Mẹ Lâm dừng một chút, sau đó lắc đầu: "Không phải, dì tới đây mua chút đồ, vừa rồi tình cờ gặp con, chào con một tiếng, đúng rồi, đây là con gái của dì, Tư Niệm, Niệm Niệm , đây là Đông Đông."

Lúc này Lưu Đông Đông mới chú ý tới Tư Niệm đứng phía sau, đương nhiên cô ta biết người này, bởi vì trong quân doanh luôn có thể nghe thấy cái tên này.

Nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.

Thoạt nhìn, cô ta đã choáng váng.

Ở trong thị trấn lâu như vậy, cô ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ như vậy.

Một cái nhìn khó quên trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, trong đầu cô ta có chút nghi hoặc, bình tĩnh nhìn dáng vẻ và quần áo của Tư Niệm.

Sau đó, cô ta cười ngượng ngùng à nói: "Xin chào, tôi tên là Lưu Đông Đông."

"Xin chào."


Tư Niệm là người như thế nào, lại nhìn không thấy mắt, nụ cười trầm ngâm, thật đúng là mặt mũi không lộ núi non, khó trách có thể sống lâu hơn nhị nữ, xem ra là có. là không có lý do.

"Nghe nói cô cùng Tư Tư có quan hệ tốt?" Tư Niệm cười hỏi.

Mẹ Lâm liếc nhìn con gái.

Vừa rồi cô rõ ràng nói không quen, sao con gái bà lại hỏi như vậy.

Lưu Đông Đông sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt loé lên, gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn học."

Tư Niệm gật đầu.

"Thảo nào, cảnh sát đã hiểu lầm rằng Tư Tư có liên quan đến việc sính lễ 3.000 tệ biến mất. May mắn thay, cô đã làm rõ điều đó cho cô ấy. Tôi nghe chị dâu nói buổi sáng hôm đó trời mưa rất lớn, Tư Tư đi tìm cô, lúc trở về liền bị cảm, hiện tại có thể thấy được quan hệ của hai người rất tốt."

Chu Tuệ Tuệ ở một bên vẻ mặt trống rỗng: "..." Cô có nói vậy à?

Nghe cô nói như vậy, Lưu Đông Đông cẩn thận suy nghĩ, xem ra hôm đó quả thật trời có mưa, nhưng Lâm Tư Tư không lại đến chỗ cô ta, cô ta thực sự không biết Lâm Tư Tư có bị cảm hay không.

Nhưng thấy cả nhà đều nhìn chằm chằm vào mình, Cô ta chỉ có thể cười gật đầu: "Đúng vậy, Tư Tư nói với con rằng dì không phải mẹ ruột, cô ấy rất đau lòng, còn nói không muốn rời xa dì và mọi người ... "

Mẹ Lâm nghe vậy thì sửng sốt một chút, lúc đó con gái đã nóng lòng muốn rời đi, trong lòng bà không khỏi thất vọng.

Nhưng điều đó không thể ngăn Lâm Tư Tư lao vào một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nghe điều này, bà cảm thấy hơi khó chịu.

Nhưng nghĩ đến sự trở về của con gái mình, dường như không có gì sai.

Mẹ Lâm âu yếm nhìn con gái bên cạnh, cảm thấy mình chưa từng có giây phút nào vui vẻ như vậy.

Tư Niệm nhìn mẹ và chị dâu có chút không vui nào, thở dài.

Một người đơn giản như vậy, nếu cô ấy không có suy nghĩ về Lâm Tư Tư, họ có lẽ sẽ không biết ba nghìn tệ sẽ đi đâu cho đến hết đời.

"Tư Tư bây giờ thế nào?" Lâm mẹ hỏi: "Tư Tư có khoẻ không?"

Lưu Đông Đông nghĩ tới điều gì, liếc Tư Niệm một cái, nói: "Nghe nói Tư Tư sắp kết hôn, dì có biết không?"


"Cái gì?" Mẹ Lâm kinh ngạc.

Tư Niệm liếc nhìn cô.

Cô cũng nghe Lưu Đông Đông nói: "Bởi vì cháu gặp Tư Tư trong thị trấn, cô ấy nói với cháu, cháu nghĩ rằng mọi người đều đã biết, có lẽ Tư Tư không có thời gian để nói với dì."

Thấy Tư Niệm nhìn mình chằm chằm, cô ta nói: "Nghe nói người đàn ông đó còn là sĩ quan, cháu thực ghen tị với Tư Tư."

Mẹ Lâm vô thức liếc nhìn Tư Niệm.

Bà biết trước đó con gái mình có hôn ước với người khác trong quân doanh, nghe nói gia cảnh đối phương rất tốt.

Liệu có thể...

Nhìn thấy bầu không khí có chút kỳ quái, Lưu Đông Đông biết rằng mình đã đạt được mục đích, nói: "Hẳn là ngày mười hai, còn một tuần nữa, đến lúc đó dì hãy đến. Cháu còn có việc phải làm, không thể nói với dì nhiều hơn."

Cô tạm biệt rồi quay người rời đi.

Mẹ Lâm vẫn còn sốc về sự việc này.

Tư Niệm cũng không để ý lắm, dù sao nam nữ chính vì hiểu lầm mà kết hôn sớm, lúc đó nam chính đã có cảm tình với nữ chính nên cũng không từ chối.

Lưu Đông Đông nhìn thấy sự thay đổi của Phó Dạng nhưng giữ nó trong lòng và không dám phá huỷ dưới mũi của Lâm Tư Tư, vì vậy cô ta đánh chủ ý lên nguyên chủ, người yêu Phó Dạng nhiều như vậy.

Dùng những lời này để kích thích nguyên chủ, để nguyên chủ phá huỷ hôn lễ của bọn họ.

Đương nhiên, nguyên chủ cũng thành công bị lời nói của cô ta chọc tức, chạy đến quân khu gây rắc rối cho Lâm Tư Tư, rắc rối này ai cũng biết và truyền đi khắp nơi.


Có vẻ như cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cũng có thể được thúc đẩy bởi cốt truyện.

Dù sao, để người phụ nữ xấu xa là cô đây biết về nó.

"Niệm Niệm, con không sao chứ?" Mẹ Lâm lo lắng nói.

Tư Niệm thu hồi ánh mắt, cười nói: "Con có thể làm sao?"

Mẹ Lâm còn lo cô sẽ buồn, nhưng biểu cảm nửa cười nửa miệng của con gái nhất thời cũng có chút bối rối.

"Vậy tại sao con không nói gì?"

"Bởi vì con đang thắc mắc tại sao cô ta lại nói dối như vậy." Tư Niệm nói.






Link full: https://motnhanhhoanho.wordpress.com/2023/11/26/tn80-chuong164-lam-tu-tu-ket-hon/

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương