mạng chiến đấu, mỗi ngày đều lộ vẻ mệt mỏi.

Như thể bị kích thích bởi một cái gì đó.

Khuôn mặt hắn ta không được dễ nhìn cho lắm, như thể có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra. Ông cũng không dám hỏi.

"Chú Lưu, chú có gì thì cứ nói đi." Phó Dạng mở to mắt liếc ông , cảm thấy bị soi kỹ như vậy có chút bực bội.

Giống như hắn là một loại đồ vật dễ vỡ vậy.


Chú Lưu sốt ruột quay đầu lại, nhưng đột nhiên phát hiện cái gì, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Đó là một hình bóng quen thuộc từ phía sau.

"Bãi đậu xe."

Chú Lưu đột ngột dừng lại.

Nhìn xung quanh, ông thấy bóng lưng của một cô gái đang mang hộp cơm.

Thoạt nhìn, cô ấy trông giống cô Tư Niệm.

Trước đây khi lái xe về, ông thường nhìn thấy bóng lưng của Tư Niệm ở vị trí này, lúc Phó Dạng tan sở cô luôn ngồi xổm ở đó, bưng canh hoặc các loại đồ ăn cho Phó Dạng.

Nhưng Phó Dạng luôn nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không nhìn thấy chứ đừng nói đến chào hỏi.

Nhưng trong giây tiếp theo, chú Lưu lại phủ quyết.

Tư Niệm tiểu thư đã có chồng, sao có thể xuất hiện ở đây.

Quả nhiên, thoạt nhìn thì giống nhau, nhưng dáng người hoàn toàn không thể so sánh với Tư Niệm tiểu thư, khí chất cũng khác.

Ông rất nhanh nhận ra, hình như là bảo mẫu của nhà họ Tư.

Trước đó, cô ta đã giúp Lâm Tư Tư giao súp.

Ông đã nhìn thấy một lần.

Nhưng lần trước không phải trông như thế này, ông gần như không nhận ra.

Phó Dạng hiển nhiên cũng nhận thấy điều đó, cau mày.

Nghe thấy động tĩnh, Lưu Đông Đông vội vàng quay lại, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.


Cô ta siết chặt hộp cơm, hai má ửng hồng không tự chủ được.

Lúc trước khi giao hàng, cô ta cũng nhìn thấy chiếc xe này chạy ngang qua.

Nhưng bên kia không bao giờ dừng lại.

Nhưng lần này, nó dừng lại.

Lưu Đông Đông hít một hơi thật sâu và giả vờ bình tĩnh bước tới.

"Đồng chí Phó, xin chào, tôi tới giúp Tư Tư mang canh cho anh, nghe nói gần đây anh rất vất vả, cho nên tôi đặc biệt bổ sung rất nhiều đồ ăn để bổ sung năng lượng và khí huyết..."

Nói đến đây, cô ta đột ngột dừng lại, nhìn thấy ánh mắt của đối phương, cô ta cúi đầu áy náy.

Phó Dạng híp mắt nhìn, ánh mắt rơi vào hộp cơm trên tay cô ta, châm chọc nói: "Cái trước là cô làm?"

Lưu Đông Đông vội vàng giải thích: "Không, Tư Tư chỉ không biết làm những cái này. Tôi chỉ giúp cô ấy một chút. Thực ra, cô ấy tự tay hầm món canh. Tôi chỉ giúp thôi. Đồng chí Phó, đừng hiểu lầm tôi. Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý. , anh, anh cứ coi như hôm nay tôi không có tới..."

"Đợi đã." Phó Dạng thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Để lại đây."

Trong mắt Lưu Đông Đông hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi thêm nữa, đưa cho hắn xong liền quay người bỏ chạy.

Vẻ mặt kinh ngạc giống hệt Tư Niệm lúc trước.

Phó Dạng mất trí.

Có đôi khi tâm tình tốt, hắn sẽ nhận đồ của Tư Niệm.

Cô cũng luôn tràn đầy kích động, sợ hãi nhìn hắn, xấu hổ bỏ chạy.

Hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.

Chú Lưu: ...

**

Khi Tư Niệm quay về, mặt trời đã lặn.

Cô đi xe đạp, việc di chuyển thật dễ dàng.

Chiếc giỏ phía trước xe đạp và yên xe phía sau chứa đầy đồ mua sắm.

Dù biết Tư Niệm tiêu xài phung phí nhưng mỗi lần thấy cô mua gì, người trong thôn vẫn vô cùng kinh ngạc.


Càng ân hận vì sao hồi đó không cho con gái lấy chồng.

Dù không có con nhưng sống tốt như vậy cũng đáng.

Thật không may, khi họ phát hiện ra thì đã quá muộn.

Trước cửa nhà họ Chu, thằng hai thân hình lấm lem đang ngồi ở ngưỡng cửa, thỉnh thoảng vươn đầu nhìn ra ngoài.

Bên cạnh cậu là Thạch Đầu chỉ cao đến vai.

Thạch Đầu cũng bẩn.

Chu Trạch Đông thay quần áo đi ra, nhưng nhìn thấy hành động của hai đứa nhưng không nói gì.

Cậu chỉnh lại bộ quần áo mới tinh sạch sẽ, chạm vào bông hoa nhỏ màu đỏ cài trước ngực, thấy không có vấn đề gì liền cầm chổi quét nhà.

Chu Trạch Hàn và Thạch Đầu ngồi trên ghế đẩu, đung đưa bắp chân.

Bên ngoài vang lên tiếng xe đạp lạch cạch trên đường, hai đứa nhỏ trượt khỏi ghế như lươn bùn chạy tới.

Tư Niệm vừa đẩy xe đạp từ ngoài sân đi vào, lập tức có hai cậu nhóc vây lấy cô: "Mẹ, mẹ về rồi."

"Dì~."

"À, sao các con ở bên ngoài, còn chưa ăn cơm sao?"

Thằng hai bĩu môi, nũng nịu nói: "Con lo cho mẹ, ăn không vô."

Tư Niệm thấy biểu cảm nhỏ của cậu hài lòng, xoa đầu cậu cười nói: "Vẫn là Tiểu Hàn của mẹ yêu mẹ nhất."

Thạch Đầu ở một bên lập tức nói: "Dì, cháu, cháu cũng lo lắng cho dì, bà ngoại gọi cháu cũng không về."


(Còn tiếp)




Đọc ful tại FB: Một Nhành hoa

Wordpress: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương